Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bên sông Đa-nuýp.
Khách sạn đoàn E đặt nằm trên đường Graben, trung tâm thành phố cổ, có lẽ vì biết Bạch Lãng lần đầu đến Vienna nên đã thu xếp như vậy.
Những con phố nhộn nhịp và những dãy hàng hiệu xa xỉ vốn không còn hấp dẫn với người đã quen với sự ồn ào, náo nhiệt của New York, nhưng giờ đây nó đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất cho những người chẳng có gì cả.
Mùi cà phê và kem phủ còn vương vấn trong không khí, nắng chiều nhẹ nhàng li3m những viên gạch đá thường xanh thời Trung cổ. Những tòa nhà theo phong cách Baroque trải dài dọc theo con phố cổ, trong vòng mười phút, ngoài cửa sổ có hai chiếc xe ngựa duyên dáng lướt qua, để lại một chuỗi chuông nhịp nhàng.
(*): Phong cách Baroque
Cộc, cộc, cộc……
Người lái xe ngả mũ xuống, mỉm cười với Bạch Lãng: “Guten Tag!” [Ngày mới tốt lành.]
Bạch Lãng sửng sốt.
Ánh mắt Kỳ Tư Niên dừng lên trên mặt cậu, nói: “Anh ấy đang chào đàn cello của cậu. Ở Vienna, người ta luôn thiên vị những người yêu âm nhạc.”
Khi nói chuyện, xe ngựa đi dọc con đường đã rời xa, Bạch Lãng buông túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, vội vã vẫy tay về phía xa, cũng hô một câu: “Guten Tag!”
Quán cà phê ngoài trời ven đường vang lên những tiếng cười vui vẻ, có người cầm đàn ghita hát một bài.
Đó là một bản tình ca đầy cảm xúc.
Khóe mắt Bạch Lãng hiện rõ ý cười, cậu nhìn về phía Kỳ Tư Niên, thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
“Thủ trưởng, thật xin lỗi.” Cậu mím môi, “Đều là lỗi của em, không chỉ để anh đợi ở bên ngoài sân bay lâu như vậy, giờ còn tốn thời gian để anh đi mua đồ cùng em.”
Kỳ Tư Niên cúi đầu nhìn những túi mua hàng, áo ngủ quần ngủ, bàn chải đánh răng và đồ vệ sinh cá nhân, ngoại trừ những món này còn có một lọ Lao Ganma, nữ thần của du học sinh Trung Quốc.
Lao Ganma
Bạch Lãng nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn chiếc lọ thủy tinh màu đỏ, trước tiên nói: “Em… về Trung Quốc được một tháng, mùi vị còn chưa điều chỉnh.”
Kỳ Tư Niên khẽ mỉm cười: “Có thể hiểu được, thật ra tôi cũng khá thích.”
Bạch Lãng có chút không tin: “Thật ạ?”
“Thật.” Kỳ Tư Niên tự mình cũng cảm thấy không có sức thuyết phục, anh lắc đầu, cười nói: “Bạch Lãng, sau này sẽ có một khoảng thời gian chúng ta cùng một tổ đàn dây, tôi đề nghị cậu nên coi tôi như một partner. Đừng dè dặt như vậy.”
Bạch Lãng ngừng nói. Cậu nghe thấy trong lòng lóe lên những tia lửa yếu ớt, rồi đột nhiên bùng lên và đốt cháy thành ngọn lửa kêu lách tách.
Cậu chợt cảm thấy so với chàng trai trẻ rạng rỡ Sean Chyi trên sân khấu, Kỳ Tư Niên ở ngoài dịu dàng hơn rất nhiều.
“Về nhà nghỉ ngơi chưa được mấy ngày thì em đã phải bay hơn nửa địa cầu tới đây.” Kỳ Tư Niên tiếp tục nói, “Dù sao thì đoàn E cũng chỉ mới bắt đầu, tuy quản lý có thẩm quyền nhưng người hoạt động lại có chút nóng nảy.”
Cơn nóng hừng hực trong lòng Bạch Lãng đã hóa thành những giọt mồ hôi trên chóp mũi vào thời điểm giữa hè này. Cậu không khỏi sờ sờ mũi nói: “Hoạt động nói nhạc trưởng yêu cầu chúng ta tập trung lại để diễn tập Mahler 5, điều này thực sự khiến em bị sốc. May mắn thay, năm ngoái em đã tập nó ở trường, khi em nhìn vào nhạc phổ, phần cello không thay đổi nhiều.”
Kỳ Tư Niên đưa cho cậu một ly cà phê đá, nhẹ giọng nói: “Bruno đã rất cố gắng để mời Burns làm người chỉ huy khách mời —— cậu nên biết rằng ông ta rất am hiểu Mahler.”
Bạch Lãng gật đầu.
Cậu mơ hồ nhớ ra Bruno chính là tên giám đốc âm nhạc của đoàn E. Trước đây anh ta từng làm việc cho đoàn nhạc giao hưởng BPO, khi hết hạn hợp đồng vào đầu năm, anh ta bắt đầu thành lập đoàn E ở Vienna.
