Nghe Lạc Thuần Hy thở dài liên tục Trịnh Khải liền quay đầu xe lại
“Đi đâu vậy? Nhà tôi cũng đi đường đó mà.” Lạc Thuần Hy thấy Trịnh Khải quay xe liền nói to
“Im miệng.” Trịnh Khải mất kiên nhẫn hét một tiếng Lạc Thuần Hy liền câm nín
Nhưng càng đi Trịnh Khải lao càng nhanh dù là xe đạp nhưng Lạc Thuần Hy cũng không khỏi thấy nguy hiểm
“Aaaaaaaaaaaaaa. Chậm thôi Trịnh lừa ngốc, muốn chết hả?”
“Sảng khoái không?”
“Hả?” Lạc Thuần Hy không hiểu gì lên tiếng thắc mắc
“Tôi hỏi câu hét to như vậy nhẹ nhõm hơn không?” Trịnh Khải cũng hét lên
Lạc Thuần Hy có chút giật mình, lần đầu tiên cô thấy mặt lạnh Trịnh Khải hét lên bình thường lúc nào cũng chỉ bộ dạng không quan tâm nhưng nhanh sau đó một suy nghĩ nhen nhóm trong đầu Lạc Thuần Hy
Tên mặt lạnh vậy mà cố ý muốn làm cho mình vui sao?
Lắc đầu xóa tan ý nghĩ đó nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy ấm áp, đáp lại
“Rất rất rất sảng khoái.”
Trên con đường vắng vẻ tiếng hét của hai người cùng tiếng cười sảng khoái của nữ vang vọng
Dừng tại một bờ sông gần đó Lạc Thuần Hy liền nhảy xuống xe lao đến bờ sông, Trịnh Khải lặng lẽ đi sau
Hai người ngồi bên bờ sông, nắng vàng cây xanh cùng in bóng trên thảm có xanh mượt, mặt nước lóng lánh
“Trịnh lừa ngốc, tại sao lúc nào tôi cũng thấy anh mang bộ mặt lạnh tanh như ai cướp của giết người nhà anh vậy?” Lạc Thuần Hy lên tiếng
Nhìn Trịnh Khải muốn anh trả lời, liền thấy Trịnh Khải quay ra lườm cô một cái Lạc Thuần Hy cảm thấy muốn tự vả một cái lên miệng mình
“Xin lỗi. Tôi không hỏi nữa.” Lạc Thuần Hy nói sau đó bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Các người đều là con nhà giàu, ngậm thìa vàng lớn lên, tuy thông minh nhưng đối với người nghèo chúng tôi mà nói mở miệng hay chỉ một cái nhìn đều là khinh thường.” Trịnh Khải nói
“Vậy tôi?” Lạc Thuần Hy đôi mắt loli tròn xoe nhìn Trịnh Khải
“Cô không giống.”
“Tôi biết tôi không giống mà. Không cần khen.” Lạc Thuần Hy tự luyến nói
“Là cô đặc biệt ngu ngốc.” Nghe Lạc Thuần Hy tự luyến Trịnh Khải sinh ra ý muốn đùa cợt
“Hỗn đản.” Lạc Thuần Hy đứng phắt dậy đá Trịnh Khải rồi đánh liên tục
“Tôi không có ngốc, không có ngốc.” Lạc Thuần Hy thực sự oan uổng, kiếp trước cô thông minh không ai sánh bằng toàn thân dị năng hùng hậu tên nào chọc cô tức mới là ngu ngốc. Xuyên qua linh hồn đi tới, tuy biết được cốt truyện nhưng đâu có nghĩa là bê cả não mình sang. Cái nguyên chủ này não bé ngực cũng bé.
Nhìn cô đánh như con mèo đang nũng nịu Trịnh Khải cũng vui vẻ, cười phá
“Hahahah.”
Lạc Thuần Hy đang mải đánh cũng dừng lại tiếng cười đó trầm thấp nam tính , hai người còn rất gần hương thơm phả vào mặt làm cô có chút ngây người
“Trịnh lừa ngốc, anh cười rồi.” Lạc Thuần Hy ngơ ngác nói
Trịnh Khải cũng hơi ngốc lăng, anh cư nhiên cười nhưng lúc sau liền mở miệng
“Tôi cũng là người không phải máy.”
“Vậy mà từ trước đến giờ tôi tưởng anh là máy cơ đấy.” Lạc Thuần Hy châm chọc trả thù
“Máy móc bây giờ rất hiện đại, biết cười mà còn rất đẹp nữa.” Trịnh Khải tự luyến nói làm đầu Lạc Thuần Hy chảy ba vạch hắc tuyến
Tất nhiên không ngờ sau cái bản mặt lạnh đó là bôn mặt phúc hắc như vậy.