A Thiền - Đinh Mặc

Chương 154: Ngoại truyện: A Thiền và A Thiền (2)


Lý Vi Ý cũng điềm nhiên nói: “Nếu anh cũng là người làm công ăn lương như em, dù anh có đẹp trai và tốt tính đến đâu, em cũng không lo lắng. Nhưng em vẫn nói câu đấy, chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới. Nếu không có vòng lặp thời gian, nếu gia đình anh năm đó không gặp chuyện, dựa theo tình hình thích cưa đổ hoa khôi lúc bấy giờ của anh, người bên cạnh anh bây giờ không là minh tinh thì cũng là hotgirl nhỉ? Làm sao đến lượt một họa sĩ nhỏ như em được?”

Trương Tĩnh Thiền thong thả nói: “Đúng vậy. Nếu không có vòng lặp thời gian, người ở bên cạnh em bây giờ không là tên tồi Tạ Tri Lộc đó, thì cũng là một tên tồi khác, làm sao đến lượt anh nhỉ?”

Lý Vi Ý đá anh một cái: “Có anh mới gặp phải phụ nữ tồi ý! Ai mà chẳng yêu tiền của anh? Chỉ có em là thích anh lúc anh nợ 1 tỷ thôi, anh nên hài lòng đi!”

Trương Tĩnh Thiền cười, hơi cúi người phủi bụi trên quần tây: “Hài lòng, đương nhiên là anh hài lòng, nên bây giờ mới háo hức mang nhiều tiền đến trước mặt em như vậy.”

Lý Vi Ý cũng cười nhưng miệng lại nói: “Đâu phải cứ đưa tiền là có cảm giác an toàn, nếu không làm sao có nhiều đại gia ngoại tình rồi ly hôn như thế?”

Trương Tĩnh Thiền truyền cho cô một ánh nhìn lạnh lùng kiểu “anh biết trong cái đầu em đang nghĩ những thứ linh tinh gì rồi”.

Lý Vi Ý thở dài nói: “Trương Tĩnh Thiền, không phải là em không tin tưởng anh, cuộc đời còn dài mà cám dỗ thì nhiều. Tình cảm sâu đậm đến mấy cũng có ngày nhạt nhẽo. Ai cũng biết kết hôn với một người đàn ông như anh, nguy hiểm hơn rất nhiều so với việc kết hôn với một người bình thường. Nhưng anh cũng không cần phải cho em nhiều để yên tâm như vậy, chẳng may thật sự có ngày đó, kết thúc trong hòa bình cũng không vấn đề gì. Dù sao anh chỉ cần nhớ rằng, mắt em không thể chứa chấp một chút sự cặn bã nào. Hơn nữa em đâu phải là không tìm được người khác, mà cũng đâu nhất thiết phải tìm người khác.”

Nụ cười của Trương Tĩnh Thiền tắt ngúm, sắc mặt cũng lạnh đi. Nhưng hôm nay anh đến đây vốn là để thẳng thắn nói vấn đề này với cô, nên đành kìm nén sự bực bội mơ hồ trong lòng, nói: “Bây giờ cam đoan điều gì với em, em cũng sẽ không tin. Dù sao anh đã cam đoan bao nhiêu năm rồi, khi nào em cần nổi giận thì cứ nổi giận. Anh hiểu nỗi lo của em. Tuy nhiên trong cuộc hôn nhân này, anh mới là người không có cảm giác an toàn.”

Lý Vi Ý “chậc” một tiếng: “Ngài mà cũng không có cảm giác an toàn sao? Do ngày đầu tiên em vào đại học năm đó đã bị dán nhãn “bạn gái của Trương Tĩnh Thiền” chưa đủ nhanh? Hay là những năm sau đó, người theo đuổi em bị dọa bỏ chạy bởi uy nghiêm của sếp Trương chưa đủ nhiều?”

Lúc này Trương Tĩnh Thiền mới lại cười, nói: “Đừng đùa, anh đang nghiêm túc đấy. Cuộc hôn nhân của chúng ta còn mấy chục năm nữa phải đi, anh có thể cam đoan tuyệt đối không ngoại tình, trung thành với hôn nhân. Nhưng anh cũng thừa nhận, nếu em bảo anh hứa sau này sẽ không có một tí xíu cảm xúc với ai, lúc đầu anh cũng không dám đảm bảo. Chỉ tiếc là có những chuyện đã được chứng minh rồi, ở kiếp đầu tiên không có vòng lặp và không gặp được em, anh đã độc thân đến 48 tuổi. Vì vậy bây giờ anh dám đảm bảo là tình huống em nói, vĩnh viễn sẽ không xảy ra.”

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh sáng lay động trong đôi mắt sâu thẳm: “Lý Vi Ý, hóa ra ngưỡng rung động của anh rất cao, cao đến mức chỉ có em đạt được.”

Trái tim Lý Vi Ý như bị một dòng chảy vô hình bao vây tấn công. Mũi vừa mới bắt đầu cay cay thì lại nghe anh nói: “Nhưng mà nói đến ngưỡng rung động, còn em thì sao? Nghĩ kỹ lại những kiếp mà anh không kịp đến, bên cạnh em không có bạn trai khác sao? À đúng rồi, Lúc quay về ở vòng lặp thứ hai, khi đó anh không kịp hỏi, có phải cũng có bạn trai mới đúng không?”

Hai gò má của Lý Vi Ý lập tức đỏ lên, trả lời lảng tránh: “Không được áp đặt đạo đức đâu đấy nhé! Mỗi lần em ở bên ai đều là khi em độc thân.”

Sắc mặt Trương Tĩnh Thiền hoàn toàn đen lại, nhắc từng chữ: “Mỗi lần?”

Lý Vi Ý lập tức đứng dậy, ngồi lên đùi anh, mấy ngón tay túm lấy cổ áo sơ mi của anh, giọng điệu êm ái khác hẳn ban nãy… Dù sao thì việc dỗ dành Trương Tĩnh Thiền đã quá đỗi quen thuộc với cô, bởi vì anh thực sự rất dễ dỗ. Cô nói: “Thôi thôi, ngày mai đăng ký kết hôn, hôm nay anh đã nhắc lại hết những chuyện cũ rồi, từ ngày mai trở đi không được nhắc nữa nhé. Mà kể ra cũng lạ, nhà người ta đều là phụ nữ nhắc lại chuyện cũ, sao đến nhà chúng ta lại ngược lại vậy?”

Ba chữ “nhà chúng ta” thực sự đã lấy lòng được Trương Tĩnh Thiền, anh cười hừ một tiếng, mặc cho cô ngồi trong lòng mình sờ soạng lung tung, chỉ ôm lấy eo cô bằng một tay, tay kia gác lên thành ghế bên cạnh, lười biếng nói: “Được, sau này không nhắc đến nữa, em tưởng anh muốn nhắc lắm à.”

Hai người hôn sâu một lúc, tâm trạng đều rất tốt, Trương Tĩnh Thiền lấy xấp tài liệu và bút đưa vào tay cô, vẫn ôm cô trong lòng, để cô xoay người lại, mặt hướng về phía bàn. Anh nói: “Ký đi, em không bị thiệt đâu.”

“Thật sự đều cho em sao?”

“Cho em toàn bộ cũng không vấn đề, dù sao cả đời này anh sẽ không ly hôn đâu. Nếu có ngày nào anh không thành thật, em cứ phá nát Huy Tụy mà trút giận.”

Trương Tĩnh Thiền vốn không thích cầu kỳ, Lý Vi Ý cũng không thích phô trương lãng phí lòe thiên hạ, nên đám cưới của hai người có quy mô không lớn, chỉ mời người thân và bạn bè tham dự.

Nhưng vì trong số người thân và bạn bè được mời có cả công chức nhà nước, nên cuối cùng đám cưới được chọn tổ chức ở một thành phố ven biển, có giao thông thuận tiện trong nước.

Cả khách sạn đều được bao trọn.

Trên bãi cát trắng như tuyết mịn, còn được trang trí bằng khăn voan trắng tinh và hoa tươi rực rỡ, trông càng thêm thánh thiện và mơ mộng. Trên biển cả xanh biếc, có vài chiếc du thuyền để khách mời vui chơi.

Tuy nhiên lúc này, tất cả sự xa hoa và cảnh đẹp đều trở nên yên tĩnh. Bởi vì trong phòng tiệc lớn nhất của khách sạn, hôn lễ đang được diễn ra.

Theo yêu cầu của Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý, tất cả những quy trình và nghi thức cũ đều được lược bớt, mọi thứ đều đơn giản hóa. Anh và Lý Vi Ý cũng không phát biểu, chỉ có cha mẹ hai bên phát biểu, sau đó là đi trên tấm thảm đỏ, trao đổi nhẫn cưới và tuyên thệ của cô dâu chú rể.

Sau khi cha mẹ hai bên phát biểu xong, Trương Tĩnh Thiền đứng trên sân khấu. Ở đầu kia tấm thảm đỏ, toàn bộ đèn trong phòng tắt hết, chỉ còn một chùm sáng chiếu vào đầu thảm đỏ kia nơi có bố Lý và Lý Vi Ý.

Hôm nay Trương Tĩnh Thiền mặc một bộ vest bằng thủ công hoàn toàn mới, chất liệu và may đo cao cấp, càng làm tôn lên vóc dáng xuất sắc của anh, vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp. Ngực trái anh cài một bông hoa tươi, khuôn mặt ngẩng cao dưới ánh đèn càng thêm trắng trẻo tuấn tú.

Âm nhạc từ từ vang lên bên tai, dưới ánh mắt chú ý của tất cả người thân và bạn bè, Trương Tĩnh Thiền nhìn Lý Vi Ý ở đầu kia, không cười mà chỉ chăm chú nhìn không rời mắt.

Mặt Lý Vi Ý lại đỏ đến tận mang tai. Trên người cô mặc một chiếc váy cưới đắt đỏ đến khó tưởng tượng được vận chuyển hàng không từ Châu Âu về, khiến cho tính cách sôi nổi của cô cũng trở nên trang trọng và thanh lịch hơn. Thiết kế may đo tinh xảo và khéo léo, lại vừa vặn làm nổi bật thêm sự thanh tú và diễm lệ của nhan sắc cô.

Cô khoác tay bố Lý, đi từng bước về phía chồng mình.

Người đầu tiên rơi lệ là Lý Hiểu Ý, cô ấy che miệng đứng bên cạnh thảm đỏ.

Kỳ lạ là em gái và A Thiền đều có thể được coi là cặp vợ chồng từ lâu rồi, chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận kết hôn và một đám cưới. Trước đó Lý Hiểu Ý vẫn luôn thấy ổn, cô ấy không còn là người phụ nữ hiền lành có tính cách mềm yếu quá mức như trước kia nữa. Những năm qua, cô ấy luôn là cộng sự của Chung Nghị, so với 8 năm trước cô ấy đã dày dặn kinh nghiệm hơn và thậm chí có phần đanh đá. Nhưng lúc này, nhìn thấy em gái cuối cùng bước đến hạnh phúc, nước mắt cô ấy dâng như thủy triều, hoàn toàn không thể ngừng lại nổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận