Ám Dục Hoành Lưu - Thán Cựu Thời

Chương 52: Phiên ngoại 6


Ra khỏi cục thuế, Chu Giai đi xe máy điện đến chợ một chuyến. Khi quay lại cửa hàng bán buôn, ba công nhân được thuê đang trả hàng cho mấy khách quen. Cậu đặt đồ xuống, xắn tay áo lên ra hỗ trợ nhưng vừa bê được một thùng đồ uống thì bị cản lại.

Người đàn ông trẻ tuổi nhất trong ba người nhận lấy thùng hàng từ tay Chu Giai, nở nụ cười chất phác, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng, nói với cậu: “Anh Tiểu Dã ở trên tầng, vừa mới lên đó.”

Chu Giai nhìn lên cầu thang, thu hồi ánh mắt mỉm cười với mọi người, bàn tay đang xách túi đựng đồ ăn khẽ run lên, nói: “Anh có mua cua, lên nhà hấp để lát nữa mọi người cùng ăn nhé.”

Ba người lên tiếng đáp lại, ngay cả mấy khách quen đến lấy hàng cũng nói đùa: “Ông chủ, có phần của bọn tôi không?”

Chu Giai nghe thấy hai chữ “ông chủ”, nhướng mày lên: “Có, chắc chắn là có rồi. Đừng đi vội, đợi tôi lên hấp chín rồi mang xuống cho mọi người.”

Khách hàng cười ha ha, xoay người đi xác nhận lấy hàng. Chu Giai đứng bên cạnh quan sát, thấy quả thật không cần mình hỗ trợ mới xách đồ ăn xoay người lên tầng.

Vừa kết thúc công việc thanh toán sổ sách xong, Hà Dã vừa gọi điện thoại vừa đi xuống tầng, đi tới khúc quanh cầu thang thì chạm mặt Chu Giai. Hai người suýt chút nữa đâm vào nhau, đều ngẩn cả ra.

Hà Dã định thần lại trước, tiện tay kéo eo Chu Giai hôn lên miệng cậu, sau đó đi ngang qua người cậu cộp cộp cộp xuống dưới tầng, gọi tên người khác. Chu Giai mờ mịt chớp mắt, xoay người lại nhìn đã không thấy bóng dáng Hà Dã đâu. Cậu hừ nhẹ, nhếch miệng lên đi vào phòng bếp.

Cho con cua vào nồi hấp, cắm nồi cơm điện xong, Chu Giai ngồi xổm dưới sàn nhặt rau, động tác thành thạo lưu loát. Khi Hà Dã làm xong việc lên tầng lần nữa thì nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vô cùng ấm áp. Hắn bước chậm rãi đến gần cậu, cũng ngồi chồm hỗm xuống, dựa lưng lên khung cửa nhìn Chu Giai chăm chú.

Chu Giai tay vẫn làm thoăn thoắt không ngừng nghỉ, quay đầu nhìn Hà Dã rồi hỏi thăm tình hình trong tiệm hôm nay, còn cả việc làm ăn bên cửa hàng trà sữa nữa. Hà Dã trả lời từng cái một, đáp xong còn thở gấp, giơ tay vân vê vành tai Chu Giai, cứ thế nghịch khiến tai cậu nóng lên, bỗng nhiên hắn đè giọng thấp xuống nói: “Còn một khoản cuối cùng, cuối tháng là có thể trả hết.”

Đậu đũa đang nhặt trong tay bị bẻ gãy rồi rơi xuống đất, Chu Giai không quan tâm đi nhặt. Cậu quay phắt đầu nhìn Hà Dã, đôi mắt trợn tròn khiếp sợ, giọng nói cũng run rẩy: “Anh vừa nói gì?”

So với Chu Giai, phản ứng của Hà Dã bình tĩnh như thể đây là một chuyện không quan trọng. Hắn thu lại bàn tay đang nghịch tai cậu, nhặt đậu đũa rơi trên sàn lên thả vào trong chậu, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sắp khóc của Chu Giai, nhếch môi bật cười rất vui vẻ thoải mái.

Hắn nói: “Khoản nợ còn thiếu, cuối tháng là có thể trả hết.”

Chu Giai mở nồi hấp cua ra, trong nồi vang lên tiếng ùng ục, trái tim cậu cũng vang lên tiếng thình thịch mơ hồ khiến lồng ngực âm ỉ đau. Cậu nhìn Hà Dã chăm chú, mạnh mẽ hít thở sâu mấy lượt mới khiến nước mắt không rơi xuống. Cậu giơ cánh tay lau mắt, chửi thề một tiếng “Mẹ kiếp”, sau đó nức nở cười đẩy Hà Dã một cái, phấn khích đến nỗi giọng khàn khàn: “Khốn kiếp, sao anh có thể bình thản nói ra một câu bạo kích như thế? Đệt mợ!”

Hà Dã im lặng mỉm cười, nâng cằm cậu lên rồi sờ vào đôi mắt cậu, hắn buông tiếng thở dài nói: “Tối hôm qua đã kích động rồi nên bây giờ mới như vậy.”

Chu Giai vừa tức vừa cười, cầm hai cọng đậu đũa lên làm vũ khí đánh Hà Dã: “Tối hôm qua?! Tối hôm qua em nằm ngủ ngay bên cạnh anh, anh kích động chỗ nào sao em không biết?”

Hà Dã không tránh không né, còn dứt khoát ngồi bệt luôn xuống sàn nhặt rau giúp cậu, tiến tới gần Chu Giai thành thật khai báo: “Ở phòng khách. Thấy em mệt mỏi ngủ say rồi nên không đánh thức em. Dù sao đến cuối tháng mới thật sự được giải thoát, tối hôm qua nói với bây giờ nói cũng như nhau cả.”

“Mẹ nó, giống nhau chỗ nào chứ?”

Chu Giai huých bả vai lên người Hà Dã, rút cọng đậu đũa trong tay hắn về, cậu muốn xuống tầng để đốt dây pháo ăn mừng.

Hơn 170 vạn(*), đây chính là khoản nợ hơn 170 vạn, không phải một vạn hai vạn, còn chưa tính đến những khoản lãi kếch xù phải trả thêm. Hà Dã còn phải mất thêm bao nhiêu thời gian? Khổ thêm bao lâu nữa?

(*) Khoảng gần 6 tỉ VND.

Chu Giai biết là vì Hà Dã từng viết giấy cam kết bắt cậu nhấn vân tay vào, tờ giấy đó cậu vẫn luôn để ở đầu giường. Mặc dù kẹp ở trong khung ảnh không nhìn thấy nhưng cậu vẫn nhớ, vẫn nhẩm đếm hàng ngày.


Mười năm, kỳ hạn mười năm.

Chu Giai không dám nghĩ Hà Dã có thể trả hết những khoản nợ ấy trước thời hạn, nhưng cậu tin một ngày nào đó hắn có thể trả hết tiền, dù là vượt qua mười năm.

Hiện tại, ở thời điểm giao mùa từ xuân sang hạ của năm cuối cùng, Hà Dã nói cho cậu biết, hắn sắp thực hiện được lời hứa rồi. Chu Giai thật sự mừng đến phát khóc, cậu thành thật mừng thay cho Hà Dã.

Những sợi dây thừng luôn trói buộc Hà Dã, cuối cùng đã sắp đứt hết rồi.

Cậu khịt khịt mũi, không nhịn được lại nhìn sang Hà Dã bên cạnh: “Anh nói anh không muốn đánh thức em ư?”

Nói như vậy thôi nhưng thật ra trong lòng cậu không quan tâm đâu, niềm vui của Hà Dã, cậu có thể tưởng tượng ra được.

Hà Dã bưng chậu đến bồn nước rửa rau, nhướng mày cười: “Muộn lắm rồi, em còn mệt như thế, sợ em kích động quá không ngủ được rồi hôm nay lại không dậy nổi. Chẳng phải vẫn còn phải đi làm sao?”

Chu Giai bĩu môi một cái, kề sát lên người Hà Dã bóp lên bắp thịt ngang hông, tựa đầu lên bả vai hắn, trầm giọng lẩm bẩm: “Sợ em mệt thì anh đừng có ác như thế, cũng đâu phải không cho anh làm đâu?”

Hà Dã tắt vòi nước ngoảnh đầu lại, hạ thấp bả vai xuống rồi hồi tưởng đêm mây mưa điên cuồng hôm qua của hai người, cười thấp giọng hỏi: “Lúc này lại không muốn anh ác hả?”

Chu Giai hừ nhẹ, rời khỏi người hắn đứng sang bên cạnh, ngẩng đầu mím môi nhìn hắn.

Hà Dã chậc một tiếng, hôn lên tai cậu rồi há miệng dùng răng cắn nhẹ lên vành tai: “Tối hôm qua làm thế thì vui lắm cơ, hôm nay lại chê anh ác, em khó hầu hạ gớm nhỉ? Thế thì lần sau đổi thành em làm, anh nằm, tự em ngồi lên nhún, anh cũng không cần ác nữa.”


Chu Giai liếm môi, chớp chớp hàng mi, cậu vội quay đầu sang chỗ khác, giơ tay che đi hai tai đỏ bừng của mình, không còn chút khí thế nào nói: “Làm thì làm, nếu anh dám động đậy thì tự chơi với Tiểu Hắc Tử đi.”

Hà Dã bật cười, nâng bả vai lên, đầu hạ thấp xuống nhìn Chu Giai, ho nhẹ một tiếng rồi khàn giọng nói thầm: “Nhưng mà có một vấn đề.”

Chu Giai lấy đĩa đến gần nồi xem cua hấp, nghe thấy tưởng là vấn đề trả nợ nên vội vàng hỏi: “Vấn đề gì?”

Hà Dã đi tới giơ hai tay bóp eo cậu, còn áp sát thân dưới lên mông cậu cạ liên tục, nhẹ nhàng than thở: “Nhỡ đâu em nhún, anh sợ một hiệp thôi cũng phải mất một tiếng, em chịu được không?”

“…Đệt mợ!”

Vừa thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy lời kích thích, cơ thể còn bị khiêu khích, Chu Giai không chịu nổi đẩy Hà Dã ra, cầm thìa đang khuấy trong nồi lên khua mấy cái đuổi người: “Có muốn ăn cơm không? Dám câu dẫn em thì tự nấu cơm đi.”

Hà Dã vốn không ngờ cậu vừa đi làm về đã nấu cơm, thuận theo nói: “Không nấu, gọi đồ bên ngoài.”

Chu Giai lập tức phản đối: “Đệt, đồ ăn bên ngoài sao có thể tốt cho sức khỏe như đồ ăn tự nấu?”

Hà Dã thấy cậu phản đối dứt khoát, rót dầu ăn rồi đảo thức ăn liền tự giác dịch ra cửa đứng, mắt cứ dõi theo chăm chú, thỉnh thoảng còn gãi đầu cười ngây ngô.

Chu Giai học nấu ăn là vì hắn.

Chu Giai đi thi công chức cũng vì hắn.

Có lúc Hà Dã đã nghĩ, Chu Giai làm nhiều việc vì hắn như vậy, hắn phải đền đáp thế nào đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hà Dã chỉ nghĩ đến một đáp án duy nhất, đó chính là mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ chia lìa, yêu thương và bảo vệ, nắm tay nhau trọn đời.

Đó cũng là điều Chu Giai mong muốn nhất, là niềm ao ước của cậu ngay từ khi cậu thích hắn từ thuở còn ngây ngô, thậm chí đến tận sau này cậu vẫn luôn kiên trì bền bỉ dũng cảm tiến về phía Hà Dã.

Rất đơn giản, cũng rất khó khăn.

Hà Dã vẫn luôn hiểu, sau nhiều lần tự nghi ngờ bản thân, hắn đã khắc ghi nó vào trái tim mình từng thứ một thật sâu, không thể xóa bỏ được nữa.

Thấy Chu Giai cả người ám đầy mùi dầu mỡ múc thức ăn ra, Hà Dã thở dài nặng trĩu một hơi, bước đến bên cậu.

Có lẽ hắn nên đến gặp cha mẹ Chu Giai.

Trước đây cả người cõng đầy nợ nần, Hà Dã không dám nghĩ đến. Bây giờ hắn muốn cùng Chu Giai đi tiếp mười năm tiếp theo, nhất định phải thành thật khai báo với cha mẹ của cậu.

Dẫu sao Chu Giai và hắn cũng sắp bước chân vào hành trình tuổi 30.

Ba năm gần đây, Chu Giai vẫn luôn gánh chịu áp lực, Hà Dã muốn gánh thay giúp cậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận