Âm Duyên Kết

Chương 22: Mới bắt đầu đã có tai họa ập đến


Chương 22: Mới bắt đầu đã có tai họa ập đến

“Thiếu phu nhân, trà nước đây ạ.”.

Thư nhi bưng măm nước trà bước vào cửa, đi tới bên cạnh bàn để xuống, trong lòng nàng có chút nghi hoặc tại sao nước trà lại nhanh hết như vậy, liền miệng nói: “Thiếu phu nhân rất thích uống trà sao?”

Thần sắc Diệp Kết Mạn có chút trù trừ, một lát sau thì gật đầu một cái: “Ừ… trà của Bùi phủ rất ngon.”.

“Đúng vậy, những thứ này đều là trà thượng hạng, thiếu gia cũng rất thích uống trà, cho nên trong phòng luôn dự trữ rất nhiều. Thiếu phu nhân cũng thích uống, thật sự là quá tốt.”. Thư nhi vừa nói vừa đổ bã trà cũ ra rồi thay trà mới vào, đổi lại ấm trà nóng hổi, “Thiếu phu nhân thích loại trà nào? Cứ nói với em, lần sau em sẽ giúp Thiếu phu nhân chuẩn bị.”.

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn theo bản năng nhìn Kỷ Tây Vũ ngồi cạnh bàn. Thấy đối phương cũng nhìn mình thản nhiên nói: “Trà Ô Long cũng ngon nhưng ta thích nhất là Thiết Quan Âm. Ngươi nói nha hoàn lần tới chuẩn bị cho ta nhiều một chút.”.

Bình thường nhà Diệp Kết Mạn chỉ uống loại trà rẻ tiền, đối với hiểu biết về trà đương nhiên nàng cũng không có thông thạo như Kỷ Tây Vũ, cũng không hiểu cái gì gọi là giám định và thưởng thức, huống chi là Thiết Quan Âm quý hiếm, bình thường cũng chưa được thử qua một ngụm. Bởi vậy có chút ngượng ngùng, ngập ngừng nói cùng Thư nhi: “Trà Ô Long cũng rất ngon, nhưng mà thích nhất vẫn là… Thiết Quan Âm.”.

Quả nhiên, trên mặt Thư nhi hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá dừng một chút, sau đó liền thuận theo: “Vâng ạ, Thiếu phu nhân. Không biết Thiếu phu nhân còn yêu thích gì nữa không? Chẳng hạn như những món điểm tâm trong thành Tô Châu? Em sẽ phân phó đầu bếp chuẩn bị cho người.”.

Lúc này đây, không đợi Diệp Kết Mạn trả lời, Kỷ Tây Vũ đã hết sức tự nhiên nói tiếp: “Tôm nõn của Trân Lung Phường và bún lá sen của Khánh thịnh Lâu trong thành Nam, thành Đông thì có món Kim Lăng Hoàn Tử cùng với cá Quế San Hô cũng không tệ, còn thành Tây…”.

“Khụ khụ…”. Diệp Kết Mạn cố ý ho khan vài tiếng, cắt đứt Kỷ Tây Vũ, nàng quay về phía Thư nhi lắc đầu, “Không sao đâu, đồ ăn do Bùi phủ làm cũng rất ngon.”.

“Như vậy a… Vậy bọn em sẽ chọn vài món điểm tâm cho Thiếu phu nhân nếm thử, Thiếu phu nhân ăn xem có thích hay không.”.

“Làm phiền em.”. Diệp Kết Mạn mỉm cười hướng Thư nhi gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, lại nói: “Được rồi Thư nhi, chút nữa có thể ta phải ra ngoài một chuyến. Em giúp ta chuẩn bị quần áo đi.”.

Thư nhi nghi ngờ nhìn sang: “Thiếu phu nhân muốn đi đâu?”.

Diệp Kết Mạn nhẹ giọng giải thích: “Hôm qua ta có nói chuyện với Kỷ thiếu gia về việc đến Kỷ phủ cúng tế Kỷ tiểu thư, bởi vậy muốn đi gặp một lần, thuận tiện hỏi bọn họ xem khi nào thì xuất phát đi Kỷ phủ, để chuẩn bị cho tốt.”.

Nghe vậy, Thư nhi lại trầm mặc không nói gì, đáy mắt có chút trù trừ, chỉ chốc lát sau mới nói: “Thiếu phu nhân, việc này…”.

Lời vừa ra khỏi miệng, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, lập tức thanh âm của An nhi vang lên, cắt đứt lời của Thư nhi đang nói trong phòng: “Thiếu phu nhân! Phu nhân phái người tới, muốn người bây giờ đi qua đó một chuyến.”.

Trong lòng Diệp Kết Mạn khẩn trương, quay đầu nhìn lại, liền thấy thân ảnh An nhi lảo đảo xuất hiện ở cửa, trên mặt đều là vẻ lo lắng.

“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Phu nhân tìm khẳng định không có chuyện gì tốt. Em đã nói Thiếu phu nhân đang trên giường nghỉ ngơi, nha hoàn kia cũng không chịu tha, cho người thời gian một nén nhang sau phải có mặt, bằng không nếu Phu nhân sốt ruột chờ quá lâu, hậu quả ra sao không ai dám dự liệu.”. An nhi lo lắng đến dậm chân, xin giúp đỡ nhìn phía Thư nhi, “Thư tỷ tỷ, tỷ hầu hạ Phu nhân, nên hiểu bà ấy đang suy nghĩ gì. Tỷ nói xem rốt cuộc lúc này Phu nhân gọi Thiếu phu nhân qua đó làm gì vậy?”.

Thư nhi chỉ hơi trầm ngâm, sau đó chậm rãi nói: “Sợ là chuyện Thiếu phu nhân đưa ra yêu cầu đi Kỷ phủ cúng tế với Kỷ Xuyên ngày hôm qua đã truyền tới tai Phu nhân, cho nên mới gọi Thiếu phu nhân qua đó.”.

“Không phải chỉ là đi cúng tế thôi sao? Vốn Bùi gia cũng có nhiều người cùng đi mà, có chuyện gì lạ đâu.”.

Thư nhi thở dài, nhìn phía Diệp Kết Mạn.

Diệp Kết Mạn thấy thế cười khổ, trong lòng đã hiểu ra vấn đề, ôn nhu nói: “Là bởi vì thân phận ta đặc biệt, đúng không?”.

“Dạ phải ạ… “. Thư nhi gật đầu, giải thích cho An nhi hiểu, “Chuyện hôn sự của Thiếu phu nhân với Thiếu gia không giống như người khác, khó tránh khỏi miệng người ngoài nói ra nói vào. Trước đó tin tức Thiếu gia qua đời được giấu rất kỹ, nhưng giấy không thể gói được lửa, đạo lý này Phu nhân cũng rõ. Vì để tránh cho người trong thành Tô Châu không đàm tiếu bất lợi cho Bùi phủ, cách làm duy nhất là để Thiếu phu nhân im lặng sống trong Bùi phủ, không xuất đầu lộ diện, không để người bên ngoài bắt gặp rồi đồn bậy bạ. Trở về với chuyện chính, Thiếu phu nhân xuất thân từ gia đình bình thường, lâu ngày thì không ai nhắc mọi người cũng không biết, dần dần sẽ quên. Nhưng nếu như xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, hậu quả lại không giống nữa. Bởi vậy chuyến này Thiếu phu nhân muốn đi thành Nam cúng tế Kỷ tiểu thư, tất nhiên Phu nhân sẽ phản đối. Dù sao chuyện âm hôn cũng không thể nào quang minh chính đại được, những người đến Kỷ gia cúng tế đa phần đều là danh môn vọng tộc, nếu như có người biết được nội tình chuyện hôn sự của Thiếu phu nhân, bề ngoài mặc dù ngại mặt mũi Bùi phủ sẽ không nói cái gì, nhưng lúc quay lưng đi rồi sẽ khó tránh khỏi chê cười.”.

Nghe được Thư nhi nói, Diệp Kết Mạn cũng không cảm thấy có gì lạ. Trước đây chỉ lo sợ Kỷ Tây Vũ cho nên không có suy nghĩ nhiều, bây giờ nghe Thư nhi phân tích một phen thì mới phát hiện tất cả mọi chuyện điều không phải dễ dàng như vậy. Không biết Kỷ Tây Vũ có biện pháp nào hay không?.

Nghĩ vậy, nàng quay đầu nhìn phía Kỷ Tây Vũ.

“Bất quá đi một chuyến mà thôi, cũng không ai ăn thịt ngươi.”. Vẻ mặt Kỷ Tây Vũ lạnh nhạt quay về nhìn nàng, “Nếu như ta đoán không sai, khả năng cao nhất chính là Bùi phu nhân muốn sử biện pháp giam lỏng ngươi, sau đó diện lý do thân thể ngươi không khỏe để khỏi đi cúng tế. Mặc kệ bà ta nói cái gì, ngươi phải đáp ứng tất cả, không được đối đấu với bà ấy. Đến khi thời điểm thuận tiện, ta sẽ có biện pháp để ngươi có thể ra khỏi Bùi phủ. Nếu như bà ấy hỏi ngươi làm sao biết ta, thì cứ nói hồi tháng mười một ta thay phụ thân đi xử lý công việc vận chuyển đường thủy của Kỷ gia ở thành Bắc thì kết bạn với ngươi. Về phần quá trình, tùy ngươi nghĩ ra, căn cứ vào giao tình sâu đậm mà nói sẽ không sai.”. Dừng một chút, Kỷ Tây Vũ giương khóe môi, “Nếu ngươi lo lắng, không bằng để ta mượn thân thể ngươi dùng một lát? Ngược lại cũng bớt rất nhiều việc.”.

Kiến Diệp Kết Mạn nghe vậy sắc mặt hơi đổi một chút, Kỷ Tây Vũ không trêu chọc nữa, buông tha: “Chỉ đùa thôi.”. Lập tức thần sắc nghiêm túc trở lại, nói: “Bùi phu nhân thích mềm không thích cứng, ngươi không phải là đối thủ của bà ấy. Hiện tại bên ngoài mặt trời chưa xuống núi, lần này ngươi đi phải cẩn thận là hơn. Chờ đến trời tối đen, ta sẽ tới tương trợ.”.

Bên này, An nhi xoa xoa mồ hôi trán, lo nghĩ lập tức mở miệng: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu như Phu nhân không chịu cho đi, cũng không có cách nào a.”.

“Phu nhân lo lắng cũng có suy tính riêng. Huống hồ Thiếu phu nhân đi ra ngoài sẽ phải xuất đầu lộ diện, mặc kệ đối với ai cũng không hay “.” Thư nhi nói xong liền nhìn về phía Diệp Kết Mạn, nỗ lực khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân không đi không được sao?”.

Diệp Kết Mạn mím môi, giữa chân mày có chút do dự. Song khi thoáng nhìn thấy ánh mắt bức người của Kỷ Tây Vũ thì cắn răng nói: “Ta cùng với Kỷ tiểu thư… Mặc dù không tính là hiểu biết nhiều, nhưng nàng không may mắn qua đời, ta vẫn hy vọng có thể đi cúng tế nàng một lần, giải quyết xong tâm nguyện vẫn luôn mang trong lòng.”.

Nghe vậy, Thư nhi thở dài, không nói gì.

“Mặc kệ nói như thế nào, trước tiên phải đi tới chỗ Phu nhân cái đã, xem Phu nhân nói thế nào rồi tính tiếp.”. Diệp Kết Mạn đã quyết định, thu tầm nhìn trên người Kỷ Tây Vũ về, khởi động thân thể muốn bước xuống giường. Thư nhi thấy thế liền tới tủ lấy ra một bộ quần áo, đưa cho Diệp Kết Mạn, trầm mặc một hồi, mới nói: “Thiếu phu nhân nghe ta khuyên một câu. Nếu như Phu nhân nhất định không chịu, thì chớ cưỡng cầu, nghịch ý Phu nhân không tốt đâu.”.

“Đúng vậy đúng vậy…”. An nhi ở một bên cũng phụ họa vào, “Nghìn vạn lần đừng nên chọc giận Phu nhân…”.

“Ta sẽ cẩn thận.”. Diệp Kết Mạn ôn nhu cười gật đầu, cầm quần áo chuẩn bị thay.

“Phu nhân, Thiếu phu nhân tới.”

Diệp Kết Mạn cúi đầu, đi theo nha hoàn dẫn đường bước vào cửa. Đây là lần thứ hai nàng tới căn phòng này, lần nào cũng mang theo áp lực không thể tả nỗi. Diệp Kết Mạn cung cung kính kính cúi đầu chào, có chút không được tự nhiên kêu một tiếng “Mẹ”, khom người chờ đối phương mở miệng.

“Kẽo kẹt…”.

Cửa phòng bị khép lại, ánh sáng trong phòng cũng ảm đạm đi, mang theo vài phần áp lực. Nha hoàn đã thối lui ra khỏi cửa, chỉ còn lại có ba người, Diệp Kết Mạn , Bùi phu nhân, và Dì Châu. Từ lúc thanh âm Diệp Kết Mạn hạ xuống, trong phòng nhất thời rơi vào yên lặng. Diệp Kết Mạn không dám ngẩng đầu nhìn Bùi phu nhân, trong tầm mắt chỉ có hai bàn tay đặt trên đầu gối của đối phương vô cùng trật tự. Mười ngón thon dài, hiển nhiên được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn vào không chút nào giống như dáng dấp của người đã ngoài bốn mươi.

Chờ như vậy cũng không biết bao lâu, lưng Diệp Kết Mạn thoáng thấm chút mồ hôi, trong lòng khó tránh khỏi hơi khẩn trương. Một lát sau, mới nghe được người trước mặt lên tiếng: “Nghe nói, ngươi biết Kỷ tiểu thư?”.

“Dạ vâng.”. Diệp Kết Mạn cúi đầu đáp.

“Thật?”. Thanh âm ngạc nhiên phát ra, kèm theo sự hoài nghi, “Ngược lại, trước đó cũng không có nghe ngươi đề cập qua. Ngươi chỉ là con gái của một thầy giáo tư thục sinh ra trong gia đình phổ thông, nhà lại ở thành Bắc, làm thế nào quen được Kỷ tiểu thư của Kỷ gia ở thành Nam?”.

Diệp Kết Mạn mím môi, nhớ tới lời Kỷ Tây Vũ vừa nói với nàng, ôn nhu trả lời: “Tháng mười một năm ngoái, Kỷ tiểu thư đi thành Bắc thay Kỷ lão gia xử lý công việc vận tải đường thuỷ thì trùng hợp gặp con, phát hiện cả hai rất hợp ý, bởi vậy cho nên có chút giao tình.”.

“Bất quá cũng chỉ vài lần chi giao mà thôi.”.Thanh âm của Bùi phu nhân trầm thấp, “Thân thể ngươi yếu đuối, cần phải điều trị thật tốt, cũng đừng nên bôn ba. Chuyện ngươi đề cập với Kỷ Xuyên trước đó, ta sẽ giúp ngươi từ chối.”.

Nghe Bùi phu nhân nói như vậy, Diệp Kết Mạn thầm nghĩ quả nhiên Kỷ Tây Vũ đoán không sai. Nàng suy nghĩ một lát, lập tức hơi khẽ nâng đầu lên, lựa lời mà nói: “Thân thể con bây giờ cũng không có gì quá đáng lo, mấy ngày nữa thì tốt rồi. Mặc dù con cùng với Kỷ tiểu thư gặp không có bao nhiêu lần, nhưng duyên phận thực kỳ diệu, hai người có thể nói là vừa gặp mà như đã thân từ trước…”. Dừng một chút, “Bây giờ cô ấy như ngọn đèn đã tắt, nếu không đến Kỷ phủ cúng tế, trong lòng Kết Mạn thực sự rất khó chịu. Mong rằng mẹ có thể cho phép.”.

“Không cần cố chấp…”. Bùi phu nhân nhàn nhạt nói tiếp: “Hôm trước ngươi bị ngã xuống hồ, sợ hãi vẫn chưa tiêu tan, gia quy cũng chưa có chép xong phải không? Nếu thân thể suy yếu, liền nghỉ ngơi nhiều vào. Ngươi nhìn thử sắc mặt mình lúc này đi, có thể ra ngoài sao? Bằng không khó tránh khỏi người khác hiểu lầm. Chớ để bị người ngoài thổi phồng, nói Bùi phủ bạc đãi ngươi.”.

Diệp Kết Mạn kìm chế khẩn trương trong lòng, miễn cưỡng hòa hoãn thanh âm nói: “Mấy ngày tới con sẽ chú ý tịnh dưỡng. Bất quá chỉ tới Kỷ phủ một chuyến, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Con cùng với Kỷ tiểu thư hữu duyên quen biết, bây giờ cô ấy xảy ra chuyện, không thể gặp mặt lần cuối thì không thể nào yên lòng. Huống chi con cũng đã thông báo với Kỷ thiếu gia …”.

“Ta nói, chỗ Kỷ thiếu gia sẽ giúp ngươi từ chối.”. Ngữ khí Bùi phu nhân mạnh mẽ cắt đứt lời Diệp Kết Mạn, tầm nhìn hướng thẳng về trước, “Kỷ phủ là nơi ngươi nghĩ mình có thể tới hay không tới hay sao? Mang nhiều bí mật không thể cho người ngoài biết, bản thân ngươi lại xuất thân trong gia đình bình thường, đâu hiểu được ứng đối là như thế nào? Không chừng chỉ nói sai một câu thôi cũng có thể phá hủy danh tiếng của Bùi phủ ta. Ta nói ngươi không được đi, thì ngươi sẽ không được đi. Ngươi còn có ý kiến gì không?”.

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn mím môi không nói gì, thần sắc trong mắt có chút mâu thuẫn. Nàng cũng không thích vị Bùi phu nhân trước mặt mình lúc này, chỉ cảm thấy giọng điệu của đối phương đều lạnh như băng không có chút nào ấm áp, thái độ cứng rắn làm người khác không thích chút nào.

Thoáng nhìn thấy thần sắc Diệp Kết Mạn, Bùi phu nhân trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Châu nhi, ta vừa nhớ một chuyện. Từ khi Thiếu phu nhân vào Bùi gia tới giờ còn chưa có tời từ đường của gia tộc phải không?”.

“Vâng ạ.”. Dì Châu đứng ngay ngắn bên cạnh thấp giọng trả lời.

Bùi phu nhân nhìn Diệp Kết Mạn thật sâu, tùy tiện nói: “Nếu gia quy còn chưa sao chép, vậy dì dẫn nó đi xem từ đường gia tộc đi, nghĩ cho thông suốt chuyện này.”.

“Vâng.”.

Dì Châu trả lời xong, liền bước về phía Diệp Kết Mạn. Trong lòng Diệp Kết Mạn lo lắng, nàng theo bản năng thoáng lui nửa bước, đối phương lại bước tới trước người của nàng, không mang theo cảm tình bỏ lại một câu: “Đi theo ta.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận