Đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, Vũ Hàm Anh híp mắt mò mò nửa ngày mới cầm được điện thoại khởi động nhìn nhìn, 8 giờ 40, không tính sớm cũng không tính quá muộn. Nhưng bọn bạn cùng phòng còn đang phì phò mộng đẹp, xem ra không đến 12 giờ chắc chắn không dậy.
Lần đầu tiên không muốn xuống giường mở máy tính, Vũ Hàm Anh che chăn quyết định tiếp tục ngủ, cũng muốn ngủ đến không biết trời đất 12 giờ mới dậy.
Nhưng nằm mãi không có cảm giác buồn ngủ như vừa rồi, hoàn toàn tỉnh táo. Đành phải cầm di động ấn loạn một trận. Điện thoại mới mua, mặc dù đã mấy ngày, nhưng cứ mải chơi game, không nghiên cứu qua, rất nhiều chức năng còn chưa quen.
Vũ Hàm Anh nằm vọc di động, lăn qua lăn lại một hồi liền ném qua một bên, thật nhàm chán…
Nghĩ đến chuyện mình làm ngày hôm qua, đột nhiên có chút chột dạ. Nói không ra tại sao, chỉ là bây giờ nhớ tới, dường như đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
9 giờ 10, hiện tại mở máy tính còn có thể lên mạng chơi một lúc, dù sao 2 giờ chiều hơn mới có giờ lên lớp. Vũ Hàm Anh quyết định, đứng lên xuống giường rửa mặt. Đợi đến khi lề mề chuẩn bị xong, ngậm miếng bánh mì lót bụng, mở máy tính, đột nhiên lại cảm thấy có chút không ổn…
Nhìn biểu tượng TLBB trong lòng chột dạ, lên rồi không biết Yêu em 59 giây có onl hay không, ban ngày mình rất ít khi login, không biết đối phương có bận làm việc không online không. Có điều Yêu em 59 giây onl thì càng hỏng bét, làm thế nào để chào hỏi anh ta tự nhiên đây.
Vũ Hàm Anh cắn bánh mì, không thể không nói, đêm qua có loại cảm giác đại não xúc động nóng lên, lại còn có thể cố ý làm nghẽn điện, nhân lúc Yêu em 59 giây không onl liền ‘ly hôn’… Không nói gì với anh ta, cũng không gửi thư nhắn lại…
Nhưng lúc đó Vũ Hàm Anh quả thật căn bản không nghĩ đến gửi thư nhắn cho Yêu em 59 giây, đại não nóng lên hậu quả chính là chỉ số thông minh cũng giảm xuống một chút. Bảo cậu chạy đến hỏi rõ đối phương là chuyện đánh chết cũng không làm. Vốn hai người đều là nam, bạn nói xem, kết cái hôn cũng là giỡn chơi thôi. Vị hôn thê của người ta xuất hiện, bảo bạn ly hôn, bạn còn chạy đến nói với người con trai kia, vị hôn thê của cậu muốn chúng ta ly hôn, cậu nghĩ sao a, chúng ta rốt cuộc ly hay không ly a.
Vũ Hàm Anh càng nghĩ càng 囧, đi chất vấn Yêu em 59 giây? Quá không có khả năng. Cậu cũng không phải bị người ta vứt bỏ, làm một oán phụ truy cứu đến cùng để làm gì?
Lại nói cậu cũng thật sự không dám đi hỏi, nếu nghĩ ngược lại, bạn của mình chạy đến hỏi mình, nói bạn gái cậu bảo chúng ta ly hôn, chúng ta ly hay không ly? Người bị hỏi cũng đủ xấu hổ, nếu trả lời, bất kể là có hay không, đều rất khó nói.
Hơn nữa cậu càng không muốn biết Yêu em 59 giây nghĩ như thế nào…
Vũ Hàm Anh buồn bực bật máy tính lướt web, không chơi game, dứt khoát tìm nơi thực tập, cũng sắp tới nghỉ đông, nhân cơ hội này ra ngoài làm công, mở mang kiến thức cũng không sai.
Chỉ tiếc tìm nửa ngày, tâm trí cứ để đâu đâu. Cậu chơi TLBB không tính bao lâu, nếu thật mà nói, không được mấy ngày, trong game tuy khung hảo hữu một đống bạn, có thể đoán được, những người đó ít nhiều qua Yêu em 59 giây mà quen biết, đều là bạn bè của Yêu em 59 giây. Mà cậu hợp nhất cũng chính là Yêu em 59 giây.
Nhưng cậu không rõ suy nghĩ của đối phương, người nọ đập ba gậy cũng không đánh cái rắm, một cái tên kín như bưng, nhưng vẫn là một người rất tốt…
Vũ Hàm Anh càng nghĩ càng thêm buồn bực, tại sao cảm thấy mình giống thiếu nữ mơ mộng, trong đầu đầy suy nghĩ về bọn con trai… = 口 = cứ giống như đang tranh giành người yêu vậy, thật quái lạ…
Cười nhạo một tiếng, dứt khoát không suy nghĩ gì, mở mail ném sơ yếu lý lịch qua, hy vọng có thể tìm được nơi thực tập tốt, như vậy nghỉ đông cũng không cần mỗi ngày ngốc ở nhà chịu khinh thường.
Đợi đến 12 giờ, quả nhiên chuông báo di động 3 tên cùng phòng bắt đầu đổ điên cuồng, một cái vang xong cái khác tiếp tục vang, khiến người đau đầu. Nửa giờ sau mọi người mới lề mề thức dậy, đánh răng rồi nhét tạm gì vào mồm, cũng bắt đầu chiến đấu với game.
Vũ Hàm Anh nghe tên cùng phòng bên cạnh để loa ngoài nhạc ngoại cảnh TLBB… Bực bội!
“Tao đến lớp chiếm chỗ.” Vũ Hàm Anh tắt máy tính, tùy tiện cầm sách cùng bút mang theo chìa khóa muốn ra cửa.
“Sớm vậy, mày uống lộn thuốc à.” Giang Đàm cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Ai ô, sẽ không phải là đi hẹn hò chứ.” Bạn cùng phòng cười giễu cậu, “Giờ này qua, hai người ngọt ngọt ngào ngào ngồi hơn 1 tiếng, nói chuyện phiếm. Tao nói mày nè, căn tin lầu hai của chúng ta mới mở cái phòng trà, tiện đường mang chút đồ ngọt đi.”
“Đưa sách cho tao, tao đi chiếm chỗ.” Vũ Hàm Anh mắt trợn trắng, thuận miệng nói: “Các vị chị em trường mình mà mày dám tán sao, tao còn quý mạng lắm.”
“Nói cũng đúng.” Giang Đàm bị cậu chọc cười, “Quỷ dạ xoa ha ha, vậy mày nhanh đi tán một thằng đi, kiếm một bé đàn em thanh tú ấy.”
“Giang Đàm mày tục quá nha.” Cùng phòng cười nói, “Nhưng Tiểu Vũ phải là người bị tán chứ.”
“Mẹ bọn mày.” Vũ Hàm Anh lười nghe bọn bạn nói nhảm, ra khỏi cửa. 2 giờ chiều mới bắt đầu học, phòng học ở tầng 5…
Vũ Hàm Anh ôm một đống sách, trong tay còn cầm mấy cây bút, đi chiếm chỗ ngồi nhưng leo đến tầng 3 thì hối hận, bậc thang rất cao, sách trong tay đều là mấy cuốn dầy cộm, rất nặng.
Lên tầng 5, vừa quẹo vào hành lang liền thấy một bóng người đứng bên cửa sổ cuối dãy. Từ góc độ cậu nhìn sang khuất bóng, nhìn không rõ lắm, chỉ có thể thấy hình dáng, người nọ hình như đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay còn kẹp điếu thuốc.
Phòng học 512 đối diện bên cạnh cửa sổ đó. Vũ Hàm Anh nghĩ vị bạn học kia, dám trắng trợn hút thuốc ở khu dạy học như vậy, đủ kiêu ngạo. Vừa tiến lên mấy bước liền sững sờ, không phải bạn học, rõ ràng là Hạ Thần.
Hai người mắt đối mắt, Vũ Hàm Anh lễ phép lên tiếng “Thầy Hạ”. Trong lòng suy nghĩ, Hạ Thần sao lại ở đây, không lẽ có lớp buổi chiều ở phòng đối diện?
Nhưng không liên quan gì đến cậu. Vũ Hàm Anh tay ôm một chồng sách có chút mỏi, nghĩ nhanh chút vào phòng học, được giải phóng. Một tay ôm sách, vươn tay muốn mở cửa phòng học.
“Bên trong có người đang họp.”
“A…” Tay đưa tới một nửa, Vũ Hàm Anh chợt nghe Hạ Thần bên cạnh đột nhiên mở miệng, lúc này mới nghe được trong phòng học hình như có tiếng người nói chuyện, tám phần là hội học sinh của khoa đang cùng nhau họp, phòng học tạm thời bị trưng dụng.
Vừa định nói tiếng cảm ơn, không đợi cậu mở miệng, sách trong tay rất không nể tình trượt xuống một cái, ‘rầm’, cuốn ở giữa rớt xuống, kết quả một cuốn rồi lại tiếp một cuốn…
Khóe mắt Vũ Hàm Anh giật giật, đủ vang a, muốn khom người nhặt, bút đặt trên sách lại rớt hai cây…
“Để tôi nhặt giúp cậu.”
“Cám ơn thầy.” Vũ Hàm Anh nếu còn tay, thật sự rất muốn che mặt, cậu cảm thấy Hạ Thần nhất định nhìn không được, xấu hổ muốn chết, người ta họp trong phòng, bên ngoài rầm rầm như đánh trận.
Cuối cùng Vũ Hàm Anh rút kinh nghiệm, thẳng thắn thả sách bút lên bệ cửa sổ bên cạnh. Sau khi Hạ Thần giúp cậu nhặt mấy thứ lại bắt đầu kẹp điếu thuốc hút.
Vũ Hàm Anh tránh xa mấy bước, đi bộ qua lại trong hành lang như con ruồi không đầu. Chủ yếu vì hôm nay khí tức quanh Hạ Thần không bình thường, cậu không dám trêu chọc a.
Lần trước cùng Hạ Thần đi vườn bách thú, vốn đang cho rằng thầy Hạ thật ra ngoài cái mặt luôn vô cảm ra, kỳ thật vẫn là người rất dễ gần, rất tốt, nói thế nào nhỉ, có đôi khi còn rất dịu dàng. Nhưng bây giờ… không khó nhìn ra tâm tình thầy Hạ không tốt, trên mặt đã viết hai chữ ‘Chớ gần’!
Hạ Thần kẹp thuốc trên tay, thật ra cũng không hút ngụm nào, anh đích xác tâm tình không tốt. Đêm qua chờ hộp quà chúc phúc xuất hiện, anh nhặt mấy cái, người khác đều chỉ cần mấy thứ như Trân Thú Tư Bổ Đan, trang phục mốt,… Nhìn thấy đan dược biến thân hết thảy đều không lấy. Đan dược biến thân không có tác dụng gì, chỉ dùng để chơi đùa, bán lấy tiền cũng không đáng bao nhiêu.
Nhưng Yêu em 59 giây thì chuyên môn nhặt đan dược biến thân, còn rất thích nhặt đan biến thỏ. Tay nải TLBB vốn không lớn, không giống một số game online như Kiếm Tam, một lần có thể mang nhiều thứ, tay nải của Yêu em 59 giây là dùng tiền mua, loại lớn nhất, có điều 2/3 đều là viên biến thân thỏ, rất đồ sộ.
Sau khi nhặt đồ xong Hạ Thần liền logout. Còn bận chuyện khác, trái lại với quyết định chơi game để phát tiết và giết thời gian, gần đây thời gian online càng ngày càng nhiều.
Hơn nửa đêm, đợi Tiểu Vũ logout, anh mới đi soạn bài, dù sao bây giờ đang là giáo viên, không chuẩn bị bài lên lớp không được. Xong rồi còn phải xử lý chuyện công ty, không lâu nữa có thể thu mua.
Anh rời nhà cũng hơn một năm, Quân Triết cùng tiểu Mạc đều khuyên anh trở về, nhưng anh luôn không đáp ứng. Lúc mới bắt đầu thật sự rất gian nan, cũng không phải không có tiền, tiền mang theo đủ anh dùng. Chỉ có điều mở một công ty nhỏ, đều đổ hết tiền vào. Mà thời gian một năm, quá ngắn, đúng là dự định gấp gáp, nhưng cũng nắm chắc vài phần thành công, dù sao đối phương nơi đó anh biết rất rõ.
Nếu nói sử dụng thủ đoạn, dường như cũng có lý, chẳng qua Hạ Thần không quan tâm lời này, anh muốn chính là kết quả.
Đợi đến hơn 4 giờ, Hạ Thần mới xong việc, nghĩ sáng mai không có lớp, cũng không vội đi ngủ. Thẳng thắn log game hai acc, mang Tiểu Vũ đi luyện cấp.
Lại nói Hạ Thần cũng cảm thấy có chút buồn cười, anh lần đầu tiên chăm chỉ đánh quái thăng cấp như vậy. Anh có mấy acc max cấp, không chỉ XC, nhưng cũng đều không phải mình luyện lên, người cày thuê trực tiếp đánh lên 119, trang bị bảo thạch, cũng là trực tiếp chuẩn bị tốt, lúc cầm lấy đã thành phẩm.
Có điều Hạ Thần không nghĩ tới, vừa lên acc Yêu em 59 giây, liền nhìn thấy tin tức Tiểu Vũ cưỡng chế ly hôn.
Hạ Thần thật sự lặng đi một chút, hoài nghi mình nhìn lầm. Nhưng acc người kia cũng đã login, đang đứng ở Nguyệt Lão Lạc Dương, bên người trống không, không có một ai.
Không thể không nói Hạ Thần thật sự có chút tức giận, châm thuốc đối diện máy tính nhìn hồi lâu, ý nghĩ đầu tiên của anh là cầm acc Tiểu Vũ cùng Yêu em 59 giây kết hôn lần nữa. Nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, không ấn chuột.
Không rõ vì cái gì đối phương lại đột nhiên cưỡng chế ly hôn. Lại nói đây cũng là lần đầu tiên anh kết hôn trong game, tuy rằng coi như nửa đùa mà kết, nhưng ấn tượng của Tiểu Vũ với anh rất tốt. Không ồn ào không ầm ĩ, rất nghe lời, đôi khi có chút ngốc ngốc, nhưng đôi khi lại có chút ranh ma.
Nhìn trên đầu Tiểu Vũ trống không, thiếu một hàng danh hiệu, có phần buồn bực khó hiểu. Tàn thuốc rớt một bàn, dứt khoát dúm tắt ném vào sọt rác.
Trong phòng học họp hết sức hăng say, Vũ Hàm Anh khóc lóc đứng bên ngoài đè nén lượn mấy vòng hành lang, xem thời gian hiển thị trên di động, 1 giờ 5! Này nếu như 2 giờ bọn họ mới tan họp, mình chẳng phải phải tiếp tục đứng gần một tiếng ?!
Tính toán bằng không trước về ký túc xá…
“Cậu để sách đây đi, lát nữa tôi giúp cậu bỏ vào giữ chỗ.” Hạ Thần nhìn cậu xoay xoay chuyển chuyển, chỉ chỉ sách trên bệ cửa sổ.
Đối diện Hạ Thần đột nhiên nói chuyện Vũ Hàm Anh nhảy dựng, “A? Vậy cám ơn thầy Hạ.”
“Giữ mấy chỗ?” Hạ Thần lại nhấp điếu thuốc.
“Bốn.” Vũ Hàm Anh lần nữa nói cám ơn, liền chạy xuống lầu, có chút vui mừng. Nhưng nếu cậu biết lát nữa bất hạnh, trăm phần trăm sẽ không để Hạ Thần giúp cậu giành chỗ.
Trở về ký túc xá mới biết, vừa rồi lớp trưởng thông báo giáo viên lớp buổi chiều ra ngoài, tạm thời đổi tiết với thầy Hạ. Bốn người 1 giờ 50 mới từ ký túc xá đi, đã sớm chiếm được chỗ đương nhiên nhàn nhã không nôn nóng. Chờ đến phòng học, tập thể bốn đứa mắt trợn tròn, trong phòng học rộng lớn tìm không được mấy cuốn sách, bị Hạ Thần thả ở chính giữa hàng thứ nhất…
Bạn nói sao không chuyển chỗ khác ư… Một nhóm kiên trì ngồi ở hàng thứ nhất nghe hết 3 tiết. Tan học là đám đầu tiên chạy ra ngoài. Nếu không chạy thật sự không chịu nổi, ai cũng nhìn ra tâm tình thầy Hạ hôm nay không phải không tốt bình thường, đông lạnh từng chút từng chút. Đám nữ sinh đứng sau còn có thể nói mấy lời như ‘rất có phong độ’, khiến tập thể bốn đứa ngốc ngồi hàng đầu im lặng khinh bỉ…
Trở lại ký túc xá đã hơn 6 giờ, Vũ Hàm Anh lần đầu tiên ngồi hàng đầu, nghiêm nghiêm túc túc chú ý nghe giảng. Cũng may Hạ Thần giảng bài không giống một số thầy cô có nhiệt huyết gấp trăm lần vẫn có thể khiến bạn buồn ngủ, cũng không cảm thấy gay go lắm.
Đối diện máy tính, Vũ Hàm Anh nhìn lại nhìn, cuối cùng trước tiên làm bài tập. Lần đầu tiên bài tập vừa giao đã hoàn thành. Khiến cho mấy tên trong ký túc xá đều nói cậu ‘có bệnh’…
Vũ Hàm Anh cười mắng một câu, “Lần sau không cho tụi mày chép, tự làm đi.” mới trấn trụ được mấy tên đó.
“Tiểu Vũ mày sao không log game?” Giang Đàm nhìn Vũ Hàm Anh ngẩn người trước máy tính, một bên sao chép bài tập một bên hỏi.
“Hả, không có gì.” Vũ Hàm Anh rõ ràng hỏi một đường trả lời một nẻo, có phần miễn cưỡng.
“Không phải chơi chán rồi chứ. Tao nói mày mới chơi mấy ngày a, đánh qua hoạt động gì rồi a? Có muốn lát nữa tao dẫn mày đi đánh một lượt không.”
“Hả, tốt, chờ mày chép xong đi.” Vũ Hàm Anh gật đầu, thật sự cậu không tham gia qua mấy hoạt động. Chủ yếu vì tất cả hoạt động đều tổ đội 6 người, mặc dù tối thiểu 3 người, nhưng cậu luôn đi cùng Yêu em 59 giây, hoạt động hai người có thể tham gia hầu như không có, cũng chỉ nơi nơi dạo bản đồ đánh quái mà thôi.
Lúc 10 giờ, Vũ Hàm Anh mới lề mề tính log game. Nhấp đúp biểu tượng, nhập tài khoản và mật khẩu, cuối cùng đợi màn hình đăng nhập…