Anh lái xe ra phía ngoại ô thành phố, nơi những con đường cao tốc bắt đầu, với hy vọng là nhờ một điều kỳ diệu nào đó mà đường không bị kiểm soát.
Còn cách năm trăm mét thì tới đầu đường, anh thấy cảnh sát lập rào chắn. Anh quay xe lại và chạy về trung tâm thành phố.
Robert lái xe chạy chậm, tập trung suy nghĩ, cố đặt mình vào trong vị trí của những kẻ đang săn lùng anh. Họ sẽ cho chặn tất cả những con đường ra khỏi Italia. Tất thảy mọi con tàu rời khỏi nước nầy cũng sẽ bị kiểm tra.
Trong đầu anh chợt nảy ra một kế hoạch. Sẽ chẳng có lý do gì để họ lục soát những con tàu không rời khỏi Italia. Đó là một cơ hội, Robert nghĩ. Anh lại chạy về phía cảng.
° ° °
Chiếc chuông nhỏ trên cửa tiệm kim hoàn kêu vang và Gambino ngẩng đầu lên. Hai người đàn ông mặc complê màu sẫm bước vào. Họ không phải là khách hàng.
– Tôi có thể giúp gì các ông?
– Ông là Gambino phải không?
– Phải. – Ông ta phơi ra những chiếc răng giả.
– Ông vừa gọi báo về một cái vòng ngọc lục bảo.
SIFAR. Ông ta đã đang đợi họ. Nhưng lần nầy thì ông ta ở cùng phía với những thần chết.
– Đúng thế. Là một công dân yêu nước, tôi cảm thấy đó là nghĩa vụ của mình.
– Dẹp thử vớ vẩn đó đi. Ai mang đến?
– Một thằng bé tên là Carlo.
– Nó có để cái vòng lại không?
– Không, nó mang đi luôn.
– Tên họ của Carlo là gì?
Gambino nhô cao một bên vai lên.
– Tôi không biết tên họ của nó. Nó là một thằng trong băng Diavoli Rossi. Đó là một trong những băng nhóm địa phương ở đây. Đứng đầu băng là nột thằng tên là Lucca.
– Ông có biết chúng tôi có thể tìm được Lucca ở đâu không?
Gambino lưỡng lự. Nếu như Lucca tìm ra rằng ai đã nói thì hắn sẽ cắt lưỡi người ấy. Nếu không nói thì những người nầy cũng sẽ đập ông ta vỡ sọ.
– Hắn sống ở phố Sorcella, phía sau quảng trường Garibaldi.
– Cám ơn ông Gambino. Ông đã giúp chúng tôi nhiều.
– Tôi luôn sung sướng được cộng tác với…
Hai người kia đã ra khỏi tiệm.
° ° °
Lucca đang nằm trên giường với cô bạn gái thì hai người đàn ông đẩy tung cánh cửa phòng.
Lucca nhảy ra khỏi giường.
– Cái trò mẹ gì thế nầy? Các người là ai hả?
Một người đàn ông chìa ra tấm thẻ.
SIFAR. Lucca nuốt giận.
– Nầy, tôi không làm gì sai trái cả. Tôi là một công dân tôn trọng luật pháp.
– Chúng tôi biết thế, Lucca. Chúng tôi không quan tâm tới anh. Chúng tôi quan tâm tới một thằng bé tên là Carlo.
Carlo. Vậy là về chuyện đó. Cái vòng khôn kiếp kia. Thằng Carlo dính vào chuyện trời đánh gì thế nhỉ? SIFAR không có chuyện phái người đi tìm một thứ đồ nữ trang bị đánh cắp.
– Nào, anh có biết nó hay không hả?
– Có thể.
– Nếu anh không chắc, chúng tôi sẽ làm cho anh nhớ lại tại trụ sở của chúng tôi.
– Khoan. Bây giờ tôi nhớ ra rồi. – Lucca nói. – Hẳn là các ông nói tới Carlo Valli. Nó làm sao hả?
– Chúng tôi muốn nói chuyện với nó. Nó sống ở đâu?
Mọi thành viên của băng Diavoli Rossi đều đã phải uống máu thề trung thành, rằng chúng sẽ chết trước khi phản lại một thành viên khác. Đó chính là điều đã làm cho Diavoli Rossi trở thành một băng mạnh như vậy. Chúng gắn bó với nhau. Một vì tất cả và tất cả vì một.
– Anh có muốn đi vào trung tâm thành phố không hả?
