Tuy Don thượng tá vừa thẳng thắn nói ghét, nhưng khi nhìn thấy yêu cầu liên lạc của Trùng tộc, mặt anh vẫn nghiêm trọng hẳn đi.
Chamberlain thượng tá nhíu mày, phân tích, “Conquest vẫn đang đi theo đường tuần tra bình thường, vì sao Trùng tộc chặn chúng ta lại?”
Cố Trường An dựa vào kinh nghiệm, đoán, “Chắc là thỉnh thoảng muốn diễu võ dương oai?”
Don gật đầu, “Tôi từng thấy rồi, không ngờ bọn chúng thật sự rảnh đến vậy, chán ngắt.”
Seryozha lời ít ý nhiều, “Đoán cũng vô dụng.”
“Cậu nói đúng,” Cố Trường An chấp nhận kết nối, trên màn hình lập tức hiện ra đôi mắt kép.
Ba người ở đây lập tức bày tỏ ba biểu cảm khó chịu khác nhau.
Seryozha rũ mắt nhìn bảng điều khiển, Don thượng tá nhếch miệng, Chamberlain thượng tá thì nâng tầm mắt lên bốn mươi lăm độ nhìn vào mép màn hình, thầm kêu Thượng đế.
Sắc mặt Cố Trường An vẫn như thường.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt kép trên màn hình, đáp, “Xin chào, tinh hạm của Tiên phong doanh bị chặn lại không lí do, xin hỏi vì sao?”
Nữ tướng Trùng tộc lùi lại, lộ ra các nữ binh Trùng tộc đứng sau và một Trùng tộc giống đực hình thái người đang quỳ trên mặt đất.
Nữ tướng Trùng tộc tự mãn nói, “Bọn ta nhận được tin từ ai đó rằng tinh hạm của ngươi bí mật chở cây trồng, ta nghi ngờ bọn ngươi chở trái cây và rau nhập lậu.
Ta cần lên tinh hạm để kiểm tra.”
“Chúng tôi từ chối.” Cố Trường An bình tĩnh đáp, sau đó hỏi, “Còn việc gì nữa không?”
Tập thể Trùng tộc sửng sốt năm giây – bọn chúng không nghĩ tinh hạm tuần tra đơn lẻ này dám bật lại bọn chúng.
Mất một lúc mới phản ứng được, bọn chúng chất vấn, “Ngươi nói gì cơ?”
Đôi mắt Cố Trường An bỗng lộ ra vẻ quan tâm kì lạ.
Anh từ từ lặp lại, “Chúng – tôi – từ – chối, còn – việc – gì – nữa – không?”
Nữ tướng Trùng tộc nở nụ cười máu me, “Được, ngươi cứ chờ xem.”
Ngắt kết nối.
Chamberlain thượng tá kinh hãi nhìn Cố Trường An, cẩn thận nói, “Cố đại tá, tôi nghĩ dưới tình huống đơn lẻ như này, tỏ vẻ dũng cảm cũng không đúng thời điểm lắm.”
Cố Trường An đồng ý, “Chamberlain thượng tá, cậu nói rất đúng.”
Sau đó thì sao?
Chamberlain không đợi được câu tiếp theo.
Màn hình lại xuất hiện một yêu cầu liên lạc – trụ sở Quân đội Liên minh Loài người.
Số liên lạc bắt đầu bằng 01, nghĩa là, một quan chức cấp cao của Hội đồng Liên minh được phái đến trụ sở quân đội.
Cố Trường An chấp nhận kết nối, “Thưa ngài, GCA95872 – Tiên phong doanh Đại tá Cố Trường An kính chào ngài.”
Quan viên quen sống trong nhung lụa cao cấp không kiên nhẫn nói, “Đồng ý với yêu cầu kiểm tra tinh hạm của tướng lĩnh Trùng tộc, lập tức mở cửa khoang.”
Cố Trường An đáp, “Thưa ngài, tôi không đồng ý.
Tinh hạm là một phần lãnh thổ của Liên minh Loài người, Trùng tộc không có quyền tùy ý bước lên lãnh thổ của Liên minh Loài người, đây là lập trường chúng ta luôn giữ vững sau chiến tranh.”
Quan chức cấp cao cười khẩy, “Cố đại tá, cậu cho rằng cậu nổ một hành tinh chứa điểm nhảy, thăng cấp lên đại tá thì Trùng tộc sẽ sợ cậu sao? Tiên phong doanh các cậu đều mất não hết rồi hả? Cậu muốn ta thông qua lãnh đạo Hội đồng Liên minh gây áp lực lên Địch Kỳ Dã, đúng không?”
Thế này tức là nhất định phải để Trùng tộc lên tinh hạm kiểm tra rồi.
May mà trong lần đầu tiên thảo luận, Cố Trường An cũng đã nói qua với Địch thượng tướng, nên bọn họ mới định dùng tinh hạm Conquest.
Cố Trường An không hề cố thêm, lùi một bước, “Nếu ngài đã có văn bản hạ lệnh rõ ràng, cấp dưới là tôi cũng không thể không nghe lời.”
Như đã sớm đoán được câu trả lời này, trên màn hình ngay lập tức xuất hiện một văn bản đã ký tên.
Cố Trường An ra lệnh, “Gửi lên mạng nội bộ quân sự để lưu trữ.
Conquest, mở cửa khoang.”
Quan chức cấp cao lập tức ngắt liên lạc.
Cố Trường An nhanh chóng nhập một chuỗi lệnh dài trên bảng điều khiển chính.
Nội thất màu trắng tuyệt đẹp của Conquest lập tức chuyển sang màu sắt giống các tinh hạm kiểu dáng cũ, mà các chi tiết của bảng điều khiển chính và màn hình điều khiển cũng thay đổi theo.
Vừa ngụy trang xong, nữ tướng Trùng tộc liền dẫn theo ba tên lính và một tên giống đực ở hình thái người đi vào khoang.
Gã đang đeo một chiếc vòng, như chó cưng bò sau nữ tướng Trùng tộc.
Gã đang mặc một chiếc áo choàng to, mà vạt áo, tay áo và cổ áo đều rộng đến mức có thể thấy được sợi dây màu đỏ đang trói trên người gã.
Bốn người không hiểu tại sao phải trói gã – chẳng lẽ tên Trùng tộc giống đực này cực kỳ nguy hiểm? Dây thừng tốt như vậy, bị lãng phí, hơi tiếc.
Ba binh lính Trùng tộc làm bộ làm tịch kiểm tra một hồi, cười to chế nhạo phần thực phẩm – túi dinh dưỡng – trong khoang thuyền.
Nữ tướng Trùng tộc tự tìm chỗ ngồi xuống, móc sợi dây đỏ vừa nghịch ngợm vừa nhìn chằm chằm Cố Trường An, buồn bã nói, “Ta nhớ rõ ngươi, ngươi là chó săn của Địch Kỳ Dã, tháng trước, ngươi làm nổ một hành tinh chứa điểm nhảy của bọn ta.”
Cố Trường An thản nhiên giải thích, “Đấy là tai nạn trên đường đuổi theo tê giác vũ trụ hai đầu.
Báo cáo cụ thể của Tiên phong doanh đã được đệ trình lên trụ sở quân đội, ngài có thể hỏi trụ sở quân đội để truy cập.”
“Ngươi có thể ba hoa,” Đôi mắt kép của nữ tướng Trùng tộc lóe lên ánh đỏ nguy hiểm, “nhưng tiếc là, trước mặt Trùng tộc vĩ đại, các ngươi chỉ có thể thất bại mà thôi.”
Cố Trường An chỉ ra, “Trong cuộc chiến lần trước, loài người đã thắng.”
Nữ tướng Trùng tộc cười to, “Ngươi nói các ngươi là người thắng? Bây giờ ta đang ngồi trên tinh hạm lạc hậu của các ngươi! Hội đồng của các ngươi còn phải quỳ xuống trước mặt Trùng tộc bọn ta, ngươi cho rằng ngươi có thể đứng sao?”
Cố Trường An không đáp.
Ba binh lính Trùng tộc ghét tinh hạm này, ném loạn đồ khắp nơi, nhưng may là bên ngoài cũng không có gì mấy.
Hành lý của bốn người đều bị vứt dưới bảng điều khiển chưa kịp mở ra sắp xếp, Trùng tộc cũng không chú ý tới.
Nhìn bốn người im lặng không nói, nữ tướng Trùng tộc cuối cùng cũng vừa lòng, đứng lên tỏ vẻ sắp rời đi.
Ả kéo gã Trùng tộc đến trước mặt Cố Trường An, hạ giọng, uy hiếp, “Một ngày nào đó, ta sẽ khiến thượng tướng của các ngươi quỳ dưới chân ta như hắn.”
Cố Trường An quay lại đối mặt với ả, thân trên hơi hướng về phía trước, nhìn thẳng vào cặp mắt kép ghê tởm, gằn từng chữ một, “Trừ phi mày vượt được qua xác tao.”
Nghe Cố Trường An khiêu khích, nữ tướng Trùng tộc vô thức đá cẳng chân của Cố Trường An bằng cái chân cường hóa của ả như đang trừng phạt một gã Trùng tộc giống đực.
Đối với Trùng tộc giống đực, một cú đá như thế sẽ khiến chúng ngay lập tức khuỵu xuống, cũng có thể làm chúng gãy xương.
Đối với con người, ngay cả Alpha, gãy cẳng chân cũng có thể xảy ra.
Nữ tướng Trùng tộc đá xong mới nhận ra, nhưng làm con người bị thương ả cũng chả thèm quan tâm.
Ả thậm chí còn tỏ vẻ tươi cười xem kịch hay.
Seryozha, Don và Chamberlain đều tái mặt.
Seryozha lập tức duỗi tay, định đỡ Cố Trường An nếu anh ngã.
Cơ thể Don ngay lập tức phản ứng, bước một bước về phía Cố Trường An.
Chamberlain đầu óc nhanh nhạy, nghĩ kỹ rồi mới đi đến chỗ Cố Trường An, nhưng lúc này hắn đã thấy rõ ràng phản ứng của Cố Trường An, sững sờ.
Sắc mặt Cố Trường An không hề thay đổi.
Anh vẫn vững vàng đứng im tại chỗ, cứ như một cú đá của Trùng tộc này nhẹ đến không đáng nói.
Anh thẳng lưng, như một ngọn núi mãi không suy suyển.
Nữ tướng Trùng tộc hừ một tiếng, nhịn được thì sao? Ả cắn răng, xoay người, vung tay, diễu võ dương oai nói, “Đi!”
—
Trùng tộc rời khỏi Conquest.
Seryozha lập tức quỳ một gối, kéo ống quần Cố Trường An, quan tâm, “Anh sao rồi?”
Động tác của Seryozha quá nhanh, Cố Trường An không kịp phản ứng, mà bên kia Don thượng tá đã ôm lấy anh, vui vẻ nói, “Đại tá, anh giỏi thật!”
Chamberlain túm cổ áo Don kéo anh xuống khỏi người Cố Trường An, dạy dỗ, “Xuống xuống, không để ý xem đại tá có bị thương hay không à.”
Seryozha đã kéo ống quần Cố Trường An khỏi ủng chiến thuật và xắn ống quần lên, nhưng mà cẳng chân bên dưới ống quần trắng như ngọc, không có chút dấu vết bị thương nào.
Seryozha khó hiểu, hơi nghiêng đầu, lại đẩy ống quần lên chút nữa.
Vẫn trắng như ngọc.
Không thấy vệt ứ bầm nào.
Seryozha ngẩng đầu nhìn Cố Trường An.
Trong mắt cậu trộn lẫn cả quan tâm cả khó hiểu, màu mắt xanh xám trong trẻo sáng ngời.
Vẫn là một đứa bé.
Seryozha đúng là một cái tên thích hợp – Cố Trường An nghĩ, không thể không đối xử với cậu như với bọn trẻ con ở cô nhi viện.
Anh duỗi tay xoa mái tóc đến gần mới thấy chút vàng của Seryozha, cười dịu dàng, “Tôi không sao.”
Don không thể không cảm thán, “Quả nhiên đã lấy được trên 9 điểm của Địch thượng tướng thì đều là quái vật cả.”
Điểm cao nhất mà Don nhận được là 8.9, sống chết vẫn không qua được ngưỡng 9.
Chamberlain cũng thế.
Hắn nhiều tuổi nhất trong bốn người, cũng phục vụ trong Tiên phong doanh lâu nhất, nhưng mà điểm cao nhất vẫn ít hơn của Don 0.1 vì chiến thuật quá bảo thủ nên hệ thống không thích.
Seryozha lúc này chẳng quan tâm điểm số gì hết.
Mặc dù đã tận mắt nhìn thấy cẳng chân Cố Trường An không làm sao, cậu vẫn lo.
Cậu nhẹ nhàng ấn lên chỗ Cố Trường An bị Trùng tộc đá, sau đó lại ngẩng đầu lên quan sát phản ứng của Cố Trường An.
Cố Trường An buồn cười, “Tôi thật sự không sao mà.”
Xác nhận Cố Trường An đúng là không nhịn đau không nói, Seryozha lúc này mới yên tâm, định nhét lại ống quần Cố Trường An vào trong ủng chiến thuật.
Cậu vừa làm đã nhận ra có vẻ sai sai – ủng chiến thuật là ủng cao, vừa rồi cậu rút ống quần ra, nếu cứ thế nhét lại vào thì Cố Trường An chắc chắn sẽ không thoải mái.
Có lẽ nên cởi ủng ra, vuốt phẳng lại ống quần, sau đó lại đi giày vào.
Nhưng Cố Trường An lại không thể cứ thế vô liêm sỉ trơ mắt nhìn Seryozha chăm sóc mình, anh lùi lại một bước, tự quỳ gối, tháo dây giày, nói, “Tôi tự làm được.”
Seryozha tay trống không, tim cũng thấy trống hoác.
Cậu có mong muốn mãnh liệt chăm sóc Cố Trường An như Alpha muốn chăm sóc Omega của mình, muốn Cố Trường An an toàn trong địa bàn của mình, không cần quan tâm cái gì, cũng không cần làm cái gì hết.
Nhưng Cố Trường An không phải Omega.
Liệu có thể mang bạn bè về ổ sói của mình để nuôi không?.