Họ đã trải qua những ngày dài để leo ra khỏi thung lũng và đã cách xa Ngôi Nhà Giản Dị Cuối Cùng hàng dặm, và họ vẫn đang leo lên cao và cao nữa. Đó là một con đường đi khó khăn và đầy nguy hiểm, một lối đi quanh co, hiu quạnh và xa thăm thẳm. Đi thật xa, xa mãi về phía Tây, mọi thứ đã trở nên u buồn và mờ ảo, Bilbo biết rằng nơi mà ngôi làng và lỗ hobbit của ong toạ lạc thật là an toàn và tiện lợi biết bao. Ông rùng mình. Nơi này thì lạnh giá hơn, và gió thì vẫn rít quanh các khối đá. Những tảng đá thì cũng vậy, chúng bắt đầu lăn khỏi triền núi, do mặt trời giữa trưa chiếu trên những tảng tuyết, và lăn vượt qua họ (đấy là may mắn), hoặc lăn qua ngay trên đầu họ (đấy thật đáng báo động). Đêm thì thiếu tiện nghi và lạnh giá, và họ không dám hát hoặc nói lớn, vì gây nên những tiếng vang thì khá dại dột, và sự im lặng thì có vẻ như không thích bị phá vỡ, ngoại trừ tiếng động của nước đổ,tiếng than van của gió và tiếng cọt kẹt của đá.
“Mùa hè đang lặn xuống phía dưới,” Bilbo nghĩ, “và những người gặt cỏ thì hẳn đã đi cắm trại mất rồi. Họ sẽ đang thu hoạch mùa vụ và quả mâm xôi, thậm chí còn trước cả khi chúng ta có thể đi xuống về phía sườn kia của ngọn núi nữa, nếu như chúng ta đi với tốc độ này.” Và những người khác thì cũng đầy những ý nghĩ u ám như vậy, mặc dù khi họ đã chia tay Elrond trong sự tràn trề hy vọng của một buổi sáng hạ chí an lành, họ đã hoan hỉ trò chuyện trong suốt đoạn đường băng qua những ngọn núi, và rồi nhanh chóng rong ngựa qua những khoảng đất bằng bên dưới. Họ nghĩ đến cánh cửa bí mật ở Ngọn Núi Cô Đơn, có thể là ngay vào tuần trăng đầu tiên của Mùa Thu -” và có thể nó sẽ là này Durin” họ đã nói như vậy. Chỉ có Gandalf lắc đầu và chẳng nói gì. Những người lùn đã không đi qua những con đường này nhiều năm trước, nhưng Gandalf thì từng qua, và ông biết biết bao nguy hiểm và ma quái sẽ tăng lên khủng khiếp vào Mùa Đông, vì lúc đó rồng sẽ bắt người trên đất bằng, và yêu tinh sẽ bí mật xâm nhập sau trận chiến trong Mỏ Moria. Thậm chí những kế hoạch của những phù thuỷ khôn ngoan như Gandalf và những người bạn tốt khác như Elrond cũng đôi khi lầm lạc khi họ bắt đầu những chuyến phiêu lưu đầy nguy hiểm trên Ngưỡng Cửa Mùa Đông và Gandalf là một phù thuỷ đủ thông minh để biết điều đó.
Ông ấy biết rằng sẽ có những chuyện không mong đợi xảy ra, và ông khó hy vọng rằng họ sẽ vượt qua những cuộc phiêu lưu khủng khiếp trên những đỉnh núi cao chót vót với những đỉnh chóp đơn độc và những thung lũng mà chẳng có luật lệ của vua chúa nào vươn tới được. Họ thì không như thế. Tất cả đã yên ổn, đến khi họ gập bão sấm sét, thậm chí còn hơn cả bão sấm sét nữa, đó là trận chiến sấm sét. Bạn cũng biết là một một cơn bão sấm sét lớn có thể mang xuống những vùng đất bằng và thung lũng ven sông những điều khủng khiếp như thế nào; đặc biệt là khi hai cơn bão sấm sét gặp nhau và bùng nổ. Những cơn bão trên núi sẽ còn giáng ra những sấm chớp còn kinh khủng hơn nữa vào ban đêm, khi những cơn bão từ phía Đông và phía Tây giao tranh với nhau. Sấm chớp vang rền trên những đỉnh núi, những mỏm đá rung động, những tiếng gầm xét nát không khí và xoáy tròn rồi giáng vào mỗi hang động và lỗ thủng; bóng đêm tràn ngập với những tiếng sấm và chớp bất chợt vang lên.
Bilbo chưa bao giờ trông thấy hoặc tưởng tượng đến những điều như thế. Họ đang ở trên cao trong một vùng hẹp, với những vực thẳm dẩn vào một thung lũng lờ mờ ở một bên. Tại đó họ trú dưới một tảng đá cheo leo để qua đêm, và nó thì nằm dưới một cái chăn và rúc đầu vào ngón chân. Khi ông hé nhìn ra lúc có một ánh chớp, ông thấy một tượng đá khổng lồ đang băng ngang thung lũng, đang ném những hòn đá vào nhau để chơi, rồi tóm lấy chúng, tung chúng vào bóng đêm khiến chúng ra vào nhau vỡ vụn giữa những thân cây xa phía dưới, rồi những mảnh vụn lại va vào nhau với một tiếng nổ lớn. Rồi gió và mưa ập đến, và gió đã quét nước mưa và những cơn mưa đá văng đi theo mọi hương, và dưới hoàn cảnh đó thì một vách đá cheo leo chẳng thể bảo vệ được gì cả. Thế là cả đám nhanh chóng ướt sũng và những con ngựa lùn của họ thì đứng run với đầu chúc xuống và đuôi cụp vào giữa hai chân, và một số trong bọn chúng thì hí vang trong kinh hoàng. Họ có thể nghe thấy những người khổng lồ đang cười và hét vang trên tất cả những sườn núi.
“Không thể để mọi chuyện như vậy được!” Thorin nói. “Nếu chúng ta không bị đập nát hoặc chết đuối, hoặc không bị sét đánh, chúng ta sẽ bị vài gã khổng lồ tóm lấy và đá tung lên trời để chơi đá bóng.”
“Thế nếu anh biết nơi nào tốt hơn thì hãy dn chúng ta đi!” Gandalf nói, ông vẩn cảm thấy rất cáu, và còn lâu mới tự thân thấy vui với những tên khổng lồ.
Họ kết thúc cuộc tranh cãi bằng cách gửi Fill và Kili đi tìm một chỗ trú tốt hơn. Họ có đôi mắt tinh anh, và vì trẻ hơn những người lùn còn lại khoảng mười lăm năm, họ thường được sai đi làm đủ thứ chuyện (khi mọi người thấy rằng tuyệt đối đừng có sai Bilbo đi). Nếu như anh muốn tìm một cái gì đó, thì chuyện đó chẳng có gì giống với việc nhìn ngắm cả (hoặc là Thorin cũng nói với những người lùn trẻ như thế). Tất nhiên là bạn cũng sẽ chắc chắn tìm thấy một cái gì đó, nếu bạn nhìn ngắm, nhưng thường thì nó luôn chẳng phải là vật mà bạn đang theo đuổi. Điều đó đã được chứng minh trong nhiều trường hợp.
Fili và Kili đã trườn về khá nhanh, bám trên những vách đá trong gió lạnh. “Chúng tôi đã tìm thấy một cái hang khô ráo,” họ nói, ” cách không xa ngã rẽ kế tiếp; ngựa lùn và mọi người có thể ẩn bên trong.”
“Các anh đã tìm hiểu mọi thứ bên trong rồi chứ?” thầy phù thuỷ hỏi, ông biết rằng các hang động bên trong những ngọn núi rất ít khi chẳng có ai cư ngụ.
“Vâng, vâng!” họ nói, dù mọi người biết rằng họ chẳng làm việc đó đủ lâu, vì họ đã trở về khá nhanh. “Nó không lớn lắm, và cũng chẳng ăn sâu lắm.”
Điều này, tất nhiên là phần nguy hiểm về những hang động: đôi khi bạn không biết chúng ăn sâu đến dâu, hoặc là con đường phía sau chúng dẩn đến đâu, hoặc là cái gì đang đợi bạn ở bên trong. Nhưng lúc này thì tin tức của Fili và Kili có vẻ đã khá đầy đủ. Vì vậy cả bọn đứng dậy và chuẩn bị đi tiếp. Gió vẫn đang tru lên và sấm sét vẩn đang chớp loá, và công việc của họ lúc này là giữ họ cùng bầy ngựa lùn bên nhau. Vẫn còn một đoạn đường xa để đi, và vẫn còn lâu trước khi họ đến được tảng đá lớn đứng trong lối đi. Nếu bạn bước đằng sau họ, bạn sẽ thấy một vòng cung thấp trên sườn núi. Nó chỉ vừa đủ chỗ để thúc ép lũ ngựa lùn bước qua, sau khi chúng đã được dỡ hết hàng hoá và tháo yên cương. Khi họ đi qua dưới vòm cung, thì cái cảm giác được nghe gió mưa bên ngoài thay vì lãnh đủ chúng thật là tuyệt, và mọi người cảm thấy an toàn khỏi lũ người khổng lồ với những tảng đá của họ. Nhưng thầy phù thuỷ không muốn mạo hiểm. Ông ấy đưa cao cây đũa của ông – giống như khi ông làm điều này trong phòng ăn của Bilbo cách đây khá lâu, nếu như bạn còn nhớ – , và với thứ ánh sáng này bạn có thể thấy được mọi ngóc ngách của hang động.
Cái hang này có độ dài vừa phải, không lớn và bí ẩn lắm. Nền đất khô ráo và là một nơi ẩn náu thuận lợi. Ở một góc có chỗ cho những con ngựa lùn và chúng đứng xả hơi ở đó (chúng vui mừng khủng khiếp về sự thay đổi này), và nhai rào rạo những cái giỏ thức ăn. Oin và Glin muốn nhóm lên một đống lửa sát cửa để hong khô quần áo, nhưng Gandalf không muốn nghe về điều này. Vì vậy họ trải quần áo ướt trên nền nhà, và vắt khô từng chiếc một trong cái đống này; và khi họ đã có chăn nệm thoải mái, họ lấy những cái ống điếu ra và thổi ra những vòng khói, Gandalf làm cho chúng đổi màu và khiêu vũ lên tuốt trần nhà để tiêu khiển họ. Họ bèn nói chuyện ầm ĩ, quên sạch về những cơn bão, và thảo luận xem họ sẽ làm gì với phần chia châu báu của mình (khi họ có được chúng; lúc này thì điều đó xem ra không còn là bất khả thi); và họ lần lượt chìm vào giấc ngủ từng người một. Và đó là lần cuối cùng họ dùng đến những con ngựa lùn, túi xách, hành lý, công cụ và những đồ linh tinh mà họ mang đi bên mình.
Sau tất cả, đêm nay mọi thứ đã trở nên tốt đẹp khi họ mang Bilbo bé nhỏ theo mình. Bởi vì, có vẻ như ông không thể ngủ được khá lâu; và khi ông ngủ, ông có những giấc mơ rất khó chịu. Ông mơ rằng có một vết nứt trên tường tại phía sau của cái hang, và vết nứt này càng lúc càng lớn ra, càng mở rộng ra thật lớn, và ông rất lo nhưng chẳng thể gọi to hay làm bất kỳ chuyện gì khác ngoài việc nằm đấy và quan sát. Và ông mơ thấy rằng sàn của cái hang đã được lấy đi, và ông bắt đầu trượt dài xuống, chỉ có Chúa mới biết là đi đầu.
Lúc này ông bừng tĩnh với sự kinh sợ, và thấy rằng một phần của giấc mơ của nó đã trở thành sự thật. Một vết nứt đang mở ra từ phía sau của hang, và đang trở thành một lối đi lớn. Ông vừa kịp thấy cái đuôi của con ngựa lùn cuối cùng đang biến mất vào lối đi đó. Tất nhiên là ông gào tướng lên, với tất cả sự ầm ĩ mà một tiếng gào của một hobbit có thể kêu được, đó là một điều đáng ngạc nhiên so với tầm vóc của họ.
