Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích như thế nào?
Đến khi vào phòng của Giang Ngộ, trong đầu Phương Niên vẫn còn liên tục nghĩ về vấn đề này.
Ảnh đế quả là ảnh đế, tất cả mọi điều kiện đãi ngộ đều không phải ở mức mà diễn viên tuyến mười tám như cô có thể so sánh.
Rõ ràng là cùng một khách sạn, anh ở phòng trên tầng tám, lại còn lớn gấp đôi phòng cô.
Không chỉ có phòng khách, phòng ngủ chính, thậm chí còn có một gian phòng dành cho khách.
Giờ phút này, hai người họ đều đang ở trong phòng ngủ chính, Kevin và Tuệ Tuệ mặc dù ôm một bụng nhiều chuyện, nhưng vẫn tự giác đợi bên ngoài phòng khách.
Vào phòng, Giang Ngộ bắt đầu cởi quần áo, đầu tiên là áo khoác, sau đó là áo thun.
“Giang… Thầy Giang, anh muốn làm gì?” Phương Niên vòng tay ôm ngực, lo lắng nhìn anh.
Cởi áo xong, dáng người hoàn mỹ của Giang Ngộ lộ ra.
Cơ ngực rất đẹp, đầu vú gợi cảm, tám múi cơ bụng từng múi rõ ràng, phối hợp với khuôn mặt kia, quả thật là hormone bùng nổ, từng phút đều câu dẫn khiến người ta muốn phạm tội.
Đặc biệt là trên vòm ngực màu đồng còn có một vết đỏ, rõ ràng là bị phụ nữ cào.
Mà Phương Niên, chính là người phụ nữ đó.
Cởi xong, Giang Ngộ thân trên trần trụi bước về phía Phương Niên.
Bước chân của anh không nhanh không chậm, đôi mắt sáng ngời, giống như một người thợ săn đang từng bước áp sát con mồi.
“Giang… Giang Ngộ, anh đừng làm loạn, bên ngoài còn có người.” Trong hoảng loạn, những lời Phương Niên muốn nói đều không còn rõ ràng.
Lời nói của cô không có tác dụng gì với Giang Ngộ, anh vẫn bước đến gần cô, hai người cách nhau rất gần, chóp mũi cô gần sát với lòng ngực trần trụi của anh.
Giang Ngộ duỗi cánh tay dài ra, chống lên tủ quần áo sau lưng cô, cúi đầu xuống, nhìn cô cười khẽ: “Nói chuyện hôm qua một chút đi.”
“Tối qua…” Phương Niên không dám nhìn vào mắt anh. Thế nên đành phải nhìn chằm chằm vào ngực anh, cứ thế, tầm mắt cô ngang bằng với đầu vú của Giang Ngộ, hình ảnh này quả là khiến người ta muốn phạm tội. Cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn thân đều muốn bốc cháy, “Tối qua em uống say, cảm ơn anh đã đưa em về phòng.”
Ồ, cô đúng là rất biết tránh nặng tìm nhẹ.
“Sau đó thì sao? Em đã làm gì với anh? Hửm?”
Giọng nói của anh trầm thấp êm tai, mang theo vẻ hờ hững gợi cảm, nếu không phải bên ngoài còn có hai người kia, giờ phút này Phương Niên rất muốn học theo Tuệ Tuệ hét lên.
“Hả? Anh nói gì? Em uống say. Không nhớ rõ.” Đôi mắt màu hổ phách của Phương Niên đảo qua đảo lại, dưới tình thế cấp bách rốt cuộc cũng nghĩ được một cái lý do sứt mẻ.
“Không nhớ rõ?” Anh hừ lạnh.
“Vâng.” Phương Niên chột dạ gật đầu.
Giây tiếp theo, cằm cô nhói lên.
Giang Ngộ đưa tay nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh.
Trước đây có một đạo diễn đã đánh giá Giang Ngộ, rằng anh có một gương mặt điện ảnh trời ban, không hề có góc chết.
Không phải sao?
Tư thế cúi đầu này, người bình thường đã sớm lộ ra hai cằm, trở thành trò hề.
Nhưng anh vẫn rất đẹp trai, sống mũi cao thẳng, đường nét cương nghị, môi hơi nhếch lên, vừa cấm dục vừa gợi cảm.
Giờ phút này, gương mặt cấm dục kia đang phóng đại trước mắt Phương Niên.
Trong lúc cô chưa kịp phản ứng, môi của Giang Ngộ đã hạ xuống.
Anh hôn vừa sâu vừa tàn nhẫn, không có một chút dịu dàng nào.
Đôi môi khép chặt của Phương Niên bị anh cạy mở, đầu lưỡi anh bị cuốn lấy, hoàn toàn không có chút lực phản kháng, chỉ có thể mặc anh mạnh mẽ liếm mút thỏa thích.
“Ưm…”
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng vừa mới đưa tay lên đã bị anh giữ chặt không thể động đậy.
“Chậc chậc…”
Anh mút mạnh, môi lưỡi giao nhau phát ra âm thanh ái muội, khiến người ta toàn thân mềm nhũn.
Phương Niên gần như chỉ phản kháng mấy giây, sau đó lập tức tước vũ khí đầu hàng.
Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu liên, miệng nhỏ hé ra, phối hợp với động tác tiến vào, triền miên quấn quýt của anh.
Nụ hôn này kéo dài trong vài phút, lúc Giang Ngộ rốt cuộc cũng buông cô ra, đôi môi của Phương Niên đã sưng lên đỏ bừng.
“Nhớ chưa?” Anh vẫn giữ tư thế giam cô như cũ, vô cùng bá đạo.
“Nếu còn chưa nhớ ra, anh không ngại làm một lần nữa để em nhớ lại đâu.”
Khuôn mặt anh mang theo sự tà ác mà cô quen thuộc, khiến trái tim cô run lên.
“Nhớ… Nhớ rồi.” Nhát gan như cô, cuối cùng cũng thừa nhận.
“Em đã làm gì anh?”
“Em… Hôn anh.”
“Hôn chỗ nào?”
Bàn tay của anh cách lớp áo len, ngao du trên bộ ngực cao ngất của cô.
Cô không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần cô nói một câu không đúng ý anh, anh sẽ lập tức đẩy cô ngã xuống giường, để cô “Nhớ lại”.
Phương Niên cam chịu trả lời: “Hôn lên môi anh, cơ ngực anh, còn có… Gậy thịt của anh.”
“Ngoài những nơi đó ra, em còn bảo anh ăn ngực của em, em có nhớ không?”
Anh miết lấy đỉnh nhọn của cô, nhẹ nhàng lôi kéo.
“Ưm…” Cô gật đầu, giọng nói mang theo dục vọng bị đốt lên, vô cùng quyến rũ.
“Cho nên em thừa nhận, đêm qua là em chủ động quyến rũ anh, muốn dùng cơ thể để thăng tiến?”
“Không phải.” Cô mở to mắt, cuống quít lắc đầu.
Phản ứng này khiến Giang Ngộ hài lòng. Động tác chơi đùa núm vú cô nhẹ hơn một chút, chuyển sang nhẹ nhàng vân vê.
“Vậy thì tại sao?”
Anh nhìn cô chằm chằm, không buông tha bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt cô.
“Bởi vì…”
Phương Niên bị hàng loạt câu hỏi liên tiếp của anh làm cho chóng mặt, gần như vô thức muốn nói ra, nói cho anh biết bởi vì cô vẫn yêu anh, cô vẫn luôn yêu anh.
Thế nhưng lời nói vừa đến khóe miệng, cô lại dừng lại.
Hóa ra, đây chính là mục đích của anh?
Muốn nghe chính miệng cô thừa nhận cô vẫn còn yêu anh?