Từ trước tới nay Văn Xuyên luôn không để lộ cảm xúc, nét mặt cũng rất bình thản tựa như không có gì có thể làm cho cậu bối rối, cũng không có gì có thể khiến cậu cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu.
Lúc trước Hạng Thần ít khi tiếp xúc với cậu, chỉ biết mỗi lần hai người gặp nhau, người này vẫn luôn chẳng thèm nhìn hắn một cái, nhìn thấy hắn chỉ nén giận trong lòng nhưng bởi vì Hạng Khôn có quan hệ tốt với giáo viên lãnh đạo của trường, hắn luôn có thể nghe được tin tức về Văn Xuyên. Thế là trong vô thức hắn sẽ luôn tìm Văn Xuyên trong đám người, nếu như nghe thấy có người nói chuyện về Văn Xuyên, hắn cũng sẽ vô thức nhìn qua.
Hắn còn nhớ sau khi tin tức hắn bị đuổi học truyền đi, người đầu tiên tìm đến hắn là Văn Xuyên cùng tên mọt sách nhỏ đó. Sắc mặt Văn Xuyên lúc đó trông rất tệ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu cảm đó của Văn Xuyên, lúc đó còn cảm thấy rất mới lạ.
Bây giờ suy nghĩ lại chuyện đó, có thể thấy nội tâm Văn Xuyên thực sự rất phong phú, bề ngoài và tính cách của cậu đều được ngụy trang một cách hoàn hảo, cậu đóng kín nội tâm mềm mại và phong phú của mình lại.
Biết đâu đó cậu có một chiếc gương quan sát để phân biệt giữa kẻ thù và bạn, chỉ những ai được cậu cho phép mới có thể nhìn thấy một mặt khác của cậu.
Hạng Thần nghĩ về những điều này, nhìn vào khuôn mặt trước mặt mình trong ánh sáng mờ của điện thoại di động.
Lỗ tai của Văn Xuyên đỏ bừng, cổ cậu cũng đỏ lên, đôi mắt đen láy trừng hắn, mơ hồ như mang theo một chút hơi nước khiến cho nội tâm người ta cảm thấy mềm mại.
Hạng Thần nhịn không được nghĩ: Có phải hắn lấy được giấy thông hành cho phép chạm đến trái tim của người kia không? Hắn giống như bị nghiện, tiến thêm một bước nữa, muốn xem hết phản ứng của người này, thậm chí còn muốn chủ động làm gì đó để người này thể hiện thêm vài bộ dáng đáng yêu hiếm thấy lúc bình thường.
Khi Hạng Thần tới gần, Văn Xuyên liền lui về phía sau, chẳng mấy chốc đã bị ép tới mép bệ cửa sổ, dựa lưng lên rèm cửa, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đứng lại đó!”
Hạng Thần cười, bộ dạng ngả ngớn nói: “Không đấy.”
Văn Xuyên thở gấp: “Lưu manh!”
Hạng Thần nhướn mày tiến lại gần Văn Xuyên. Cả hai đều có thể ngửi thấy mùi hương của nhau. Chất cách trở trên người Văn Xuyên dường như đã nhạt hơn một tí, cơ thể cậu tỏa ra một mùi thơm trong veo. Nếu là tên Alpha khác ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng này chưa chắc đã phát hiện ra, nhưng gen của Hạng Thần là gen ưu tú, khoảng cách gần như vậy vừa đủ để hắn có thể ngửi được pheromone của người này.
“Mùi hương của cậu giống như con người cậu.” Hạng Thần khịt khịt mũi, ánh mắt hắn như đang suy nghĩ gì đó: “Ngỡ rằng là lạnh lùng trong trẻo, nhưng qua một lúc lâu sẽ có chút ngọt ngào.”
Nghe vậy Văn Xuyên không thể không giơ tay lên ngăn giữa mình và Hạng Thần. Một Omega bị Alpha giáp mặt đánh giá mùi pheromone như vậy gần giống như là quấy rối tình dục. Văn Xuyên rất xấu hổ, muốn tức giận nhưng lại bị ảnh hưởng bởi pheromone của Hạng Thần, chân không khỏi có hơi nhũn ra.
Bầu không khí ẩm ướt của cơn mưa cũng không thể che đậy pheromone mạnh mẽ của Hạng Thần. Lúc này ở một mình với Omega, một Alpha chưa từng trải qua chuyện yêu đương đồng thời còn đang ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, cho nên bất giác toát ra khí chất uy hiếp, triển lãm bản thân mình là một người ưu tú. Mùi này vừa mạnh mẽ vừa câu người, khiến Văn Xuyên gần như không nhịn được, theo bản năng muốn đến gần hắn.
Cậu nhắm mắt lại, nói một cách nghiêm túc: “Lùi lại, Hạng Thần, tôi nói nghiêm túc đấy.”
Ánh mắt của Hạng Thần sâu thẳm, chần chờ một chút rồi mới lui ra sau, giơ tay lên thành tư thế “đầu hàng”, dường như mới nhận ra bản thân đã đùa quá trớn, làm như chưa có gì, chân thành nói: “Xin lỗi.”
Văn Xuyên mím môi, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một chút đỏ ửng. Cậu không quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, vừa cảm thấy khó chịu vì bản thân dễ bị ảnh hưởng quá, vừa chui vào chăn ngủ, không nói lời nào.
Hạng Thần ngồi cạnh cửa, lưng tựa vào cánh cửa để đề phòng có người đột nhập. Trong phòng thí nghiệm hoàn toàn tối om, Hạng Thần lặng lẽ nhìn Văn Xuyên đã ngủ say, chỉ cảm thấy mùi hương trong trẻo kia chui vào cơ thể, ôm lấy pheromone của hắn, không ngừng khuấy động khiến hắn có chút xao động.
Một đêm bình yên trôi qua, hôm sau Văn Xuyên dậy sớm. Trong phòng thí nghiệm có nước, cậu nhanh chóng rửa mặt, cảm thấy bộ quần áo mặc đã lâu thật sự không thoải mái nên lấy một chiếc áo phông và quần jean từ trong hành lý mà Hạng Thần đưa cho cậu ra rồi đi thay.
Ánh ban mai chiếu qua những khe hở trên rèm cửa, từ góc nhìn của Hạng Thần, hắn có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong vầng hào quang.
Cơ thể mảnh khảnh của Văn Xuyên đứng trong vầng sáng, quay lưng về phía hắn. Đầu tiên cậu cởi áo sơ mi để lộ làn da trắng nõn và mềm mại, trên eo còn có hai lúm đồng tiền thần Vệ Nữ. Theo cử động của cậu, bả vai gầy giống như một đôi cánh chưa thành hình, tạo thành một vòng cung xinh đẹp tuyệt vời.
Cậu mặc áo phông xong liền cởi quần ra, cặp mông căng tròn được bọc trong quần lót màu trắng tinh khiết, hai chân thẳng tắp và thon dài. Cậu nhanh chóng mặc quần jean, trong lòng không yên tâm lắm quay đầu lại nhìn đằng sau. Văn Xuyên tưởng Hạng Thần vẫn đang ngồi ngủ cạnh cửa, nào ngờ cậu vừa quay đầu một cái liền thấy hắn đang đứng sau lưng, không phát ra tiếng động làm cậu sợ muốn chết.
“Anh! A!” Cậu chỉ mới kịp kêu một tiếng đã bị Hạng Thần che miệng, ôm eo bế lên bàn thí nghiệm.
Cậu còn chưa kịp cài khuy quần jean, lộ ra cái quần nhỏ màu trắng bên trong. Phản ứng sinh lý làm quần hơi nổi lên, Hạng Thần cũng không khá hơn bao nhiêu, vật to lớn áp sát Văn Xuyên, cả người hắn tản ra pheromone kích thích, da đầu Văn Xuyên lập tức nổ tung.
“Đừng nói chuyện.” Hạng Thần để cậu quay lưng về phía cửa, sau đó cúi người lại gần. Trái tim Văn Xuyên gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, sau đó cậu nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Lưng Văn Xuyên cứng đờ, cái tay đang cố gắng đẩy Hạng Thần đột nhiên ngừng lại, phối hợp với hắn im lặng không nhúc nhích.
Hạng Thần sớm biết Chung Hạo Sinh nhất định sẽ giữ lại một chìa khóa dự phòng, chẳng qua hắn không ngờ gã sẽ chạy đến sớm như vậy, có lẽ là muốn nhân cơ hội bọn họ không phòng bị, muốn xem hai người họ có quan hệ gì.
Hạng Thần hạ mắt xuống, đè nén u ám trong mắt, tâm trí tập trung vào những hành động câu dẫn của Văn Xuyên. Trên người hắn lại toả ra pheromone cường đại, phô bày mọi mặt hoàn hảo của mình, đây hoàn toàn là bản năng tìm bạn đời của Alpha.
Văn Xuyên bị mùi hương này bao vây, đầu có chút choáng váng, trán đổ mồ hôi, hai má ửng hồng. Nhìn thế này, giống như là hai người vừa mới làm chuyện gì đó, rất là lừa bịp.
Cánh cửa được mở ra, Chung Hạo Sinh đứng ở cửa ra vào không nhúc nhích.
Hơi thở Alpha mạnh mẽ trong phòng dường như đang đánh dấu lãnh thổ, ngăn không cho những Alpha khác lại gần.
Chung Hạo Sinh theo bản năng lùi một bước, mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt không rõ ý tứ.
Gã vốn nghĩ rằng với tính cách của Văn Xuyên, tuyệt đối sẽ không chấp nhận Hạng Thần. Thật ra gã đang giấu diếm ý đồ cướp người, chỉ cần có thể cưỡng ép Văn Xuyên phát tình rồi đánh dấu cậu, vậy thì trong tay gã sẽ lại có thêm một át chủ bài.
Chỉ là không ngờ, lời Hạng Thần nói là thật.
Trong phòng chỉ có một bộ chăn ga gối đệm, hiển nhiên là hai người ngủ cùng nhau. Vạt áo Văn Xuyên bị kéo lên đến trên ngực, lộ ra một mảng da trắng nõn, Hạng Thần vùi đầu hôn lên cổ cậu, hai tay ôm lấy cậu, lòng bàn tay không ngừng vuốt ve cơ thể Văn Xuyên, Văn Xuyên nhẹ nhàng phát ra âm thanh thở dốc, âm thanh kia giống như cái móc câu nhỏ không nặng không nhẹ câu lấy nội tâm Chu Hạo Sinh.
Văn Xuyên là một Omega ưu tú, nếu như không phải do tính cách lạnh lùng khó gần thì sẽ có rất nhiều người theo đuổi cậu.
Chung Hạo Sinh phải thừa nhận rằng vào lúc này, nhìn vào cảnh tượng hai người đang ôm nhau, gã hơi ghen tị.
Hạng Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, rõ ràng là đang mất kiên nhẫn khi bị quấy rầy: “Anh còn định nhìn bao lâu nữa?”
Văn Xuyên đang ôm cổ Hạng Thần không dám quay đầu lại, lồng ngực kịch liệt phập phồng, eo có chút nhũn ra.
Chung Hạo Sinh mỉm cười làm một động tác hối lỗi, gã thu tầm mắt từ trên lưng Văn Xuyên, đóng cửa lại rồi rời đi.
Hai người ôm nhau nhất thời không nhúc nhích. Hơi thở Hạng Thần nóng như lửa, nơi đó của hai người kề sát, một cảm giác mập mờ truyền đến từ nơi da thịt chạm vào nhau. Alpha và Omega trời sinh đã hấp dẫn nhau, Văn Xuyên không tự chủ được phản ứng theo bản năng, từ đáy lòng thế mà sinh ra cảm giác không muốn buông tay.
Cảm giác được ôm trong vòng tay của Hạng Thần thật sự thoải mái, khiến cậu cảm thấy rất an tâm. Lòng bàn tay khô ráo của đối phương cọ vào da thịt khiến khắp người cậu như có một luồng điện chạy ngang.
Bất ngờ là lần này là Hạng Thần chủ động lui về phía sau, hắn lùi lại mấy bước, giọng nói có chút khàn khàn: “Tôi đi lấy bữa sáng cho cậu.”
Văn Xuyên còn chưa kịp phản ứng, gương mặt cậu vẫn có chút mờ mịt chậm chạp.
Đôi mắt ngân ngấn nước của Omega đầy quyến rũ, miệng mở rộng nhẹ nhàng thở dốc, bộ dáng này đang thiêu đốt trái tim Hạng Thần. Hạng Thần không thể không ép mình rời đi, nếu còn ở lại đây e rằng thật sự sẽ mất kiểm soát.
Sau khi Hạng Thần rời đi, phòng thí nghiệm lại trở nên yên tĩnh, Văn Xuyên xoa xoa mặt, mở cửa sổ cho thông khí, cái đầu lơ mơ cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Khi Hạng Thần quay lại, hai người đều đã bình tĩnh, Hạng Thần đỡ La Tử Tùng qua đây, sau lưng còn có một người khác giúp họ mang chăn, gối, hành lý và bữa sáng.
Mũi của La Tử Tùng giật giật, anh có thể ngửi thấy mùi pheromone trong phòng còn chưa tan hết.
Anh quay đầu lại liếc Hạng Thần, sau đó nhìn Văn Xuyên đang ngồi trên ghế, lông mày rậm nhướng lên, không có vạch trần hai người.
Người giúp bọn họ xách đồ chính là Dương Khánh. Dương Khánh chăm sóc La Tử Tùng một đêm, Hạng Thần nhận ân tình của cậu ta cho nên cũng không cố ý trốn tránh người này.
Ngay khi Dương Khánh bước vào cửa liền nhìn thấy Văn Xuyên, nhưng cậu ta không biểu hiện bất kỳ cảm xúc ngạc nhiên nào, như thể đã biết trước chuyện này.
Hạng Thần luôn bí mật quan sát cậu ta, hiện tại càng lúc càng chắc chắn người này không đơn giản.
Dương Khánh đặt những đồ vật kia xuống, nhìn xung quanh, nói: “Mối quan hệ của các anh với cậu Chung chắc là không tệ đúng không?”
Văn Xuyên lấy laptop từ tay Hạng Thần, mở ra rồi tiếp tục làm việc, không quan tâm tới người vừa xuất hiện.
Dương Khánh: “…”
Hạng Thần cười một tiếng. Thái độ thờ ơ của Văn Xuyên đối với người khác bất ngờ lấy lòng hắn, hắn nói: “Cục cưng nhà tôi có tính cách như vậy đấy, cậu đừng để ý quá.”
Văn Xuyên hơi khựng lại, cắn răng nhẫn nhịn.
La Tử Tùng nói: “Tôi và cậu Chung không quen biết nhau.”
Dương Khánh ngồi xuống ăn sáng cùng với họ, thái độ rất thản nhiên nhưng thật ra đã chú ý tới biểu cảm của tất cả mọi người, cười cười đổi đề tài: “Mọi người nói xem chúng ta phải chờ cứu viện tới bao giờ đây? Tuy rằng lương thực dự trữ của trường đủ ăn nhưng cứ chờ mãi như vậy thì cũng không phải là biện pháp hay.”
Hạng Thần nhìn Dương Khánh, hắn vừa lấy một điếu thuốc ra, Văn Xuyên giống như có đôi mắt sau lưng, nói: “Ở đây cấm hút thuốc”.
Hạng Thần dừng lại, đành phải cất điếu thuốc đi. Dương Khánh tò mò liếc nhìn Văn Xuyên, thấy ngón tay cậu đang gõ nhanh trên bàn phím, một số hình ảnh và số liệu lướt nhanh trên màn hình, tò mò hỏi: “Này anh trai, anh đang làm gì vậy?”
Văn Xuyên không trả lời.
Trong lòng Hạng Thần tự nhủ, trong lòng người này có lẽ đang suy nghĩ: Nói cậu cũng không hiểu, lãng phí thời gian.
Hạng Thần cảm thấy mình đã đoán đúng suy nghĩ của Văn Xuyên, không khỏi cảm thấy đắc ý, gõ ngón tay lên bàn, giới thiệu với Dương Khánh: “Cậu ấy tên là Văn Xuyên, là học sinh giỏi nhất trường chúng tôi, đang làm nghiên cứu khoa học.”
Dương Khánh ngay lập tức hiểu ra tại sao Văn Xuyên lại được thả ra, nhất thời trầm ngâm nhìn bọn họ một lúc.
Hạng Thần cố ý thăm dò cậu ta, uống một ngụm cháo nóng, nói: “Những chuyện này cậu Chung sẽ tự tìm ra cách thôi, không phải các cậu có đội tuần tra sao?”
Dương Khánh và hắn mặt đối mặt, trong mắt mang theo ý tìm tòi: “Không phải ai cũng sẵn sàng tham gia vào đội tuần tra. Lấy được một chỗ tốt thì ai cũng muốn, nhưng ít người muốn làm một kẻ độc ác. Nói thẳng ra là ai cũng chỉ muốn lợi dụng người khác.”
Hạng Thần nhíu mày, sau khi nghe cậu ta nói, hắn hiểu rằng điều này có nghĩa là Dương Khánh cũng không đồng ý với việc cướp bóp, ít nhất cậu ta không muốn tự mình làm, cũng không nghĩ đó là giải pháp lâu dài.
Hạng Thần và La Tử Tùng nhìn nhau, nhất trí cho rằng nói chuyện với những người thông minh quả nhiên đơn giản hơn rất nhiều. Hắn nghĩ nghĩ, đặt hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt Dương Khánh hỏi: “Nếu người cứu viện không đến thì cậu định làm thế nào?”
Dương Khánh rút lại ý tốt vừa rồi, tùy tiện nói: “Tôi còn có thể làm gì? Ngoài việc nghe lời cậu Chung đây.”
La Tử Tùng cảm thấy rất thích thú, Dương Khánh là một người rất thận trọng và tinh ranh. Cậu ta đặt mồi mà không thu lưới, chỉ khiến bạn thèm ăn, cũng không chọc thủng lớp giấy đó.
Hạng Thần cười cười: “Nếu như cậu thật sự nghe lời gã thì sẽ không chủ động tiếp cận chúng tôi.”
Dương Khánh chớp mắt, giả vờ vô tội, nhìn dưới ánh sáng này, vẻ mặt cậu ta so với ban đêm bình thường hơn rất nhiều, ít nhất cũng không có thần bí.
“Tôi thấy lão Cẩu đối xử với các anh đặc biệt như vậy nên tự nhiên muốn ôm đùi vậy thôi.” Dương Khánh giả ngu nói: “Hai người vừa nhìn là đã biết thuộc hàng gen tốt, vì vậy đi theo các anh là chuẩn bài quá rồi.”
La Tử Tùng giơ ngón tay cái về phía cậu ta, sau khi ăn xong dùng một tay lau miệng, nói: “Anh Dương, đừng tự coi nhẹ mình quá.”
Dương Khánh hơi do dự, ngẩng đầu nhìn camera ở góc phòng thí nghiệm mới nhận ra camera đã bị phá hỏng, kinh ngạc nhìn Hạng Thần: “Việc này không đúng với quy tắc.”
“Nếu Chung Hạo Sinh muốn liên hệ với cứu viện thì phải dựa vào tôi.” Hạng Thần nâng cằm, vẻ mặt sao cũng được nói: “Có đúng với quy tắc hay không không đến lượt gã quyết định.”
Dương Khánh đột nhiên cảm thấy người này đúng như lời nói của La Tử Tùng, kiêu ngạo phách lối nhưng lại có khí chất mạnh mẽ khiến người ta yên tâm, chỉ cần là lời hắn nói ra, hắn nhất định sẽ làm được.
Dương Khánh vô thức lấy ra điếu thuốc, sau đó lại dừng lại liếc mắt nhìn Văn Xuyên, lại âm thầm cất vào.
Văn Xuyên vừa ăn vừa gõ bàn phím, tất cả tinh thần đều tập trung vào số liệu, nhìn dáng vẻ tựa hồ cậu không xem vấn đề vừa xảy ra là chuyện quan trọng.
Dương Khánh thầm nghĩ sự kết hợp của ba người này thực sự rất thú vị.
Cậu ta gõ ngón tay lên bàn, cuối cùng quyết định tham gia vào một canh bạc, nói: “Vậy đi, chúng ta hãy đặt câu hỏi cho nhau, có thể trả lời phải trả lời, thế nào?”
La Tử Tùng và Hạng Thần nhìn nhau, sau đó gật đầu: “Được.”
Dương Khánh giơ tay ra hiệu cho đối phương hỏi trước.