Những con yêu tinh nhảy ra, những con yêu tinh lớn, những con yêu tinh khổng lồ kinh dị, rất nhiều yêu tinh đã xuất hiện trước khi bạn kịp chớp mắt. Chúng lớn ít nhất gấp sáu một người lùn, và còn lớn gấp đôi thậm chí so với Bilbo; và cả đám bị tóm lấy và chuyền qua vết nứt, trước khi bạn kịp nháy mắt. Nhưng vẫn còn Gandalf. Tiếng gào của Bilbo thật là tốt. Nó đã khiến cho ông bừng tĩnh ngay trong giây phút khẩn cấp, và khi bọn yêu tinh nhào đến bắt ông, thì có một ánh sáng khủng khiếp giống như tia chớp chiếu xuyên qua khắp hang động, sực đầy mùi thuốc súng, và nhiều tên trong bọn lăn ra chết queo.
Vết nứt liền đóng lại ngay tức thì, và Bilbo lẫn những người lùn đã bị tóm sang phía bên kia! Còn Gandalf? Cả bọn lẫn lũ yêu tinh chẳng thể biết được gì về ông, và bọn yêu tinh thì chẳng buồn nán lại để tìm hiểu. Đấy là một nơi sâu thăm thẳm, tối tăm mà chỉ có lũ yêu tinh đang sống nơi trái tim của những ngọn núi mới có thể đến được. Những lối đi ngang dọc đan vào nhau theo mọi hướng, nhưng bọn yêu tinh biết chúng đang đi đâu, như thể bạn biết đường đến bưu điện gần nhất; và khi con đường dẩn sâu xuống, thì nó trở nên ngột ngạt khủng khiếp. Bọn yêu tinh rất là hung hãn, chúng lôi kéo mọi người một cách tàn nhẫn, rồi tặc lưỡi và cười bằng một thứ giọng chẳng còn tình cảm; và Bilbo thì càng cảm thấy bất hạnh thậm chí hơn cả khi bọn quỷ khổng lồ nhặt ông lên bằng những ngón chân của ông. Thêm một lần, một lần nữa nó ước ao trở về cái hố hobbit xinh xắn sáng sủa của nó. Và đó không phải là lần cuối cùng.
Rồi có một một luồng sáng đỏ hiện ra trước họ. Bọn yêu tinh bắt đầu ca hát, hoặc càu nhàu, giữ nhịp bằng cách dậm mạnh lòng bàn chân lên đá, và như thế cũng lắc cật lực các tù nhân của mình.
Cắn! Đập! Lỗ nhỏ lách cách!
Nắm, tóm! Véo bắt!
Rồi lôi về thị trấn Yêu tinh
Chúng mày, lũ lách chách!
Chát, chát! Vỡ, nát!
Lấy búa và kẹp! Đập cho tan tác!
Bang, bang! Chui sâu xuống hang!
Hô hô! Lũ lách chách!
Vùn vụt, rào rào! Tiếng roi vun rút!
Đánh và đập! Rên và van!
Làm việc, làm việc! Chẳng dám kêu than,
Trong khi Yêu tinh nốc tì tì, Yêu tinh cười hì hì
Vòng vòng dưới hang sâu
Xuống đi, bọn lách chách!
Nghe có vẻ thật là kinh khủng. Những bức tường vọng lại tiếng cắn, đập! và tiếng nắm, tóm! và tiếng cười kinh hoàng của bọn chúng hô hô, lũ lách chách! Nghĩa của bài hát nhìn chung đã quá rõ rệt; vì lúc này bọn yêu tinh đã rút roi và quất chúng vang lên những tiếng vùn vụt, rào rào!, và ra sức vung vẫy chúng thật nhanh trước mặt mình; và hơn một lần bọn người lùn đã gần như bị đánh và đập như mọi thứ khác, khi họ rơi trượt vào trong các hang lớn.
Một ngọn lửa lớn đã được nhóm lên ở giữa hang, những ngọn đuốc được gắn dọc theo tường, và khắp nơi đầy lũ yêu tinh. Bọn chúng cười vang rồi giậm chân và vỗ tay, trong khi bọn người lùn (với cả Bilbo tội nghiệp ở đằng sau và gần với những ngọn roi nhất) đang cuống cuồng chạy, khi mà bọn yêu tinh vụt roi hướng theo phía sau họ. Những con ngựa lùn đã được gom lại ở một góc, và những gói hàng hoá hành lý vất lăn lóc đã vỡ bung ra, đang bị lũ yêu tinh lục lọi, đang bị lũ yêu tinh hít ngửi, đang bị lũ yêu tinh chỉ trỏ, và đang bị lũ yêu tinh giằng xé.
Tôi e rằng đấy lần cuối cùng họ còn thấy được những con ngựa lùn xinh xắn tuyệt vời ấy, kể cả con ngựa trắng cường tráng mà Elrond đã cho Gandalf mượn, vì con ngựa của ông không thích hợp để đi đường núi. Vì bọn yêu tinh chuyên ăn ngựa, ngựa lùn và la (và những thứ khác còn kinh khiếp hơn). Và chúng thì lúc nào cũng đói. Tuy nhiên lúc này những người tù nhân này chỉ biết nghĩ đến mình mà thôi. Bọn yêu tích xích tay họ ra sau và nối họ lại với nhau thành một hàng rồi lôi họ đến góc cuối hang, Bilbo bị lôi xềnh xệch ở cuối hàng.
Có một con yêu tinh khổng lồ có cái đầu rất to ngồi trong bóng tối, trên một tảng đá lớn bằng phẳng, và bọn yêu tinh vây quanh hắn vũ trang bằng rìu và gươm cong. Vào thời này thì bọn yêu tinh rất độc ác, tinh quái, và nhẫn tâm. Chúng không chế ra những món đồ đẹp đẽ, nhưng chúng tạo ra được nhiều thứ rất khôn ngoan. Chúng có thể đào hầm và khai thác mỏ chẳng kém gì những người lùn khéo léo nhất khi chúng gặp rắc rối, mặc dù những cái hầm mỏ này luôn lộn xộn và dơ dáy. Chúng rất giỏi chế tạo búa tạ, rìu, gươm, dao găm, cuốc chim, kẹp và những công cụ để tra tấn khác, hoặc là bắt những người khác chế tạo theo thiết kế của chúng, tù nhân và nô lệ phải làm việc cho đến khi chết vì mong muốn khí trời và ánh sáng. Chúng không phát minh ra những cỗ máy có thể gây rắc rối cho thế giới, đặc biệt là những thiết bị tinh xảo có thể giết nhiều người một lúc, bởi vì cho dù bánh xe, động cơ và những tiếng nổ luôn làm chúng vui thích, chúng cũng không tự mình làm hơn những gì chúng có thể; nhưng trong những ngày ấy và trong những nơi hoang dã ấy chúng vẫn chưa phát triển (như người ta thường gọi) những công nghệ ấy. Chúng không quá căm ghét người lùn hơn là những người và vật khác, đặc biệt là vào thời xa xưa và thịnh vượng, thậm chí một số người lùn gian xảo còn kết đồng minh với chúng. Nhưng chúng đặc biệt có ác cảm với Thorin và các bạn đồng hành của ông, bởi vì cuộc chiến tranh mà các bạn đã được nghe nhắc đến, nhưng không được kể lại trong câu chuyện này; và dù sao thì bọn yêu tinh cũng không quan tâm đến việc chúng bắt được ai, khi mà việc này được tiến hành đầy khôn khéo và bí mật, và tù nhân không thể bảo vệ mình được.
“Những tên khốn khổ kia là ai?” Yêu Tinh Vĩ Đại hỏi.
“Những tên người lùn, và thằng này!” một trong số những tên đang cầm xích nói, kéo mạnh sợi xích của Bilbo khiến nó té nhào xuống đầu gối.
“Chúng tôi thấy bọn chúng ẩn náu ở Vòm Trước của chúng ta.”
“Thế nghĩa là sao?” Yêu Tinh Vĩ Đại nói, quay sang Thorin. “Tao đảm bảo là việc này chẳng có gì tốt lành cả! Tao đoán là là bọn mày đang dò thám những công việc làm ăn riêng của bọn tao! Bọn trộm cắp, tao sẽ chẳng ngạc nhiên khi biết được điều này! Bọn sát nhân và là bạn của bọn Elves, rõ là thế! Nào! Bọn mày muốn nó gì?”
“Người lùn Thorin sẵn sàng phục vụ ngài!” ông trả lời – nó chỉ là một sự lịch sự vô nghĩa – ” Chúng tôi hoàn toàn không có ý kiến gì về những gì ngài nghi ngờ và tưởng tượng. Chúng tôi ẩn náu trong cơn bão trong một hang động có vẻ như khá tiện lợi và bị bỏ hoang; chúng tôi không hề nghĩ rằng điều đó lại gây nên bất kỳ phiền toái gì cho yêu tinh. Thế là quá đủ!”
“Ục!” Yêu Tinh Vĩ Đại nói. “Đó là những gì mày muốn nói đó hả! Tao muốn hỏi xem bọn mày đang làm cái quái gì trên những ngọn núi này, bọn mày từ đâu đến, và bọn mày đi đâu? Đúng ra tao muốn biết tất về bọn mày. Những gì mày nói là chưa đủ, Thorin Oakenshield, tao biết mày rõ lắm; nhưng hãy nói thật đi, nếu không tao sẽ chuẩn bị cho mày những thứ đặc biệt không dễ chịu gì đâu!”
“Chúng tôi đang đi thăm bà con, những người con cô con cậu, và những anh em họ thứ nhất, thứ hai và thứ ba, và những hậu duệ khác của ông cha chúng tôi, họ đang sống ở sườn Đông của những ngọn núi đầy hiếu khách này,” Thorin nói, ông không biết phải nên nói gì liền, khi rõ ràng là sự thật cũng sẽ chẳng đem đến điều gì tốt lành.
“Hắn là một tên nói láo một cách kinh khiếp!” một trong những tên cầm xích nói. “Nhiều người bọn tôi đã sững sờ khi xuống hang để tham những sinh vật bên dưới, bọn chúng đã chết vì hoá đá. Và hắn cũng không giải thích về việc này!” Hắn đưa thanh gươm mà Thorin đang đeo ra, thanh gươm được lấy từ hang ổ của bọn Quỷ Khổng Lồ.
Con Yêu Tinh Vĩ Đại hú lên một tiếng tiếng đầy giận dữ khi nó nhìn thấy thanh gươm, bọn chiến binh của hắn nghiến răng, khua khiêng và dậm chân. Bọn chúng nhận ra thanh gươm này ngay. Nó đã từng giết hàng trăm yêu tinh, khi mà những elves xinh đẹp của Gondolin săn đuổi chúng trên những ngọn đồi hay giao tranh trước những bức tường của chúng. Họ gọi thanh gươm này là Orcrist, Kẻ Diệt Yêu Tinh, nhưng bọn yêu tinh chỉ gọi nó là thanh Cắn. Chúng ghét nó và còn ghét bất kỳ ai mang nó hơn.
“Những tên sát nhân và bè bạn của bọn elf!” Yêu Tinh Vĩ Đại rống lên “Giết chúng! Đập nát chúng! Xé xác chúng! Nghiến chết chúng! Dẫn chúng xuống những cái lỗ tối tăm đầy rắn rết và không bao giờ cho chúng thấy lại ánh sáng!” Hắn giận đến nỗi nhảy khỏi chỗ ngồi và lao đến chỗ Thorin với cái mồm há tướng ra.
Nhưng ngay lúc đó ánh sáng chợt loé lên trong hang, và một luồng lửa sáng bùng lên thành một cột khói cao xanh sáng, bốc lên đến tận trần nàh, toé ra những tia lửa sáng trắng hung hãn giữa đám yêu tinh.
Những tiếng kêu thét thất thanh, những tiếng rú rít lộn xộn vang lên: chúng hú, chúng tru và nguyền rủa, chúng gào và chúng thét, và những thứ chúng làm tiếp theo thì không tả nỗi. Hàng trăm con mèo hoang và sói bị quay sống cùng lúc cũng không thể so sánh với cái thứ tiếng động này. Những đốm lửa đốt những đốm phỏng trên bọn yêu tinh, và những cột khói dày đang đổ xuống từ trần nhà dày nghẹt đến nỗi ngay cả mắt của bọn chúng cũng không thể nhìn xuyên qua được. Rồi bọn chúng nhanh chống đổ xuống và nện đầu cồm cộp xuống nền nhà, cắn xé và đấm đá loạn xạ như thể cả bọn đang lên cơn dại.
Rồi thình lình một thanh gươm loé sáng. Bilbo thấy nó hướng về đúng chỗ tên Yêu Tinh Vĩ Đại đang đứng lặng đi giữa cơn giận dữ của mình. Hắn ngã xuống, chết tươi, và đám chiến binh yêu tinh dạt đi trước thanh gươm, la hét điên đại trong bóng tối.
Thanh gươm trở lại về vỏ của nó. “Nhanh lên, theo ta!” một giọng nói mạnh mẽ và lặng lẽ vang lên; và trước khi Bilbo kịp hiểu xem chuyện gì xảy ra nó đã lại cuống quýt chạy đi ở cuối hàng, nhanh hết mức có thể, băng xuống những lối đi tối tăm với những tiếng la hét của bọn yêu tinh đang yếu dần sau lưng. Một tia sáng mờ dẫn đường họ.
“Nhanh hơn, nhanh hơn nữa!” giọng nói đó nói. “Bọn chúng lại sắp thắp đuốc lên trở lại rồi!”
“Nửa phút thôi!” Dori nói, ông đang chạy ngay sát sau Bilbo và là một người lùn tử tế. Ông dùng hết sức thúc cậu hobbit bằng vai vì tay ông bị xích, và cả bọn họ đều chạy ào đi, với những tiếng xích lanh canh, và vấp té nhiều lần vì họ không thể dùng đến tay. Một lúc sau thì họ ngừng lại, và lần này này thì hẳn là họ đã đã xuống rất sâu và giữa lòng núi.
Đoạn Gandalf vung cây đũa thần của mình lên. Tất nhiên đấy chính là Gandalf, nhưng họ chẳng còn tâm trí đâu mà hỏi vì sao ông đến đây. Ông lại rút gươm ra, và nó lại một lần nữa loé sáng trong bóng tối. Nó sẽ bùng lên giận dữ nếu có bọn yêu tinh ở đấy, và lúc này nó đang loé lên một luồng sáng xanh vui mừng khi giết được tên chúa tể vĩ đại của cái hang này. Nó chẳng khó khăn gi khi cắt ngang những sợi xích của bọn gia tinh và nhanh chóng trả lại tự do cho những tù nhân. Thanh gươm này mang tên là Glamdring, Kẻ Tàn Sát Kẻ Thù, nếu như các bạn còn nhó. Bọn yêu tinh gọi nó là cây Đập, và còn ghét nó hơn cả cây Cắn nữa. Cây Orcrist cũng đã được thu hồi, vì Gandalf cũng đã mang nó đi theo; ông tóm lấy nó từ một tên bảo vệ đang sợ cuống cuồng. Gandalf luôn nghĩ đến mọi thứ, và cho dù ông không thể làm được mọi thứ , ông cũng vẫn làm được nhiều việc cho bạn bè ngay trong những tình huống khó khăn.
“Tất cả chúng ta đều đã ở đây rồi chứ?” ông nói, cúi người đưa trả thanh gươm cho Thorin. “Xem nào: một – là Thorin; hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, mười; thế còn Fili và Kili đâu? À, họ đây rồi, mười hai, mười ba – và kia, ngài Baggins: mười bốn! Tốt, tốt! Có thể là điều này khá tệ đấy, nhưng cũng có thể nó lại tốt hơn nhiều. Không còn ngựa lùn, không còn lương thực, và cũng không biết là chúng ta đang ở đây, và còn một bầy yêu tinh hung dữ ở sau nữa! Đi thôi nào!”
Thế là họ đi. Gandalf khá có lý: họ bắt đầu nghe thấy tiếng bọn yêu tinh và những tiếng la kinh hét dị phía sau những lối đi mà họ vừa băng qua. Điều này càng khiến họ đi nhanh hơn bao giờ hết, và khi mà Bilbo tội nghiệp không thể đi nhanh bằng nửa bọn họ – vì người lùn có thể đi với những bước sải khủng khiếp, tôi có thể nói với các bạn như thế, thì bọn họ phải thay phiên nhau cõng nó trên lưng.
Nhưng bọn yêu tinh vẫn nhanh hơn những người lùn, và những con yêu tinh này biết đường hơn (chính chúng đã tạo ra những lối đi này), và chúng lại còn đang giận dữ điên cuồng; nên những người lùn có thể nghe thấy những tiếng gào và tru càng lúc càng gần hơn. Thậm chí họ còn nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân thình thịch của bọn yêu tinh, nhiều thật nhiều tiếng bước chân có vẻ như đã băng qua cái ngã rẽ cuối cùng. Những đốm đuốc đỏ đã hiện ra phía sau họ trong những đường ống mà họ đang chạy dọc theo, và họ đã mệt lử bò cợ rồi.
“Vì sao chứ, vì sao mà tôi lại rời khỏi cái hố hobbit của mình vậy trời!” ngài Baggins khốn khổ nói khi đang nảy tưng tưng trên lưng Bombur.
“Vì sao chứ, vì sao mà tôi lại mang cái thằng nhỏ hobbit bất hạnh này vào cuộc săn tìm kho báu chứ!” Bombur khốn khổ nói, ông vốn béo, và mồ hôi nhỏ giọt ra từ mũi ông trong giận dữ và kinh hoàng.
Đúng lúc đó thì Gandalf lui lại sau, và Thorin lui xuống cùng ông. Họ rẽ vào một góc hẹp. “Đến lúc rồi!” ông thét lên. “Rút gươm ra nào, Thorin!”
Không còn gì để làm nữa, và bọn yêu tinh không thích điều này. Chúng sải đến bên lối rẽ với những tiếng kêu giận dữ, và thấy thanh Kẻ Diệt Yêu Tinh và Kẻ Tàn Sát Kẻ Thù đang đang sáng lên lạnh lùng lấp lánh ngay trước những cặp mắt sững sờ của chúng. Những tên phía trước làm rơi đuốc và và la lớn trên trước khi bị giết. Những tên phía sau càng la lớn lên, và nhảy lùi lại làm những tên chạy phía sau chúng ngã lăn ra. “Cắn và Đập!” chúng gào lên; và bọn chúng đều trở nên rất bối rối, phần lớn bọn chúng bổ ngược trở lại con đường mà chúng đã theo đến đây.
Một lúc lâu sau vẫn không có tên nào dám mò đến ngã rẽ ấy. Lúc này thì những người lùn đã lại chạy đi, chạy xa, thật xa và những đường ống tối tăm trong địa hạt của bọn yêu tinh. Khi bọn yêu tinh phát hiện ra điều này, chúng đưa những ngọn đuốc lên, và chúng xỏ những đôi giày mềm, và chúng chọn ra những tên chạy nhanh nhất, những tên có những cặp mắt và đôi tai sắc bén. Chúng chạy vọt lên, lẹ làng như những con chồn trong bóng tối, và những tiếng động chúng gây ra không nhiều hơn những con dơi.
Đó là lý do vì sao mà cả Bilbo và cả những người lùn, và thậm chí cả Gandalf đều không nghe thấy tiếng chúng ập đến. Không ai thấy được chúng. Nhưng bọn chúng thì lại thấy được những người lùn đang chạy trong lặng lẽ từ phía sau, vì Gandalf đang tạo ra một luồng sáng mờ từ cây đũa thần của ông để giúp những người lùn chạy trốn.
Rồi thình lình Dori, lúc này lại đến lượt mình cõng Bilbo, bị tóm lấy từ phía sau trong bóng tối. Ông la lên và ngã xuống; và cậu hobbit rơi ra khỏi vai ông, té vào vùng tối, đập đầu vào đá cứng, và không còn nhớ gì nữa.