Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo

Chương 32: 32: Là Nàng Thật Sao



“Ta nhất định sẽ cho ả biết thế nào hậu quả của việc bắt cóc nhi nữ của ta!” Thiên Quân tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Phụ quân đừng trách Hoa Thần, tất cả điều là lỗi của con.

Con làm sai ắt sẽ phải bị phạt việc này không phải do Hoa Thần muốn đâu.

Thiên Giới và Hoa Giới xưa nay vốn hòa đồng, phụ quân không thể vì con mà đánh mất mối quan hệ này được.” Khả Như tiếp tục giả vờ khóc như thật.
“Con vẫn hiểu chuyện như vậy, sao phụ quân có thể trách con chứ?” Thiên Quân trìu mến nhìn Khả Như.”Nữ nhi có một thỉnh cầu không biết phụ quân có đồng ý không?”
“Con muốn gì cứ nói ra đi!”
“Trong năm năm qua, nữ nhi có để mắt tới một người nhưng lại bị Hoa Thần chia cắt khiến cho con…” Sau khi tạo mâu thuẫn cho Thiên Quân và Hoa Thần thì đến lúc ta phải trả công cho tiểu nha đầu ngốc rồi.
“Nói đi hắn ta là ai?” Thiên Quân mừng rỡ nói.
“Là…!Là Bạch Đăng Kỳ!” Đừng tưởng ta không nhìn ra muội và hắn có tình ý với nhau.
“Đó không phải là nhi tử của lão Hỏa đế sao?” Con gái ta thật có mắt nhìn mà.
“Đúng vậy a!” Mặt Khả Như ửng đỏ.

“Để ta đi gặp lão Hỏa đế một chút.” Thiên Quân nói xong liền vui vẻ rời đi.
“Đúng là lão già ngu ngốc, dễ dụ.” Khả Như cười nhạt rồi dùng thuật di chuyển rời đi.
Lan Lăng điện.
“Lạc Lạc! Nàng bế quan sao?” Bạch Thanh Phong xuất hiện trong Lan Lăng điện, dịu dàng hỏi.
“Ngươi…!À không! Chàng…!ra ngoài đi, hôm nay ta không được khỏe!” Tuyết Lạc ấp úng nói.
“Nàng không khỏe sao?” Không đúng đây không phải là Tuyết Lạc.
“Ừm…!Có lẽ là vậy.” Khả Như ơi là Khả Như, ngươi phải cố gắng giữ bình tĩnh để giả dạng tỷ tỷ.
“Nói mau, cô là ai?” Thanh Phong nắm mạnh tay của Tuyết Lạc.
“Đau a! Để ta nói.” Chắc nói cho hắn biết sẽ không sao đâu ha?
“Lạc Lạc đang ở đâu?” Mặt hắn tràn đầy sát khí như muốn phá nát nơi này.
“Ta là Khả Như, tỷ tỷ đang ở Băng Sơn.” Nói xong cô liền trở lại bộ dạng cũ
Rõ ràng ta nên nói tỷ ấy ở Thiên Giới sao lại thành ở Băng Sơn rồi.
Hắn không nói gì chỉ thả tay Tuyết Lạc rồi nhanh chóng dùng thuật di chuyển rời đi.
Băng Sơn.
“Ta phải nhanh chóng tìm Thảo Băng Sơn để hồi phục toàn bộ linh lực thôi.

Khả Như trở lại bộ dạng cũ, dùng linh lực bay lên đỉnh Băng Sơn.
Ái chà, chúng ta lâu rồi không gặp.

Lan La vừa nói vừa bay về phía Tuyết Lạc “Cô muốn lấy chúng sao? Nhưng ta sẽ không cho cô toại nguyện đâu!” Lan La nói xong liền tấn công Tuyết Lạc.

“Ngươi đến thật đúng lúc, ta cũng đang định đến tìm ngươi.” Biết rõ bản thân sau khi tẩy tủy rất yếu nhưng nàng vẫn giữ được phong thái của một Ma Tôn.

Tuyết Lạc nhanh nhẹn né đòn tấn công của Lan La, linh lực từ bàn tay đẩy mạnh nàng ta văng ra rồi bay đến hái Thảo Băng Sơn.


Lan La hóa phép móng tay liền trở nên sắc nhọn, cô ta muốn dùng móng tay để đánh lén Tuyết Lạc.

Bỗng một luồng linh lực xuất hiện tấn công Lan La khiến cô ta bị thương.
“Bạch Thanh Phong!” Tuyết Lạc tay cầm Thảo Băng Sơn ngạc nhiên nhìn hắn.
“Lạc Lạc, là nàng thật sao?” Hắn âu yếm nhìn nàng rồi lại ôm lấy nàng.

“Tuyết Lạc, hãy để ta bảo vệ nàng được không? Nghe Khả Như giả mạo nàng đã là cú sốc đối với hắn, đã vậy nàng còn một mình đi đến Băng Sơn khiến trong đầu hắn một lần nữa xuất hiện cảnh nàng bị tuyết cuốn đi của năm đó.

Hắn thật sự bị nàng doạ sợ rồi.
“Tùy chàng vậy.” Sao hắn biết ta ở đây chứ?
“Lan La đại sứ, thất lễ rồi! Hắn vừa dứt câu liền tiếp tục dùng linh lực tấn công Lan La khiến vết thương của nàng ta trở nên nặng hơn.
“Bạch Thanh Phong! Tuyết Lạc! Hai ngươi hãy đợi đó!” Lan La ôm vết thương bỏ chạy.
“Lúc nãy hình như cô ta dùng Yêu thuật.” Thanh Phong vừa nói vừa nhìn Tuyết Lạc đang vội ăn Thảo Băng Sơn.
“Xem ra suy đoán của ta quả nhiên không sai! Hoa Thần và cả Lan La thật sự là có vấn đề, hai người này càng lúc hành động càng kỳ lạ, chẳng lẽ sau lưng bọn họ còn có một thế lực nào mạnh hơn sao?
“Nàng suy đoán chuyện gì sao? Ta có thể giúp nàng được không?”
“À, không cần đâu! Ta chỉ suy đoán Lan La này sẽ bỏ chạy sau khi bị chàng đánh bị thương bởi tính cách của ả ta là vậy.” Tuyết Lạc nhanh nhẹn đáp ứng.
“Nàng còn chưa cho ta biết tại sao lại để Khả Như công chúa giả mạo nàng.” Suýt nữa hắn đã quên mất phải hỏi nàng câu này.

“Ta chỉ đi làm chuyện tốt thôi a!” Tuyết Lạc mỉm cười.
“Không còn sớm nữa chúng ta về thôi!” Thanh Phong nhẹ nhàng nói.
“Ừm!” Tuyết Lạc gật đầu rồi nắm lấy bàn tay Thanh Phong, cả hai cứ vậy cùng nhau bay về Lan Lăng điện.
“Tỷ tỷ!” Khả Như nhìn thấy Tuyết Lạc liền mừng rỡ “Giả mạo tỷ thật sự không dễ chút nào a!”
“Yên tâm đi tiểu nha đầu, ta đã chuẩn bị một bất ngờ xem như trả công cho muội.” Tuyết Lạc vui vẻ nói.
“Là quà gì a?” Khả Như nhìn Thanh Phong hy vọng hắn có thể tiết lộ.
“Cái này ta cũng mới biết thôi!” Hắn nhạt nhẽo đáp.
“Muội muốn biết ngay bây giờ a!” Khả Như không kiềm được sự tò mò của bản thân.
“Muôi có thể quay về Thiên Giới rồi! Sau khi muội quay về Thiên Phương sẽ cho muội biết.” Tuyết Lạc mỉm cười đáp.
“Ý của tỷ là sao? Muội thật không hiểu.” Khả Như hoang mang nhìn Tuyết Lạc, cô không thể hiểu nổi hàm ý của tỷ tỷ mình.
“Đừng hỏi nhiều, muội mau chóng đến Thủy Linh cung đi!” Tuyết Lạc vừa nói vừa đẩy Khả Như ra cửa.
“Tỷ!…” Khả Như chưa kịp nói hết câu đã bị Tuyết Lạc dùng linh lực đưa đến Thiên Giới..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận