9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng

Chương 15


“Juliana không đáng phải chịu sự khiển trách của anh.”

Ralston rời khỏi bậu cửa sổ lớn trông ra khu vườn phía sau Ralston House và đón lấy ánh nhìn xanh biển của cậu em song sinh. “Con bé đã gọi thầy dạy khiêu vũ của mình là đồ ngốc.”

“Công bằng thì con bé không hoàn toàn sai.” Nick băng qua phòng làm việc, mời Ralston một ly rượu scotch và được anh vui vẻ đón nhận. Cả hai đứng lặng thinh bên cửa sổ, dõi theo ánh nắng chơi đùa xuyên kẽ lá và rủ bóng vằn vện khắp khu vườn xanh um.

Lúc sau, Ralston nhìn Nick. “Chú đang bảo vệ con bé đấy à?”

“Không. Nhưng anh đã phản ứng thái quá. Con bé yếu đuối hơn vẻ ngoài của nó đấy.”

Ralston hớp một ngụm lớn rượu scotch. “Nghĩ đến ánh mắt giết người của con bé nhắm vào mình, anh không chắc con bé có một chút xíu yếu đuối nào trong người.”

“Anh có thể nói cho em biết điều gì đã làm anh hà khắc đến thế không?”

“Không.” Ralston nói.

Nick rời bậu cửa sổ và đến chiếc ghế to kềnh trước lò sưởi rồi ngồi xuống, hớp một ngụm rượu lớn và chờ đợi. Ánh mắt Ralston ném ra sau vai, hướng đến em trai đáng ra có thể khiến một kẻ kém cỏi nào đấy bỏ chạy thục mạng. Thay vào đó, Nick ngả lưng ra ghế và nói, “Có vẻ rất nhanh sau khi chứng kiến tiểu thư Calpurnia và em nhảy điệu valse, anh đã đánh mất lý trí.”

“Khoa trương quá đấy.”

“Em không nghĩ vậy đâu, Gabriel. Anh hù dọa nhạc công piano, đuổi cổ giáo viên khiêu vũ và xua đuổi em gái chúng ta ra khỏi phòng, chưa kể đến việc đã bóng gió nói em không hẳn là một quý ông.”

“Ý chú là chú không trơ trẽn tán tỉnh cô tiểu thư kia?” m điệu của Ralston nhuốm màu giận dỗi.

“Tán tỉnh ư? Có đấy. Trơ trẽn ư? Không có đâu.”

Ralston nhìn ra khu vườn. Dĩ nhiên Nick không tán tỉnh một cách trơ trẽn.

Khi đã trưởng thành, cặp song sinh rũ bỏ tai tiếng của bà mẹ vốn đã hoàn toàn phá hủy danh dự nhà Ralston theo những cách rất riêng. Trong lúc Gabriel tận hưởng lối sống trụy lạc không được giới quý tộc trông đợi thì Nick lại thoát ra khỏi sự kỳ vọng của người khác, dành nửa thập kỷ ở Lục địa và hoàn toàn đắm mình trong các di tích cổ. Rõ ràng người em song sinh sở hữu khả năng thu hút phụ nữ giống người anh nhưng Ralston không bao giờ biết Nick đã gắn bó với ai đó đủ công khai để tạo ra một vài tin đồn. Kết quả là phụ nữ săn đuổi cả hai anh em nhưng với những mục đích khác nhau một trời một vực, Ralston là anh chàng trụy lạc khét tiếng còn Nick là quý ông điềm tĩnh hoàn hảo.

“Thật ra chúng tôi đang nói về anh”, Nick nói thêm, lôi kéo ánh mắt ngạc nhiên của anh trai. Chàng St. John trẻ tuổi hơn chớp lấy cơ hội phản công. “Kể em nghe đi. Làm sao tiểu thư Calpurnia lại biết anh chơi vậy?”

Ralston im lặng trước khi cất tiếng hỏi. “Anh chơi cái gì?”

“Đàn piano”, Nick nói như thể đang trò chuyện với một đứa trẻ.

“Anh không biết.”

Nick thở dài ngao ngán. “Anh có thể lảng tránh nhưng khá rõ ràng rồi, Gabriel. Cách duy nhất cô ấy biết anh chơi đàn… cô ấy bảo anh là một người đánh đàn tài năng… chỉ có thể xảy ra khi cô ta đã chứng kiến việc đó. Em không tin anh đã chơi đàn bên ngoài phòng ngủ của mình. Các Hầu tước cũng không có thói quen đi khoe khoang khắp nơi.”

Anh dứt lời, chờ đợi anh trai lên tiếng. Khi thấy Ralston không đả động gì, Nick tiếp tục. “Vậy là anh đã biến cô ấy thành nhân tình của mình.”

“Không.” Ralston phản ứng nhanh như điện và chua cay, rồi quay ngoắt về phía em trai, cơ bắp căng cứng với sự tức tối phải cố gắng lắm mới che giấu được. “Cô ấy không phải là nhân tình của anh. Và anh sẽ gặp gã nào có nhận định như vậy vào lúc bình minh. Anh không quan tâm hắn là ai.” Sự đe dọa quá rõ ràng.

Đến lượt Nick trông có vẻ kinh ngạc. Anh chớp mắt. “À há. Việc này làm em thấy nhẹ nhõm đấy. Em thú nhận là mình vui mừng nghe được điều đó. Em đã hi vọng cô ấy không từ bỏ danh dự một cách quá dễ dàng.”

Ralston không đáp lại mà chỉ lườm cậu em trai. Nick tiếp lời, “Anh hiểu mà, rõ là cô ấy không phải loại phụ nữ mà anh có xu hướng qua lại.”

“Chúng tôi không qua lại.”

“Không, tất nhiên không rồi.” Nick uể oải xua tay trong không trung và nhăn nhó nói. “Việc anh gây sự với em hai lần trong một ngày vì một cô gái là chuyện rất thường xảy ra cơ mà.”

“Anh đang cố gắng giữ gìn danh dự của cô ấy. Cô ấy liên quan mật thiết với Juliana. Chúng ta không thể mạo hiểm với bất kỳ lời đồn đại nào tự mò đến trước cửa cả.” Ralston nói, cố ra đòn phủ đầu Nick.

“Trước đây anh chưa bao giờ quá bận tâm đến danh dự”, Nick nhăn mặt nói.

“Trước đây anh chưa bao giờ có một đứa em gái.”

Nick nhướng một bên mày trong sự hoài nghi. “Em không nghĩ việc này là vì Juliana chút nào. Đây là về tiểu thư Calpurnia. Em nghĩ anh đã mạo hiểm nhiều hơn danh dự của cô ta.”

“Chú không cần cảm thấy cần phải bảo vệ danh dự của cô ta với anh, Nick. Chú đã thấy cái nhìn cô ta ném cho anh trước khi đuổi theo Juliana rồi đấy. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu đó là lần cuối mình nhìn thấy tiểu thư Calpurnia Hartwell đâu.”

“Và anh vui mừng với việc đó chứ?”

“Chắc chắn.”

“Vậy thì mọi việc sẽ ổn nếu em tán tỉnh cô ấy chứ?”

Câu nói đó như một cú đánh giáng vào Ralston. Anh căng cứng, mắt nheo lại trước tia nhìn bỡn cợt đầy hiểu biết của em trai.

“Em nghĩ sẽ không ổn. Thú vị thật.”

“Chú đi quá xa rồi đấy, Nick.”

“Có lẽ vậy. Nhưng phải có ai đó nhắc anh sự thật.”

“Sự thật gì?”

“Calpurnia Hartwell không phải loại phụ nữ của anh, Gabriel.”

“Vậy cô ta là loại phụ nữ gì thế?”

“Loại phụ nữ muốn có tình yêu.”

“Tình yêu”, Ralston nhả ra chữ đó như thể nó rất gớm ghiếc. “Callie không tin vào chuyện thần tiên đâu. Một người ở tuổi cô ấy sẽ hiểu tình yêu chỉ là trò bịp bợm.”

“Callie cơ đấy?” Nick hỏi.

“Chú may mắn là anh chưa cho chú lăn quay ngay lúc này”, Ralston sửng cổ.

“Hừm”, Nick dửng dưng đáp, nhìn anh trai một lúc lâu trước khi đứng lên và đi ra cửa. Khi đã đến cửa, anh xoay lưng lại. “Chỉ nói cho em biết một điều này thôi. Lần này là sự thật. Anh có theo đuổi cô ấy không?”

Có. “Không”, Ralston khinh miệt. “Việc quái gì anh lại muốn tạo ra một vật cục mịch, ủy mị như thế chứ?” Không quá cục mich, ủy mị. Ralston gạt bỏ những suy nghĩ đó. “Chú từng thấy anh đeo đuổi một phụ nữ nào giống cô ta chưa? Anh cần cô ta vì lợi ích của Juliana. Chỉ có thế. Việc cô gái đó thấy anh thu hút không phải lỗi của anh.”

Nick gật đầu một cái trước khi mở cánh cửa vốn chỉ khép hờ để lộ ra Callie đang trợn mắt tái mặt. Nếu Ralston không khống chế được cảm xúc có lẽ anh đã cục cằn chửi thề.

Rõ ràng nàng đã nghe lỏm.

Mọi suy nghĩ về Juliana bay biến khỏi tâm trí, Callie nhìn qua hai anh em và mở miệng cất tiếng vì cảm thấy phải nói một điều gì đó.

Hiển nhiên không có gì để nói cả. Ralston đã nói rất đầy đủ rồi.

Nàng hít sâu nghe lời anh văng vẳng xung quanh. Việc quái gì anh lại muốn tạo ra vật cục mịch, ủy mị như vậy chứ? À. Chí ít là bây giờ nàng biết được sự thật. Chắc chắn điều đó sẽ mang lại chút ít an ủi nào đó.

Ngay thời điểm này thì không nhưng … chắc chắn một lúc nào đó… một lúc nào đó trong tương lai… nỗi đau từ những lời nói của anh như một cú quất vào nàng.

Sau đó nàng cảm thấy cơn giận cuồn cuộn quanh mình như một cơn bão hung hãn.

Nàng chỉ muốn quật lại người đàn ông tự mãn cho mình là quan trọng nhưng chẳng ra dáng là quý ông này.

“À”, nàng nói, sự mỉa mai thẩm thấu trong giọng khi đi qua cửa đến đối mặt với Gabriel. “Có vẻ ngài có cái nhìn khá nghênh ngang về bản thân mình, thưa ngài.”

Hai cặp lông mày đen cùng nhứơng lên cho dù không rời mắt khỏi Hầu tước, nàng nghe thấy tiếng ho ngỡ ngàng của Nick và sau đó là, “Tôi sẽ đi tìm Juliana. Có lẽ tình trạng con bé tốt hơn ông anh còn lại của tôi.”

Anh cúi chào bất chấp Callie đang tảng lờ và rời khỏi phòng, đóng cửa lại phía sau với một tiếng kẹt êm tai.

Tiếng động đó thức tỉnh Callie. “Sao ngài dám?”

Gabriel đi về phía nàng. “Ta không cố ý…”

Nàng đưa tay ngắt lời. “Ngài phá hỏng bài học khiêu vũ của em gái, chưa kể đến cả buổi chiều của cô ấy.”

Anh ngạc nhiên vì chủ đề đã thay đổi. “Con bé đã tự phá hỏng đấy chứ, em không nghĩ vậy sao?”