Với thái độ của Kỳ Tư Niên, chắc là quan hệ của anh với anh ta không tồi.
“Thầy có nói, với trình độ của em còn chưa đủ sức để có thể thành thạo diễn giải Mahler. Biểu diễn Mahler 5 có lẽ hơi sớm đối với em.” Nói về tính chuyên nghiệp, Bạch Lãng có hơi lo lắng thấp thỏm nhìn về phía Kỳ Tư Niên, “Thủ trưởng, anh sợ em không đạt được yêu cầu của chỉ huy Burns sao, gây phiền phức cho anh rồi.”
Kỳ Tư Niên cúi đầu mỉm cười, đột nhiên nói đùa: “Rốt cuộc là tôi khiến cậu căng thẳng như vậy hay là do Burns khiến cậu căng thẳng như thế hã? Không thể nào là Mahler khiến em lo lắng, có đúng không?”
“……”
Bạch Lãng không nói gì, cậu không biết nên trả lời như thế nào.
Sao mà cậu có thể nói rằng, nhà soạn nhạc Mahler nổi tiếng là “đàn cello mệt mỏi” chính là trở ngại vĩnh viễn trên con đường học tập của cậu, là chướng ngại vật như kiểu Voldemort đó chứ?
Mahler thật sự làm cho cậu lo lắng đến đêm ngày không ngủ được, vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền có những thanh âm biến hóa vô tận.
Kỳ Tư Niên vẫn nở nụ cười, dịu dàng nho nhã, mang theo chút chút vui vẻ như đang đùa con nít: “Tôi còn nhớ 《Gramophone》 đã từng viết về em rằng: phong cách diễn tấu lãng mạn và nhanh nhẹn nhưng không kém kỹ xảo vững chắc, là một ngôi sao đang lên từ Juilliard. —— tôi rất ít khi thấy tạp chí này đánh giá nghệ sĩ như vậy, em nên tự tin thêm một chút.”
Nghe vậy, Bạch Lãng đột nhiên ngước mắt lên.
《Gramophone》 đúng là đã viết về cậu, nhưng đó chỉ là bản tin nói về học viện Julia, bày ra một vài nghệ sĩ chuyên ngành âm nhạc cổ điển. Phần của cậu chỉ chiếm hai phần, vị trí của cậu còn xếp ở đoạn sau.
Bạch Lãng cười, vẻ mặt không nhịn được vui vẻ: “Thủ trưởng, nội dng của hai năm trước…… mà anh cũng vẫn nhớ rõ. Em còn nhớ kỳ đó, bởi vì ở trên trang bìa là ảnh chụp của anh, hầu như cô gái nào ở trong đoàn cũng có một bản.”
Khi cậu cười rộ lên, bên má bên phải sẽ xuất hiện một cái má lúm đồng tiền nông. So với người da trắng, đường nét trên khuôn mặt này quá mềm mại, thậm chí có vẻ trẻ con, dưới ánh nắng giữa hè, nó có nét ngây thơ như học sinh.
“Thật sao?” Ánh mắt của Kỳ Tư Niên rơi vào cái má lúm đồng tiền của cậu, dường như là anh cảm thấy thú vị, giọng nói cũng thoải mái hơn, “Đều là người Trung Quốc, xem ảnh rất dễ dàng nhớ kỹ, huống chi em còn ưu tú như vậy.”
Khuôn mặt Bạch Lãng đỏ bừng vì nhiệt độ của mùa hè, trong lòng cũng vui tươi nhảy nhót, trước đó, cậu hoàn toàn không ngờ Kỳ Tư Niên sẽ là một người dịu dàng đến thế.
“Em sẽ cố gắng,” Bạch Lãng mỉm cười nói, “Cảm ơn anh, thủ trưởng.”
*
Nước ấm từ đỉnh đầu đổ xuống, bốc ra sương mù trắng xóa, trong phòng tắm nhỏ vang lên tiếng nhạc, hoàn toàn át đi tiếng nước chảy.
Bạch Lãng quay đầu lại, thân hình tr@n trụi của cậu hiện lên trên lớp kính mờ—— cậu ở Châu Á được tính là cao, nhưng khi ở Âu Mỹ chỉ có thể coi là chiều cao phổ thông. Dáng người cậu cân xứng, làn da đẹp, lớp cơ mỏng bao phủ cơ thể, ngoại hình của cậu phù hợp hơn với gu thẩm mỹ phổ biến trong nước, nhưng ở phương Tây, nơi sức mạnh và cơ bắp được coi trọng thì lại trở thành quá gầy.
Mà Kỳ Tư Niên sinh ra ở Thụy Sĩ, lớn lên ở Berlin, có lẽ sẽ không thích vẻ ngoài mỏng manh này.
Bạch Lãng ngơ ngẩn một lúc, đợi tới khi bài hát kết thúc, giai điệu tiếp theo vang lên, là bài 《 The Blue Danube 》rất hợp với tình huống.
Nhưng mà…… Thủ trưởng ngày nào cũng nhìn gương, chắc là anh đã miễn nhiễm với ngoại hình này rồi.
Vóc dáng cao dáng người đẹp thì thôi đi, cả mắt mũi môi xương quai hàm cằm và cổ cũng hoàn mỹ như vậy, rõ ràng là diện mạo của người da vàng, nhưng anh lại thích hợp được đua vào những danh họa cung điện Châu Âu tráng lệ hơn bất kì người da trắng nào khác.
Đó là loại khí chất chỉ có ở Kỳ Tư Niên.
Vì vậy, những nhạc trưởng từng hợp tác với Kỳ Tư Niên đều rất thích anh người đầu tiên ra hạ màn —— tiêu chuẩn quá hoàn mỹ và vẻ ngoài của anh rất đẹp mắt đến nỗi ngay cả giới nhạc cổ điển thường kén chọn cũng đặc biệt yêu mến anh.
Bạch Lãng gột rửa mệt mỏi, thả mình vào chiếc giường lớn mềm mại.
Bay qua nửa cái địa cầu đã gây ra việc jet flag, chuyển tận mấy máy bay đã khiến cậu vô cùng mệt mỏi.
Trên tủ đầu giường có một chiếc đèn tỏa ra ánh sáng màu cam, mùi hương liệu dưới ánh đèn tỏa ra khiến căn phòng có mùi thơm ngào ngạt, là mùi hương chanh và húng quế mang phong cách Châu Âu.
Đàn cello yên lặng tựa vào một bên—— đó là tài sản duy nhất của Bạch Lãng hiện giờ.
Đàn cello……
A, đúng rồi.
Bạch Lãng đang buồn ngủ chợt tỉnh lại, cậu dụi mắt bò dậy, xuống giường mở hộp đàn ra, từ ngăn bên trong lấy ra một chiếc đ ĩa CD.
Chiếc đ ĩa này dương như đã có tuổi rồi, hoa văn trên bìa đã mờ đi không nhìn rõ hình dáng ban đầu.
Nó luôn được Bạch Lãng mang theo bên mình, bây giờ nó là niềm an ủi duy nhất trong tình huống bất ngờ.
Bạch Lãng đặt nó vào đầu đ ĩa CD ở đầu giường, một bản nhạc nhanh chóng vang lên – đó là bản violin được Kỳ Tư Niên ghi âm khi anh còn đang học ở Berlin. Chất lượng âm thanh đã bị hư hỏng rất nhiều, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng người biểu diễn kéo dây cung gọn gàng khéo léo, tiếng rung nhẹ nhàng tự nhiên, cao độ hay đến mức có thể chuyển hóa thành giọng nữ đầy cảm xúc đang hát nhẹ nhàng bên tai, đánh thẳng vào tim.
Adagio ở 3/4 dẫn dắt ý thức, mùi chanh và húng quế xộc thẳng vào mũi, thấm vào từng dây thần kinh của Bạch Lãng, hơi thở của cậu dần dài hơn, cậu rơi vào giấc mơ quen thuộc đó.
Nắng Bắc Mỹ, những nốt nhạc trôi chảy, và người đàn ông điển trai ngược sáng.
……
Woher sind wir geboren (Chúng ta sinh ra từ đâu?)
Aus Lieb (Nơi tình yêu đỗ bến.)
Wie w?ren wir verloren (Làm sao chúng ta có thể lạc lối?)
Ohn Lieb. (Hỡi người ơi!)
Was hilft uns überwinden? (Điều gì giúp chúng ta vượt qua.)
Die Lieb (Là tình yêu ấy.)
…….
“Tình yêu đích thực thức tỉnh ở nơi đó, ở bên dòng sông Đa-nuýp.
Ở bên dòng sông Đa-nuýp trong xanh tuyệt đẹp.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích:
[1]《Gramophone》: Tạp chí âm nhạc cổ điện có thẩm quyền.
[2] Đoạn văn tiếng Đức cuối chương là một bài thơ của Goethe ca ngợi tình yêu.
[3] “Tình yêu đích thực thức tỉnh ở nơi đó, ở bên dòng sông Đa-nuýp. Ở bên dòng sông Đa-nuýp trong xanh tuyệt đẹp.” Dòng này xuất phát từ một bài thơ của nhà thơ người Áo Carl Beck. Điệu valse 《 The Blue Danube 》 nổi tiếng được lấy từ bài thơ này.
[4]: “Adagio” (tạm dịch từ tiếng Ý: “Hãy chậm lại”) là một bài hát của nữ ca sĩ người Bỉ-Canada Lara Fabian.
*
Bản giao hưởng số 5 của Gustav Mahler được sáng tác vào năm 1901 và 1902, hầu hết trong những tháng mùa hè tại ngôi nhà nghỉ mát của Mahler ở Maiernigg.