– Để làm gì? – Lucca nhún vai. Hắn ta trao địa chỉ của Carlo.
° ° °
Ba mươi phút sau, Pier mở cửa và thấy hai người lạ đứng trước mặt.
– Cô là Valli?
– Phải. Rắc rối rồi.
– Chúng tôi có thể vào nhà được không?
Cô ta muốn nói là không, nhưng không dám.
– Các ông là ai?
Một trong hai người đàn ông móc ví và chìa ra một tấm thẻ. SIFAR. Đây không phải là những người mà cô ta đã mặc cả. Pier cảm thấy lo sợ là họ sẽ cướp mất cái khoản tiền thưởng của mình.
– Các ông muốn gì ở tôi?
– Chúng tôi muốn hỏi cô vài câu?
– Cứ việc Tôi không có gì để mà giấu giếm.
Ơn Chúa, Pier nghĩ, Robert đi vắng. Mình vẫn có thể thương lượng.
– Cô từ Rôme đi xe về đây ngày hôm qua phải không? Đó là một câu khẳng định.
– Phải. Điều đó phạm luật chăng? Hay tôi chạy nhanh quá?
Người đàn ông kia mỉm cười. Nhưng nụ cười không làm cho vẻ mặt anh ta thay đổi.
– Cô có một người bạn đồng hành phải không?
– Phải. – Pier thận trọng trả lời.
– Anh ta là ai vậy, thưa cỏ.
Cô ta nhún vai.
– Một người đàn ông tôi gặp trên đường. Ông ta muốn đi nhờ tới Naples.
Người đàn ông thứ hai hỏi:
– Ông ta có ở cùng cô bây giờ không?
– Tôi không biết ông ta hiện ở đâu. Tôi thả ông ta xuống khi chúng tôi về tới thành phố, và ông ta biến mất.
– Có phải tên người hành khách của cô là Robert Bellamy không?
Cô ta nhíu mầy suy nghĩ.
– Bellamy hả? Tôi không biết. Tôi không nghĩ là ông ta có nói tên cho tôi biết.
– Ồ chúng tôi nghĩ là có đấy. Ông ta vớ được cô ở Tor di Ounto, cô đã ngủ qua đêm với ông ta ở khách sạn Incrocio, và sáng hôm sau ông ta mua cho cô một cái vòng ngọc. Ông ta bảo cô tới một vài khách sạn với những cái vé xe lửa và máy bay và rồi cô thuê một chiếc xe, và đi Naples, phải không nào?
Họ biết tất cả. Pier gật đâu, mắt cô ta đầy lo sợ.
– Người bạn của cô sẽ trở lại, hay ông ta đã rời Naples hả?
Cô ta lưỡng lự, lựa câu trả lời lợi nhất. Nếu như cô nói với họ là Robert đã rời khỏi thành phố thì họ cũng không tin cô cơ mà. Họ sẽ đợi ngay trong ngôi nhà nầy và khi ông ta xuất hiện, họ có thể buộc tội cô đã giấu giếm cho ông ta và bắt giữ cô như một tòng phạm. Cô cho rằng nói thật thì còn hơn.
– Ông ta sẽ trở lại. – Pier nói.
– Ngay à?
– Tôi không rõ.
– Ồ chúng tôi sẽ tự thu xếp cho mình. Cô không phiền nếu chúng tôi ngó quanh một chút chứ?
Họ phanh áo khoác, để lộ ra những khẩu súng.
– Không… không.
Họ toả ra, đi lại ngó nghiêng khắp nhà.
Bà mẹ từ trong bếp bước ra.
– Những người đàn ông nầy là ai vậy?
– Họ là bạn của anh Jones. – Pier nói. – Họ đến gặp anh ấy.
Bà mẹ cười.
– Một người đàn ông ra dáng lắm. Các ông có muốn ăn trưa một chút không?
– Có chứ, bà mẹ. – Một trong hai người đàn ông nói. – Chúng ta sẽ có món gì thế?
Đầu óc Pier rối bời. Mình phải gọi lại cho Interpol, cô ta nghĩ. Họ nói họ sẽ trả năm mươi ngàn đôla.
Trong khi đó, cô phải giữ cho Robert đừng về nhà cho đến khi cô dàn xếp xong chuyện “bán” anh. Nhưng bằng cách nào? Cô ta bỗng nhớ lại câu chuyện buổi sáng. Nếu có rắc rối thì người ta buông một tâm mành xuống… để báo cho ai đó tránh đi.
Hai người đàn ông đang ngồi trong phòng ăn, ăn một bát xúp.
– Ở đây sáng quá. – Pier nói.
Cô ta nhỏm dậy và đi vào trong phòng khách kéo một tấm rèm xuống. Rồi cô ta trở lại bên bàn. Mình mong là Robert nhớ cái dấu hiệu báo động nầy.
Robert vừa lái xe chạy về nhà Pier vừa nghĩ kế hoạch tẩu thoát của anh. Không hoàn hảo lắm, anh nghĩ, nhưng ít nhất thì nó cũng làm cho họ mất phương hướng và cho mình có thêm thời gian. Khi về gần tới ngôi nhà, anh giảm tốc độ và quan sát xung quanh.
Một thứ đều có vẻ bình thường. Anh sẽ cảnh cáo Pier đừng dính vào và rồi sẽ ra đi. Khi chuẩn bị dừng xe trước cửa nhà, có điều gì đó làm cho anh thấy lạ. Một tấm rèm phía trước được buông xuống. Những cái khác thì vẫn treo. Có thể là một sự ngẫu nhiên nhưng… một tiếng chuông báo động vang lên trong đầu anh.
Có phải Pier đã nghiêm túc với cái trò vặt của anh chăng? Phải chăng chính là một tín hiệu báo động đó? Robert dận ga và tiếp tục cho xe chạy. Anh không thể có bất kỳ mạo hiểm nào, cho dù là mỏng manh nhất. Anh lái xe đến một cái tiệm cách đó gần hai cây số và đi vào gọi điện thoại.
Họ đang ngồi tại bàn ăn thì chuông điện thoại kêu.
Những người đàn ông cảm thấy căng thẳng. Một trong hai người bọn họ chực nhỏm dậy.
– Liệu có phải Bellamy gọi điện về đây không?
Pier nhìn anh ta có vẻ coi thường.
Tất nhiên là không. Sao ông ta phải làm thế nhỉ?
Cô đứng dậy và bước tới bên điện thoại, nhấc máy.
– Hello?
– Pier hả? Anh nhìn thấy tấm rèm cửa sổ và…
Tất cả những gì cô phải làm là bảo rằng mọi thử vẫn ổn thoả và anh có thể về nhà. Họ sẽ bắt anh và cô có thể đòi khoản tiền thưởng cho mình. Nhưng liệu họ có đơn thuần chỉ bắt hay không? Cô như có thể nghe được lời Robert nói: “Nếu như cánh sát tìm thấy tôi họ được lệnh phải hạ thủ ngay”.
Hai người đàn ông ngồi lại bàn đang chăm chú nhìn cô. Với năm mươi ngàn đôla cô có thể làm được bao nhiêu việc. Nào là quần áo đẹp, những chuyến đi, một căn hộ xinh xắn ở Rome. Và Robert sẽ chết. Ngoài ra cô ta còn căm ghét cảnh sát. Pier nới vào máy:
– Ông nhầm số máy.
Robert nghe thấy tiếng máy bị cúp và đứng lặng, sững sờ. Cô ta đã tin vào trò đùa của anh, và có thể điều đó đã cứu mạng anh. Chúa phù hộ cho cô ta.
Robert quay xe và thay vì chạy vào khu cảng chính chuyên phục vụ cho những tàu chở hàng và những tàu đi biển xa, anh lái xe chạy về phía bên kia, ngang qua khu Santa Lucia, tới một cầu tàu nhỏ, nơi có một tấm biển treo trên một kiốt ghi: “Capri và Ischia”.
Robert dừng xe ở một nơi dễ thấy và bước đến chổ người bán vé.
– Khi nào thì có chuyến thuyền cao tốc đi Iscbia?
Ba mươi phút nữa.
– Thế còn đi Capri?
– Năm phút.
– Cho tôi một vé một chiều đi Capri.
– Vâng, thưa ông.
– Vâng, thưa ông – nghĩa là thế nào? – Robert to tiếng. – Tại sao các người không nói tiếng Anh như những người khác hả?
Người đàn ông kia trợn mắt ngạc nhiên.
Lũ các người đều giống nhau cả. Ngu ngốc. Hay như các người nói, stupidio. – Robert ném ít tiền cho người đàn ông kia, chộp lấy vé và đi về phía chiếc thuyền.
Ba phút sau, anh đã đang trên đường tới đảo Capri.
Chiếc thuyền tử từ rời bến, thận trọng đi theo đúng luồng lạch. Khi đã ra tới đường giới hạn bên ngoài, nó lao về phía trước, chồm lên hẳn khỏi mặt nước.
Trên thuyền đầy những khách du lịch từ nhiều nước khác nhau, vui vẻ trò chuyện bằng bao nhiêu thử ngôn ngữ. Không ai để ý gì tới Robert. Anh đi tới một quầy rượu nhỏ nơi bán những đồ uống. Anh nói với tay chủ quán:
– Cho tôi vodka pha.
– Thưa ông, vâng.
Anh nhìn tay chủ quán pha rượu.
– Đây thưa ông.
Robert cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm. Ann đập mạnh ly rượu xuống mặt quầy:
– Lạy Chúa, các người gọi thứ nầy là rượu à? – Anh nói. – Mùi như nước đái ngựa vậy. Có chuyện gì với bọn người Italia khốn kiếp các người thế hả?
Mọi người xung quanh nhìn anh chòng chọc.
Người chủ quán nói, cứng cỏi.
– Xin lỗi, thưa ông, chúng tôi đã dùng thứ tốt nhất.
– Đừng nói với tao chuyện cứt đái đó.
Một người Anh gần đó dằn giọng.
– Ở đây có phụ nữ. Tại sao ông không chú ý ngôn từ một chút?
– Tôi không cần phải chú ý gì hết. – Robert quát lên. – Các người có biết ta là ai không? Ta là sĩ quan Robert Bellamy. Và họ lại còn gọi đây là một chiếc thuyền chứ? Đúng là một khúc gỗ bỏ đi.
– Anh đi lại mũi thuyền và ngồi xuống. Anh có thể cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn theo. Tim anh đập thình thịch, nhưng cuộc chơi đâu đã xong.
Khi chiếc thuyền ghé vào đảo Capri, Robert bước tới quầy bán vé xe bus. Một người đàn ông lớn tuổi đang đứng trong quầy bán vé.
Một vé. – Robert quát lên. – Và nhanh lên. Tôi không có cả ngày đâu. Ông đã quá già nua cho việc bán vé rồi, đúng thế. Ông nên ở nhà. Có thể vợ ông đang dan díu với tất cả đám hàng xóm đấy.
Ông già đã toan nổi cơn lôi đình. Những người đi qua đều nhìn Robert một cách khó chịu. Robert chộp lấy chiếc vé và bước vào chuyến xe chật ních người. Họ sẽ nhớ mình, anh nghĩ một cách quả quyết.
– Anh đang để lại một cái đuôi mà chẳng ai là không thấy Khi chiếc xe dừng lại, Robert chen ra khỏi đám đông. Anh đi theo phố Vittoro Emanuele ngoằn ngoèo, tới khách sạn Quisiana.
– Tôi cần một phòng. – Anh nói với người nhân viên sau quầy.
– Tôi xin lỗi. – Người nhân viên kia đáp. – Nhưng chúng tôi hết phòng rồi. Có…
Robert đưa cho anh ta sáu mươi ngàn lia.
– Phòng nào cũng được.
– Ồ, trong trường hợp đó, tôi nghĩ là chúng tôi có thể thu xếp cho ông được, thưa ông. Xin ông làm đăng ký ạ?
Robert viết tên: Sĩ quan Robert Bellamy.
– Ông sẽ ở chỗ chúng tôi bao lâu, ông sĩ quan?
– Một tuần.
– Được lắm. Cho tôi xin hộ chiếu của ông?
– Tôi để nó cùng với hành lý. Vài phút nữa nó sẽ được mang lại đây.
– Tôi sẽ cho người đưa ông lên phòng.
– Bây giờ thì không. Tôi phải ra ngoài một chút đã. Tôi sẽ trở lại ngay.
Robert rời khỏi tiền sảnh khách sạn và đi ra phố.
Những kỷ niệm như luồng gió lạnh quất vào đầu anh.
Anh đã từng đi dạo ở đây với Susan, thăm thú những đường phố nhỏ hẹp, và đi dạo dọc trên phố Ignazio và Li Campo. Đó là những ngày huyền diệu. Họ đến thăm khu Grotta Azzurra và uống cà phê sáng ở quảng trường Umberto. Họ đi xe bus lên Anacapri vả cưỡi lừa đi Villa Jovis, ngồi nhà của Tiberus và đi bơi trong vùng nước màu xanh lục ở Marina Piccola. Họ đi mua sắm dọc trên phố Victorio Emanuele và ngồi ghế đu lên đỉnh Solaro, chần họ lướt trên đám lá nho và những bụi cây nhỏ. Về phía bên phải, họ có thể nhìn thấy những ngôi nhà chạy dài xuống sười núi tới sát biển, những bụi cây đậu chổi hoa vàng rực bao phủ mặt đất mọt chuyến đi mười một phút trên một vùng đất huyền thoại với những cây cối xanh ngát, những ngôi nhà trắng và xa xa là vùng biển xanh. Trên đỉnh núi, họ đã uống cà phê ở quán Barbarossa và rồi đi vào một ngôi nhà thở nhỏ để tạ ơn Chúa đã phù hộ cho họ và cảm ơn lẫn nhau.
Robert đi trở lại trạm xe bus ở quảng trường Umberto, và lên xe trở về, lặng lẽ trà trộn vào những hành khách khác. Khi xe dừng lại ở bến sau cùng, anh bước ra, thận trọng tránh người bán vé lúc trước.
Anh đi tới cái kiốt ở bến tàu. Bằng một giọng đặc sệt Tây Ban Nha, Robert hỏi:
– Bao nhiêu phút nữa thì có tàu đi Iscbia?
– Chừng hai mươỉ phút.
– Cám ơn. – Robert mua một vé.
– Anh đi vào cái quán ở trước bến cảng và kiếm một chỗ ngồi ở phía trong, nhấm nháp ly rượu. Lúc nầy thì không nghi ngờ gì là họ đã tìm thấy chiếc xe, và cuộc săn lùng anh đang khép chặt lại. Anh mở rộng tấm bản đồ châu Âu ra trong đầu. Việc anh quay lại Pháp sẽ không có ý nghĩa gì. Vậy là Pháp, Robert nghĩ. Một bến cảng đông đúc để rời Italia.
Civitavechia. Mình phải đến Civitavechia. Du thuyền Thanh Bình.
Anh đổi tiền lẻ ở chỗ chủ quán và tới gọi điện thoại. Người nhân viên tổng đài hàng hải phải mất tới mười phút để nối máy cho anh. Susan trả lời gần như ngay lập tức.
– Bọn em đang chờ tin anh.
Bọn em. Anh thấy điều đó thật thú vị.
Động cơ đã được sửa xong. Sáng sớm chúng em có thể tới Naples. Chúng em sẽ đón anh ở đâu?
Để cái du thuyền Thanh Bình tới đây thì quá mạo hiểm. Robert nói:
– Em có nhớ cái chỗ xuôi ngược đều giống nhau đó không? Chúng ta đã đi tới đó trong tuần trăng mật.
– Cái gì?
– Anh đã nói đùa về nó bởi vì anh đã kiệt sức đấy.
Đầu dây đằng kia im lặng. Rồi tiếng Susan dịu dàng:
– Em nhớ.
– Du thuyền có thể đón anh ở đó vào ngày mai được không?
– Chờ một tí.
Anh chờ. Susan trở lại máy.
– Được bọn em có thể ở đó.
– Tốt. – Robert ngần ngại. Anh nghĩ tới tất cả những người vô tội đã chết. – Anh đang đòi hỏi ở em nhiều quá. Nếu mà họ tìm ra việc em đã giúp anh thì em có thể gặp nguy hiểm khủng khiếp.
– Đừng lo. Chúng em sẽ gặp anh ở đó. Cẩn thận nhé.
– Cám ơn.
Liên lạc bị cắt.
Susan quay lại với Monte Banks.
– Anh ấy sẽ đến.
Tại trụ sở SIFAR ở Rome, họ đang nghe câu chuyện trên phòng liên lạc. Có bốn người đàn ông trong phòng.
Người nhân viên kỹ thuật nói:
– Chúng tôi đã ghi lại trong trường hợp ngài muốn nghe một lần nữa, thưa ngài.
Đại tá Cesar đưa mắt hỏi ý Frank Johnson.
– Phải. Tôi muốn nghe phần nói về nơi họ sẽ gặp nhau. Có vẻ như là anh ta nói chỗ xuôi ngược. Đó là một nơi nào ở Italia?
Đại tá Cesar lắc đầu.
– Tôi chưa bao giở nghe thấy. Chúng ta sẽ kiểm tra. – Ông ta quay lại người trợ lý. – Tìm trên bản đồ xem. Và cứ giám sát tất cả các liên lạc đi và đến của du thuyền Thanh Bình.
– Thưa ngài, vâng.
° ° °
Chuông điện thoại lại kêu và Pier định đứng dậy để trả lời máy.
– Để yên. – Một trong hai người đàn ông nói. Anh ta bước đến chỗ điện thoại và nhấc máy.
– Hello!
Anh ta nghe một phút rồi ném cái máy xuống và quay lại phía người đồng nghiệp.
– Bellamy đã đi thuyền tới Capri. Chúng ta đi thôi.
Pier nhìn hai người đàn ông vội vã ra cửa và nghĩ: Chúa không có ý định cho mình ngần ấy tiền, hẳn là thế. Mình mong rằng anh ấy thoát được.
Khi chiếc phà đi Ischia cặp bến, Robert hoà vào đám đông trèo lên bờ. Anh cố thu mình, tránh nhìn vào mắt mọi người. Ba mươi phút sau, chiếc phà cặp vào Ischia. Robert xuống và đi tới một quầy bán vé trên cầu tầu. Một tấm biển thông báo cho thấy chuyến phà đi Soriento sẽ khỏi hành sau mười phút.
– Cho một vé khứ hồi đi Soriento. – Robert nói.
Mười phút sau, anh đã trên đường đi Sonento, trở lại đất liền. May ra thì cuộc săn lùng sẽ bị hướng tới Capri, Robert nghĩ. May ra.
° ° °
Chợ thực phẩm ở Soriento chật ních. Những người nông dân từ ngoại ô vào mang theo hoa quả tươi và rau, và những máng lưỡi bò chất đống trên những quầy thịt. Đường phố đầy những người qua lại.
Robert tiến đến bên người đàn ông to béo mặc một cái áo choàng bẩn thỉu đang chất hàng lên một xe tải.
– Xin lỗi ông – Robert nói bằng một thứ tiếng Pháp hoàn hảo. – Tôi đang tìm phương tiện đi Civitavechia. Ông có đi về hướng đó không?
– Không. Salerno. – Ông ta chỉ về phía một người đàn ông đang chất hàng lên một cái xe tải gần đó. – Guiseppe có thể giúp ông được.
– Cảm ơn.
Robert đi đến chiếc xe tải kia.
– Thưa ông, liệu ông có tình cờ đi Civitavechia không?
– Có thể. – Người đàn ông kia đáp lại một cách hờ hững.
– Tôi sẽ vui lòng được trả tiền.
– Bao nhiêu?
Robert đưa cho ông ta một trăm ngàn lia.
– Với ngần nầy tiền thì ông có thể mua cho mình cả một vé máy bay đi Róme, phải thế không?
Robert lập tức nhận ra ngay sai lầm của mình. Anh nhìn quanh vẻ sợ hãi.
– Sự thật là mấy chủ nợ đang theo dõi tôi ở sân bay. Tôi cẩn đi bằng xe tải mà.
Người đàn ông kia gật đầu.
– À tôi hiểu. Được, lên đi. Chúng ta sẽ đi ngay đấy.
Robert há hốc mồm.
– Tôi rất mệt mỏi. Nói thế nào nhỉ? Mệt phải không ông có bằng lòng nếu cho tôi ngủ ở thùng xe không?
– Đi đường xóc lắm đấy, nhưng tuỳ ông thôi.
– Cám ơn.
Thùng chiếc xe tải nầy chết đầy những thùng và hòm rỗng. Guiseppe nhìn Robert trèo lên và ông ta đóng tấm chắn đằng sau lại. Trên thùng xe, Robert giấu mình sau mấy cái thùng. Anh chợt thấy mình mệt mỏi đến thế nào.
Cuộc săn lùng đã bắt đầu làm cho anh kiệt sức.
Anh đã không ngủ bao lâu rồi nhỉ? Anh nghĩ tới Pier và hình ảnh cô ta đã đến với anh đêm qua, đã làm cho anh cảm thấy mình lại là một người đàn ông hoàn toàn. Anh hy vọng là cô đã đúng. Robert ngủ thiếp đi.
Trong cabin xe, Guiseppe đang nghĩ về người hành khách của mình. Có tin về một người Mỹ mà nhà chức trách đang truy lùng. Người khách nói giọng Pháp nhưng trông như một người Mỹ, và ông ta ăn mặc như một người Mỹ. Cũng đáng kiểm tra xem. Có thể có phần thưởng ngon lành.
Một giờ sau, tại một nơi dừng dành riêng cho xe tải trên xa lộ, Guiseppe đỗ trước một cây xăng.
– Bơm đầy đi. – Ông ta nói.
Ông ta đi vòng lại sau xe và nhìn vào thùng xe.
Người khách của ông ta đang ngủ.
Guiseppe đi vào trong quán ăn và gọi điện cho cảnh sát địa phương.