All You Need Is Kill

Chương 4-1: Killer Cage (1)


Dịch giả: Maththunder

“Chết tiệt, bắt đầu rồi! Cố gắng đừng để hai hòn bi tan tành xác pháo đấy mấy chú!”

Trận chiến 159.

Tôi lao tới phía trước, rada Doppler vặn lên mức tối đa.

Tôi nhắm một mục tiêu, bắn, cúi xuống. Một mũi giáo xé gió lướt trên đỉnh đầu tôi.

“Ai ở ngoài đó thế? Cậu tiến quá xa! Muốn tự sát à?”

Trung úy lần nào cũng nói y hệt vậy. Tôi vuốt cát bám trên mũ bảo hộ đi. Những tia sét nổ ra từ những vỏ đạn xẹt ngang dọc khắp bầu trời. Tôi liếc nhìn Ferrell và gật đầu.

Lần này trận chiến sẽ kết thúc. Nếu tôi đứng đây và nhìn Yonabaru cùng Ferrell chết thì họ sẽ không quay trở lại. Tất cả phụ thuộc vào lần này. Trận chiến này sẽ không còn lặp lại nữa. Nỗi sợ hãi đang cào xé trong ruột tôi không phải nỗi sợ hãi trước cái chết, đó là nỗi sợ trước một ẩn số. Tôi muốn ném khẩu súng trường cùng chiếc rìu xuống và tìm lấy một chiếc giường để trốn dưới gầm.

Chỉ là một phản xạ hết sức bình thường thôi –– thế giới vốn có bao giờ tự lặp lại đâu. Cơn cồn cào trong ruột chẳng thể cản tôi cười toe toét. Bây giờ tôi đã được tận hưởng nỗi sợ hãi mà mọi người đều phải chịu đựng. Tôi đang đặt mạng sống –– thứ tôi chỉ có một –– lên bàn cược.

***

“Thực ra anh không bị kẹt trong vòng lặp thời gian,” Rita đã giải thích với tôi. Những kinh nghiệm trong 158 trận đấu trước đây đều là thật; chỉ có tôi là người không thực sự tồn tại. Dù cho ai là người đã ở đó, quằn quại trong đau đớn, tuyệt vọng và bãi nước tiểu nóng cháy trong Chiến giáp thì giờ hắn cũng không còn nữa, lúc này hắn chỉ còn là một mảnh kí ức.

Rita bảo tôi rằng dưới góc nhìn của người nắm giữ kí ức, không có gì khác biệt giữa có những kinh nghiệm thực sự và chỉ có ký ức về nó. Với tôi mấy thứ đó chỉ là một mớ triết học nhảm nhí. Dù sao Rita cũng có hiểu tường tận đâu.

Tôi nhớ về cuốn truyện tranh tôi từng đọc, từ cái hồi tôi vẫn còn đọc truyện tranh, kể về một chàng trai sử dụng cỗ máy thời gian để thay đổi quá khứ. Có vẻ như nếu quá khứ thay đổi, cái gã từ tương lai mà quay ngược thời gian để thay đổi nó sẽ phải biến mất –– như gã trong mấy tập phim Back to the Future cũ rích ấy –– nhưng cuốn truyện chẳng đi sâu vào mấy chi tiết đấy.

Tôi đã vô tình trở thành một gã nhìn trộm vào giấc mơ của lũ Mimic đó. Ngay từ trận chiến đầu tiên, cái lần Rita cứu mạng tôi, tôi đã không hề hay biết mà giết một con Mimic mà cô ấy gọi là “server”. Trong mỗi trận chiến kể từ lúc đó, từ trận số hai tới trận số 158, Rita đều đã giết con server. Nhưng hệ thống liên hệ giữa tôi và server đã được thiết lập ngay trong khoảnh khắc tôi giết nó, nghĩa là tôi là người bị kẹt trong vòng lặp mà Rita đã thoát ra được.

Những con Mimic nọ sử dụng vòng lặp để thay đổi tương lai thành ra có lợi cho chúng. Mũi giáo tưởng như bắn trượt Yonabaru trong trận chiến thứ hai thực ra vốn dành cho tôi. Cái lần tình cờ đụng độ Mimic khi tôi chạy khỏi căn cứ vốn chả tình cờ chút nào. Chúng đã theo đuôi tôi. Nếu không phải vì Rita, chúng đã làm thịt tôi để ăn sáng, ăn trưa, ăn tối rồi.

***

Trận chiến tiếp tục. Sự hỗn loạn càn quét khắp chiến trường.

Tôi chui vào trong một hố bom cùng toàn đội để tránh bị thông bởi một mũi giáo từ một con xạ thủ bắn tới. Cả đội đã di chuyển cả trăm mét tới gần bờ biển từ khi trận chiến bắt đầu. Cái lỗ mà chúng tôi đang núp có được là nhờ công ơn cao cả của mấy quả bom định vị GPS trong đêm trước đó. Gió xoáy cuồn cuộn cuốn quanh chân tôi, thổi tung cát bụi lên không.

“Y như hồi ở Okinawa,” Ferrell bình luận, tấm lưng anh ta tựa vào bức tường làm từ đất.

Yonabaru lại nhả thêm một loạt đạn khác. “Cuộc chiến lần đó hẳn phải y như địa ngục trần gian.”

“Bọn tao bị bao vây, y như bây giờ. Đạn thì hết và mọi chuyện càng lúc càng tồi tệ.”

“Anh đang kể chuyện xúi quẩy đấy.”

“Tao không biết nữa ­­––“ Ferrell bật dậy từ đằng sau hố bom, rỉa đạn, rồi lại rút về sau bức tường. “Tao có cảm tưởng trận chiến này sẽ có chuyện gì đó. Chỉ là cảm tưởng thôi.”

“Chết tiệt, Trung sĩ đang nói chuyện sến này. Tốt nhất cẩn thận không bị sét đánh mất.”

“Nếu chú mày có gì nghi vấn, cứ nhìn tay lính mới của chúng ta hành động đi,” Ferrell nói. “Nó mà có đột nhiên bật dậy rồi nhảy điệu jitterbug chỉ để trêu tức tụi Mimic thì anh cũng không ngạc nhiên đâu.”

“Em có biết điệu jitterbug là điệu gì đâu,” Tôi nói.

“Nói nhảm ít thôi.”

“Có lẽ sau này anh sẽ thử xài cái rìu chiến đáng yêu của chú mày một lần cho biết.” Yonabaru gật đầu trước cục Volfram các bua trong nắm tay tôi.

“Anh sẽ khiến mình bị thương đấy.”

“Phân biệt đối xử đúng là phân biệt đối xử mà.”

Cứ đều đều như vậy. Từng người một nói chuyện với nhau, chẳng ai thèm lắng nghe ai cả.

“Có một đám ở hướng hai giờ!”

“Khách hàng thứ ba mươi lăm của chúng ta trong ngày hôm nay đây!”

“Thằng chó nào gửi cho tao cái tệp tin nặng tổ bố thế này hả? Chúng ta đang ở giữa trận chiến đấy, đưa cho bố mày làm gì!”

“Trời ạ, tao cần hút thuốc.”

“Câm mồm lại và bắn đi!”

Những chiến binh nơi tiền tuyến lao ra ngoài lớp màng che chắn, nâng cao súng lên hướng về phía lũ nhúc nhúc đang ùn ùn kéo tới. Đạn xé gió bay đi, nhưng cuộc tiến công của Mimic vẫn không hề ngơi nghỉ. Tôi siết chặt cán rìu.

Không hề có một cảnh báo, một quả bom rơi từ trên trời xuống. Quả bom định vị laser chính xác tuyệt đối phá tan nền đất, đào sâu xuống lòng đất trước khi nổ tung. Bè lũ Mimic đổ nhào xuống hố.

Một chiếc Chiến giáp đỏ rực xuất hiện giữa cơn mưa của đất và bùn. Cục Volfram Cacbua xẻ ngang xẻ dọc trước những cái chân bạch tuộc vung vẩy và những cái thân dày trông như con ếch. Sau vài phút, số lượng vật thể còn di chuyển được chỉ còn là con số không. Không còn sót lại một con quái vật ngoài hành tinh nào.

Xung điện tràn vào tai tôi, rồi giọng nói của cô ấy vang lên. “Xin lỗi vì đã bắt anh chờ.” Full Metal Bitch đứng dậy, nhấc chiếc rìu chiến khổng lồ lên, đứng giữa tiểu đội chỉ toàn một màu cát là chúng tôi. Bộ giáp làm bằng thép súng đỏ rực ấy sáng long lanh dưới ánh mặt trời.

Tôi vươn tay ra để cô ấy có thể kéo tôi ra khỏi đám đông. “Bọn tôi cũng chỉ vừa mới tới thôi.”

“Full Metal Bitch làm cái quái gì ở đây thế?” Yonabaru quên béng cả chuyện gỡ tấm màn che chắn ra và ngây ngốc nhìn Chiến giáp của cô ấy. Hắn ta mà đem cái mặt đó đi đóng phim hài thì phải kiếm bộn tiền.

Rita nhìn về phía Ferrell. “Tôi cần nói chuyện với người chịu trách nhiệm cho tiểu đội này. Kết nối với tôi.”

Ferrell mở kênh liên lạc giữa Rita và trung úy. “Xin chào.”

“Đây là Rita Vrataski. Tôi có một yêu cầu trước sĩ quan phụ trách Tiểu đội #3 của Đại đội #17, Tiểu đoàn #3, Trung đoàn #12, Đơn vị Bộ binh Vũ trang #301. Tôi cần mượn Keiji Kiriya. Anh thấy có được không?”

Cô ấy không thông báo quân hàm hay chức vụ. Trong nền văn hóa quân sự nơi sĩ quan cấp cao của bạn nói 1+1=3 thì 1+1 quả thực bằng 3, chỉ có Valkyrie có quyền hành động nằm ngoài hệ thống cấp bậc. Kể cả trong trận chiến đầu tiên, người đỡ lấy đầu tôi khi tôi đang nằm chết dần cũng không phải là Full Metal Bitch. Đó là Rita Vrataski.

Trung úy đáp lại với giọng đầy hoài nghi. “Kiriya á? Có lẽ cô sẽ cần người với nhiều kinh nghiệm hơn, người ––“

“Chấp thuận hay không?”

“Chà, uhm, có.”

“Tôi rất cảm kích trước sự giúp đỡ của anh. Trung sĩ, còn anh thì sao? Tôi mượn Kiriya được chứ?”

Ferrell nhún vai đồng ý, đôi vai Chiến giáp ấy nâng lên như cơn sóng từ đại dương.

“Cảm ơn, Trung sĩ.”

“Cẩn thận đừng để nó nhảy jitterbug gần đội của chúng tôi.”

“Jitterbug? Mật mã à?” Rita hỏi.

“Chỉ là một kiểu nói chuyện thôi mà.”

“Keiji, thế này là sao?”

“Xin lỗi, Trung sĩ. Em sẽ giải thích sau,” Tôi nói.

“Chúng ta sẽ tấn công chúng từ hướng mười hai giờ.”

“Uh, được.”

“Này, Keiji! Nếu chú mày thấy cái máy bán hàng tự động nào, nhớ mua hộ anh gói thuốc!” Yonabaru gọi ngay trước khi tôi ngắt kết nối khỏi đường dây liên lạc.

Rita cười khúc khích trước trò hề của Nijou. “Anh có một đội tốt đấy. Sẵn sàng chưa?”

“Nhẹ nhàng thôi đấy.”

“Tôi lúc nào mà chả nhẹ nhàng.”

“Thế mà tôi nghe đồn là không phải vậy đâu nha.”

“Tập trung vào lũ Mimic đi.”

Dậm chân lên thành hố bom, điên cuồng quờ quạng, và cuối cùng từng con, từng con một, lũ Mimic bắt đầu leo ra khỏi cái hố mà Rita đào xuống trên mặt đất. Chúng tôi cắm mặt lao tới đàn Mimic. Khắp mặt đất phủ kín những con ếch sưng phồng.

Chạy. Bắn. Rút. Thay đạn. Chạy tiếp. Bắn. Hít thở.

Những quả bom chính xác lao xuống tìm lũ Mimic đang lẩn trốn. Khói cuồn cuộn bốc lên nơi chúng tìm thấy con mồi. Cát và bụi theo cùng khói lơ lửng trên không, và đàn Mimic không còn xa nữa. Chúng tôi lao tới hố bom và lấy ra mọi thứ mà quả bom để lại. Lôi chúng ra, đánh chết chúng.

Kể cả khi bạn chỉ lặp lại một ngày hết lần này qua lần khác, cuộc sống trên chiến trường cũng chỉ là việc thường ngày không hơn. Nếu góc chém của bạn bị sai quá nhiều, nó sẽ gây ra một chuỗi hệ quả dẫn tới sự thay đổi hoàn toàn kết cục trận đấu. Một con Mimic bạn để thoát trong một phút có thể sẽ là hung thần tàn sát đồng đội của bạn. Mỗi một người lính hy sinh, chiến tuyến lại càng trở nên mỏng manh, và rồi cuối cùng sụp đổ trước áp lực của quân thù. Tất cả bởi vì bạn đã vung chiếc rìu ở góc bốn mươi bảy độ thay vì bốn mươi tám độ.

Lũ Mimic nhiều tới mức tôi chẳng đếm xuể. Những chấm sáng phủ kín màn hình rada Doppler. Có một luật bất thành văn là cần một đội mười Chiến giáp để hạ gục một con Mimic. Kể cả vậy, để trận chiến trở nên công bằng đội đó phải tách nhau ra để nhả đạn vào người chúng cho tới khi chả còn viên đạn nào.

Rita hành động như đã được lập trình. Cô vung vẩy chiếc rìu nhẹ nhàng như đứa trẻ vung thanh kiếm đồ chơi. Không khí ngập tràn những mảnh vỡ của Mimic. Thêm một bước nữa, chém thêm một nhát nữa, lại một cái chân bạch tuộc nữa ra đi. Giặt, giũ, lặp lại.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh này. Những mũi giáo mang theo cái chết lướt trong không trung. Tôi đứng gần tới mức có thể vươn tay ra chạm lấy cả nửa tá Mimic. Mặc dù nguy hiểm rình rập khắp nơi quanh mình, tôi vẫn cảm thấy trấn tĩnh một cách kỳ lạ. Có người đang bảo vệ sau lưng tôi. Rita là một chiếc máy lọc có thể chưng cất và trung hòa nỗi sợ. Tôi đang ở giữa một thung lũng ngập tràn bóng ma tử thần, chẳng có cách nói nào chính xác hơn đâu, nhưng tôi có Rita bên mình.

Tôi học cách sống sót bằng cách bắt chước những kĩ năng của Rita với chiếc rìu, và trong quá trình đó, tôi đã biết được hết mọi bước di chuyển của cô ấy –– cô ấy sẽ bước chân trái hay chân phải tới, cô ấy sẽ bắn con Mimic nào khi bị bao vây. Tôi biết khi nào cô ấy sẽ vung rìu, và khi nào cô ấy sẽ chạy. Tất cả chỗ đó, và còn hơn thế nữa, đều được khắc ghi ngay trong hệ điều hành của tôi.

Rita bỏ lại nguy hiểm sang một bên và lao tới đơn vị của kẻ thù, vạch ra một hành lang hủy diệt. Thứ duy nhất cô để lại sau lưng là những đối tượng cô chẳng thèm giết. Tôi chỉ đơn giản là quá thoải mái khi được đứng sau dọn dẹp chỗ còn lại hộ cô ấy. Chúng tôi chưa từng luyện tập cùng nhau, nhưng chúng tôi di chuyển như một cặp sinh đôi, những cựu binh đã trải qua vô vàn trận chiến bên nhau.

Bốn con Mimic lao tới chỗ Rita cùng một lúc –– không phải chuyện đơn giản, kể cả với Valkyrie. Cô ấy vẫn đang mất thăng bằng sau cú chém cuối cùng. Bằng tay không, tôi thúc nhẹ cô ấy bằng khuỷu tay. Cô có giật mình trong tích tắc, nhưng cô cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để hiểu được việc tôi làm.

Cô ấy quả thực là một bậc thầy. Trong chưa đầy năm phút, cô ấy đã học được cách phối hợp cùng với tôi. Khi cô ấy nhận ra tôi có thể dùng một tay hay một chân đang rảnh để loại bỏ dư chấn sau một đòn đánh, cô quay đầu và đối mặt với kẻ thù, không chút ý định né tránh. Một cái chân trước của Mimic chém tới trước mặt cô ấy trong khoảng cách một cánh tay và cô còn chẳng thèm do dự.

Chúng tôi hai mà như một. Tôi và cô ấy càn quét kẻ thù bằng một thứ sức mạnh đáng sợ, luôn để Chiến giáp của đối phương trong tầm mắt. Chúng tôi không cần ngôn ngữ hay cử chỉ. Mỗi bước di chuyển, mỗi bước chân đều đã nói hết những gì cần nói.

Kẻ thù của chúng tôi có thể đã tiến hóa và có khả năng quay ngược thời gian, nhưng nhân loại cũng đã phát triển vài mẹo vặt của riêng nó. Có những người có thể giữ cho Chiến giáp trong điều kiện tối ưu nhất, những người có thể ảnh hưởng tới chiến thuật và bọc lót cho hậu cần, những người có thể hỗ trợ cho tiền tuyến, và hơn hết, những người được sinh ra để trở thành kẻ giết người. Những người có thể khiến bản thân thích nghi với môi trường và những kinh nghiệm của bản thân trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Một kẻ thù có thể nhìn trước tương lai và biết trước được hiểm nguy lại trở thành nạn nhân trước chính sự tiến hóa của nó. Chúng tôi học hỏi nhanh hơn chúng.

Tôi đã trải qua cái chết tận 158 lần, đạt tới trình độ mà không một loài sinh vật nào khác trên hành tinh này có thể đạt tới. Rita Vrataski lại còn ở một cấp độ cao hơn. Chúng tôi lao về phía trước, bỏ lại tất cả những người còn lại, hai chúng tôi là cả một đội quân. Những chiếc Chiến giáp của chúng tôi vạch nên một đường xoắn ốc đầy thanh nhã theo chiều kim đồng hồ dọc trên đoạn đường chúng tôi đi –– một thói quen tôi bắt chước từ Rita. Sau gót chân tôi, tất cả những gì còn lại chỉ là từng núi xác chết.

Bốn mươi hai phút từ khi trận chiến bắt đầu, chúng tôi đã tìm thấy nó. Con Mimic là cái căn nguyên của toàn bộ chỗ vòng lặp chết tiệt nọ. Sợi dây định mệnh kết nối chúng tôi. Nếu không phải vì con server này, tôi sẽ không bao giờ phải chịu cảnh chết chìm trong máu của chính mình, nhìn ruột gan rơi hết ra trên nền đất hàng tá lần, lang thang vô vọng giữa cái Địa ngục không có lối thoát này. Nếu không phải vì con server này, tôi đã không thể gặp Rita Vrataski.

“Là nó đấy, Keiji. Anh phải là người hạ gục nó.”

“Thế thì còn gì bằng.” “Nhớ lấy: đầu tiên là ăng ten, sau đó là lũ backup, rồi con server.” “Và rồi chúng ta sẽ về nhà?” “Cũng không hẳn. Khi vòng lặp kết thúc, trận chiến thực sự sẽ bắt đầu. Mọi chuyện chỉ kết thúc khi chẳng còn con Mimic nào cử động.” “Quả nhiên chả có gì là đơn giản cả.”

***

Tận diệt là cách duy nhất để chiến thắng trong trận chiến này. Bạn không thể tuyên bố chiến thắng khi chỉ mới tiêu diệt được 70 phần trăm lực lượng của chúng. Bạn phải tiêu diệt hết thảy. Hạ gục con server, và trận chiến sẽ tiếp tục. Tất cả những gì tôi và Rita có thể làm là giải phóng đồng đội của chúng tôi khỏi cảnh sa lầy trong những vòng lặp thời gian ấy. Một chiến thắng lâu dài cần nhiều hơn hai người lính. Nhưng vào cái ngày chúng tôi chiến thắng, tôi có thể chết, Rita có thể chết, Yonabaru, Ferrell và những người còn lại trong tiểu đội đều có thể chết, kể cả mấy con chó trong đội #4 cũng có thể chết, và thời gian sẽ không bao giờ lặp lại. Một ngày mới sẽ bắt đầu trên Trái đất.

Rita nói hạ gục Mimic server đơn giản y hệt mở lon đồ hộp vậy. Tất cả những gì bạn cần là cái mở đồ hộp thích hợp. Buồn thay, cho tới nay cô ấy là người duy nhất trên hành tinh có cái mở đồ hộp ấy.

Loài người trên Trái đất, hãy ăn mừng đi! Keiji Kiriya đã tìm ra một cái mở đồ hộp khác! Đừng chần chừ nữa, từ giờ mỗi khi bạn mua cái mở đồ hộp thương hiệu Rita Vrataski, bạn sẽ nhận được thêm một cái mở đồ hộp hiệu Kiriya mà KHÔNG PHẢI TRẢ THÊM MỘT ĐỒNG NÀO!

Tất nhiên, bạn có muốn cũng không thể mua riêng một trong hai chúng tôi. Tôi nghĩ Rita và tôi không phải là người bán hàng trung thực gì cho cam. Khi hai người cùng phải chịu thứ vòng lặp điên rồ và tàn ác này đã gặp được nhau, đừng để ai chia cắt họ. Chỉ có Rita và tôi hiểu rõ nỗi cô đơn của nhau, và chúng tôi sẽ đứng bên nhau, thái lũ Mimic thành thịt viên cho tới khi nỗi cay đắng này kết thúc.

***

“Phá xong ăng ten!”

“Lại chỗ lũ backup đi.”

“Rõ.”

Tôi giơ cao chiếc rìu chiến lên và chém xuống, một nhát thật ngọt.

***

Tôi mở mắt ra. Tôi đang nằm trên giường.

Tôi lấy một cây bút và viết “160” trên mu bàn tay. Rồi tôi đá thật mạnh, mạnh hết mức có thể lên bức tường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận