70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 17: 17: Chương 11



Buổi chiều, bác sĩ Hoàng dẫn An Khê tới hội trường nơi tổ chức hội thảo.

Phía trước hội trường viết mấy chữ thật to: PHỤC VỤ NHÂN DÂN.

Lúc bọn họ tới thì cũng có nhiều người rải rác đi đến.

Bác sĩ Hoàng đều quen biết những người này, quan hệ hình như cũng rất tốt.

Nhờ bác sĩ Hoàng giới thiệu, An Khê làm quen được không ít người.
Trong cuộc họp, An Khê ngồi cạnh bác sĩ Hoàng, bác sĩ Hoàng dặn dò cô phải ít nói, nhìn nhiều hơn.

Những suy nghĩ không liên quan đến việc giao lưu y học thì nên giữ lại, nói ít thì sai ít là tôn chỉ trong chuyến đi lần này của bọn họ.
Nguyên một buổi chiều, trừ lúc lãnh đạo phát biểu, mọi người đều tranh cãi với nhau.

Đến lượt ai phát biểu thì nói vài câu sáo rỗng đơn giản rồi thảy “quả bóng” này cho người tiếp theo.

Người tiếp theo nhận “quả bóng” rồi lại thảy tiếp cho người phía sau.

Từ đầu đến cuối, chẳng ai nói được điều gì thật sự hữu ích.

Lúc giữa buổi, An Khê được phát biểu một lần.

Cô học theo ngữ khí của mọi người nói vài câu ngắn ngủn.

Không cần xuất sắc nhưng cũng tuyệt đối không được mắc lỗi.
Ngồi ở đó nghe những lời nhàm chán một lúc lâu thật sự rất gian nan.

Nhưng dù sao cũng vượt qua rồi.

Lúc hai người quay về nhà khách, trời vừa chập tối.

Sau khi bọn họ về được một lúc thì Giang Thúy Thúy mới quay lại.

Cô ta mang về vài quyển sách, không biết lấy chúng từ chỗ nào.


An Khê liếc nhìn một cái, là sách giáo khoa trung học cơ sở và phổ thông.
Những cuốn sách này Điền Khê cũng có.

Nhưng lúc đầu cô rời khỏi Bắc Kinh ngại chúng vô dụng nên không mang theo.

Với lại, kiến thức trong những cuốn sách giáo khoa kia, trong đầu Điền Khê về cơ bản là một mảng trống rỗng.

Bản thân An Khê tốt nghiệp phổ thông cũng được tầm 5-6 năm, kiến thức học được lúc trước cũng quên kha khá rồi.

Nhưng may là căn bản đã có sẵn, việc cô cần làm lúc này là phải nhặt lại những thứ đã quên mất.
Khi còn nhỏ, cô từng nghe cô cả nói, câu hỏi trong kì thi đại học thứ nhất sau khi được khôi phục cuộc thi dễ hơn nhiều so với những gì học sinh phải thi trong kì thi đại học mấy chục năm sau.

An Khê đối với việc thi đại học rất tự tin, nhưng chuyện tìm sách giáo khoa cũng cần phải bận tâm.

Chẳng qua là chuyện này giờ chưa cần phải vội, ngày mai cô còn phải cùng bác sĩ Hoàng đến bệnh viện huyện quan sát học hỏi.
Vào lúc An Khê đang không ngừng chú ý hành động của Giang Thúy Thúy, Giang Thúy Thúy cũng vẫn luôn để ý tới An Khê.

Mới một ngày không gặp, trên người An Khê đã xuất hiện thêm một cái túi vải, bên trên còn in mấy chữ lớn Hợp Tác Xã cung tiêu màu đỏ, thế nào cũng khiến người khác phải nhìn tới.
Sau khi ánh mắt Giang Thúy Thúy liếc đến chiếc túi kia vài lần, An Khê ngắt ngắt móng tay mượt mà, thản nhiên nói: “Đồ này là của một nữ đồng chí ở Hợp Tác Xã nhờ tôi đưa cho Giang Triều, rất xinh đẹp đấy.”
Sắc mặt Giang Thúy Thúy đen đi vài phần, ngay cả vẻ khoe khoang sách giáo khoa trước mặt An Khê cũng nhạt đi một ít.

Lúc cô ta xoay người lên giường, trên mặt An Khê xuất hiện thêm ý cười.
Ngày hôm sau, An Khê theo bác sĩ Hoàng đến bệnh viện huyện.

Bệnh viện huyện là một tòa nhà ba tầng, nghe nói là tòa nhà xây theo kiểu phương tây của Đội trưởng đội cảnh sát địa phương xã hội cũ.

Trải qua nhiều năm ăn mòn, tầng gác mái cao nhất đã sụp xuống thành một đống gạch vụn.

Dưới đống gạch vụn vẫn mơ hồ thấy được sự xa xỉ của ngày xưa.
Khi hai người vào bệnh viện huyện, bệnh viện đang rất bận rộn.

Những thầy lang này nói họ tới tham gia đào tạo, nhưng hầu như đều mặc áo blouse trắng vào rồi trực tiếp đi hỗ trợ.
“Cái người kia, nhìn thấy bệnh nhân mới đến không, cô đi tiêm cho người đó đi”, một y tá nhỏ đang lo liệu không hết việc trực tiếp kéo An Khê qua, chỉ vào người bệnh rồi để An Khê qua làm.

Cô vừa mới đến đây, chưa nhúng tay vào chuyện gì.

Y tá nhỏ căn bản chưa biết cô có biết tiêm hay không đã cử cô làm.

Cô cầm thuốc tiêm trên tay, lòng hoang mang một mảng.
Cũng là cô không biết tình hình.

Bệnh viện huyện hàng ngày tiếp đón số bệnh nhân đếm không xuể.

Trong tình huống nhân viên y tế có hạn, cơ bản là cho dù phân thân ra cũng lo không hết việc được.

Nếu thật sự gặp lúc bận không thể rời thân, những thầy lang từ vùng quê lên như họ cũng được cử đi làm việc.

Mặc kệ có biết làm hay không, đã tóm được rồi, dù khó khăn cũng phải bất chấp mà tiến lên.
Dù sao thì chỉ tiêm một cái cũng không chết người được, cùng lắm thì bệnh nhân chịu khổ một chút.

Những người tới xem bệnh phần lớn là đã giác ngộ, muỗn chữa khỏi bệnh, không nếm chút khổ sở thì sao mà được.

Bệnh nhân mà y tá bảo An Khê đi tiêm là một cậu bé 6 tuổi, mẹ của cậu bé đang ôm lấy cậu.

Thể chất của cậu bé nhìn rất yếu ớt, bệnh năng bệnh vặt gì cũng không tránh khỏi, về cơ bản là khách quen của bệnh viện này.

Người phụ nữ này cũng hiểu tình hình của bệnh viện, ai có kinh nghiệm phong phú, ai mới đến cái gì cũng không biết, cô ấy nhìn một cái là nhận ra được.

Cô ấy vừa nãy nhìn thấy, cô gái này bị y tá kia trâu bắt chó đi cày mà bắt lại đây.

Trước kia cô ấy cũng từng gặp người không đáng tin cậy như vậy, mông của con cô đã thành cái sàng mà kim tiêm kia vẫn chưa tiêm xong được.

Nhưng cô ấy cũng không còn cách nào khác, ai bảo bọn họ tới khám bệnh chính là đang tới cầu xin người khác mà!”
“Đồng chí, bé nhà tôi mạch máu mỏng.

Lát nữa cô tìm mạch máu cho kĩ rồi hẵng tiêm, nếu không con tôi lại khóc đến nghẹt thở mất”, người phụ nữ có vẻ có tố chất tốt, ôn hòa mà cầu xin.


Trước khi xuyên không, An Khê đã thực tập một năm ở bệnh viện.

Lúc thực tập là làm công việc của y tá, cách tiêm cũng học được ở năm thực tập đó.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Người phụ nữ lật người con mình lại, đặt cậu bé nằm lên đầu gối, kéo quần xuống, thuần thục che miệng cậu bé lại.

Chuẩn bị sẵn sàng nếu lỡ lát nữa khóc to quá sẽ quấy rầy người khác.

Dưới ánh mắt chăm chú của người phụ nữ, An Khê bôi cồn lên vị trí cần tiêm, thuần thục tìm được mạch máu, động tác nhẹ nhàng dùng tốc độ thích hợp nhất tiêm thuốc vào rồi rút kim ra.
“Xong rồi”, An Khê kéo khẩu trang xuống một chút, thu dọn đống hỗn độn sau khi tiêm xong để lại.

Người phụ nữ hơi hé miệng, thế này là xong rồi hả? Cô còn chuẩn bị cho trận chiến đang chờ mình mà! Có vẻ khác so với những gì cô ấy nghĩ, con của cô chưa phát ra tiếng nào hết!
“Đồng chí, cô tên gì thế, lần sau con tôi tiêm có thể tìm cô nữa không?”
An Khê vốn dĩ đang cúi đầu, giờ hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt to màu hổ phách chứa ý cười: “Tôi tên là An Khê, từ thôn Tam Thủy lên huyện tham gia đào tạo, không làm việc ở bệnh viện huyện, nên sợ là cô không tìm được tôi đâu! Với lại bệnh viện cũng không phải nơi tốt lành gì, bạn nhỏ có thể không tới thì đừng tới sẽ tốt hơn.”
Đứng dậy vuốt vuốt áo blouse trắng, An Khê tiếp tục đi vội chuyện khác.

Sau khi tiêm xong, người phụ nữ không lập tức đi ngay, cô nhìn toàn bộ quá trình thao tác thuần thục của An Khê.
Bận rộn ở bệnh viện một buổi sáng, An Khê về cơ bản là làm liên tục, thời gian uống một ngụm nước cũng không có.

Cuối cùng đến giữa trưa mới được nghỉ ngơi nửa tiếng.

Bữa trưa do bệnh viện cung cấp rất phong phú, lại chịu đói cả một buổi sáng, ngửi được mùi cơm bụng liền đánh trống.

Nửa ngày không thấy bác sĩ Hoàng đâu, vào giờ cơm trưa ở nhà ăn mới nhìn thấy ông ấy, “An Khê, vừa nãy y tá trưởng của bệnh viện đặc biệt khen cô đấy.

Nói cô năng lực cao, tố chất tốt lại kiên nhẫn nữa.

Nếu không phải cô mới đến thôn Tam Thủy, vẫn thiếu chút rèn luyện, thì bọn họ cũng tính trực tiếp điều cô tới bệnh viện huyện, đuổi tôi trở về tiếp tục làm thầy lang đấy”, bác sĩ Hoàng cười ha hả, ngữ khí rất hòa ái.

An Khê ngẩng đầu, ngượng ngùng cười, trên má cũng nổi lên hai mảnh phấn hồng, “Bác sĩ Hoàng, ông đừng trêu tôi chứ.”
Hai người lại nói vài lời, cơm mới ăn được một nửa.

Vào lúc vẫn rất ồn ào náo nhiệt, một y tá từ bên ngoài chạy vào, có chút nôn nóng nhìn nhà ăn một vòng.

Hẳn là nhà ăn đông người quá, cô ấy không tìm ngay được người cần tìm, vì thế dứt khoát hô lên: “Bác sĩ Bạch, ngài có ở đây không? Có ca cấp cứu, viện trưởng kêu ngài nhanh chóng qua phòng phẫu thuật.”
Lúc này nhà ăn đang ồn ào lập tức trở nên yên lặng, sau khi bác sĩ Bạch cùng y tá bước nhanh ra khỏi nhà ăn được một lúc thì mới ồn ào trở lại.


“Ca cấp cứu nào có thể khiến viện trưởng phải ra mặt, người được kêu đi còn là chuyên gia có thẩm quyền nhất của khoa não ở bệnh viện chúng ta.”
“Vừa nãy trên đường tới đây tôi nghe nói huyện trưởng lại bị té ngã.

Trước đây cũng bị ngất xỉu vài lần rồi, không biết tình hình lần này thế nào.”
“Cậu cũng không phải không biết, bệnh xuất huyết não phiền phức này nếu muốn chữa khỏi phải cắt hoàn toàn cục máu tụ đi.

Nhưng với điều kiện y tế bây giờ, dù là bác sĩ Bạch cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng thuốc để điều trị.” Người vừa nói lắc lắc đầu, rất là thổn thức.

An Khê tập trung ăn cơm, lời mấy bác sĩ bên cạnh nói cũng truyền vào tai cô.
Bác sĩ Hoàng có một ít nhân mạch ở bệnh viện, mấy tin tức trong bệnh viện ông cũng có thể biết một ít.

Lúc rời đi, ông trò chuyện với An Khê, ông nói huyện trưởng vừa được cứu sống rồi.

Nhưng mà tụ máu lan ra chèn ép dây thần kinh cảm giác.

Bây giờ hôn mê bất tỉnh, nếu không có kì tích xuất hiện, phỏng chừng nửa đời sau chỉ có thể sống trên giường bệnh.

Dù sao cũng là người phụ trách cả một huyện, nếu ông ấy xảy ra chuyện, thế nào cũng ảnh hưởng đến rất nhiều người.

Theo như bác sĩ Hoàng nói, ông thấy vị huyện trưởng đầy trách nhiệm này không tệ.

“Bác sĩ Hoàng, theo kiến thức về phương diện y học hiện tại của tôi mà nói, tuy rằng bệnh xuất huyết não khó chữa, nhưng cũng không đến nỗi bó tay như vậy chứ.

Hồi nhỏ đọc sách y học, tôi đã đọc qua một bộ châm pháp có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu và tiêu ứ.

Bộ châm pháp này đối với việc điều trị bệnh tai biến tim mạch và mạch máu não hẳn là không tồi.” Hai người đi trên hành lang dài của bệnh viện, An khê nói ra ý kiến của mình cho bác sĩ Hoàng nghe.
Bác sĩ Hoàng ồ một tiếng, không dám tùy tiện kết luận.

Ngay từ đầu ông đã không thể nhìn thấu được Trí thức trẻ trông có vẻ đơn thuần trước mặt này.

Ông luôn cảm thấy trong người cô ẩn chứa bí mật vô hạn, vào lúc không để ý sẽ bị cô ấy làm cho kinh ngạc.
“Tôi…”, Bác sĩ Hoàng vừa mới nói chuyện đã bị một người phụ nữ phía sau cắt ngang.

Hai người quay đầu lại, thấy người phụ nữ kia trốn trong bóng tối.

Chờ cô ấy đi ra, lộ rõ khuôn mặt, An Khê mới kinh ngạc hỏi: “Chị ơi, cho hỏi có việc gì sao?” Người phụ nữ này là người đưa con đi tiêm mà An Khê gặp ban sáng, người phụ nữ rất có giáo dưỡng.

“Tôi không cố ý nghe lén hai người nói chuyện, chỉ là vừa rồi hình như tôi nghe đồng chí nhỏ nói có cách chữa xuất huyết não đúng không?” Người phụ nữ tha thiết nhìn An Khê, hy vọng và thất vọng đan xen trong mắt cô ấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận