Ác Ma Thuần Sắc Trắng - Priest

Chương 12: Thế giới mới đẹp đẽ 11


Chương 12: Thế giới mới đẹp đẽ 11

Suýt nữa là “Tóc bím” ngã kềnh vì bị đồng bạn đâm vào lòng, thằng nhóc đi chung hai con nhỏ cất tiếng gào chói tai cấp độ cảnh báo chiến tranh phòng không. 

“Thiên thần” vỗ vai thằng nhóc, tắt công tắc “cảnh báo chiến tranh phòng không”, đoạn nửa quỳ xuống xem thử.

“Cô bé làm sao vậy?” Tấn Mãnh Long lo lắng tới gần, “Có phải tộc Heo đã làm gì không?”

“Không có gì, thiếu máu thôi, bệnh thường gặp, với cả đói lâu ngày nữa.” “Thiên thần” tốt bụng xem bệnh còn gọn hơn ba cái đầu chuột, “Có ai có…”

Y còn chưa nói hết, kế bên đã đưa sang chai đồ uống.

Bàn tay này…

“Thiên thần” quấn chặt tấm thảm lông be bé của mình, tránh xa ra một tí. Có lẽ y thật sự không khống chế được, trên gương mặt lộ ra biểu cảm cố mà chịu khiến y trông có vẻ buồn bã hơn. 

“Ngại quá, quả dưới quê, điều kiện vệ sinh có hạn. Đồ uống này là lục được trên xe của người Heo,” Quạ Đen nhìn gương mặt cảnh giác của cô bé tóc bím bên cạnh thì quay sang nở nụ cười đầy ý tứ với nó, đoạn vặn nắp chai, đổ một ít ra nắp rồi uống trước, “Trong này không có thành phần quả mọng không thể uống, có điều hơi nhiều đường, có được không?”

Lúc này “Tóc bím” mới im lặng cầm lấy.

Con bé nom như con búp bê vậy, nhưng lúc Quạ Đen mở thùng xe tải ra, hắn thấy rất rõ: Khi đó quả cảnh sát Tấn Mãnh Long đầy vẻ bi tráng, chuẩn bị hy sinh vì nhiệm vụ, còn con nhãi tóc bím được cậu chàng chắn phía sau lại thò bàn tay nhỏ xinh ra.

Quạ Đen mà lên tiếng muộn một giây thôi là ngài quả cảnh sát đã bị đối tượng mình bảo vệ đẩy ra làm quỷ chết thay rồi.

Một người bạn nhỏ tàn nhẫn độc ác, có tương lai lắm đấy.

Quạ Đen hỏi con nhỏ: “Em tên gì?”

Tóc bím đưa đồ uống cho tóc bum bê, đoạn lạnh lùng liếc hắn, không nói gì hết. 

Trái lại, thằng nhóc kế bên có thiên phú giọng nam cao nhỏ nhẹ tiếp lời: “Chị ấy là Hoa Nhài…”

Quạ Đen hỏi thằng nhóc: “Vậy còn em?”

Thằng nhóc run bần bật, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Quạ Đen, nó lại bạo dạn hơn một tí: “Em… em là Tháng Năm, còn nhỏ Dâu Tây nữa, ba đứa tụi em “chung chuồng”.”

Tháng Năm chỉ vào tóc bum bê: “Dâu Tây nhát lắm, lúc nào cũng dễ bệnh, tụi em bị đám quái vật này bắt đi, đồ đạc trên người lục soát lấy đi hết, nguyên cả ngày trời… ối!”

Hoa Nhài chê thằng nhóc lắm lời bèn nhét nửa chai đồ uống còn thừa vào miệng nó.

“Àiz.” “Thiên thần” giơ tay ra chắn giữa 2 thiếu niên, y quay sang đong đưa ngón tay với Hoa Nhài, trông cứ như giáo viên mầm non có kinh nghiệm: “Bé ngoan không được làm thế.” 

“Bé ngoan” quái đản ấy. 

Nhưng Hoa Nhài không biết gì về y, con nhỏ vẫn cứ cẩn thận, lặng lẽ dừng hành động của mình lại, đoạn ra hiệu bảo Tháng Năm ngậm cái mồm hộ.

Kỳ quái là con nhỏ cứ cảm thấy “thiên thần” trông rất quen, nhưng nó dám cá mình chưa từng gặp con nọc trưởng thành: Để đảm bảo kế hoạch gây giống không nhiễu loạn, con nọc thường cách ly nuôi dưỡng với các quả mọng khác. Huống chi phẩm tướng đặc biệt như vậy, nếu từng gặp thì dù chỉ thoáng qua, không lý nào lại chẳng có tí ấn tượng gì cả. 

Thấy vẻ mặt Dâu Tây dần ổn hơn, Tấn Mãnh Long mới nhắc lại câu hỏi trước đó, bắt chuyện với Hoa Nhài: “Chủ nhân của mấy đứa là ai? Sao lại rơi vào tay tộc Heo?” 

Hoa Nhài khẽ co quắp ngón tay thì lại nghe quả cảnh sát vướng tay vướng chân bổ sung: “Đừng lo, mấy đứa phẩm tướng như vậy, chắc chắn từ B7 trở lên, thuộc về “tài sản quý giá”. Sở An ninh có ghi chép, tra một chút thì có thể tìm được nhà của mấy đứa rồi.”

Dùng ót thôi Hoa Nhài cũng cảm giác được nỗi sợ của Tháng Năm.

Còn may, con nọc tên “Quạ Đen” trông như con khỉ bùn kia chen vào rất đúng lúc, cho con nhỏ tranh thủ chút thời gian giảm xóc.

Quạ Đen hỏi thật vô tri: “Tra kiểu gì? Quả mọng trên mặt đất mấy người cũng cấy con chip trên người à?”

Tấn Mãnh Long không thoải mái run người, buộc miệng kêu: “Sao có thể! Như vậy là quá dã man!”

Sau đó, cậu chàng ý thức được mình đã lỡ lời, sợ làm tổn thương tới lòng tự trọng của “thiếu niên dưới quê”, quả cảnh sát lương thiện vội vá víu: “Ờm… Trên mặt đất có hơi khác, hệ thống đăng ký tương đối hoàn thiện, lúc thú cưng chào đời thì trung tâm gây giống nhập thông tin về vân tay và ADN vào, không cần cấy con chip gì đấy vào quả mọng. Thú cưng quả mọng của bọn họ đều khá nhỏ tuổi, vừa quý giá lại khó chăm, chủ nhân không nỡ đâu.” 

Quạ Đen dựa vào lồng sắt, hắn lại moi ra được chút tri thức thường nhật từ trong những câu chữ ấy: “Quả mọng” rất quý giá, không tồn tại vấn đề bị vứt bỏ như với chó mèo. Còn nữa, hiệu quả chiến đấu đơn lẻ của “người trên mặt đất” có lẽ mạnh hơn người Chuột rất nhiều, có ưu thế vượt trội trong việc áp chế con người bình thường.

Cùng lúc đó, Hoa Nhài đã download lời nói dối xong, con nhỏ bình tĩnh cất tiếng: “Khỏi tra, tụi này ở lâu đài lãnh chúa.”

Tấn Mãnh Long với Tháng Năm đồng loạt trừng mắt nhìn con nhỏ, người trước là kinh ngạc, đứa sau là kinh hãi vì “sao chị lại nói thật”.

Hoa Nhài: “Đêm trắng hôm đó, tụi này đột nhiên bị người hầu kêu dậy, nói phải dẫn tụi này đi làm kiểm tra. Mấy con chó lãnh chúa nuôi hôm đó cũng đi kiểm tra nên cũng không ai nghĩ nhiều. Kết quả, mới lên xe, tụi này đã bị chụp thuốc mê, nhốt vô lồng.”

Con nhỏ ngừng lại một chút, đoạn bổ sung bằng cái giọng đầy ẩn ý: “Người đó còn lấy nhiều món khác trong lâu đài nữa.”

Dạo trước, trong lâu đài có một nhân viên chăn nuôi thú cưng quái thai, nghiệp dư còn mê tăng ca, dắt chó đi dạo mà còn nhiệt tình hơn cả chó, rảnh rỗi còn nướng bánh quy cho tụi Hoa Nhài nữa. Bánh quy giàu năng lượng lại dễ bảo quản, lúc tụi nó trốn đi, Hoa Nhài còn gói theo không ít, để dành làm đồ ăn, còn tiện tay xách hộp vàng đĩa đựng bánh vàng theo, tiếc là rơi cả vào tay người Heo.

Tấn Mãnh Long mở to mắt: “Chờ đã, hình như trên đường anh có nghe… chắc xem tin tức trên xe nhỉ? Trong đó có nói lâu đài lãnh chúa bị trộm, lẽ nào thứ bị mất là mấy đứa?”

Khi đó Hoa Nhài còn chưa tỉnh, nó không nghe được tin tức, giờ thì trong lòng “thịch” một tiếng, biết được e là lâu đài đã phát hiện ra không thấy tụi nó đâu rồi. Cơ mà tố chất tâm lý của con nhỏ tuyệt vời, nó không hề nao núng đáp ngay: “Ừ, còn vàng nữa”. 

Tấn Mãnh Long nghiêm túc hẳn: “Là ai bắt trộm mấy đứa?”

Hoa Nhài kiêu căng hếch cằm lên, hiện lên dáng vẻ không vui của đứa bị chiều hư: “Sao tôi biết chứ? Anh có biết một ngày trong lâu đài có bao nhiêu người làm công không? Ai mà nhận ra chứ.”

“Đêm… trắng.” Quạ Đen nhẩm theo từ mà Hoa Nhài nói, ánh mắt rơi vào cổ con nhỏ. 

Động tác hất cằm đã làm lộ ra mấy vết thương cũ dưới cổ áo đứng của sườn xám, là dấu răng. 

À, hóa ra là thế. 

Hắn nghĩ: Bảo sao thiếu máu là bệnh hay gặp ở “thú cưng”.

“Đêm trắng”, trào lưu thẩm mỹ retro phong kiến, số thập phân thần bí, sức chiến đấu đơn lẻ đáng gờm, con người nhưng không phải người… Ma cà rồng trong truyền thuyết đây mà. 

Người đầu chuột, người đầu heo, khéo còn có đầu mèo đầu chó nữa, đám bán thú này đều thống nhất gọi là “bí tộc”. Ở nơi đây, cũng chính là nơi được xưng là “châu Ma Kết”, bí tộc là “di dân đến từ châu khác” thấp kém, đa số họ sống ở thành phố dưới lòng đất hôi thối nghèo nàn, là kẻ sống dưới đáy xã hội.

Còn những sinh vật chẳng dám nhìn ánh mặt trời lại chiếm lấy mặt đất.

Quạ Đen quan sát thế giới kỳ ảo này qua mỗi một góc của thành phố dưới lòng đất, như ếch ngồi đáy giếng, như thầy bói xem voi. Tới đây, trò chơi ghép hình của hắn đã được quá nửa. 

Vẫn còn thiếu hai mảnh ghép quan trọng: Thứ nhất, ma cà rồng đã đặt Halloween là đêm giao thừa, thế thì sao không đổi luôn “tháng 11” thành “tháng 1”. Thứ hai, tuy hắn không rõ mình đánh rơi ký ức trong cái hang chuột nào song hắn biết, thế giới vốn không phải như thế này. 

Vậy thì, sao loài người lại đến bước cùng đường mạt lộ, thậm chí còn mất đi tư cách xưng là “người” đây?

Ngực hắn có chút khó chịu, đến cả dạ dày cũng quặn thắt cơn đau theo, chắc do vừa nuốt thuốc độc xong đã vội vàng không ngơi nghỉ chạy đi phóng hỏa, trộm xe, đuổi heo to nên đắc ý ra mặt, quên mất mình là ai. Quạ Đen đè một tay lên xương sườn, trên tay hiện ra một khế ước màu đen mà chỉ hắn thấy. Trừ bộ đồ, hắn còn mang theo đơn hàng của người chết còn chưa hoàn thành. 

Chớp mắt, rất nhiều suy nghĩ xẹt qua trong lòng Quạ Đen, hắn tự động biến chúng thành tệp hồ sơ lưu kiến thức vô dụng. Trong mắt người ngoài, hắn chỉ đang nhìn Hoa Nhài, sao đó không dưng bật cười.

Tấn Mãnh Long vô ý liếc thấy: “Cậu cười gì đó?” 

“Không có gì.” Quạ Đen nói như lẩm bẩm, “Thế giới này thần kỳ thật nhỉ, đúng không, ngài quả cảnh sát?”

Thần kỳ chỗ nào? Ngài quả cảnh sát ù ù cạc cạc không thấy vậy, chỉ cảm thấy con nọc này kỳ quái thôi. 

“Vậy tóm lại sao cậu biết tôi là quả cảnh sát nằm vùng, lại còn là lần đầu chấp hành nhiệm vụ nữa?”

Hoa Nhài cũng lén dỏng tai lên, con nhỏ cẩn thận đứng phía sau Tấn Mãnh Long quan sát, không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì đã đối diện với đôi mắt thuần sắc đen ma quỷ nọ. 

Khóe mắt của Hoa Nhài giật giật, cảm giác nó đã bị vạch trần.

Song, đối phương đã nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, nghiêm túc nói tào lao với ngài quả cảnh sát: “Tui bị thiểu năng.”

“… Thì?” 

“Thì vậy nên tui biết.”

Dù ngài quả cảnh sát có tu dưỡng hơn nữa thì cũng thấy không vui, mặt mày sa sầm: “Cậu đang đùa tôi đấy à?”

Quả mọng nghiêng mái đầu, cười với cậu chàng. 

Mặt hắn rất bẩn, nhưng nụ cười thì lại quá đỗi trong veo. Lúc hắn nhìn người khác, ánh mắt như đang chiêm ngưỡng một đóa hoa hiếm lạ khiến cho người ta có cái cảm giác “hình như hắn thích mình”. Tấn Mãnh Long ngẩn ngơ giây lát, không biết sao, lửa giận mới bốc lên trong lòng bỗng chốc tan biến cả, hơn nữa còn chẳng phát hiện ra Quạ Đen trả lời lung tung, râu ông nọ cắm cằm bà kia hết.

Quạ Đen: “Bạn thân yêu ơi, bạn có biết không, bạn làm tôi nhớ tới Dorian Gray ngây thơ lại rực rỡ trong bức tranh sơn dầu.” 

Tấn Mãnh Long không hiểu, nhưng gương mặt cậu chàng nóng “vụt” lên: “Gì, gì chứ?” 

Quạ Đen không trả lời, hắn đứng cong lưng, tựa vào song sắt, chờ cơn đau nhói trong dạ dày qua đi.

Lúc này Tấn Mãnh Long mới thấy được sắc mặt hắn không ổn: “Ê, cậu…” 

Chưa nói hết câu, “thiên thần” cứu khổ cứu nạn đã đỡ lấy Quạ Đen trước. 

Không biết do ảo giác của quả cảnh sát hay là con nọc trông giống như thiên thần sa đọa này bị thu hút bởi những sinh vật bệnh tật và yếu đuối giống như trong truyền thuyết kinh dị. Rõ ràng mới nãy y còn né Quạ Đen vệ sinh kém như né tà, thế mà giờ cứ như nhìn thấy đồ ăn ưa thích vậy, dào dạt hứng thú nhích tới gần: “Cậu không thoải mái à?”


Quạ Đen: Chết mất.

Lúc người này tới gần, hắn ngửi được một thứ mùi rất nhạt nhưng vô cùng khác thường. Cứ như mùi kem vani trộn thêm nửa thìa nước sát trùng vậy, còn trộn cả mùi máu tanh không dễ nhận ra nữa. 

Sao “thiên thần” lại có mùi này chứ? Dạ dày của hắn khuấy đảo dữ dội hơn, nhất thời chẳng nói nên lời, hắn chống tay vào song sắt, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, đoạn cách xa “thiên thần” một chút. Trong lúc thoát ra, hắn như vô ý nắm lấy cổ tay vươn ra đỡ mình của “thiên thần”.

“Thiên thần” rất có chừng mực, y rút tay về, vừa khéo làm Quạ Đen không nắm được, kế đó y mỉm cười với hắn.

Quạ Đen: “…”

Trông nụ cười cứ như sắp siêu độ cho mình ấy nhỉ. 

“Thiên thần”: “Cậu làm sao thế? Cần tôi xem thử không?”

Quạ Đen tức tốc làm rõ: “Chỉ là chuyện nhỏ, còn có thể cứu.”

Không vội lên thiên đường đâu.

“Thiên thần” chớp chớp lông mi gần như trong suốt của mình rồi đột ngột nhích tới gần, mùi ngọt ngào kỳ dị ấy lại ập vào mặt.

Quạ Đen lặng lẽ nín thở, nhưng rồi hắn lại cảm thấy đối phương không phải đang nhìn mình mà là dùng đồng tử làm gương để soi.

“Mắt của cậu rất đặc biệt, nhất là con mắt trái.” “Thiên thần” nói với hắn bằng chất giọng dịu dàng như ngâm thơ, “Lúc nhìn thấy tôi, cậu sẽ nghĩ tới điều gì?”

Quạ Đen nhủ: Pho tượng tà giáo đứng chính giữa trong phim kinh dị.

Hắn cười, song không trả lời: “Xưng hô thế nào đây?”

“Sao cũng được… Bọn họ gọi tôi là “Gabriel”.”

“Tổng lãnh thiên thần, nói như vậy ngài là người có sải cánh rộng nhất rồi!” Quạ Đen nghiêm túc kính nể, hắn chắp tay chữ thập, lạy “Gabriel” một cái, thành tâm nói, “Lạy người một lạy… A di đà Phật, xin hãy phù hộ con trúng số, amen.”

Gabriel không thể không thoái lui trước cái “lạy” này, y rũ mắt, hổ thẹn nói: “Thật xin lỗi, tôi không làm được.” 

“Không sao, người không cần làm được.” Tín đồ hiền hòa an ủi, “Mọi người vào chùa miếu thắp hương chủ yếu cũng chỉ mong thành tâm ắt linh nghiệm mà thôi.” 

Tấn Mãnh Long: “…”

Ngài quả cảnh sát vốn định qua đó giúp, tay còn giơ ra đấy, vẻ mặt thì có vẻ hết sức bất lực.

Con nọc trên thế giới đều bất thường vậy à?

Càng bất lực hơn là thiết bị phát tín hiệu trên chiếc khuy măng sét lại rung hai cái: Gửi tin thất bại.

“Ngại quá.” Tấn Mãnh Long không thể không cắt ngang hoạt động mê tín, “Chỗ này không có tín hiệu à?” 

“Chắc vậy?” Quạ Đen không hề nao núng đáp, “Thành phố dưới lòng đất mà, cơ sở hạ tầng toàn thế cả.”

Tấn Mãnh Long xuống xe, nhìn quanh quất: “Đây là bãi rác của thành phố dưới lòng đất à? Sao cậu lại lái xe của tộc Heo tới đây?” 

Hỏi hay lắm: Tới bãi rác thì làm chuyện gì mới hợp lý đây nhỉ? 

Quạ Đen suy nghĩ bằng dạ dày rồi đáp: “Nhặt ve chai.” 

“Nhặt ve chai? Chi vậy?”

“Thì nhà nghèo.”

Tấn Mãnh Long: “…”

Ngài quả cảnh sát lau mặt, bất đắc dĩ từ bỏ chuyện giao lưu. Cậu ta đi quanh xe tải một vòng, chỗ nào cũng không có tín hiệu hết, thế là chỉ còn cách quay lại xin Quạ Đen giúp.

“Cậu không có ác ý gì với mọi người cả, tôi có thể cảm nhận được.” Tấn Mãnh Long nghiêm trang nói, “không muốn trả lời cũng không sao hết, tôi sẽ không hỏi nữa, nhưng giờ tôi cần cậu giúp đỡ.”

Quạ Đen mềm oặt dựa vào lồng sắt, trông cứ như cọng rong biển dập dềnh vậy, đoạn cho ngài quả cảnh sát xem một gương mặt thiểu năng: Khỏi hi vọng, tôi vô dụng.

Đáng tiếc, không biết do ánh sáng kém hay do ngài quả cảnh sát thiếu hụt EQ, Tấn Mãnh Long hoàn toàn không đọc hiểu sắc mặt của hắn, chỉ lo nói: “Sở An ninh đã điều tra bọn buôn lậu trộm quả mọng từ rất lâu, vốn sắp xếp nằm vùng là mấy đồng nghiệp quả mái, nhưng quả mọng công tác với thú cưng hình thể khác nhau quá, Heo không mắc mưu. Thế mà tôi… chắc trông có vẻ đô con nên bị bọn chúng tưởng là con nọc nên bắt mất… Lúc tôi tỉnh lại trong hang ổ của tộc Heo thì vẫn luôn gửi định vị cho đồng nghiệp và chủ nhân, rõ ràng khi ấy đã thành công rồi nhưng không biết sao mãi vẫn không thấy hồi âm lại.”

Tấn Mãnh Long nói tới đây thì quay sang phía Gabriel: “Anh là quả trưởng thành duy nhất trong xe, tôi vốn định gọi anh dậy giúp đỡ, nhưng khi ấy anh toàn mở mắt chứ không có phản ứng gì mà cả người còn lạnh run. Bọn chúng làm gì anh vậy?”

Ánh mắt của Gabriel vốn đuổi theo Quạ Đen… ờm, sợi tóc rối mù của Quạ Đen, nghe hỏi thế y mới sớt tí sự chú ý sang cho Tấn Mãnh Long: “Không nhớ nữa.” 

Tấn Mãnh Long bèn đưa ra phán đoán: “Chắc chắn là thuốc mê quá liều rồi. Đám Heo đáng ghét! Anh tới từ khu ngoài à, lúc mới thấy anh tôi đã giật mình, chỗ bọn tôi khá lạc hậu, không có kỹ thuật gây giống tiên tiến gì cả, trung tâm gây giống ở đây không thể nào cho ra quả có phẩm tướng đặc biệt như anh được đâu.”

Ánh mắt của Quạ Đen lén nhìn sang: Chuẩn rồi, vị “tổng lãnh thiên thần” này không giống hàng thiên nhiên. 

Đầu tóc của Gabriel có dấu hiệu bạch tạng rõ ràng nhưng da dẻ y lại gần như không tì vết, chẳng có vết thương hay đốm màu của chứng bạch tạng, màu sắc trên gương mặt vừa khéo, trông có vẻ phối màu hài hòa, lại có thể khiến cho đôi mắt y không sợ ánh sáng ở một mức độ nhất định. 

Cả người y đều là dấu vết được thiết kế tỉ mỉ. 

Gabriel gật đầu đầy ưu nhã: “Ừ.”

“Anh tới từ khu nào đó?”

“Khu Sừng.”

“Khu Sừng?” Tấn Mãnh Long ngơ ngác lặp lại lần nữa, đến cả đám Hoa Nhài cũng ném tầm mắt sang thì thấy ngài quả cảnh sát ngửa ra sau: “Trời! Khu Sừng?!”

—Đêm trắng: Hiện tượng thường xảy ra ở những vùng vĩ độ cao, có lúc hoàng hôn chưa xuống thì bình minh đã lên, do trục trái đất nghiêng và trái đất tự quay quanh mình và quay quanh mặt trờiRetro: Phong cách phục cổ

Bức họa Dorian Gray của văn hào Anh Oscar Wilde kể về cuộc đời của chàng trai Dorian Gray – người sở hữu ngoại hình với vẻ đẹp đầy mê hoặc, trong mối quan hệ với họa sĩ Basil Hallward và quý tộc Henry Wotton, trở thành tác phẩm tiêu biểu cho quan niệm “nghệ thuật vị nghệ thuật”, được đông đảo công chúng đón nhận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận