Ân Sủng Của Tạo Hoá

Chương 26


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trì Ngộ vẫn luôn muốn hẹn Chu Vũ ra ngoài trò chuyện, thăm dò thái độ người kia, để xem quan hệ giữa anh ta và Nhiễm Cấm nông sâu thế nào, vì lý do gì lại kiên quyết đứng về phía Nhiễm Cấm mà hoàn toàn bỏ qua những đối tác khác.

Tiếc là, hiện tại dường như Chu Vũ không muốn cho cô cơ hội.

Hai ngày sau, Tề Đồng nói với Trì Ngộ rằng cô phát hiện ra Chu Vũ có một thói quen, đó là thường đến một nhà hàng Ý gần công ty dùng bữa.

Chu Vũ lớn lên ở nước ngoài, sau này mới về nước, vậy nên khẩu vị của anh ta cũng giống người nước ngoài.

Nhà hàng Ý này là nhà hàng yêu thích nhất của anh ta.

Thứ tư hàng tuần, bếp trưởng của nhà hàng sẽ cho ra mắt món mới, Chu Vũ luôn muốn là một trong những người được nếm thử đầu tiên, nhất định sẽ xuất hiện.

Sau khi nhận được tin này, Trì Ngộ đến nhà hàng này dùng bữa mấy lần, quả thật gặp được Chu Vũ.

Trì Ngộ âm thầm quan sát, phát hiện thấy khi ăn, mặt anh ta không có cảm xúc gì, ăn cũng rất nhanh.

Theo dõi mấy ngày, đến thứ Tư, khi sản phẩm mới được tung ra, Trì Ngộ đến nhà hàng rất sớm, chọn bàn gần nơi Chu Vũ thường ngồi nhất, gọi vài món ăn, đợi người.

Sau khi Chu Vũ đến, vẫn ngồi vào chỗ cũ.

Trì Ngộ đứng dậy, đi đến bàn anh ta, không nói gì mà trực tiếp ngồi xuống phía đối diện.

Anh ta sửng sốt vì người vừa xuất hiện bất ngờ, ngẩng đầu nhìn thấy là Trì Ngộ, không đợi cô lên tiếng đã nói:

“Về chuyện Quỹ đạo Mặt trăng tôi không có gì để nói, tôi nhất định sẽ hợp tác với Nhiễm tiểu thư.”

Trì Ngộ tựa vào lưng ghế, hỏi anh ta: “Tôi có thể biết lý do tại sao anh lại kiên quyết chọn Nhiễm Cấm như vậy không?”

“Không có lý do nào cả, tôi tin vào nhân cách của cô ấy.” Thái độ của Chu Vũ rất kém, lại mang theo ý cười mỉa mai “Cô ấy khác với những kẻ cặn bã như cô, luôn tơ tưởng đến việc cướp đoạt của người khác!”

Trì Ngộ: “……”

Mặc dù ngay khi vừa lên tiếng đã bị mắng, nhưng không phải Trì Ngộ không thu hoạch được gì.

Chu Vũ ở trước mắt cô, suy nghĩ cực đoan, cố chấp, cách biểu đạt cũng có chút vấn đề, nhìn không giống một thương nhân khôn khéo.

Hơn nữa, Trì Ngộ nghĩ thầm trong lòng, thứ mình muốn lấy lại là tài sản của nhà họ Trì, mình trở thành “Người khác” từ khi nào?

Chu Vũ trực tiếp viết lên mặt rằng việc gặp gỡ Trì Ngộ đã quấy rầy thú vui ăn uống của anh ta, anh ta không muốn ở lại nữa.

Đúng lúc này, người phục vụ đem lên bánh su kem Trì Ngộ tuỳ tiện gọi lúc nãy, nhìn thấy cô chuyển sang bàn bên cạnh liền quay người đưa đến.

Chu Vũ liếc nhìn người phục vụ, cố tình săm soi đĩa bánh su kem, nói: “Tôi không gọi loại bánh mì này.”

Người phục vụ cười nói: “Đây là bánh do tiểu thư ngồi đối diện gọi.” Sau đó đặt đĩa bánh trước mặt Trì Ngộ.


Vẻ mặt của Chu Vũ bất chợt trở nên mất tự nhiên, Trì Ngộ nhận ra điều này, sau một cái nhíu mày ngắn ngủi, cố ý nói:

“Tôi nghe Sở Duy nói anh thích ăn nhất là bánh su kem nên mới cố tình gọi.

Dù cho chúng ta có bàn chuyện làm ăn không thành thì cũng nên ngồi xuống thưởng thức món ăn mình thích.”

Chu Vũ nghe cô nói câu này, bất giác ngồi thẳng người lên, hơi tức giận, tốc độ nói cũng nhanh hơn, không giấu được sự chột dạ: “Nhưng bây giờ tôi không muốn ăn.”

Sau đó anh ta đứng dậy và rời khỏi nhà hàng.

Tất nhiên là Trì Ngộ lừa anh ta, Sở Duy chưa từng nói Chu Vũ thích ăn bánh su kem, đây là món Trì Ngộ gọi cho chính mình.

Nhớ lại quá trình quan sát Chu Vũ ăn cơm trong mấy ngày qua, có thể thấy anh ta chỉ là đang ngấu nghiến thức ăn, không hề có cảm giác thưởng thức hương vị.

Giống như đang hoàn thành nhiệm vụ.

Đây là nhà hàng yêu thích của anh ta.

Hơn nữa, tại sao một người sống ở nước ngoài lâu như vậy lại nói món bánh su kem trong nhà hàng mà anh ta thường đến là bánh mì?

Mu bàn tay Trì Ngộ từ từ ghé sát môi cô, chìm đắm trong suy nghĩ.

Sau buổi họp lớp, Trì Ngộ và Tề Đồng vẫn luôn giữ liên lạc với Sở Duy.

Sở Duy bận rộn với công ty riêng của mình, hẹn nhau mấy lần, khó khăn lắm mới sắp xếp được thời gian ăn cơm với hai cô.

Sở Duy vẫn lo lắng về sự bất thường của chồng mình, muốn thông qua bữa ăn này để nhờ Tề Đồng giúp cô điều tra, không ngờ hai người bạn học cũ vẫn để tâm đến chuyện của cô, đã bắt đầu cuộc điều tra.

Sở Duy định cảm ơn họ, nhưng đã bị một câu nói Trì Ngộ đột ngột ném ra làm ngây người.

“Cậu có từng nghĩ rằng Chu tiên sinh ở bên cạnh cậu, có thể không phải là chồng cậu mà là một người khác không?” Trì Ngộ nói, “Một người trông rất giống anh ấy.”

Biểu cảm trên mặt Sở Duy chợt cứng đờ, hành động uống nước cũng dừng lại nửa chừng, cô cầm chiếc cốc bằng cả hai tay nhưng đã quên nâng nó lên.

“Các cậu điều tra được gì à?”

Trì Ngộ nói với Sở Duy về cuộc gặp của cô với Chu Vũ tại nhà hàng Ý hôm đó, cũng như những điểm bất thường cô phát hiện được.

“Theo mình biết, chồng cậu lớn lên ở nước ngoài, hẳn sẽ quen thuộc với những món bánh ngọt kiểu phương Tây, huống chi đó còn là nhà hàng anh ấy hay đến.

Lúc bánh su kem được đưa lên, anh ấy còn cố ý nhìn chằm chằm vào nó, nói bánh su kem thành bánh mì…….

Mình cảm thấy không hợp lý lắm.”

Vai Sở Duy hơi co lại trong khi nghe Trì Ngộ nói, ánh mắt dán chặt vào mắt Trì Ngộ, không chớp một cái, não cô đang vận hành với cường độ cao, cố gắng nhớ lại những chi tiết đáng ngờ mà mình đã bỏ lỡ trước đây để liên kết với lời nói của Trì Ngộ.

Tề Đồng tiếp lời Trì Ngộ: “Coi như nhất thời nói nhầm đi, nhưng mà A Duy, cậu có phát hiện sau khi chồng cậu trở về từ Thượng Hải, biểu hiện của anh ấy trong các cuộc phỏng vấn và các hoạt động bên ngoài rất thiếu chuyên nghiệp và rụt rè không? Cậu có biết chuyện xảy ra với anh ấy ở Thượng Hải không? ”

Sở Duy quả nhiên là không biết gì: “Thật ra thì mình từng điều tra, một chiếc xe của chi nhánh Thượng Hải của anh ấy đâm vào lan can đường cao tốc, đầu xe nát bấy.

Có người nói lúc ấy Chu Vũ cũng có mặt ở đó, cũng có người nói, lúc đó anh ta không có mặt, chỉ có trợ lý của anh ta thôi.


Việc này không được camera giám sát trên cao tốc ghi lại nên mình cũng không có bằng chứng rõ ràng.

Nhưng anh ấy chỉ ở Thượng Hải vỏn vẹn nửa tháng, sau khi quay về mình xem khắp người anh ấy không thấy vết thương nào, không giống như gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy.”

Tề Đồng và Trì Ngộ đều ngừng ăn uống, hết sức chăm chú nghe cô nói chuyện.

Sở Duy tiếp tục nói: “Không sợ các cậu cười chê, sau khi anh ấy từ Thượng Hải trở về, bọn mình cũng không sinh hoạt vợ chồng.

Phần lớn thời gian anh ấy ngủ trong phòng làm việc, nói là công ty có rất nhiều việc phải làm, đủ loại dự án lớn nhỏ, không có thời gian dành cho mình.

Thỉnh thoảng cùng nhau nằm trên giường, thái độ của anh ấy đối với mình rất hờ hững, đôi lúc còn không thèm che đậy.

Có một lần, thậm chí mình còn nhìn thấy sự chán ghét chưa kịp rút đi trong mắt anh ấy.

Anh ấy thật sự……

Mình cảm thấy anh ấy đang chán ghét mình, ghê tởm mình, còn có cảm giác……

Mình không diễn tả được, giống như bọn mình trước nay đều là người xa lạ, chưa từng quen biết nhau.

Cậu nói anh ấy bị người khác thay thế, chuyện này không phải mình không nghĩ tới, cũng như trong phim ấy, bị thế thân bởi anh em sinh đôi lưu lạc bên ngoài, hoặc là bởi một người phẫu thuật thẩm mỹ gương mặt cho giống anh ấy.”

Tề Đồng định nói “Đúng đó, chắc chắn là bị đánh tráo rồi”, ai ngờ, sau khi kể ra một đống lớn như vậy, Sở Duy lại nói: “Nhưng mình có thể xác định trăm phần trăm, anh ấy vẫn là anh ấy, không phải người khác.”

Tề Đồng buột miệng thốt lên: “Tại sao?”

Đôi mắt u sầu của Sở Duy hiếm khi lộ ra vẻ chắc chắn:” Bởi vì anh ấy bị dị ứng với đậu phộng.”

Trì Ngộ có thể đoán được Sở Duy sẽ nói gì tiếp theo.

“Đầu tiên, mình loại trừ khả năng là sinh đôi.

Dù anh em song sinh có giống nhau thế nào đi nữa thì cũng sẽ có một số điểm khác biệt, không thể đến mức ngay cả người bên gối như mình cũng không nhận ra.

Như vậy thì chỉ còn lại một khả năng, chính là có người phẫu thuật thay đổi gương mặt giống anh ấy.”

“Mình nghe nói kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ bây giờ tiến bộ lắm, có thể làm được việc này.

Sau đó mình lại nghĩ, người ta có thể phẫu thuật để giống anh ấy, nhưng không thể thay đổi cả dị ứng thể chất cũng giống như vậy được.

Trước đây, mình từng nghi anh ấy ngoại tình, nhưng sau khi đọc một quyển tiểu thuyết thì đã chuyển hướng suy nghĩ, khả năng anh ấy bị thay thế cao hơn là lừa dối mình.

Để tìm sự thật, mình cho bơ đậu phộng vào bữa sáng của anh ấy.

Tận mắt mình chứng kiến anh ấy ăn xong, còn hi vọng anh ấy sẽ không dị ứng, không có bất kỳ phản ứng khác thường nào, vậy thì có thể chứng minh người đàn ông đột nhiên lạnh nhạt trước mắt không phải là chồng mình.

Nhưng……

điều khiến mình tuyệt vọng chính là anh ấy thật sự bị dị ứng sau khi ăn, bị phát ban đỏ khắp người giống hệt những lần dị ứng trước đó.”

Nói đến đây, hai vai Sở Duy yếu ớt rũ xuống, “Hơn nữa, ngoại trừ gương mặt thì hình thể cũng giống nhau như đúc, cho nên mình có thể khẳng định đó là anh ấy, là Chu Vũ.

Người thì vẫn vậy, chẳng qua là lòng đã đổi thay.”

……

Kết thúc bữa cơm, cả Trì Ngộ và Sở Duy đều không ăn được bao nhiêu.


Những việc được thảo luận hôm nay quá ly kỳ, khiến họ rơi vào trạng thái hoang mang như gặp ác mộng, lại không thể tỉnh dậy.

Tề Đồng ngồi một bên thật sự không muốn lãng phí, suýt chút nữa ăn luôn cả cột nhà.

“Bọn mình sẽ tiếp tục điều tra Chu tiên sinh.” Trước khi đi, Trì Ngộ nói thay Tề Đồng, “Có tin gì mình sẽ liên hệ với cậu đầu tiên.”

Suy nghĩ của Sở Duy còn đang rối loạn, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ừ, cảm ơn các cậu đã nghe mình kể mấy chuyện này.

Thời gian qua mình mệt mỏi lắm, mọi chuyện đều dồn nén trong lòng, cũng không thể tuỳ tiện nói với người khác.

Có lẽ các cậu đã nghe nói rồi, nhà họ Chu hiện tại như chỉ mành treo chuông, một chút rắc rối có thể giết chết cả công ty.

Ba anh ấy còn đến tìm mình, mong mình tiếp tục giúp đỡ anh ấy, ba chồng đối xử với mình rất tốt, cho nên……

Aizzz! Nếu điều tra được bất cứ chuyện gì, phiền hai người giữ kín, chỉ cần nói với một mình mình thôi, mình sẽ trả giá gấp đôi.”

Nói đến đây, Tề Đồng vừa mới xoa bụng khóc lên khóc xuống chợt sáng mắt.

Được rồi, có câu này, tự dưng lại có tinh thần chiến đấu!

Trì Ngộ an ủi cô vài câu, cô cười nói với Trì Ngộ: “Mình sẽ cố gắng hết sức nói giúp cậu chuyện Quỹ đạo Mặt trăng với Chu Vũ.

Hy vọng lời nói của mình còn chút giá trị.”

Ngay cả khi đang đi trong màn sương dày đặc, Sở Duy vẫn rất thông minh, từ lâu đã biết được mục đích của Trì Ngộ.

Trì Ngộ nhìn xe cô dần đi xa, mái tóc dài bất chợt bị gió lạnh vén lên.

Lớp tuyết dày đặc từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng phủ lên thành phố một màu trắng bạc chói mắt.

Trì Ngộ ngồi vào xe, Tề Đồng liên tục nói gì đó nhưng cô không hề nghe thấy.

Đèn neon của thành phố được bao phủ bởi gió và tuyết, tựa như ảo ảnh kéo dài đến vô tận.

“Mình muốn vào Trì thị làm việc.”

Tề Đồng đang thảo luận về kế hoạch cử nhân viên theo dõi động tĩnh của Chu Vũ bất kể ngày đêm thì Trì Ngộ đột ngột nói ra câu này.

“Nhiễm Cấm nói đúng.” Trì Ngộ mệt mỏi dựa vào lưng ghế, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc xoăn dài che khuất nửa khuôn mặt, Tề Đồng không thể thấy rõ cảm xúc của cô, “Bây giờ mình cũng không khác gì đám người nhà cậu hai.

Mấy năm nay, toàn bộ sức lực mình đều dồn hết vào việc nghiên cứu, không có chút hiểu biết gì về việc kinh doanh của chị mình, hiện tại căn bản không thể quản lý được Trì thị.

Dù Nhiễm Cấm có giao Tập đoàn cho mình thì nó cũng nát bét dưới tay mình.”

Trì Ngộ cười tự giễu, nói: “Nếu mình là Chu Vũ, mình cũng sẽ chọn hợp tác với Nhiễm Cấm thay vì một kẻ tay ngang.”

Tề Đồng nói: “Đúng là chị Ngộ có ngộ tính cao nha, vào Trì thị làm việc là ý kiến hay đó, nhưng mà……

Cậu muốn làm gì? Như cậu nói thì cậu không có khái niệm gì về ngành năng lượng, định làm việc thế nào?”

Trì Ngộ đã suy nghĩ đến việc này: “Làm trợ lý cho Nhiễm Cấm.”

Tề Đồng: “……

Trợ lý? Aizzz, ý kiến này cũng hay.

Làm trợ lý không những có thể cướp người của chị ấy, mà còn biết được chị ấy đã đi đâu, tiếp xúc với những ai, không chừng còn có ích cho vụ án của chị cậu nữa.”

Trì Ngộ “Ừm” một tiếng: “Mình cũng nghĩ như vậy.”

“Có điều, như vậy không phải là lịch trình cá nhân của chị ấy sẽ bị lộ sao? Hơn nữa, cậu cảm thấy chị ấy có thể chấp nhận nguy cơ để cậu dần dần thay máu cả Tập đoàn bằng người của cậu à?”

Trì Ngộ nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Tề Đồng, nói: “Cô ta không chấp nhận thì cũng buộc phải chấp nhận.”

Sau khi xác định được phương hướng rõ ràng trong lòng, đêm nay không phải làm bánh rán lật qua lật lại trên giường nữa, Trì Ngộ chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Sáng hôm sau, Trì Ngộ lập tức đi đến tầng mười tám cao ốc U.P, nhân viên lễ tân nhìn thấy cô liền chào hỏi: “Tiểu Trì tổng! Nhiễm tổng còn chưa đến ạ.”


“Tôi không tìm cô ấy.” Trì Ngộ nói, “Trợ lý của Nhiễm tổng đâu?”

“Trợ lý Nhiễm tổng? À, dạ! Tôi sẽ gọi Tiểu Trương đến ngay.”

“Gọi nhân sự đến luôn.”

“Dạ……”

Tiểu Trương vừa đến công ty, còn chưa kịp uống miếng nước ăn miếng bánh, vẫn đang đứng ở bãi đỗ xe đã bị lễ tân gọi điện thoại liên tục hối thúc, vội vàng cùng người của bộ phận nhân sự chạy lên văn phòng Nhiễm Cấm.

Hai người vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy, ngồi sau bàn làm việc của Nhiễm tổng không phải là gương mặt quen thuộc.

Khi ra khỏi văn phòng, họ vẫn còn trong trạng thái mê man.

“Vậy thì……” Nhân sự nói với Tiểu Trương, “Trước mắt cô chuyển sang phòng kế hoạch được không? Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên để xin chỉ thị.

Nhưng tiểu Trì tổng đã mở miệng, hẳn là……”

Trì Ngộ cũng có cổ phần ở công ty, là một trong những cổ đông lớn, hơn nữa, với những chuyện đã xảy ra gần đây thì bên phía nhân sự ít nhiều gì cũng có thể nhận ra khuynh hướng của Hội đồng quản trị đối với Trì Ngộ.

“Có chuyện gì vậy?”

Hai người đang nói nửa chừng, Nhiễm Cấm từ cuối hành lang đi đến.

Hôm nay trời rất lạnh.

Nhiễm Cấm vẫn mặc bộ vest đen tiêu chuẩn, bên ngoài khoác một chiếc áo len cùng màu dài đến đầu gối, chiếc khăn cashmere màu xanh hoàng gia* quấn trên cổ, khuôn mặt trắng sáng như tuyết của nàng nằm giữa màu đen của tóc và quần áo càng trở nên trong suốt.

*Khăn cashmere xanh hoàng gia:

Nhân sự lặp lại những gì Trì Ngộ đã nói với họ vừa rồi.

Nhiễm Cấm im lặng một lúc, mới nói: “Cô đi làm việc trước đi.”

Nhiễm tổng đã mở miệng, nhân sự và Tiểu Trương phải đến phòng kế hoạch trước.

Trên đường đi, Tiểu Trương quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Nhiễm Cấm bước vào văn phòng.

Tiểu Trương nhớ lại vô số lần co rúm người trước khí thế uy nghiêm của Nhiễm tổng, từ đáy lòng hết sức tạ ơn tiểu Trì tổng đã giúp cô xa rời bể khổ.

Đẩy cửa văn phòng ra, thấy Trì Ngộ đang tưới nước cho chậu trầu bà vàng* trong góc.

*Trầu bà vàng:

Nghe thấy tiếng cửa chuyển động, Trì Ngộ cũng không quay đầu nhìn Nhiễm Cấm: “Chị cũng hay thật, trồng trầu bà mà cũng làm héo úa thế này được.

Bao lâu rồi chị không tưới nước cho nó vậy?”

Quả thật Nhiễm Cấm đã quên mất, khoảng thời gian này quá bận, trợ lý Tiểu Trương cũng bị nàng trưng dụng đến mức vắt giò lên cổ, hơn nữa văn phòng của nàng, ngoại trừ kẻ ba gai như Trì Ngộ thì không có ai dám tự tiện xông vào, thế nên chậu cây đáng thương này đã ủ rũ cúi đầu khá lâu.

“Nghe nói em sẽ làm trợ lý cho tôi.” Nhiễm Cấm cởi khăn quàng cổ, “Điều Tiểu Trương sang phòng kế hoạch?”

“Ừm.” Trì Ngộ đặt bình phun nước xuống, xoay người, chống một tay lên bàn làm việc, “Đúng vậy Nhiễm tổng.

Từ hôm nay trở đi, tôi chính là trợ lý của chị.”


.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận