” Hạ Thất Phượng, ngươi ăn nói cẩn thận.
Ai là ruồi nhặng, sơn phái này đại sư huynh bọn ta làm trưởng môn.
Thứ bọn ta mặc là gia phục, ai ai nhìn vào cũng biết là người Trương gia, ngươi như vậy là muốn diệt hậu họa, không biết tốt xấu muốn hành thích gia phái ta.” – Một người khác trong họ, tầm 30 tuổi.
Là Trương gia đại thiếu.
” Điểm này tại hạ xin thỉnh tội với chư vị.
Hạ Thất Phượng ta ngày thường thắng thắn, tính tình hào sảng, lại ít nói nên ngôn từ không được hay.
Ta đã vài năm làm việc chinh chiến sa trường, chỉ nhận biết được cờ địch cờ ta còn những thứ khác thì không giỏi.
Mong đại thiếu gia lượng thứ.
Nhưng mà ta cũng chưa từng nói môn sinh Trương gia chính là ruồi nhặng, sao lại nổi nóng rồi.” – Hạ Thất Phượng bình thản, giả vờ thân thiện nói.
” Hàm hồ.
Đúng là không biết tốt xấu.
Ngông cuồng ngạo mạn.” – Trương lão kia lớn tiếng quát.
” Phục Linh Sơn quy cấm ồn ào.
Trưởng lão tướng quân cẩn thận lời ăn tiếng nói.” – Cẩm Yên có chút khó chịu liền nói.
” Cẩm Yên! Đừng thêm dầu nữa.” – Lam Lan bên cạnh khẽ nhắc nhở.
” Việc này thật sự không tiện nhúng tay vào.
Đây là tư thù.” – Ngụy Lãng xem xét tình hình rồi nói.
Song song đó bên đây, Hạ Thất Phượng ra hiệu cho tất cả phương diệc bảo vệ đệ tử, cho chúng lui ra sâu, tránh xa cục diện.
” Sơ Mạn, tránh ra.
Các người muốn làm gì con bé hả?” – Nguyệt Ly có chút hoảng loạn hét lên.
” Câm mồm, đây không phải chỗ cho ngươi lên tiếng.” – Trương đại thiếu quay sang quát thẳng mặt Nguyệt Ly.
Đồng tử Giang Nguyệt Ly có chút kinh động, phương diệc dần dần đẩy cô về phía sau.
Cô dường như rơi vào một khoảng không, không thoát ra được.
” Con bé hỏi không được.
Vậy ta hỏi ngươi, ngươi cho người đánh đệ tử trưởng môn tiên phái, đó là tội gì?” – Nhan Linh Lung tức giận tiến lên một bước nghiêm nghị nói, trên người còn toát ra khí thế bứt người.
” Dược Tiên Nữ đúng kà Dược Tiên Nữ.
Vẫn giống lời đồn, đanh đá chua ngoa.
Chỉ tiếc là một người không hiểu chuyện.
Ai mới là trưởng môn, Hạ gia ngươi sao? Không phải, mà nếu có trưởng môn dù được sơn phái công nhận cũng sẽ phải đợi tiên trưởng môn phê chuẩn, chiếu cáo thiên hạ.
Đệ tử của ta chưa chết, cũng chưa chuẩn, nó vẫn là trưởng môn của Phục Linh Sơn.
Hạ gia các ngươi đến chiếu cáo thiên hạ cũng không dám làm.
Sợ sao? Thêm nữa, đệ tử được nhận trước khi cô ta nhậm chức.
Dựa theo lý đó, đệ tử bây giờ của trưởng môn, là của Trương gia trưởng môn.
Người của bọn ta, ta muốn giáo huấn như nào, thì làm thế ấy.” – Trương lão tướng quân đầy hào hùng nói.
” Hay cho câu đệ tử nhà các ngươi.
Phế trưởng môn mà gia tộc vẫn còn mặt mũi đến đây giở thói vươn oai.
Muốn bắt đệ tử nhà ta, một tên hai nhạn, đe dọa Hạ gia ta, răn đe các gia phái khác luôn sao?” – Nhan Linh Lung tức giận quát.
” Phế? Tiên môn bách phái.
Ta chưa từng nghe ai phế trưởng môn cả.” – Trương lão vẫn già mồm cãi lại.
” Một người bị ta đạp dưới chân, vẫn là chưa đá xuống núi vậy mà người nhà của hắn lại đến đây đôi co với ta.
Đúng là làm việc ruồi bâu kiến đậu.
Nói trắng ra, hôm nay Trương gia các người đến đây, là để đòi người, đòi quyền à.” – Hạ Thất Phượng phì cười đầy tà mị nói.
” Còn không mau thả người.” – Trượng đại thiếu ngạo mạn nói
” Không phải chứ Trương đại thiếu gia.” – Hạ Thất Phượng vừa tà mị, vừa có vẻ nũng nịu nói, đôi mắt còn thoáng chút đỏ lên.
Hành động này không khỏi khiến cho nhiều người bất ngờ kinh ngạc và đứng hình.
Giản Sơ Mạn vô cùng lo sợ, xung quanh là kiếm đang kề cổ.
Cử động loạn sẽ cứa vào cổ ngay, cô hoảng loạn tột độ.
Bên dưới còn đang ôm lấy Tiểu Ái đang nằm nhoài dưới đất nửa tỉnh nửa mê.
Có lẽ là đòn đánh đó quá mạnh, khiến cho cô bé không thể chống đỡ nổi.
” Hạ Vy yên tâm, người ấy bắt đầu rồi!” – Tiểu Ái yếu ớt nói.
* Lạch cạch…leng keng…* tiếng kiếm giao đấu.
Một đám môn sinh Trương gia đột nhiên lao vào đánh nhau, tự rút kiếm đánh người nhà mình.
Đến cả Trương đại thiếu cũng tham gia.
” Các ngươi làm gì đấy! ” – Trương lão tướng quân có chút kinh động nói.
” Trương lão tướng quân, ông và ta cùng một chiến trường mà thành danh, ta tin ông biết luật công bằng khi hai bên gây chiến nhỉ.
Ông bắt giữ đệ tử và muội muội của tôi, kề kiếm vào cổ khiến chúng cận kề với cái chết.
Thì ta cho gia phái của ông tự tàn sát.
Nếu lỡ may ông manh động làm hại đến người của ta, ta sẽ cho ông tự mình chứng kiến cảnh đệ tử của mình chém giết nhau, đến khi chỉ còn một người còn sống.
Hãy cầu nguyện đó là Trương đại thiếu con trai ông.” – Hạ Thất Phượng âm hiểm nói.
” Hạ Thất Phượng ngươi!” – Trương lão tướng quân tức tím mặt quát.
____Ngoài lề: Lý do Nguyệt Ly trở nên im lặng ____
Nhiều năm về trước, khi Giang gia tổ chức tiệc hay có việc gì đều sẽ bàn bạc trước với nhau.
Lúc này nhị tiểu thư vẫn còn sống, đại thiếu và cô ấy rất có tiếng nói.
Dù trong buổi bàn bạc nào Nguyệt Ly cũng có mặt, cô cũng muốn lên tiếng, dù ý kiến của cổ rất hay nhưng thứ cô nhận lại từ cha, không phải là được công nhận mà là….:
” Câm mồm, đây không phải chỗ cho ngươi lên tiếng.”
Câu nói tuyệt tình cùng vẻ dọa nạt của cha cô, từ ngày này qua tháng nọ tới năm kia.
Đó dần là một sự ám ảnh cưỡng chế khiến cô run sợ mà co rút mình lại.