“Em hỏi anh, Vương Tử.” Tiểu Long Nữ đưa tay chỉ đúng chỏm mũi tôi, vênh mặt hỏi, “Anh có thể đưa ra chiến lược và quân lệnh tài tình như Lang đại ca để quản lí bộ phận quân sự không?”
Tôi nghiêng đầu qua một bên, nghĩ thầm, Tôi, quản lí bộ phận quân sự á? Tôi thậm chí còn chẳng hiểu nổi giữa ‘chiến thuật’ và ‘chiến lược’ khác nhau chỗ quái nào nữa là…“Anh chịu.”
“Thế anh có được như Vũ Liên đại tẩu, khả năng quản lí thu chi ngân quỹ có một không hai, từ ít tiền có thể biến ra nhiều tiền, để đảm đương bộ phận tài chính không? Hơn nữa anh có phải là một ma pháp sư giỏi để phụ trách bộ phận Pháp thuật không?”
“Không.” Tôi không tiêu hết sạch sành sanh tiền của mình là đáng ghi vào sách vàng lịch sử lắm rồi đó, còn nữa, tôi đâu có chơi chức nghiệp ma pháp sư… Tôi trong lòng đau đớn nói.
“Vậy anh thông minh được như Du để thiết kế đồ án xây dựng toàn lãnh thổ và còn kiêm luôn việc giám sát thi công chứ?”
Tôi lui về một góc tự kỉ, “Nói chuyện vẽ vời…Người ta luôn nói anh vẽ con chó giống con mèo.”
“Anh có kiến thức kĩ thuật như em để đặt bẫy trong ngoài lãnh địa phòng ngừa quái vật và kẻ thù chứ?”
“Không tự sập bẫy do chính mình đặt, đã có thể coi là thành tựu lớn nhất đời anh rồi…” Bấy giờ, 2 con ma trơi đã bay lập lòe xung quanh tôi.
“Anh có khả năng triệu hồi Cốt tinh như Doll để giúp việc xây dựng, đẩy nhanh tiến độ công trình không?” Tiểu Long Nữ giáng đòn cuối cùng lên tôi.
Không thể tưởng tượng được…Cả Doll cũng còn hữu ích hơn tôi! Tôi muốn khóc… “Anh đã vô dụng như vậy, sao em còn muốn anh làm lãnh chúa nữa?” Tôi bĩu môi hờn dỗi.
Tiểu Long Nữ vỗ nhẹ lên lưng tôi, mặt lộ vẻ hiền lành tử tế – Sói đội lốt cừu? – khi cô nhìn tôi, “Chính vì vậy chúng em mới muốn anh làm lãnh chúa chứ! Anh thấy đấy, giờ anh chỉ có thể làm lãnh chúa thôi, này nhé, làm lãnh chúa chỉ việc chỉnh chu nhan sắc, nghiêm trang bệ vệ, không làm mất danh tiếng của thành phố ta là được rồi!”
“Hóa ra là vậy! Hóa ra là do anh quá vô dụng nên chỉ có thể làm lãnh chúa thôi chứ gì…” Mắt tôi ậng nước, tôi rên rỉ, “Vậy từ giờ anh phải học kĩ năng gì đó đi thôi, chứ không từ rày về sau chỉ mãi có thể làm lãnh chúa thôi.”
…Làm lãnh chúa thực sự đáng xấu hổ vậy sao? Các thành viên còn lại trong Phi Thường Đội nghĩ thầm.
Lại nói, quay trở về hôm Tiểu Long Nữ dùng thuật Độn Thổ yên bình dưới đất tránh hai đại hình ma pháp điên cuồng oanh tạc, rồi giẫm chết thằng cu Phong Vô Tình, giành lại chiến thắng cho Phi Thường đội trong Mạo hiểm giả công Đại hội, chúng tôi vui vẻ lên sân khấu nhận giải thưởng. Chúng tôi còn đang đắm chìm trong tiếng hoan hô chúc mừng và chiêm ngưỡng cảnh tượng bên Hắc Ám Tà Hoàng đội hóa đá há hốc mồm ngay đơ đến cả tiếng đồng hồ… thì vấn đề đau đầu đã tới.
Trong số những giải thưởng, thứ quan trọng nhất là 1 lãnh địa, vậy nên chúng tôi đột nhiên vô duyên vô cớ lãnh trách nhiệm quản lí mảnh đất đó. Lại nghe nói, lãnh địa đó to ngang Nhật Thành, Nguyệt Thành và Tinh Thành nên chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào hết, đành phải ngồi thảo luận về cách quản lí cái mớ rắc rối này…
“Phần đất của chúng ta thật là gánh nặng không nhỏ. Nhật, Nguyệt, Tinh, ba thành phố này trải dọc theo rìa lục địa thành hình tam giác; do các thành phố cách nhau rất xa, nên chi phí trả cho trạm truyền tống rất tốn kém. Hầu hết những người chơi thường chọn 1 trong 3 thành phố làm nơi ở và nơi luyện cấp cố định. Lãnh thổ của ta nằm chính giữa lục địa, do đó thời gian đi từ chỗ chúng ta đến ba thành còn lại vừa ngắn lại khá tương đương nhau.
“Như vậy, nếu ta kinh doanh tốt, ta sẽ thu hút được vô số người chơi từ Nhật, Nguyệt và Tinh thành đến định cư ở đây. Tuy nhiên, với vị thế thuận lợi như vầy, sẽ có rất nhiều người nhăm nhe mảnh đất của chúng ta… như vậy còn đáng sợ hơn bị quái quần kích,” Tiểu Long Nữ nhíu chặt lông mày, “Mặc dù hệ thống tạm thời cấp cho chúng ta NPC bảo vệ, nhưng đến khi hết hạn, NPC này sẽ bị thu lại hết. Ta cũng có thể thuê NPC bảo vệ, nhưng chi phí rất đắt, hơn nữa chúng cũng chỉ là máy, không có người thật điều khiển. Chúng không đủ linh hoạt, không thể trở thành trụ cột quốc phòng thành phố được. Chúng ta phải gây dựng được quân đội, kinh doanh phát đạt, còn phải xây dựng thành trì thật hoàn hảo…”
Đó là cách chúng tôi vào đề việc phân chia công việc… Và, như trước đã nói, vì tôi ngoài đẹp trai không gì sánh được thì hoàn toàn vô dụng, nên tôi ngẫu nhiên biến thành một món đồ trang trí – lãnh chúa!
“Mặc dù lãnh chúa chẳng hơn gì một món trang sức, nhưng Vương Tử, anh cũng giao việc cho cậu để cậu khỏi ăn không ngồi rồi.” Lang đại ca đằng hắng. “Chiếu theo ta đang thiếu nguồn nhân lực trầm trọng, vậy nên cậu phải đi mời người giúp đỡ.”
“Em phải mời ai đây…?” Câu lạc bộ những người hâm mộ tôi á? Chắc đùa nhau rồi!
“Mai Khôi đội.” Tiểu Long Nữ đặt 1 ngón tay dưới cằm trầm ngâm. Khi thấy tôi khẽ rùng mình, cô vội vàng nói thêm, “Mặc dù đợt trước gặp nhau có xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, nhưng họ đều rất tốt. Em không nghĩ họ thực sự coi đó là lỗi của anh. Vả lại Mai Khôi đội có rất nhiều nhân tài.”
“Cả các anh chị trong Hắc Ám Tà Hoàng đội nữa!” Doll vui vẻ reo lên, “Các anh chị ấy đều là người tốt!”
“Nam Cung Túy!” Vũ Liên đại tẩu thêm vào, nhưng Du vừa nghe được cái tên này mặt đã đanh lại. (Tuy nhiên, hắn ta phản đối gì đều không có hiệu lực.) “Từng là chủ tướng tài ba của một trong ba liên minh lớn ở Mạo hiểm giả công đại hội, chắc hẳn thế lực của cậu ta cũng không tồi. Nếu em lôi kéo được cậu ta giúp chúng ta, Vương Tử, thì có thể đem lại không ít người cho thành phố ta.”
“Được, về cơ bản trước hết có từng ấy người.” Lang đại ca gật đầu, “Trong khi bọn anh phải đổ mồ hôi xương máu xây dựng thành phố thì Vương Tử cậu tận dụng thời gian mà tâm tình tâm sự với bọn họ, sau đó lựa lời mà mời bọn họ về giúp đỡ chúng ta. À, trên đường nếu được thì chiêu nạp thêm nhân tài đi. Thấy sao? Nhiệm vụ khá đơn giản đó chứ?”
Tôi cắn cắn ngón tay trỏ, đầu nghiêng về một phía, nghĩ thầm, Nghe qua cũng…khá dễ đấy chứ?!
“Được rồi, em đi đây. Vất vả cho mọi người rồi!” Tôi cảm thấy có chút tội lỗi. Trong khi mọi người đang phải nai lưng ra làm việc thì tôi lại chạy lông nhông đi nói chuyện phiếm…Hầy! Chỉ trách tôi chẳng biết làm gì, nên mới vô dụng như vậy.
Mọi người vui vẻ vẫy tay chào lúc tôi ra đi, tôi cũng nhiệt tình ra sức vẫy tay tạm biệt, bắt đầu tiến và con đường ‘tâm tình tâm sự’…
~*~
Cho đến tận khi bóng Vương Tử khuất dạng, nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt những người còn lại trong Phi Thường đội cuối cũng cũng đã tắt ngúm.
“Hừm… thấy lương tâm bất an quá. Chúng ta đã lừa Vương Tử đi làm công việc khó khăn nhất, sẽ không có vấn đề gì chứ?” Lang đại ca lo lắng.
“Đừng có lo làm chi cho nhọc thân, vận may của tên đó khác người lắm. Với lại, em không có lương tâm, nên không cảm thấy lương tâm bất an.” Tiểu Long Nữ mỉm cười nham hiểm.
“Vương Tử đã là lãnh chúa, nên dù muốn hay không, thằng bé cũng phải có một chút trách nhiệm chứ!” Vũ Liên đại tẩu mỉm cười, kéo dài khoảng cách giữa ngón trỏ và ngón cái của cô ra càng xa càng tốt để minh họa cho từ ‘một chút’.
Du ưu sầu nói, “Nhưng liệu Vương Tử có đi lạc không vậy?”
…Đó là điều đáng lo ngại nhất!
~*~
“Mình tìm ai đầu tiên đây nhỉ?” Tôi phiền não, “Chà, thôi, gọi cho Hắc Ám Tà Hoàng đội trước đi, dù sao Trác ca ca cũng ở đó mà, nhờ họ chắc cũng chẳng khó lắm?!”
Tôi trong lòng đã quyết, lập tức PM Tà Linh, “Tà Linh, các anh đang ở đâu? Em có chuyện muốn thương lượng với mọi người!”
“…Bọn anh đang ở Tinh Thành, nhưng mà tốt nhất bây giờ em đừng có qua đây.” Khi nhận được tin nhắn của Tiểu Lam, ban đầu Tà Linh cực kì vui mừng vì sắp gặp được cô. Nhưng khi quay lại nhìn đồng đội mình ngồi trong nhà hàng say bí tỉ chửi bới, bàn cách băm vằm Phi Thường đội ra thành nghìn mảnh, anh lại nghĩ tốt hơn hết không nên để Tiểu Lam đi qua chốn này. “Gì thế em?”
“Em muốn các anh cùng tham gia cai quản lãnh địa với chúng em!” Tôi đi thẳng vào vấn đề chính luôn.
“Hừm…Anh sẽ nói với bọn họ sau, nhưng bây giờ họ còn đang rất giận nên không suy nghĩ sáng suốt được, bây giờ em tới không tiện lắm đâu.”
“Ồ, vậy em đi tìm Nam Cung Túy đây!” Tôi trả lời anh, nghĩ, Mai Khôi đội…thôi tìm họ sau cùng đi. Tôi vẫn cảm thấy rất áy náy vì chuyện lần trước, nên vẫn chưa sẵn sàng gặp họ lúc này.
Biết được kế hoạch của Vương Tử, Tà Linh nheo hai mắt lại nguy hiểm, “Em đi tìm Nam Cung Túy? Gã Du kia không cản em lại sao?”
“Vầng, hắn ta có cản, cũng chẳng hiểu sao hắn bỗng dưng lại phản đối. Nhưng sau khi bị Tiểu Long Nữ bóp cổ, hắn lại không có ý kiến nữa.” (Hay là không còn có thể ý kiến nổi nữa?) Nói thật ra, tên Du này suốt ngày ghen bậy ghen bạ*. Có phải tất cả những tên gay đều rắc rối như vầy không? Chẳng cần biết nam hay nữ tiếp cận tôi, hắn đều lo lắng đến nổi điên,… Du thật đáng thương!
(*ghen bậy ghen bạ: bản gốc là ‘dấm chua nào hắn cũng ăn’, ý nói Vương Tử gần ai Du cũng ghen. Như trước đây đã đề cập, ‘ăn dấm chua’ nghĩa là ghen. Để truyện dễ hiểu, xin dịch lại theo ý tiếng Việt. – meomeo)
“Không cần tìm Nam Cung Túy làm gì! Anh cam đoan Hắc Ám Tà Hoàng đội sẽ tham gia cùng các em!” Tà Linh nheo mắt nguy hiểm nhìn đồng đội mình đang nằm lăn lóc dưới sàn, quyết không cho bọn này từ chối!
“Em biết chỉ có Trác ca ca là tốt với em nhất mà! Thỏa thuận rồi cấm hối hận nha, các anh phải tham gia cùng bọn em đó!” Tôi vui vẻ đáp lời, nghĩ, Một đội đã thu phục xong, chà, xem chừng mình sẽ sớm trở về với Phi Thường đội thôi! “Em đi tìm Nam Cung Túy đây!”
“Này…!”
Tôi tắt kênh PM giữa tôi và Tà Linh rồi lần đầu tiên PM Nam Cung Túy trong game, “Nam Cung Túy, gọi Nam Cung Túy!”
“Ai đó?”
“Vương Tử đây.” Tôi vui vẻ nói tên.
“…Huyết Yêu?” Nam Cung Túy có hơi giật mình.
“Gọi em là Vương Tử!” Sao Nam Cung Túy cứ thích gọi tôi là Huyết Yêu thế?
“Ờ, Vương Tử. Tìm anh có chuyện gì thế?” Nam Cung Túy nhiệt tình hỏi han, “Tìm anh uống rượu hả?”
“Ờ thì…cũng dạng dạng vậy. Với lại em có vài chuyện muốn thương lượng với anh.”
“Không thành vấn đề, qua anh đi! Anh đang ở Nguyệt Thành, đến nhớ báo anh 1 tiếng nhé.” Nam Cung Túy trả lời, rồi giọng anh bỗng trở nên vô cùng buồn bã, “Anh còn có vài vấn đề phải giải quyết với đứa em gái nhận* Dục Băng Phượng Hoàng đã.”
(*Em gái nhận: bản Anh là ‘godsister’, Hán Việt là ‘kiền muội’. Dựa theo nghĩa của hai từ này, có thể hiểu đây là cô em gái kết nghĩa, em gái nhận. – meomeo)
“Được. Chắc phải vài ngày nữa em mới qua Nguyệt Thành được, chỗ em còn xa bên ấy lắm, nên anh cứ từ từ mà giải quyết đi.” Tôi trả lời.
Vậy điểm đến tiếp theo là Nguyệt Thành nhỉ? Tôi mở bản đồ và thấy ghi là ở phía Tây lục địa , Ơ thế phía Tây nó là cái phía nào ấy nhờ? Tôi ngu ngơ nhìn lên bầu trời sáng trăng đầy sao, nghĩ thầm, Du bảo là nếu tôi tìm thấy sao Bắc Tinh thì tôi có thể theo nó đi về hướng Bắc…Ờ, Du dạy tôi cách tìm sao Bắc Tinh thế nào ta? Đầu tiên phải xác định được vị trí của chòm sao Gấu Lớn*… Thế chòm sao Gấu Lớn là cái quỷ gì? Đầu tôi bối rối nghiêng hẳn về một bên. (Du: tôi dạy rồi mà em đâu có hiểu đâu, nhưng chẳng phải tôi đã vất cho em một cái la bàn rồi sao?)
(*chòm sao Gấu Lớn: đây là tên quốc tế. Ở Trung Quốc, chòm sao này gọi là chòm Bắc Đẩu Thất Tinh. Đây là một chòm sao rất dễ nhìn thấy vào những đêm nhiều sao, và là kiến thức phổ thông rất dễ nhận biết. Ở Việt Nam chòm sao này còn có tên khác, tôi không nhớ rõ tên này, nhưng hình như ở Việt Nam trông nó giống hình một ông lão cúi đầu. – meomeo)
~*~
“Phượng Hoàng, em muốn làm anh tức chết sao?” Nam Cung Túy tức giận sắp đến đỉnh điểm nhìn cô em gái nhận, “Rõ là Phạm hắn đang lừa em, đến giờ em vẫn không nhận ra sao? Sao em cứ dại dột đâm đầu vào hắn vậy?”
Dục Băng Phượng Hoàng mỉm cười buồn bã, “Đại ca, yêu một người và muốn hi sinh bản thân mình, dâng hiến tất cả cho người đó là sai sao? Em tin rằng một ngày nào đó trái tim anh ấy sẽ được em cảm hóa.”
“Em, em…” Nam Cung Túy bất đắc dĩ thở dài, Sao con bé có thể ngu ngốc đến độ này chứ?
“Em đã yêu Phạm sâu sắc ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Dục Băng Phượng Hoàng nói., khuôn mặt say đắm hồi tưởng lại, “Anh ấy giống như một thiên thần hoàn mỹ vậy. Khi anh ấy bước đến gần em, em còn tưởng như mình đang được diện kiến thần Mặt Trời Apollo đẹp trai nhất trên đời! Em tin rằng chẳng chàng trai nào trên thế giới này có thể đẹp trai sánh ngang anh ấy.”
Nam Cung Túy nổi da gà khắp mình mẩy. Phạm nhan sắc cũng dễ nhìn đấy…Nhưng không biết lấy hắn so với Vương Tử, Phượng Hoàng sẽ chọn ai đây?
“A… Phạm vừa PM em, em phải mau đi thôi.” Phượng Hoàng tâm thần bay bổng khi nhận được tin nhắn của Phạm.
“Anh cấm em đi…” Còn chưa kịp nói xong, đứa em gái nhận đã chạy mất dạng, vậy nên Nam Cung Túy chẳng còn lựa chọn nào, đành nhanh nhanh chóng chóng đuổi theo.
~*~
Cuối cùng, tôi vẫn lạc đường như thường. Tôi vô tình đi lộn qua phía Đông nên gặp trúng Tinh Thành… Sau đó đành trực tiếp xài trạm truyền tống mà chạy tới Nguyệt Thành. Lúc tới nơi, tôi mới biết hóa ra Nguyệt Thành là một thành phố đúng kiểu Trung Hoa xưa. Tôi vui thích đi dạo trong thành, thưởng thức cảnh nhà làm bằng trúc, trước cửa đèn lồng đỏ treo, đường phố kiếm khách phe phẩy cây quạt trong tay.
Đúng là nơi ở thế nào thì sinh ra con người thế ấy… Mà nghĩ cũng kì, chẳng hiểu sao em trai tôi, thằng đời đời muốn trở thành đại hiệp Sở Lưu Hương, lại chạy tới Tinh Thành làm gì? Tôi thầm nghĩ, tiện ngoạm thêm một viên kẹo trên thanh kẹo hồ lô* vừa mua.
(*Kẹo hồ lô: là một loại kẹo của Trung Quốc. Bạn đọc nếu đã xem nhiều phim Trung Quốc cổ trang chắc đều đã thấy qua loại kẹo này. Kẹo hồ lô là một loại kẹo mứt quả được viên thành từng viên nhỏ, thường có màu đỏ, biểu thị sự may mắn. Kẹo xiên với nhau thành từng que, mỗi que tầm 3, 4 viên kẹo gì đấy.- meomeo)
“Phượng Hoàng, em đứng lại cho anh!” Nam Cung Túy giận giữ nắm lấy cổ tay của Phượng Hoàng giật lại.
“Buông em ra đại ca, em muốn đi gặp Phạm!” Phượng Hoàng òa khóc.
Nhìn thấy một màn này, tôi lại nhai thêm một viên kẹo hồ lô ngào đường, nghĩ thầm trong bụng, Vận may của mình cũng được quá đi, khỏi cần PM Nam Cung Túy mà vẫn gặp được ảnh!
Phạm từ tốn từ cuối phố bước tới chỗ hai người, miệng lộ nụ cười, “Nam Cung Túy, ngươi không thấy làm thế này chướng mắt lắm sao? Ngươi không chiếm được trái tim của cô em gái nhận, giờ lại muốn cưỡng ép sao?”
“Ngươi nói gì? Đừng huyên thuyên lắm lời, ta chỉ không muốn nó bị thằng súc sinh như ngươi lừa thôi!” Nam Cung Túy nổi khùng hét lên.
“Nam Cung Túy, cẩn thận lời ăn tiếng nói của ngươi đi. Ai lừa dối cô ta chứ? Phượng Hoàng, tôi đã bao giờ lừa cô chưa?” Phạm vẻ mặt tự tin hỏi, “Tôi đã nói thẳng với cô rồi. Cô chỉ là một trong những con thuyền tôi đạp chân qua* thôi.”
(*thuyền đạp chân qua: Trung Quốc có câu nói, ‘một chân đạp nhiều thuyền’, ý tương tự như câu ‘bắt cá hai tay’ của nước ta. Câu này đại ý là người rất đào hoa, yêu nhiều người một lúc. Câu nói của Phạm ý muốn chỉ Phượng Hoàng chỉ là một trong những cô gái hắn thích qua, lợi dụng qua. – meomeo)
“Em biết. Nhưng không sao, em không bận tâm.” Phượng Hoàng say đắm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng hết sức anh tuấn của Phạm.
Phạm nhìn Nam Cung Túy nhún vai, mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Ngươi…” Nam Cung Túy cực kì tức giận, anh rút kiếm ra như sắp xông lên đánh một trận sinh tử với Phạm.
Phượng Hoàng sợ đến mức lập tức chắn trước mặt Nam Cung Túy “Dừng lại đi, đại ca! Em không cho phép anh làm Phạm bị thương!”
Nam Cung Túy vẻ mặt tổn thương, “Phượng Hoàng, em…”
“Đại ca, em…” Phượng Hoàng cũng rất áy náy, nhưng một phân cũng không thối lui.
Bầu không khí trở nên nặng nề bế tắc. Tôi nuốt viên kẹo hồ lô bọc đường cuối cùng, liếm môi, và quăng cái xiên tre vào thùng rác.
…Cô gái si tình, anh trai lo lắng, còn thêm một thằng cha lãng tử phong lưu vô tình, thật là một cảnh phim tình cảm truyền hình làm người khác phát chán! Để tôi lên phá vỡ màn kịch tính nhạt toẹt này nhé! Tôi nhàn nhạt cười tà.
Tôi đứng thẳng người, nụ cười nhẹ thoảng trên môi, cả người toát ra khí chất nho nhã cao quý. Bây giờ tôi… chính là Vương Tử điện hạ cao quý hoàn mỹ nhất! Tôi dùng giọng trầm ấp mà dịu dàng nói, “Nam Cung Túy, là anh đó sao?”
Tất cả mọi người trên đường đều quay sang nhìn tôi- phải nói cho chuẩn là mặt đỏ bừng tim đập thổn thức mở to mắt ngắm tôi – tôi hài lòng thấy cả Dục Băng Phượng Hoàng cũng đang si mê nhìn tôi. Bước từng bước thanh lịch, tôi đi tới chỗ Nam Cung Túy, “Thật thất lễ, em vừa mới tới. Em mới đi thăm thú quang cảnh phố phường một chút, chẳng ngờ lại gặp được anh. Em không làm phiền anh chứ?”
“À không…” Nam Cung Túy nhìn tôi hồ nghi, nghĩ thầm trong đầu, Vương Tử hôm nay… sao lại khác lúc trước hoàn toàn vậy?
“Hừm, Tiểu thư đây… nhất định là em gái kết nghĩa Dục Băng Phượng Hoàng của anh phải không?” Tôi quay đầu lại nhìn Phượng Hoàng đang si ngốc ngắm tôi, nở nụ cười sáng láng tuyệt mĩ vô địch quyến rũ cả nam lẫn nữ, “Nam Cung Túy rất hay nhắc đến em.”
“Thật…thật sao?” Phượng Hoàng lắp bắp, nhìn khuôn mặt tôi say đắm như bị trúng bùa mê.
“Em đáng yêu hệt như lời anh ấy nói vậy.” Vừa nói tôi vừa gí sát mặt mình vào mặt cô, gần đến nỗi còn nghe được cả tiếng tiếng tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực. Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cô rồi dịu dàng hôn lên mu bàn tay ấy.
Phượng Hoàng hít một hơi, rồi lập tức ngất lịm đi…Giờ tôi mới biết mình đẹp trai đến độ dọa người ta ngất được! Tôi bất đắc dĩ đỡ cô gái đang bất tỉnh nhân sự trong vòng tay, “Nam Cung Túy, đến đỡ em gái anh đi này!”
“…” Túy im lặng ôm lấy Phượng Hoàng.
“Lại là ngươi, Vương Tử!” Vẻ mặt luôn bình tĩnh của Phạm cuối cùng cũng đã có biến đổi, hắn nghiến răng rít lên.
Tôi lộ ra nụ cười ác ý nhìn hắn, “Sao? Muốn gặp ta đến thế cơ à?”
“Ai muốn thấy ngươi chứ?” Mặt Phạm méo mó vặn vẹo tím lại vì căm tức.
“Ai ya, sao lại nói lời phản tâm tư thế?” Tôi mười phần làm dáng chậm rãi bước lại gần Phạm, không quên bồi thêm một nụ cười ám muội, “Muốn gặp ta thì cứ nói đại ra cho rồi, ta đảm bảo sẽ đến gặp ngươi bất cứ khi nào ta rảnh.”
“Tránh xa ta ra!” Phạm lùi lại 3 bước, rút kiếm ra chĩa vào tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng. Hai tay chống nạnh, tôi lạnh nhạt, “Ngươi thực sự muốn đấu với ta?”
Nghe vậy, Phạm thoáng do dự. Hắn vẫn còn nhớ sức mạnh phi thường của Huyết Yêu trên đấu trường, nhưng do sĩ diện vốn sẵn tính trời, nên Phạm vẫn ngạo nghễ chĩa lưỡi kiếm về phía tôi.
Khuôn mặt tôi bỗng nghiêm lại, “Ta cảnh báo ngươi, đừng bao giờ lại gần Dục Băng Phượng Hoàng nữa! Ngươi nên biết, từ nay về sau trái tim cô ấy sẽ không thuộc về ngươi nữa đâu!”
Khuôn mặt Phạm vặn vẹo trông thực khó coi, hắn cất tiếng cười mỉa mai, “Huyết Yêu, ngươi không phải đang chõ mũi vào quá nhiều chuyện rồi sao? Chuyện giữa ta và Phượng Hoàng không cần ngươi phải hao phí tâm tư!”
“Hừ, Nam Cung Túy là bạn ta, em gái anh ấy thì cũng là em gái ta, vậy nên ta không thể nào để Phượng Hoàng bị một con cầm thú như ngươi chơi đùa được.” Tôi rút Hắc Đao, hài lòng nhìn sắc mặt tái mét của Phạm, càng quyết tâm thách thức hắn. “Muốn đánh thì bớt nói nhảm rồi xông lên đi!”
Phạm nhìn tôi nao núng, rồi hắn cố ý lướt qua Nam Cung Túy đang đứng gần đó, “Muốn chơi trò hai đánh một phải không!”
Tôi lạnh lùng đáp, “Bớt kiếm cớ đi. Ngươi thừa biết Nam Cung Túy sẽ không can thiệp!”
“Khó nói lắm!” Phạm ác ý nói, hắn thu kiếm lại, “Ta chẳng muốn đánh nhau với 2 tên ăn gian cái người!”
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Phạm. Tôi cũng chẳng có ý định choảng nhau giữa phố với hắn, hơn nữa còn lấy loại lí do ‘đánh nhau vì gái’ này nữa…
Trước khi chạy biến, Phạm còn dùng loại ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi, “Cứ chờ đấy, rồi một ngày ta sẽ quay lại tính sổ với ngươi, Huyết Yêu ạ…”
Tôi nhướn 1 bên lông mày, “Ta chờ đấy.”
Hầy, chuyến lần này đi hỏi chuyện Nam Cung Túy tôi lại kéo thêm một mĩ nhân vào cuộc và kết nạp thêm một kẻ thù siêu mạnh… Nếu Nam Cung Túy mà không chịu tham gia với chúng tôi á, mặc dù là bạn tôi, tôi cũng sẽ băm vằm anh ta ra thành thịt viên ngay! Nghĩ xong, tôi quay phắt sang nhìn Nam Cung Túy nguy hiểm, nhưng anh vẫn chỉ nhìn tôi khó hiểu với ánh mắt vô tội.
“Nam Cung Túy, gia nhập hay không gia nhập?”
“Hả?”
~*~
Tại nhà Nam Cung Túy…
“Hóa ra là vậy, là vấn đề lãnh địa em mới được thưởng chứ gì!” Nam Cung Túy cười, “Mấy người đã đặt tên cho thành phố chưa?”
Tôi đang thong thả nhấp một ngụm trà, nghe vậy bèn cứng cả người, “Tên…thành phố của chúng em?”
“Cái gì? Mọi người vẫn chưa đặt tên cho thành phố sao?” Nam Cung Túy giật giật mình.
Tôi ngóc đầu qua một bên, nghĩ, Chắc mọi người cũng đã nghĩ ra tên rồi, chỉ là quên chưa báo cho mình biết thôi! “Đợi em tí, em đi hỏi đã.”
“Lang đại ca, thành phố mình có tên chưa?”
“…Chết thật, anh quên khuấy mất. Vương Tử, em là lãnh chúa, em tự đặt đi.” Lang đại ca thờ ơ trả lời, “Đặt được rồi thì nhớ ra phòng Phát triển Quy hoạch đất đai thành phố đăng kí. Thế nhớ.”
Sao lại như vầy…Tôi cau mày, “Họ bảo em tự đặt tên! Nam Cung Túy, nghĩ tên giúp em đi.”
“…Đây là trọng trách của lãnh chúa em mà.”
Tôi nghĩ đông nghĩ tây, lại quay đầu trái quay đầu phải, dậm chân đấm tay mà nghĩ…Cuối cùng, tôi đổ gục xuống sàn nhà, nước mắt lã chã. Ú hu hu hu, tôi nghĩ không ra!, tôi lấy ánh mắt đầy lệ cầu cứu Nam Cung Túy…
“…Bằng không cứ lấy tên Vô Ngân thành đi, để tượng trưng cho tiềm năng vô tận của thành phố trong tương lai.” Nam Cung Túy nghĩ một lúc rồi nói ra tên này.
“Tên rất hay!” Tôi cảm động lao vụt tới siết chặt Túy, lại dùng ánh mắt lấp lánh và giọng làm nũng nói, “Anh đã giúp bọn em đặt nền móng cho Vô Ngân thành, anh không được trốn nửa đường đâu đấy nhá! Anh tham gia với tụi em nha, được không? Đi mà Túyyyyyy…!”
“…Anh nghĩ mình nên tham gia cùng với đội em. Anh không có ý kiến gì vấn đề này, vả lại kiểu gì Phượng Hoàng đội anh chẳng bám dính lấy em, nó đi thì chị gái nó cũng theo luôn. Thế là chồng của chị gái nó là tế ti đội anh cũng phải đi, thì em trai của chồng của chị gái nó là đạo tặc đội anh cũng đi nốt, còn lại mỗi một người không đi thì sao.”
“…Vậy là coi như đã thỏa thuận rồi nha, em…em còn phải đi tìm thêm người về giúp đội mình. Vậy em đi trước, mọi người về gặp đồng đội em ở Vô Ngân Thành sau nhé.” Nụ cười trên môi tôi đã sớm đông cứng lại, Ý tứ lời vừa rồi của Túy… chẳng phải là nếu tôi mà phụ cô nàng Phượng Hoàng kia thì chị gái cổ cùng hai người anh rể em rể kia đều sẽ đuổi cùng giết tận tôi sao? Hầy, coi vậy sau này làm sao mình sống yên ổn được chứ? Tôi đang nghĩ chuyện phải khẩn trương bảo Du xây cho tôi một căn hầm trú ẩn mới được.
“Được! Không thành vấn đề!”
“Cám ơn anh, Túy.” Tôi mỉm cười vui vẻ, nghĩ, Coi như nhiệm vụ tiếp theo đã hoàn thành!
Nam Cung Túy vui vẻ đấm nhẹ vào ngực tôi, “Đừng khách khí, bạn bè mà! Đi, chúng ta đăng kí tên thành phố cho em, rồi anh em ta làm một chén!”
Tôi cười ngu ngơ…Tôi phải uống rượu thật sao?
~*~
“Đây là đạo tặc duy nhất trong đội anh, Không Không.” Nam Cung Túy giới thiệu bạn nhậu mà anh mời đi cùng chúng tôi, đạo tặc Không Không gầy nhỏ.
“Chào cậu, tôi là Vương Tử.” Tôi lịch sự giới thiệu mình.
“Đừng bị vẻ ngoài bé nhỏ mảnh mai của nó lừa, Không Không có thể uống ngàn chén không say* đấy. Em phải cẩn thận, Vương Tử.” Nam Cung Túy cười lớn.
(*Ngàn chén không say: thành ngữ Trung Quốc, ý muốn nói một người nào đó tửu lượng rất cao, uống rất nhiều nhưng vẫn không say. – meomeo)
Tôi cười đế theo…nhưng đáy lòng cũng đành bất lực thôi! Trước giờ tôi đã uống giọt rượu nào đâu, vậy mà ngay lần đầu tiên đã phải đọ tửu lượng với 2 tên con trai! Trời ơi! Chẳng phải quá khó xử rồi sao? Hu hu hu…Thôi mặc kệ! Sau này có xảy ra cái loại chuyện gì cũng không liên quan đến tôi đâu!
“Đầu tiên cùng chúc mừng Vương Tử đã thành công đoạt được chức quán quân! Cạn chén!” Nam Cung Túy hô to.
“Cạn chén!” Không Không cũng nâng cốc lên hét vang.
“Cạn chén!” Tôi đành nói hùa theo họ. Tôi nghía chén mình chằm chằm 3 giây, rồi nghiến chặt răng, nhắm mắt nhắm mũi tu cho bằng sạch…A, Nóng quá! Tôi cố kìm nước mắt, Chẳng lẽ từ giờ phải tiếp tục nốc cái thứ cay nóng kinh dị này sao? Không thể nào? Tôi khóc không ra nước mắt…
~*~
3 tiếng sau…
“Thêm một chén nữa!” Tôi vung vẩy ly rượu, hùng hổ gào lên.
“Hức…Chịu thôi, Vương Tử. Tửu lượng của anh kinh khủng quá, đừng uống nữa…” Không Không cả người mềm oặt nửa nằm nửa ngồi trên bàn, rên rỉ, “Nếu còn uống tiếp, em sẽ bệnh chết mất…”
“Hahahahaha, chú không thể đọ với anh!” Tôi điên dại cười lớn một hồi, thân hình theo đó cũng nghiêng nghiêng ngả ngả theo. “Thế mà còn nói cái gì mà ngàn…ngàn chén không say chứ!?”
“Là tại em…em đến vạn chén cũng say không nổi đấy chứ Vương Tử.” Túy đã ngủ gục hồi lâu bỗng tỉnh dậy, phun ra mấy lời này. Anh day day 2 bên thái dương, “Ngừng uống đi, đi về thôi!”
“Được rồi…” Tôi có chút bất mãn trả lời.
3 chúng tôi bước đi lảo đảo trên con đường thấm đẫm ánh trăng. Trong lòng bỗng hơi gợn ý sầu, tôi ngăn không được, bỗng dưng muốn múa đao giải tỏa nỗi lòng. Chẳng nghĩ thêm một lời, tôi rút Hắc Đao, như vũ bão phóng mình lên không vung đao loạn xạ, lại điên cuồng hét lên mấy tiếng,… đến lúc không còn hơi sức đâu nữa. Tôi đứng thẳng lưng, thở hổn hển, những chiêu thức tấn công trước giờ trong game hiện rõ mồn một trong tâm trí.
Cuối cùng, tôi bắt đầu múa, đao vung nối nhau như mây trôi nước chảy liền thành một vũ điệu tuyệt đẹp. Trong suối ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo, chỉ nghe tiếng Hắc Đao rít lên trong không khí, tôi bỗng thấy mình khoan khoái lạ thường, không tự chủ cười ngạo một tiếng. Ánh trăng, bóng đao, dáng người phóng khoáng uyển chuyển, còn có tiếng chàng Yêu tinh cuồng ngạo hoang dại cười vui, hòa với nhau như một khúc nhạc tuyệt mĩ thấm đẫm lan tràn trong Nguyệt Thành cổ kính.
“Hahahaha…haha!” Tôi cười man dại.
“Khá lắm! Đao khách cuồng ngạo rất khá!” Nam Cung Túy vạn phần hào khí thốt lên, “Anh cùng em phân cao thấp, Vương Tử!” Dứt lời, gươm liền tuốt, nhảy lên trước mặt tôi. Tiếng gươm đao chạm nhau vang dội, nhạc khúc của kim loại tấu lên thật vui tai giữa màn đêm tĩnh lặng.
“Em cũng lên!” Không Không nhịn không nổi cũng rút chủy thủ ra, như gió như lốc xông vào vòng chiến.
Tôi một cước phi tới chỗ Không Không, đao trong tay vẫn chặn kiếm của Nam Cung Túy, rồi tung người xoay một cái, tránh cú công kích hợp lực của hai người kia. 3 chúng tôi như ba đứa bé đang ồn ào chơi đùa giữa đường, không ngừng tránh đông né tây, thi thoảng lại tung một đao một kiếm về phía nhau. Chúng tôi cứ múa may như vậy quên cả thời gian…đến tận khi về đến nhà Nam Cung Túy.
Phất tay tạm biệt Nam Cung Túy, tôi ngước lên bầu trời đầy sao, lòng dậy lên nỗi khát khao được chạy tới cùng trời cuối đất! Đôi chân bất giác đưa tôi về một con đường lạ lẫm…