“Vậy khi nào bọn họ thành hôn?” Khả Như cố gắng bình tĩnh hỏi.
“Xem ra có kết quả rồi!” Đăng Kỳ chỉ về phía xuất hiện linh lực.
“Biểu huynh, công chúa! Hai người đang làm gì ở đây vậy? Tiểu Lạc đâu?” Ngạn Phát trên tay cầm thiệp báo hỷ nói.
“Ma Tôn đang bế quan không gặp người khác.
Phải rồi đệ đến đây làm gì?” Đăng Kỳ hỏi.
“Đệ vừa mới nhận được cái này, đang trên đường về Thanh Minh điện thì nhìn thấy 2 người nên đáp xuống.” Ngạn Phát cầm thiệp báo hỷ với gương mặt đầy bất mãn “Miệng thì nói yêu Tiểu Lạc nhưng lại tổ chức hỷ sự với người khác đúng là tên bỉ ổi.
Tốt nhất đừng để cho Tiểu Lạc biết chuyện này! Không thì nàng ấy sẽ rất đau lòng.”
“Đa tạ đệ nhắc nhở, vậy đệ có biết khi nào sẽ tổ chức hỷ sự không?” Đăng Kỳ tiếp tục hỏi.
“Là giờ Mão ngày mai!”
“Gấp rút tới vậy sao? Xem ra bọn họ muốn tỷ tỷ không biết đây mà.” Khả Như cau mày nói.
Tuyết Lạc đang trốn gần đó đã nghe hết mọi chuyện, nàng cố kìm nén cảm xúc vờ như không biết nhưng đôi mắt lại không nghe lời mà rơi lệ.
“Không! Ta không thể khóc! Ta phải để hỷ sự thành tang sự thì mới hết giận được!” Tuyết Lạc dụi dụi mắt rồi đi vào trong Lan Lăng điện như chưa nghe chưa biết gì cả.
Sáng hôm sau, Tuyết Lạc dậy từ lúc sớm.
Nàng tắm gội thật sạch, hắc bào phủ lên người.
Ba ngàn sợi tóc được búi gọn để đội mão vàng.
Gương mặt thanh thoát được điểm tô chút phấn son tạo nên một vẻ đẹp mê say khiến người khác không khỏi thần hồn điên đảo.
Trên tay đeo chiếc vòng Dạ Minh Châu thể hiện uy quyền của một nữ tôn nữ cường.
Tỷ định đi đâu mà ăn vận lộng lẫy vậy a? Khả Như kinh ngạc hỏi.
Ta bị thương nặng như vậy thì có thể đi đâu được chứ? Chẳng qua ta làm như vậy là để chúc mừng bản thân từ cõi chết trở về.
Và chúc mừng hỷ sự cho biểu tỷ tốt của ta.
Tỷ chưa hồi phục hẳn thì đừng làm gì quá sức.
Khả Như nhẹ nhàng nói.
Ta biết mà! Tuyết Lạc mỉm cười đáp.
“Muội và Đăng Kỳ còn nhiều việc ở Thiên Giới nên không thể ở đây cùng tỷ chúc mừng được, tỷ có trách muội không?” Khả Như kiếm cớ rời đi.
“Nha đầu ngốc, sao ta có thể trách muội chứ.” Muội còn muốn dấu ta đến khi nào đây?
“Vậy muội đi đây!” Khả Như nói xong liền biến mất.
Thiên Giới.
Cả Thiên Giới điều là sắc màu đỏ_ tượng trưng của hỷ sự.
Tại Kim Loan điện, được trang trí xung quanh bởi tú cầu đỏ, ngay chính giữa linh đường là một chữ Hỷ thật to nến đỏ rực rỡ.
Hoả đế và Thiên Quân ngồi kế nhau đại diện cho hai nhà.
Tân lang, tân nương tới!” Tiếng của một nữ nhân cất lên.
Thanh Phong và Ái Lệ vận hỷ phục từ ngoài bước vào điện cùng với tiếng cười nói của mọi người.
Giờ lành đã tới.
Mau cho bọn nó bái đường đi.” Hoả đế nôn nóng nói.
“Nhất bái Thiên Địa! Bái!” Nữ nhân đó cất tiếng.
Thanh Phong và Ái Lệ quỳ xuống chuẩn bị bái thì có tiếng nói cất lên “Khoan đã! Từ khi nào Ma Giới bị Thiên Giới coi rẻ đến vậy chứ? Đến cả 1 tấm thiệp báo hỷ cũng không có, xem như ta mặt dày tự đến chúc mừng vậy!” Tuyết Lạc ma mị từ ngoài bước vào.
“Là cô sao? Người đâu mau cản những kẻ đến phá hoại lại!” Thiên Quân thẹn quá hoá giận ra lệnh.
“Không cần cản, ta đến đây chỉ là muốn chúc mừng thôi chẳng lẽ cũng không được sao?” Tuyết Lạc liếc nhìn Thanh Phong và Ái Lệ.
“Đây là chuyện cá nhân của ta, không cần người khác xen vào!” Thanh Phong trầm mặc nói.
Nhiều tiếng xì xào bàn tán khắp nơi trong Kim Loan điện.
“Theo ta nhiều năm như vậy, xem ra chàng cũng thông minh lên không ít.” Tuyết Lạc mỉa mai nói.
“Rốt cuộc cô muốn gì?” Thanh Phong người đầy sát khí nhìn nàng.
Quả nhiên cô ấy sẽ tới đây.
“Ngươi hận ta sao? Ha!” Tuyết Lạc cười tự trách, ánh mắt thoáng buồn tủi.
“Ta làm sao dám hận Ma Tôn chứ, chẳng qua người ta yêu là Ái Lệ.
Hắn châm chọc nói, nắm lấy tay Ái Lệ ra vẻ mặn nồng.
Đây rõ ràng chỉ là một hình nộm, xem ra sở thích của ngươi cũng có chút quái đản.
Xem ra chàng ấy đã biết ta sẽ tới đây giết Ái Lệ nên đã dùng hình nộm thế thân để nhử ta.
Tất nhiên ta phải đảm bảo an nguy cho tân nương của ta rồi, nếu không cô gi.ết chết tân nương của ta thì sao? Xem ra ta đoán không sai, cô muốn giết Ái Lệ.
“Chàng thật sự yêu cô ấy sao?” Tuyết Lạc giọng khẽ rung lên hỏi hắn.
“Đúng vậy thì đã sao?” Hắn dõng dạc nói “Chẳng lẽ ta đi yêu cô sao?”
“Như vậy cũng tốt, để ta có lý do giết Ái Lệ hơn!” Miệng thì buông lời cay nghiệt nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn như bị ai vò nát rồi vỡ vụng từng mảnh.
Nàng cố gắng không khóc, cố gắng giữ hình tượng Ma Tôn cho bản thân để Ma Giới không bị người khác chê cười.
Cô…!cô muốn làm gì? Bạch Thanh Phong nhìn nàng khó hiểu.
Tất nhiên là biến hôn sự thành tang sự rồi!” Tuyết Lạc hét lên, đôi mắt đầy căm phẫn cùng với con ngươi màu đỏ khiến người khác nhìn vào không khỏi hoảng sợ..