Vào mười một giờ ba mươi phút đêm, mọi người đều tập trung tại hành lang và trên mái nhà.
Dưới bầu trời đêm đen kịt, từng đợt gió lạnh hanh khô thổi qua, nghịch ngợm lôi kéo quần áo của mọi người. Khuôn mặt của mỗi người đều có tâm sự nặng nề. Cách thời gian đã hẹn đã qua hơn ba mươi phút, mỗi giây mỗi phút trôi qua làm cho trái tim mọi người trở nên bất an hơn.
Mái nhà yên tĩnh, bầu không khí nghiêm túc đến mức khiến những đứa trẻ cũng sợ hãi, ai nấy đều im lặng.
Tầm mắt Mạnh Đa không ngừng liếc về phía Hạng Thần ở trong góc. Hạng Thần nhỏ giọng nói cái gì đó, vẻ mặt Văn Xuyên rất thờ ơ, thỉnh thoảng gật đầu một cái, bầu không khí giữa hai người cũng không thân mật lắm.
Mười một giờ năm mươi, người trong hành lang lo lắng, tiếng xì xào bàn tán dần dần lan ra. Có người đi qua đi lại, tỏ vẻ mất bình tĩnh. Đào Phi chen lên phía trước, chào hỏi Hạng Thần.
“Cậu chắc chắn là họ sẽ đến chứ?” Hắn thì thầm.
Hạng Thần nói: “Không loại trừ khả năng trên đường họ gặp sự cố gì đó, tôi không chắc lắm.”
Đào Phi cảm thấy lo lắng bất an: “Chuyện là, tôi có thể đi theo đợt thứ hai không?”
Hạng Thần nhìn đội ngũ thật dài trước mắt: “Tôi không có ý kiến gì, chỉ cần có người tình nguyện đổi vị trí với anh.”
Đào Phi cũng biết, Chung Hạo Sinh đã lập danh sách phân chia cụ thể. Mục đích chính là đề phòng khi đội cứu viện đến, mọi người lại chen lấn, tranh nhau dẫn đến hỗn loạn. Hắn ta không tiện nói thêm, nhưng cũng không đi mà đứng luôn ở bên cạnh chỗ mấy người Hạng Thần. Ánh mắt hắn ta nhìn xung quanh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gần mười hai giờ đêm, cuối cùng phía chân trời cũng phát ra tiếng gầm của động cơ.
Máy bay trực thăng cứu hộ có thể ngồi tối đa bốn mươi người cùng một lúc, cánh đuôi khổng lồ mang theo đèn đỏ cảnh báo, xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Tiếng ồn nó gây ra cũng thu hút bầy tang thi đến xung quanh trường học. Hạng Thần nhìn xuống, phát hiện trên tường vây và mái nhà ký túc xá vẫn còn có người canh gác. Khi đàn zombie tiếp cận, lập tức có súng hỏa lực lớn điên cuồng bắn phá.
Trong đêm tối, ánh lửa có vẻ đặc biệt thu hút. Hạng Thần híp mắt, toàn thân tản ra một cỗ khí thế uy phong lẫm liệt. Hắn như nhận ra điều gì đó, sờ soạng trong túi lấy ra một điếu thuốc cài lên tai, quay người đi xuống lầu.
Văn Xuyên kéo hắn lại: “Anh định làm gì vậy?”
“Hỗ trợ.” Hạng Thần thuận miệng nói: “Nhân tiện, tôi có thể canh chừng bọn họ.”
La Tử Tùng lập tức đứng lên: “Tôi cũng đi.”
“Anh La ở đây với bọn họ.” Hạng Thần lắc đầu: “Chúng ta đều đi cả, chỗ mấy người Văn Xuyên không an toàn.”
La Tử Tùng nhìn Văn Xuyên và An Tĩnh, lại nhìn bàn tay bị thương của mình, đành phải gật đầu. Đào Phi kinh ngạc nói: “Cậu đi làm cái gì? Chung Hạo Sinh nói sẽ phụ trách an toàn của chúng ta. Cậu…”
Hạng Thần không nhìn hắn, xoay người nhanh chóng đi xuống lầu.
Đào Phi vô cùng bất ngờ, trong mắt lộ ra cảm xúc phức tạp. La Tử Tùng nói: “Tôi đã nói rồi, người có bản lĩnh, sẽ khinh thường việc dựa vào người khác. Hạng Thần là người như vậy, sẽ luôn nắm quyền chủ động trong tay mình.”
Văn Xuyên không lên tiếng, cậu có cảm giác Hạng Thần phát hiện ra cái gì đó. Vẻ mặt của cậu căng thẳng, đi đến mép cửa sổ để nhìn xuống. Gió đêm thổi tung mái tóc của cậu, ánh trăng như mạ một lớp bạc mỏng lên một bên mặt càng làm toát lên vẻ lạnh lùng và xa cách.
Chung Hạo Sinh không để ý mấy người Hạng Thần. Cuối cùng, gã cũng chờ được quân cứu viện đến, trên khuôn mặt thâm sâu thoáng hiện một ý cười không dễ nhận thấy.
Gã nhìn vào hỏa lực ở tầng dưới, không quá lưu tâm, quay trở lại tổ chức đám đông: “Đi theo thứ tự!”
Máy bay trực thăng cứu hộ hạ cánh trên mái nhà, cánh cửa bị đẩy ra, mấy người người đàn ông mặc quần áo rằn ri, đội mũ giáp đeo súng nhảy xuống. Họ hơi khom người trong luồng không khí khổng lồ tạo ra từ sự chuyển động của cánh quạt máy bay, hét lên: “Mọi người đã đến đủ chưa? Đi thôi!”
“Đến đông đủ rồi!” Chung Hạo Sinh chú ý tới người đàn ông trung niên cuối cùng xuống máy bay, tiến lên nói: “Chú Hạng!”
Hạng Khôn đối với nhà họ Chung không có thiện cảm gì, sau khi con trai ông bị đuổi học lại càng như thế. Nhưng hiện tại, ông cũng biết người nhà họ Chung cũng không còn, chỉ còn lại một đứa con trai duy nhất này, ân oán lớn đến đâu cũng kết thúc. truyện teen hay
Ông vỗ vai Chung Hạo Sinh, hô to trong gió: “Hạng Thần đâu?”
“Cậu ấy ở phía sau!” Chung Hạo Sinh chỉ về phía xa xa, nói: “Cháu và cậu ấy sẽ đi cuối cùng, dẫn những người này đi trước! Nắm chặt thời gian!”
Hạng Khôn nghe vậy cũng nhìn Chung Hạo Sinh với con mắt khác. Ông ngẩng đầu nhìn lướt qua đám đông một lượt, không nhìn thấy con trai, trong lòng tuy cũng bất an nhưng cũng chỉ có thể cho người rút lui trước.
“Trước tiên đi thành phố J ở lân cận!” Hạng Khôn nói: “Ở đó có nơi trú ẩn tạm thời của quân đội, sau đó sẽ thống nhất rút lui!”
Chung Hạo Sinh biết, chỉ một chiếc trực thăng cứu viện mà muốn vận chuyển toàn bộ người đến thành phố F, chỉ xét về mặt thời gian đã là không thực tế. Ngay từ đầu, gã đã đoán là sẽ đi một trạm trung chuyển nào đó, nên khi nghe vậy lập tức gật đầu, vẫy tay với những người phía sau khiến bọn họ bắt đầu di chuyển.
Đám đông hào hứng thúc giục lẫn nhau, trực thăng đến đón người từng chuyến một. Mặc dù tốc độ không chậm nhưng vẫn làm cho mọi người lo lắng.
Hạng Khôn đứng trên nóc nhà nhìn xuống, phát hiện bên tường vây còn có người ngăn cản tang thi tiến vào. Tiếng động lớn từ động cơ trực thăng đã thu hút hầu hết tang thi trong cả thị trấn về đây. Nhìn từ trên nóc nhà xuống, bốn phía đều là tang thi, trường học giống như một hòn đảo cô đơn đang bị bao vây.
Hạng Khôn nhíu mày, nhận ra với tình hình này thì chẳng mấy chốc những người kia sẽ không còn chống cự được nữa. Ông trầm giọng: “Tăng tốc lên! Mỗi lần chở thêm hai người nữa!”
Nghe vậy, những người trong đội cứu viện đã không lên trực thăng nữa, ngoại trừ phi công, các thành viên còn lại của đội nhường lại vị trí của họ cho người sơ tán.
Lúc một giờ ba mươi phút sáng, đám đông đã giảm đi đáng kể.
Khi máy bay trực thăng trở lại một lần nữa, một bức tường của trường đột nhiên phát nổ, bầy tang thi tràn vào trong.
“Mẹ kiếp!” Đào Phi mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt, chân mềm nhũn dựa vào cửa sổ: “Chúng nó! Chúng nó tiến vào rồi!”
Hắn ta vốn tưởng rằng đi theo đám người Hạng Thần sẽ có lợi, hơn nữa Hạng Khôn là cha ruột của Hạng Thần, có lẽ sẽ không khó khăn gì trong chuyện cho đi kèm thêm một, hai người.
Nhưng hắn không nghĩ tới La Tử Tùng và mấy người An Tĩnh đều không nhắc tới chuyện đi trước, lúc này lập tức hoảng hốt.
Hạng Khôn dẫn người chạy xuống lầu, lần lượt phân công bảo vệ mấy lối ra vào. Chung Hạo Sinh ở trên nóc nhà tổ chức rút lui, gã nhìn xuống, đột nhiên xoay người sải bước đi về phía Văn Xuyên.
La Tử Tùng lấy súng ra chặn ở phía trước: “Cậu định làm gì?”
“Tình huống nguy cấp!” Chung Hạo sinh nói: “Văn Xuyên là nhân viên nghiên cứu khoa học về phương diện gien, nên để cho cậu ta đi trước!”
Văn Xuyên lập tức lùi về phía sau: “Tôi không đi!”
Sắc mặt Chung Hạo Sinh âm trầm, rút súng ra nhắm vào La Tử Tùng, gần như không chần chờ đã nổ súng. May mà trong nháy mắt hắn rút súng, La Tử Tùng lập tức ý thức được nguy hiểm, kéo An Tĩnh ở phía sau tránh sang một bên, Chung Hạo Sinh xông lên lôi Văn Xuyên đi.
Văn Xuyên tuyệt đối không ngờ gã sẽ trực tiếp trở mặt. Cậu cố gắng giãy dụa nhưng lại bị Chung Hạo Sinh gí súng vào đầu, đẩy mạnh cậu đi về phía trực thăng.
“Tôi sẽ không giết cậu ta, nhưng tôi có thể làm cho cậu ta sống không bằng chết!” Chung Hạo Sinh lấy súng ngắm vào chân và vai của Văn Xuyên, ý bảo La Tử Tùng đừng làm loạn.
Gió thổi tung áo khoác của Văn Xuyên, cậu bị Chung Hạo Sinh đẩy dúi về trước, thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn. Cậu thấy La Tử Tùng do dự nhìn khẩu súng trong tay Chung Hạo Sinh không dám tiến lên, trong lòng hoảng hốt.
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, từ từ lấy con dao găm giấu sau lưng ra. Đó là con dao Hạng Thần đưa cho cậu lúc đứng xếp hàng.
Tay Văn Xuyên run rẩy, cậu cố gắng ổn định tâm tình, chợt nghe Chung Hạo Sinh nói ở bên tai: “Đừng nghĩ làm gì ngu xuẩn, Hạng Thần sẽ không sống nổi đâu. Tốt nhất là cậu nên đi theo tôi.”
Sắc mặt Văn Xuyên trắng bệch.
Chung Hạo Sinh đẩy cậu lên trực thăng, đang muốn đi theo thì đột nhiên có một người lao ra từ trong đám đông.
Hành động của Chung Hạo Sinh khiến những người chưa kịp rút lũi kinh hãi. Mọi người còn chưa kịp nhận ra là gã muốn chạy trốn thì đột nhiên nhìn thấy một người lao ra từ trong đám đông, không hề do dự đẩy Chung Hạo Sinh ra, kéo Văn Xuyên xuống.
Quả thực biến cố bất ngờ này khiến Chung Hạo Sinh không kịp đề phòng. Gã cho rằng La Tử Tùng hoặc Hạng Thần tới, cũng không thèm nhìn quay đầu bắn một phát, bắn trúng thắt lưng đối phương.
“Trả lại con cho tao!” Mắt Mạnh Đa long lên sòng sọc, hoàn toàn không để ý đến vết thương đang chảy máu ròng ròng, dường như không cảm thấy đau đớn, túm lấy Văn Xuyên đẩy về phía mép mái nhà: “Đồ đê tiện! Dám quyến rũ chồng tao, bắt con tao đi! Mày đi chết đi!”
Văn Xuyên bất ngờ bị Mạnh Đa kéo xuống khỏi trực thăng, con dao găm trong tay rơi xuống đất. Cậu không kịp nhặt lại đã bị Mạnh Đa túm tóc kéo ra.
Không ai ngờ tới, Mạnh Đa lại không theo đội ngũ đầu tiên rút lui!
Văn Xuyên túm lấy tay Mạnh Đa, cố gắng ngăn cản đối phương đẩy mình lên mép mái nhà. Hai người bị luồng khí trực thăng cuốn lên khiến cho bước chân không vững. La Tử Tùng nâng súng bắn về phía Chung Hạo Sinh, luồng khí xoay tròn làm cho viên đạn bị lệch, “coong” một cái va vào thân máy bay. Anh chậc một tiếng, dứt khoát xông lên.
Chung Hạo Sinh đang định tiến lên cướp người từ Mạnh Đa lại bị La Tử Tùng siết cổ từ sau lưng. Phi công không có tâm tư để ý đến mấy người đang đánh đấm, hướng về phía những người xếp hàng hô to: “Đi! Nhanh lên!”
Người xếp hàng lúc này mới phản ứng lại, lập tức chạy về phía trước. Bây giờ, mọi người đều nhìn ra Chung Hạo Sinh muốn chạy trốn, cũng không ai biết trực thăng cứu viện này có còn quay lại nữa hay không cho nên hiện trường lập tức rối loạn.
“Tôi xếp hàng phía trước!”
“Mẹ nó! Tôi ở phía trước!”
“Cút hết ra cho ông đây!”
La Tử Tùng nhìn thấy Đào Phi trong đám người đang chạy về phía trước, hô: “Đi giúp Văn Xuyên!”
Đào Phi do dự một chút, sau đó cắn răng điên cuồng chen chúc theo đám người lên trực thăng. Hắn nhìn La Tử Tùng và Chung Hạo Sinh đang đánh nhau ở phía xa, nhanh chóng chen vào trong trực thăng ngồi xuống, làm ra vẻ mình không biết gì.
Phi công nhìn thấy đã đủ số lượng người, cho máy bay bay thẳng lên. Những người chưa vào hẳn bên trong, bị người trong cửa đá xuống rơi thẳng xuống mái nhà.
Đám đông hoảng sợ la hét lui về phía sau. Văn Xuyên chứng kiến toàn bộ cảnh tượng người rơi xuống trước mắt mình, da đầu tê dại.
Lúc này, cậu đang bị Mạnh Đa bóp cổ, gần như nửa người đều ngửa ra khỏi lan can. Ở phía sau, An Tĩnh đang gắng sức kéo Mạnh Đa ra, phía dưới là một đàn tang thi chen chúc nhau.
Tầm mắt Văn Xuyên lướt qua Mạnh Đa, nhìn về phía khẩu súng của Chung Hạo Sinh rơi trên mặt đất cách đó không xa, gian nan nói: “An Tĩnh… Đi nhặt… Súng…”
Lúc này, mấy người Hạng Thần đã rút lui vào bên trong tòa nhà giảng dạy. Hạng Khôn ném ra một quả mìn. Vụ nổ khiến hai người gần như không nghe rõ bất kỳ âm thanh nào.
“Đi!” Hạng Khôn nhìn thấy con trai, hô to.
Hạng Thần đẩy Dương Khánh chạy lên trên. Dương Khánh biết được tin Chung Hạo Sinh muốn nổ tường, lập tức chạy đi tìm Hạng Thần nhưng vẫn chậm một bước. Hai người vừa đánh vừa lui, những người cùng chiến đấu đều đã chết hết.
Dương Khánh đổ mồ hôi hột, cầm súng Hạng Thần đưa cho mình, thở hồng hộc.
Đầu óc cậu ta rất giỏi nhưng thể lực không tốt, lúc này đã giống như “nỏ mạnh hết đà”, bị Hạng Khôn và Hạng Thần mỗi người một bên giúp sức, nhanh chóng chạy lên trên.
Hạng Khôn hét lớn với con trai: “Thằng ranh này! Anh không ở trên lầu, ở đây làm gì?”
Hạng Thần còn đang ù tai, giận dữ nói: “Vừa mới gặp mặt cha đã muốn dạy dỗ con à?”
“Anh chính là dạng không chịu nghe dạy dỗ!” Hạng Khôn nói: “Chết đáng đời!”
Dương Khánh bị kẹp ở giữa, nghe hai người quát to vào tai mình: “…”
Dương Khánh cố gắng chống đỡ để không bị ngã, giơ súng bắn về phía sau. Lực giật của súng quá lớn khiến cậu ta gần như không cầm được súng, bả vai mỏi nhừ, khóe miệng còn chảy máu.
Cậu ta chưa từng dùng súng, nhưng do tình thế cấp bách nên Hạng Thần dạy cho cậu ta cách mở chốt bảo hiểm. Nhưng kết quả là trong nháy mắt súng nổ, bị súng giật trúng vào cằm, Dương Khánh cảm thấy như mất vài cái răng. Phía dưới cầu thang, tang thi vẫn không ngừng đuổi theo, cậu ta cảm thấy hoang mang, lẽ nào mình chọn sai đội rồi?
Mấy người xông lên cầu thang, đội cứu viện lập tức bao vây lại. Tiếng súng nổ không ngừng vang lên. Vôi vữa từ trên tường rơi xuống lả tả. Toàn bộ tòa nhà dường như đều chấn động, mặt đất đầy mảnh vụn thủy tinh, nhưng đàn tang thi không hề giảm bớt chút nào.
Một vài lần, chúng bắt được mắt cá chân của Hạng Thần, hắn lại hung hăng đá văng ra, quần áo của hắn, trên khắp người đều là vết máu đen phun tung tóe.
“Không ổn!” Hạng Thần nói: “Người phía trên còn chưa rút hết, chúng ta đi lên chỉ có một con đường chết!”
Chưa dứt lời, hắn nghe thấy tiếng la hét vọng vào từ bên ngoài cửa sổ hành lang.
“Anh buông ra! Anh ấy không phải người quyến rũ chồng anh! Anh tỉnh táo lại đi!”
Văn Xuyên bị bóp cổ đến mức không thở nổi, đầu óc choáng váng. Cậu bị đè lên lan can ngửa người ra sau, hoàn toàn không thể dùng sức.
La Tử Tùng đá bay Chung Hạo Sinh, vọt tới. Chung Hạo Sinh nhặt súng nhắm vào La Tử Tùng. Văn Xuyên thấy rõ ràng, dốc hết sức khàn giọng hét lên: “Anh La! Phía sau!”
Hạng Thần nằm sấp lên bệ cửa sổ thò đầu ra, ngay khi nhìn thấy bóng lưng Văn Xuyên, đồng tử hắn co rụt lại.
Hắn lập tức buông Dương Khánh ra, chạy lên trên.
Hạng Khôn: “…”