“Không. Tôi nghĩ ngài đã làm thế với cô ấy. Và với chúng tôi nữa.” Nàng ưỡn ngực so vai. “Tôi sẽ cảm ơn nếu ngài nhớ cho vì ngài cần tôi cho lợi ích của Juliana, tốt hơn ngài nên tránh xa các bài giảng của chúng tôi trước khi làm rối thêm mọi việc.”

Anh chớp mắt trước khi lạnh lùng nói, “Có vẻ em đã rất vui vẻ.”

Nàng nhếch cằm chống đối, “Đúng là thế đấy. Buổi chiều hôm nay kết thúc một cách đột ngột quả là đáng tiếc.” Nàng chĩa cái mũi xấc xược về phía anh một lúc lâu trước khi quay gót rời phòng. Ngón tay chỉ vừa chạm tay nắm cửa thì quay lại. “Ngài nợ em gái ngài một lời xin lỗi.”

Anh châm chọc. “Vì sao?”

“Cô ấy trẻ, cô độc và sợ sẽ khiến ngài thất vọng, ngài Ralston. Ngài có thể nói bất cứ điều gì ngài muốn về tôi nhưng hãy cố nhớ cho cô ấy yếu đuối lắm. Và cô ấy cần ngài.”

“Ta không phải quái vật.”

Callie mỉm cười dù biểu cảm đó không hiện lên trong mắt. “Không. Tất nhiên là không.”

Anh cảm nhận rõ rệt nàng chưa hẳn đã tin vào lời mình nói.

Nàng xoay lưng, rời đi, và anh cất tiếng, lời nói âm vang khắp phòng. “Em ta là một nhiệm vụ nằm trong danh sách của cô phải không?”

“Ngài bảo sao?”, nàng sửng sốt hỏi và quay lại với vẻ khinh miệt của một bà hoàng.

Ralston gằn giọng như đang nói chuyện với một kẻ ngốc. “Nicholas, Callie. Em trai ta. Em ta có phải là một nhiệm vụ trong danh sách của cô không? Số ba: Giành lấy St. John?”

Callie trợn mắt. “Ngài nghĩ tôi đặt em trai ngài vào bản danh sách đó ư?”

“Đó là điều ta nghĩ.” Mắt anh hấp háy, chứa đựng thứ cảm xúc nàng không thể gọi tên. “Có phải không?”

Callie không thể nén tràng cười đã bị câu hỏi lố bịch thổi bùng lên. “Không, Ralston. Tôi không làm thế. Cam đoan với ngài nếu tôi muốn thu phục cảm tình của ai đó trong bản danh sách thì người đó sẽ không phải là em trai ngài.”

“Vậy sẽ là ai?”

Đi ngược với khả ngăng xét đoán khá khẩm của tôi, người đó sẽ là anh đấy, đồ đầu đất. “Tôi nói xong rồi.” Callie quay ra cửa. Anh đến bên cạnh, giữ chặt tay nàng. Sức nóng từ da thị anh khiến nàng giật bắn, Callie cố gắng phớt lờ cảm xúc ấy.

“Ta chưa xong đâu.”

“Ngài Ralston”, Callie nói, hai mắt lóe sáng với cơn giận không kiềm chế được. “Dường như theo cách nào đó ngài đang bị ảo tưởng sai lệch là tôi cúi đầu trước những ý tưởng bất chợt của ngài. Cho phép tôi sửa lại. Ngài có thể tùy ý ra lệnh cho người hầu và gia đình ngài, nhưng tôi không thuộc hai nhóm đối tượng đó. Dù tôi có thể là một tạo vật cục mịch, ủy mị, thụ động thì thôi cũng mệt mỏi vì phải nghe lệnh ngài rồi. Tôi đi đây.”

Cơn tam bành của nàng khiến Ralston ngạc nhiên. “Ta chưa bao giờ bảo em thụ động cả. Không có gì thụ động ở em hết.”

Nàng giật tay thoát khỏi gọng kìm và lườm anh, trong tích tắc Hầu tước nghĩ nàng có thể làm tổn hại mình.

Khi nàng quay một chân và chạm tay vào cánh cửa, anh áp lòng bàn tay lên mặt gỗ mát lạnh, chặn đường lui. “Em có thể không phải người hầu hay người nhà tôi, Calpurnia, nhưng chúng ta có một thỏa thuận.”

Callie đông cứng, ánh mắt khóa chặt bàn tay Ralston. “Tôi đã cố gắng đi đến cùng thỏa thuận đó.”

“Hành vi của Juliana chiều nay chỉ ra điều ngược lại.”

“Ôi, xin ngài đấy”, Callie giễu cợt. “Cả hai ta đều biết cô ấy đã sẵn sàng.”

“Ta không biết. Ta sẽ là người đánh giá sự chuẩn bị của con bé.”

“Đâu có quy định đó lúc chúng ta bàn bạc về thỏa thuận kia.”

“Nếu chúng ta được nêu rõ tuyệt đối thì bây giờ chúng ta sẽ đặt ra. Em đã nhận được thứ em yêu cầu. Hay em đã quên?” Cơn rùng mình chạy dọc xương sống. Anh đang đứng sau lưng và nàng có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh trên cổ mình đang mang lại luồng sức nóng lan tỏa khắp cơ thể.

“Tôi không quên.” Nàng thốt ra và nhắm mắt lại.

Hầu tước đặt tay lên cánh tay nàng và không tốn chút sức lực xoay nàng đối mặt mình. Khi anh nhìn vào mắt nàng, cơn giận đã bay đi và được thay thế bởi một thứ phức tạp hơn rất nhiều. “Ta cũng không. Và không phải vì thiếu cố gắng.”

Trước khi có thể suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của anh thì miệng anh đã gắn với miệng nàng và cuốn phăng ý thức của nàng.

“Ta đã cố gắng quên nụ hôn đó… và cỗ xe… và câu lạc bộ đấu kiếm… nhưng có vẻ em đã ngự trị… trong ký ức của ta.”

Trong lúc Ralston thầm thì giữa những cái hôn dài say đắm, ảnh hưởng tới các giác quan của nàng, anh đã dẫn Callie đi qua phòng làm việc đến chiếc ghế lớn gần lò sưởi. Quỳ trước nàng, anh e ấp một bên má trong bàn tay mạnh mẽ của mình và trao nàng ánh nhìn thèm thuồng. Lắc đầu như thể không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, anh lại hôn nàng, tiếng gầm gừ thoát ra khỏi cuống họng. Tay Callie tự động luồn vào mái tóc đen dày trong lúc anh bắt giữ môi dưới của nàng, giày vò cho đến khi nàng nghĩ mình có thể lụi tàn trong cảm giác mãnh liệt đó. Nàng rên rỉ trong khoái cảm và anh thưởng cho âm thanh đó bằng cách hôn sâu hơn, trao mọi thứ nàng khao khát.

Ralston cắt đứt nụ hôn khi một tay chạm đến váy nàng và mơn trớn phía trong. Anh nhích cho nàng áp sát mình, môi anh đi từ môi sang má rồi đến lọn tóc xoăn trên tai nàng, vừa nếm trải vừa quyến rũ nàng với những lời nói đáng xấu hổ khiến nàng ngất ngây.

“Làn da mềm mại làm sao…” , ngón tay anh đùa bỡn bên trong đùi, khiến nàng điên lên vì khao khát khi ngọn lửa thiêu đốt nơi họ tiếp xúc. “Ta đã thắc mắc em cảm thấy thế nào ở đây…” Anh tiếp cận phía trên đùi nàng, rất gần với vị trí nàng mong mỏi nhất. “Bây giờ ta biết… ta sẽ bị mê hoặc bởi ý nghĩ về cảm giác vùng da mềm mại đáng yêu này dưới tay ta…” Anh ướm nụ hôn nhục dục lên cổ nàng trong lúc tay chuyển lên cao hơn, gần đến nơi nhạy cảm.

Tay nàng xoa ngực và vai anh, mong muốn được cảm nhận anh, Callie thở dài, vặn vẹo áp sát mong tay anh đến nơi tối mật mà gần đây nàng mới vừa nhận ra. Anh mỉm cười bên cổ nàng, ngón tay khẽ thăm dò xuống chân nàng. Callie mở mắt khi anh tách khỏi nàng.

“Ta sẽ không đi đâu cả, Hoàng hậu”, anh nói với nụ cười tinh quái. “Ta chỉ muốn một góc nhìn tốt hơn.”

Hầu tước vén váy nàng lên cao hơn trước khi Callie hoàn toàn hiểu ý và gắng sức ngồi lên. “Không…”, nàng nói, cảm thấy xấu hổ trước ý tưởng anh có thể muốn thấy nơi tư mật của mình.

Anh rướn người, một tay nâng gáy và kéo nàng vào cái hôn nồng nàn. Khi Callie mềm nhũn một lần nữa, anh buông nàng ra và nói, “Được mà, Hoàng hậu”.

Ralston đẩy cao váy và dịu dàng tách đùi nàng ra một lần nữa, hai bàn tay mạnh mẽ thuần thục mân mê khắp nơi. “Quá mềm mịn”, anh lẩm bẩm, rồi hôn phía trong đầu gối và từ từ tiến lên, dụ dỗ nàng hé mở. Callie nhắm mắt lại trong ảo tưởng anh di chuyển một cách sai quấy nhưng không thể không chào đón khi được yêu cầu – nàng hoàn toàn nằm dưới sự điều khiển của anh và là nạn nhân trong cuộc tấn công đam mê mà Ralston gây ra.

Khi tiến đến nơi cặp đùi tiếp giáp nhau, anh lui lại, ngạc nhiên trước sợi xoăn tít tối màu bóng mượt che chắn bộ phận nữ tính của nàng. Ngón tay khẽ tựa vào khiến nàng choáng váng trong xúc cảm. Mắt nàng mở bừng và bắt gặp ánh nhìn nặng trĩu của anh. Ralston cất tiếng, giọng nói xuyên qua nàng lúc ngón tay ngấp nghé ở lối vào. “Ta đã tưởng tượng ra thời khắc này, đêm khuya, trong phòng ngủ của riêng ta. Ta đã nghĩ đến em, như thế này, chào đón ta… hoàn toàn của ta.”

Lời nói đó mang đến ngọn lửa êm dịu lan tỏa khắp cơ thể Callie.

“Ta đã tưởng tượng được chạm vào em thế này… dang rộng, vuốt ve em…” Khi ấy hành động của anh thống nhất với lời nói, tách bạch hai lá chắn trông bộ phận nữ tính của nàng, mơn trớn nàng trong lửa tình. Callie thở hổn hển, nâng hông về phía anh, lặng lẽ nài xin nhiều hơn. Anh dịu dàng dùng đầu ngón tay khoanh tròn hạt đậu nhỏ và quan sát cơn choáng váng nuốt chửng nàng.

Callie lại nép vào Ralston, nhưng lần này anh để tay mình trượt khỏi nàng… từ nơi thế giới dường như bắt đầu và kết thúc, nàng nấc lên phản đối. Trong chốc lát, nàng nghĩ anh sẽ ngưng lại ở đó, nhưng thay vào đó anh nhẹ nhàng đặt môi mình lên giao điểm giữa đùi và thân trên.

Anh ngẩng đầu lên và nói, “Em có tự chạm vào mình không, em yêu?” Cùng lúc di chuyển ngón tay khắp bộ phận nóng ẩm của nàng.

Callie khép chặt hai mắt… nàng không thể nói… không thể trả lời… không thể nhìn vào ánh mắt mờ đục với đam mê bị kìm nén của anh. Nhưng anh không cho phép nàng tẩu thoát.

“Hoàng hậu”, danh xưng đặc biệt phỉnh phờ nàng trong lúc ngón tay đùa bỡn nơi lối vào của nàng. “Trả lời ta đi. Em có làm thế không?” Câu nói chỉ là một lời thì thầm, một âm thanh nhục dục mà nàng không thể đáp lại. Cũng không thể không đáp lại.

Nàng gật đầu, mím môi dưới kẽ răng trong tiếng rên xiết nhỏ xíu, sắc màu rực rỡ trên hai má là tổ hợp của đam mê và thẹn thùng khi hàm răng trắng của anh lóe sáng và những ngón tay của anh quay lại guồng quay không thể chịu nổi của mình.

“Ở đây à?” Lời anh chỉ là một tiếng thở, ma sát cặp đùi mẫn cảm của nàng trong lúc ngón tay đẩy sâu vào trong, ngón tay cái đặt ở vị trí khiến nàng phát hỏa. “Em có chạm đến chỗ này không?”

Nàng hổn hển đáp “Có!”

Ngón tay thứ hai hiệp lực cùng ngón đầu tiên, chà sát điểm cốt lõi, đem đến những luồng điện khoái cảm dâng trào khắp cơ thể, lúc này đã không còn thuộc quyền kiểm soát của nàng. Nó là của anh. Như nàng đã biết sẽ luôn là như thế.

“Em nghĩ gì khi tự chạm vào mình ở đây?” Tiếng nói vang rền trên da nàng trong lúc anh hướng nụ hôn đến tập kết ở nơi bàn tay đang càn quấy. Nàng cắn môi – không thể nói – không thể trả lời.

Anh đặt nụ hôn êm dịu lên vùng bụng tròn trịa của nàng và ngước lên. “Hoàng hậu…” Ralston tán tỉnh khiến nàng không muốn gì hơn việc nói cho anh biết bất kỳ điều gì – hay mọi điều.

Ngón tay anh đào sâu, công kích và vuốt ve, ngón cái xoay tròn ngọn lửa khiến máu nàng sục sôi. Nàng oằn người, háo hức chờ mong khi ngón tay anh rút lui. Dang rộng chân hơn, nàng thút thít trong sự mất mát, chỉ kịp thở hổn hển khi anh thổi bay nhúm lông che phủ ngọn đồi nhấp nhô và ném đi mọi suy nghĩ mạch lạc trong đầu nàng.

“Em yêu…” Giọng Hầu tước lười nhác, nếu không có hơi thể nặng nề có lẽ nàng nghĩ anh dửng dưng trước tình cảnh này.

Ngón tay anh chia cách hai lá chắn của tâm hồn nàng, trong giây lát, nàng vặn vẹo xấu hổ vì hành động của anh, khiếp đảm vì hứng thú của anh khi ánh mắt anh thâu tóm nàng – đôi mắt xanh mãnh liệt nắm giữ một lời hứa mà nàng không hiểu rõ nhưng vẫn thèm khát nó.

“Callie…”, hơi thở của anh quật vào tâm hồn nàng, nóng hừng hực và gay gắt.

“Tôi…” Nàng kêu lên khi anh thổi mạnh vào – làn hơi mát lạnh trêu đùa đúng nơi phát ra khoái cảm sâu hoắn. Nàng thở dốc. Anh đang giết nàng.

“Em nghĩ đến ai?”

Callie không chịu nổi việc này.

“Ngài.”

Câu nói kết thúc với tiếng nức nở khi miệng anh trao thưởng cho sự thành thật của nàng. Cảm giác miệng anh trên người khiến Callie lộn nhào. Tay nàng lùa vào tóc anh khi lưỡi anh nếm trải nàng với những chuyển động xoay tròn đe dọa sẽ cướp đi hơi thở và ý thức của nàng. Callie thở dài với khoái cảm anh mang tới, nâng người lên trơ trẽn đòi hỏi thêm nữa ngay cả khi cảm thấy xấu hổ khủng khiếp.

Khi lưỡi anh tìm đến nụ hồng sưng phồng nơi cốt lõi và mạnh mẽ lượn quanh mang đến nàng cơn sóng khoái lạc, Callie hét lên và túm vai anh, gắng sức vừa đẩy anh ra vừa nâng người lên. Đáp lại, Ralston giữ chặt hông và ôm nàng trong khi môi khóa chặt nơi tư mật đó và anh đưa nàng đến bờ vực sung sướng với cái miệng khêu gợi của mình.

“Không…” Callie thân thiết, lắc đầu ngăn cảm xúc mãnh liệt đang tấn công mình, “Gabriel … dừng lại…”

Anh tảng lờ, đánh lưỡi mạnh hơn, sâu hơn, một tay thúc ngón tay lão luyện vào sâu nhằm mời gọi cơn mưa đam mê của nàng. Sau đó, cứ như biết chính xác điều cơ thể nàng cần, anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn, ngón tay và lưỡi cùng tiến cùng lui, xua tan mọi suy nghĩ có lý và mang đến đợt sóng đam mêm và khoái cảm không thể so sánh. Ngay khi nàng nghĩ mình không thể chịu đựng thêm thì đợt sóng ấy nhấp nhô và Callie tan ra thành nhiều mảnh, không thể làm gì khác ngoài việc dâng hiến bản thân cho cảm xúc, rung động bên cạnh, thút thít tên anh khi thế giới xáo trộn quanh mình.

Miệng anh mềm mại, ngón tay bất động trong lúc nàng phục hồi được ý thức về không gian và thời gian. Ralston ngẩng đầu chăm chú quan sát khi nàng mở mắt và trông thấy anh, tràn ngập đam mê và mãn nguyện cùng một thứ gì đó không thể xác định. Duỗi người ra, anh đoạt lấy miệng nàng với một sức mạnh đen tối mà nàng không nhận biết được, nụ hôn mang cảm giác ghi dấu sở hữu hơn là quan tâm.

Lui lại, anh nói, giọng khản đục. “Em muốn ta.”

Câu nói xé toạc mớ cảm xúc hỗn độn đã chiếm cứ nàng và Callie sững người ngay lập tức. Với sự rõ ràng sâu sắc, nàng nhận ra anh muốn nói gì. Không phải đam mê đã dẫn dắt Ralston làm tình với nàng trong phòng làm việc giữa ban ngày ban mặt mà là nhu cầu chứng minh bản thân và năng lực. Chẳng qua là một cuộc thi đấu, nàng không khác gì một giải thưởng cho kẻ chiến thắng.

Anh không muốn nàng… tất nhiên anh ta không muốn rồi. Nàng vừa cục mịch vừa ủy mị cơ mà.

Ý nghĩ đó khiến Callie rợn sống lưng và nàng giật mình thức tỉnh, dùng hết sức đẩy ra khiến anh mất thăng bằng, đột nhiên mong mỏi được tránh xa miệng, tay và sức nóng hầm hập của anh. Nàng đứng lên, bình tĩnh sửa lại váy khi bước qua anh và vội vã đi ra cửa để tạo khoảng cách giữa hai người.

“Callie…”, anh nói, đứng lên và theo sau nàng. Quay lại khi nghe tên mình và ngạc nhiên vì anh ở quá gần, nàng đưa một tay ra như muốn ngăn anh đến gần hơn. Cứ như có thể ngăn anh xâm lấn quá sâu con tim nàng. Cứ như không phải quá trễ cho điều đó.

Tóc rối, cà vạt nhăn nhúm, áo choàng không gài khuy, Ralston là một bức chân dung của sự suy đồi. Trong khoảnh khắc đó, rõ ràng Gabriel St. John, Hầu tước Ralston là một kẻ phóng đãng điển hình. Có vẻ anh đã dính líu theo cách này với vô số phụ nữ – để chứng minh cùng một luận điểm. Callie lắc đầu thất vọng với bản thân. Nàng chẳng có ý nghĩa gì với anh ta cả. Làm sao mà nàng không nhìn ra điều đó?

Bởi vì nàng đã không muốn thấy điều đó. Nàng là Selene. Định mệnh an bài phải yêu một người phàm trong giấc ngủ vĩnh hằng. Nàng nhắm mắt và dùng ý chí ngăn nước mắt. Ít nhất cho đến khi rời khỏi căn phòng này. Rời khỏi căn nhà này.

Anh cao ngạo nhướng một bên lông mày, hơi thở khàn khàn âm vang xung quanh họ. “Em có phủ nhận không?”

Nỗi đau lên tiếng và nàng không thể giấu giếm nữa. Giọng nói nhỏ nhẹ. “Tôi không phủ nhận. Vẫn luôn là ngài.”

Nàng quan sát Hầu tước phản ứng lại, quan sát anh tiếp nhận sự thật. Sau đó nàng nói, “Tôi chỉ mong đó là một người nào khác.” Cứ như thế nàng quay lưng với lòng tự tôn bị nguyền rủa và trốn đi.

Hầu tước bất động dõi theo hình bóng nàng. Khi nghe tiếng cửa chính đóng lại cho thấy nàng đã bỏ đi, anh chửi thề độc địa, âm thanh cay nghiệt đó vang khắp phòng.

Lúc lâu sau đó, Ralston ngồi bên đàn piano, buộc nhạc cụ ấy thể hiện phần việc nó đã làm suốt cuộc đời anh – giúp anh quên đi. Anh chơi với sự cứng nhắc – với một sức mạnh mang đến âm thanh không thể khống chế. Các nốt nhạc phát ra nhanh và giận dữ, ngón tay lướt trên phím đàn trong lúc anh nhắm mắt và chờ đợi âm nhạc đẩy Callie ra khỏi tâm trí mình. Vẫn luôn là ngài.

m nhạc bao bọc, đen tối và nham hiểm, khiến các giác quan nhức nối khi anh nán lại bên dải âm vực thấp, trút cảm xúc vào việc chơi đàn. m thanh đau buốt và lời nhạc trừng phạt anh, nhắc đi nhắc lại nét mặt của Callie, tổn thương và khổ sở, ngay trước khi nàng thoát ra khỏi ngôi nhà này. Trước khi thoát khỏi anh.

Tôi chỉ ước đó là một người nào khác.

Ralston rủa thầm nhưng tiếng nói đó bị chiếc đàn piano đánh tan. Phản ứng thờ ơ của nàng – rất thỏa đáng – dù sao cũng đã khiến anh chìm đắm trong khao khát sở hữu. Để biến nàng thành của anh.

Anh đã đẩy nàng đến giới hạn của nhận thức về bản thân, cơ thể và cảm xúc. Anh biết mình đã làm gì; nhận thức được mình đã đi quá xa. Nhưng không thể ngưng lại dù có muốn đi chăng nữa. Trong khoảnh khắc đó, anh bị mắc kẹt giống nàng. Có lẽ đích thân nhà vua bước vào phòng làm việc cũng khó cản nổi Ralston. Sự thật khiến anh choáng váng, ngón tay dừng lại trên các phím đàn. Anh lắc đầu như có thể xóa người con gái đó khỏi ký ức. Điều gì ở cô gái này đang quấy nhiễu anh? Cô gái nhàm chán, nhún nhường mà anh chưa bao giờ để tâm tới? Cô ta không hề cục mịch hay nhún nhường vào lúc này.

Anh căm ghét chính mình vì đã mô tả nàng như thế.

Không… Tiểu thư Calpurnia Hartwell xuất hiện theo cách rất riêng – hoàn toàn mới mẻ và khác biệt với mọi phụ nữ anh biết trước đó. Sự kết hợp liều lĩnh của sự tò mò trong sáng và ý chí nữ tính đã cám dỗ anh hành động như thế.

Ralston muốn nàng. Một cách bản năng. Theo cách mà anh chưa từng ham muốn bất kỳ phụ nữ nào trước đây.

Tất nhiên anh không thể có được nàng.

Nick đã nói đúng, Callie muốn tình yêu. Ralston đã biết từ lúc bắt đầu – nàng không giấu diếm niềm tin vào sức mạnh của cảm xúc và lòng thủy chung sắt son. Anh ngừng đánh đàn, tự hỏi cảm giác tin tưởng mãnh liệt vào sức mạnh tình yêu hướng thiện, hướng tới hạnh phúc là như thế nào.

Hầu tước lắc đầu và cúi gằm trên những phím đàn. Anh chưa bao giờ trông thấy mặt kia của tình yêu mà chỉ thấy nỗi đau nó mang đến, cảm giác tuyệt vọng cùng cực khi nó biến mất. Ký ức lóe lên với người cha bộc bạch tình yêu bất diệt cho vợ mình. Một người vợ đã phủi tay với bổn phận làm vợ và làm mẹ mà không hề ngoái lại nhìn. Hai lần.

Quá nhiều cho tình yêu đời đời kiếp kiếp.

Anh buông lời nguyền rủa. Có thể không tán thành quan điểm tình yêu của Callie nhưng không có nghĩa anh có quyền đối xử với nàng một cách quá quắt như vậy. Anh sẽ không phủ nhận khoái cảm mà mình cảm thấy khi nàng tay trong tay vào buổi chiều ấy, nhưng cũng thừa nhận hành vi của mình thật khó chấp nhận. Hẳn nhiên nàng xứng đáng với cách hành xử cao đẹp hơn.

Anh sẽ xin lỗi. Cho dù không hoàn toàn hối tiếc về những hành động của mình.

Anh tiếp tục chơi đàn, các nốt nhạc chậm dần, lắng đọng hơn, thể hiện tâm trạng của vị chủ nhân.

Vài phút sau, có tiếng gõ cửa và Ralston ngừng tay, quay người trên ghế ngồi hướng mặt ra cửa. Trong tích tắc, anh thắc mắc không biết có lẽ nào Callie đã trở lại và đang ở ngoài cửa đợi anh cho phép bước vào.

“Vào đi.”

Cánh cửa mở ra và anh nhận ra cô gái đứng lặng lẽ trong ánh đèn sáng rực của lối đi phía ngoài. Em gái anh.

Có vẻ Hầu tước bị bao vây bởi những cô gái đáng được nghe anh xin lỗi.

“Juliana, vào đi.” Anh đứng lên, vươn tay lấy hộp diêm và nhanh nhẹn thắp lên ngọn đèn gần đó rồi vẫy tay về hướng chiếc ghế gần lò sưởi lớn trong phòng. “Anh không nhận ra căn phòng tối đến vậy.”

“Rất muộn rồi.” Juliana lặng lẽ nói, ngồi xuống, chờ đợi anh trai thắp sáng vài ngọn nến nữa và đến ngồi đối diện cô. Khi cô toan mở miệng nói, anh liền đưa tay ngắt lời.

“Vui lòng cho phép anh xin lỗi.” Mắt cô xoe tròn khi anh bổ sung, “Lẽ ra anh không nên nổi nóng.”

Một nụ cười thoáng qua. “Có vẻ mau nổi nóng là điểm chung giữa chúng ta đấy, anh trai.”

Một bên khóe miệng anh nhếch lên. “Chắc là vậy”

Juliana thở dài, thả lỏng trên ghế. “Em đến để far la pace[1]”

[1] Tiếng Ý: Giảng hòa

Gabriel duỗi chân, ngả người mỉm cười với thứ tiếng Ý của em gái mình. “Anh rất thích hành động giảng hòa.”

Cô đưa một gói bưu phẩm lớn bọc trong giấy nâu. “Ở Ý chúng em có một sự biểu đạt, một món quà sau khi cãi vã – nó là một nhành cây ô liu.”

Anh đón nhận gói quà. “Ở Anh cũng vậy.”

Cô cười toe toét. “Thật vui khi biết có vài chuyện vẫn không thay đổi.”

“Anh nghĩ gần đây anh có đủ sự thay đổi rồi.”

Cô cúi đầu. “Đúng như anh nói.” Tia nhìn rơi trên gói quà. “Anh không tò mò về món quà của mình sao?”

Gabriel nhìn xuống gói quà được bọc cẩn thận và cảm thấy rất tò mò. Đã bao lâu rồi anh mới được nhận quà nhỉ? Một món quà từ một người không mong được nhận lại? Nhìn em gái, anh thấy được sự háo hức trên mặt cô – niềm hi vọng khấp khởi anh sẽ thích thứ bên trong lớp giấy nâu đơn giản kia.

Đúng vậy. Anh rất hiếu kỳ.

Ralston xé bọc giấy, cắt đứt sợi dây buộc và lột bỏ lớp giấy ngoài. Lật cuốn sách trong tay, anh ghi nhận sự chu đáo của cô. “Làm sao em biết anh đam mê nhạc Mozart?”

Cô mỉm cười. “Em cũng có một phòng ngủ trong căn nhà này. Không khó để nhận ra nhà soạn nhạc yêu thích nhất của anh.”

Anh rà ngón tay trên bìa da thuộc một cách tôn kính. “Anh sẽ bắt đầu đọc nó ngay tối nay.” Và nhìn vào mắt cô với tất cả sự nghiêm trang. “Cám ơn em, Juliana.”

Cô nở nụ cười bẽn lẽn. “Không có gì. Em vui vì anh thích nó.”

“Anh thích chứ. Rất nhiều.”

Hầu tước lấy làm ngạc nhiên với việc cô gái này đã suy nghĩ rất thấu đáo, cô là người đã nghênh ngang đến trước cửa nhà một người hoàn toàn xa lạ sống cách hai đất nước lại nghĩ đến việc mua quà tặng anh.

“Anh không có quà cho em đâu.”

Cô bật cười. “Dĩ nhiên anh không có. Tại sao anh lại có chứ?” Khi Ralston không thể tìm ra một câu trả lời thích hợp, cô nói thêm. “Chúng ta là gia đình. Người nhà làm mọi chuyện cho nhau, đúng không?”

Anh suy nghẫm. “Thật sự anh không biết người trong một gia đình sẽ làm gì cho nhau. Từ lâu chỉ có anh và Nick quây quần bên nhau.”

Juliana nghĩ về lời nói đó. “Thiệt tình. Thôi được rồi. Vậy chúng ta sẽ quyết định người cùng một nhà sẽ tặng quà cho nhau nhé? Ít nhất là với gia đình chúng ta?”

“Nghe có vẻ là một ý tưởng xuất sắc đấy.”

Juliana mau mắn vỗ tay và cười rạng rỡ. “Tuyệt vời!” Cô nói tiếp bằng giọng điệu thản nhiên. “Ngài biết không, thưa ngài, rằng tôi luôn muốn có một người anh chiều hư mình?”

Anh bật cười trước vẻ ngây thơ giả tạo của cô. “Thật ư? Liệu anh có thể đề nghị em thảo luận khao khát đặc biệt đó với Nick không?”

Mắt cô tròn xoe bởi câu nói bông đùa của anh trước khi cười phá lên. “Em nghĩ kế hoạch đó rất tuyệt!” Cô thấp giọng thì thầm một cách bí ẩn. “Anh có nghĩ anh ấy sẽ rất phung phí không?”

“Người ta vẫn thường hay hi vọng như thế.”

“Thiệt tình, có thể chứ!”

Họ cùng nhau im lặng trong ít phút và Juliana quan sát Gabriel xem xét cuốn sách mới tinh của mình. Cuối cùng anh ngước mắt lên và nói, “Em tìm mua thứ này vào lúc nào vậy?”

Juliana vẫy tay trong không khí và nói. “Vài tuần trước, Callie, Mariana và em đến phố Bond để tham quan một hiệu sách ở đó – cuốn sách này được đánh giá cao – và có vẻ Callie nghĩ nó sẽ là món quà tuyệt vời cho anh.”

Anh sững người khi nghe nhắc đến Callie. “Cô ấy à?”

Juliana gật đầu, “Em thấy chị ấy đưa lời khuyên rất hay.” Khi anh loay hoay trên ghế và không nói gì, mắt cô nheo lại một cách sắc bén và nói, “Anh trong có vẻ tội lỗi đấy, anh trai à.”

Gabriel ngoảnh mặt đi, cặp mắt chú mục vào ngọn đèn lúc này được đặt gần đó. “An đã thẳng tay đuổi cô ấy đi. Anh nghĩ lúc này cô ấy rất… cay cú anh.”

“À,” Cô nói, giọng nhuốn màu hiểu biết và trêu ghẹo, “Anh đang nói rằng chiều nay ông Latuffe không phải là idioto[2] duy nhất trong phòng chứ gì?”

[2] Tiếng Ý: Kẻ ngốc

Một bên miệng Ralston xoắn lại trong sự thất vọng. “Có vẻ là không.” Anh thư giãn trên ghế. “Em biết không, anh không nghĩ có ai đó từng nói chuyện với anh như vậy đấy?”

Một nụ cười lóe lên. “Ngài có em gái trễ quá, thưa ngài.”

Anh cân nhắc lời cô em gái. “Anh nghĩ có thể em nói đúng.”

“Chị Callie khác các cô gái ngoài kia.” Juliana nói, hoàn toàn lấn qua những lằn ranh giới hạn. “Chị ấy sẵn lòng làm điều phải làm để xoay chuyển cục diện.”

Ảo ảnh vụt qua, Callie đứng trước phòng làm việc của anh, rõ ràng bị tổn thương bởi những câu vừa nghe trộm nhưng vẫn sẵn lòng đứng ra bảo vệ Juliana – để nói trắng ra việc anh đã vượt quá quyền hạn trong mối quan hệ anh em ra sao. Cứ như thể tự tôn của nàng kém quan trọng hơn hạnh phúc của Juliana.

Khi chuyển tâm trí trở lại em gái, cô nhìn anh ra chiều đồng cảm. “Em thấy là anh cũng đã nhận ra điều đó.”

“Phải. Cô ấy rất đáng nể.”

“Có lẽ anh nên xin lỗi vì sự…”, nàng quơ tay tìm từ.

“Sự ngu ngốc à?”

Cô mỉm cười. “Nếu anh thích.”

Ralston nhấp nhổm trên ghế, vắt chéo chân và cả hai lại chìm vào tĩnh lặng một lần nữa, mỗi người lạc lối trong suy nghĩ riêng. Cuối cùng, Gabriel lên tiếng, “Em có thích nghệ thuật không?”

Cô tò mò ngước lên. “Có chứ.”

“Anh sẽ dẫn em đến Triển lãm nghệ thuật hoàng gia.” Anh cầm cuốn sách lên “Để cảm ơn em về món quà này.”

“Anh không cần phải cảm ơn em về món quà đó. Nhớ chứ? Chúng ta là người nhà mà.”

Ralston nghiêng đầu. “Vậy thì anh cũng muốn gia đình ta tham dự Triển lãm nghệ thuật hoàng gia.”

“Vậy thì được thôi. Nếu anh đã đặt ra điều lên… em nghĩ mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời mời của anh.”

Anh bật cười. “Em thật cao thượng làm sao.”

“Em cũng nghĩ vậy.”

Gabriel ngả về trước và mỉm cười. “Em biết không, Juliana, anh nghĩ có thể em có anh trai muộn quá.”

Juliana lại nghiêng đầu, một cử chỉ mà giờ anh thấy khá đáng yêu. “Em nghĩ có thể anh nói đúng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận