Tuyết Lạc nhẹ nhàng đi vào trong tìm khắp nơi chỉ nhìn thấy Ái Lệ đang quét dọn Nguyệt Như cung.
“Lại là Ái Lệ.” Tuyết Lạc bĩu môi rồi đi mất.
Không phải giờ ngọ là lúc hắn ở trong Nguyệt Như cung sao? Đã ba năm rồi có đến sớm hay muộn điều không nhìn thấy hắn, tại sao Ái Lệ lại ở trong đó chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn đang ở đâu chứ?
Hi Hoa cung_ nơi ở của Đăng Kỳ.
Tuyết Lạc dung ung bước vào Hi Hoa cung “Đại điện hạ lâu rồi không gặp!”
“Tiểu điện hạ!” Đăng Kỳ cúi đầu chào Tuyết Lạc.
“Không biết tiểu điện hạ tìm thần có chuyện gì? Đăng Kỳ vừa nói vừa mời Tuyết Lạc ngồi.
Hắn ra hiệu cho người làm đi pha trà.
“Lúc nảy ta có đến Nguyệt Như cung nhưng không gặp Bạch Thanh Phong mà lại nhìn thấy biểu tỷ Ái Lệ của ta rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu điện hạ có điều không biết.
Ba năm trước, Hỏa đế ban hôn cho Thanh Phong và Ái Lệ nhưng đệ ấy không đồng ý rồi bỏ đi và biệt tích đến bây giờ.
Do Thanh Phong bỏ đi biệt tăm biệt tích khiến Ái Lệ bị mọi người xem là vô dụng nên hôn phu mới không cần và đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Hỏa đế vì thấy thương xót nên đã cho cô ấy ở lại Nguyệt Như cung.”
“Ban hôn? Tại sao ta không nghe Ngạn Phát nhắc đến chứ? Bạch Thanh Phong mất tích mà hắn cũng im lặng không cho ta biết.
Đúng là quá quắt.”
“Xin điện hạ bớt giận!”
“Ta phải đi hỏi hắn cho ra lẽ mới được.
Đại điện hạ! Cáo từ!”
“Để ta tiễn điện hạ!” Đăng Kỳ nhanh nhẹn đứng dậy.
“Đa tạ đại điện hạ quan tâm nhưng ta đang rất gấp.” Tuyết Lạc dùng thuật di chuyển đi đến Thanh Minh điện.
“Ngạn Phát! Ngươi mau ra đây!” Tuyết Lạc hét lớn.
“Ái chà chà! Lâu ngày gặp lại chưa gì nàng đã lớn tiếng tìm ta rồi có phải là nhớ ta quá rồi không?” Ngạn Phát từ trong bước ra.
“Tự luyến.”
“Phải rồi ta cũng đang có chuyện cần tìm nàng.” Nhanh chóng đổi chủ đề.
“Chuyện gì mà phải cần tìm ta?”
“Ở đây không tiện nói, hay là chúng ta ra sau Thanh Minh điện đi!” Hắn đảo mắt.
“Đi thôi!” Tuyết Lạc liền đi ra sau Thanh Minh điện cùng Ngạn Phát.
Sau Thanh Minh điện, Ngạn Phát lấy ra Trạch Dương kiếm chuẩn bị tấn công Tuyết Lạc.
“Nhất định hôm nay ta phải giết cô.” Ngạn Phát chầm chậm cầm Trạch Dương kiếm tiến về phía nàng.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Tuyết Lạc hoảng sợ lùi lại phía sau rồi ngồi bẹp xuống đất.
“Ta muốn làm gì? Tất nhiên là lấy mạng cô để sở hữu Hồng hoang chi lực rồi.” Giọng nói hắn đầy ma mị rồi giơ thanh kiếm chuẩn bị chém Tuyết Lạc.
“Dừng lại!” Một giọng nói quen thuộc cất lên, dưới ánh mặt trời bóng hình của hắn chắn trước Tuyết Lạc, một bóng hình hết sức quen thuộc.
“Bạch! Bạch Thanh Phong!” Tuyết Lạc nhìn thấy hắn liền đứng lên.
“Hahaha cuối cùng huynh cũng chịu xuất hiện trước mặt Tiểu Lạc rồi haha đệ thắng rồi.” Ngạn Phát đứng cười ngây ngốc.
“Hai người lừa ta?” Thanh Phong quay lại nhìn Tuyết Lạc.
“Đúng vậy a! Cái này gọi là điệu hổ ly sơn.” Tuyết Lạc nở nụ cười.
Đúng là y rồi, ta gặp được hắn rồi.
Đã ba năm trôi qua cuối cùng ta cũng đã tìm thấy hắn rồi.
“Tiểu Lạc nàng thấy cách này của ta hiệu nghiệm không?” Ngạn Phát vui vẻ nhìn Tuyết Lạc.
“Rất hiệu nghiệm!” Tuyết Lạc đáp.
“Không phải ta bảo đệ đưa Trạch Dương kiếm cho Tuyết Lạc sao? Sao lại thành thế này?” Hắn cau mày nhìn Ngạn Phát.
“Là Tiểu Lạc muốn chính tay huynh đưa cho nàng ấy nên đệ mới làm vậy.” Ngạn Phát gãi đầu nhìn hai người họ.
“Thân là tiểu điện hạ Ma Giới và công chúa điện hạ của Thiên Giới nếu không có vũ khí trong tay quả thật rất mất mặc.” Thanh Phong tiến về phía nàng đưa Trạch Dương kiếm cho nàng.
“Ta sẽ không nhận thanh kiếm này.”
“Tại sao?” Thanh Phong ngẩn ngơ.
“Bởi vì đó không phải là lời ta muốn nghe.” Tuyết Lạc nhìn hắn với ánh mắt ngập tràn hy vọng.
“Vậy cô muốn nghe cái gì?”
“Chính là câu nói của ba năm trước vào cái ngày cuối cùng ta ở Nguyệt Như cung.”
Thanh Phong nghe vậy liền cố nhớ lại chuyện cũ.
Mặt hắn bỗng đỏ lên rồi ho một cái “khụ”.
“Cô muốn nghe câu nói đó sao?”
“Đúng vậy a.”
“Trăng đêm nay có đẹp không?”
“Không phải câu này!” Tuyết Lạc bĩu môi.
“Vậy thì là câu nào chứ?” Hắn giả ngốc.
“Ngươi cố nhớ xem!”
“Ta….!Ta yêu nàng!” Mặt hắn đỏ ửng lên vì xấu hổ.
“Ta cũng vậy!” Tuyết Lạc mừng rỡ chạy đến ôm nhào lấy hắn.
Đây chính là câu nói cô mong đợi trong 3 năm qua.
Cô cứ tưởng cả đời này sẽ không bao giờ được nghe thấy câu nói này nữa.
Thật may quá hắn không say rượu, hắn đang nghiêm túc nói với cô.
Ta nói được câu đó rồi, nàng ấy đồng ý rồi, thành công rồi! Phải chi thời gian dừng lại, ta muốn có thể bên cạnh nàng ấy không bao giờ chia lìa.
“Hình như ta ở đây không đúng lúc thì phải.” Ngạn Phát lẩm bẩm rồi biến mất.
“Ba năm qua rốt cuộc chàng đã đi đâu chứ?”
“Ta vẫn luôn ở Thanh Minh điện! Bởi vì Nguyệt Như cung của ta đã bị kẻ khác chen chân vào rồi.”
“Là hôn thê của chàng có phải không?” Tuyết Lạc nhìn hắn.
“Hôn thê của ta chỉ có nàng thôi!” Hắn cười tươi nhìn nàng.
“Lẻo mép!”.