Lúc Phương Niên rời đi, cô nhìn thấy Giang Ngộ đang bị một nhóm người vây quanh, anh đứng giữa đám đông, tâm trạng dường như không được tốt.
Sở dĩ cô biết, là bởi vì nhìn thấy anh xoa lông mày, đó là động tác chỉ khi anh vô cùng khó chịu mới có.
Tại sao anh khó chịu? Là vì cô sao?
Trước khi thử vai, cô cũng không biết nam chính là ai, cô chỉ biết trước đó truyền thông trả lời đó là một diễn viên nổi tiếng, hóa ra là anh.
Nếu sớm biết là anh, có lẽ, cô sẽ không đăng ký.
Lên taxi, cô gọi điện thoại cho Lâm San: “Chị San, em là Phương Niên.”
“À, có chuyện gì vậy? Chị đang tham dự một buổi họp báo với Tiểu Như, muốn gì đợi tối nay chị về công ty rồi nói sau.”
Mắt thấy đầu kia sắp cúp máy, Phương Niên nhanh chóng nói thêm một câu: “Em thử vai qua rồi, cần chị chuẩn bị hợp đồng. Ngoài ra, đạo diễn Thạch yêu cầu em cuối tuần phải vào đoàn làm phim tham gia đào tạo lễ nghi, cho nên sắp tới chị không cần sắp xếp công việc khác cho em nữa nhé.”
Mặc dù cũng sẽ không có công việc gì.
Kể từ khi những scandal tiêu cực của cô bị tung ra ba năm trước, ngoài việc đóng vai người qua đường trong một vài bộ phim truyền hình, làm nền cho một số tiểu hoa mới nổi, cô thật sự không có công việc gì.
Cái gọi là chương trình tạp kỹ, quảng cáo, chỉ những ngôi sao lưu lượng mới có cơ hội.
Cúp điện thoại, tài xế phía trước đột nhiên nói chuyện với cô: “Cô bé, cháu là đại minh tinh à?”
Phương Niên sững sờ, sau đó cười nhạt đáp: “Không phải minh tinh, cháu chỉ là một diễn viên nhỏ thôi.”
“Diễn viên cũng tốt, bây giờ diễn viên có thực lực diễn xuất không nhiều lắm.”
Bác tài xế này là người nhiệt tình, nhưng Phương Niên luôn cẩn trọng với người lạ, cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ cười xem như đáp lại.
Bốn mươi phút sau, xe taxi dừng lại dưới toà nhà chung cư của cô. Trước khi xuống xe, bác tài nhìn Phương Niên một chút, nghiêm túc nói: “Cô bé à, cho dù gặp khó khăn gì trong công việc cũng đừng nản lòng. Bác tin cháu nhất định sẽ nổi tiếng, cháu đẹp hơn nhiều so với mấy ngôi sao mà con gái bác thích.”
“Vâng, cháu cảm ơn bác.”
Diễn viên chính là nghề kiếm cơm bằng mặt, cần phải kiểm soát chặt chẽ lượng thức ăn để duy trì dáng vẻ tốt nhất. Ăn một ít rau luộc, một miếng ức gà, coi như đã xong bữa tối. Tập yoga thêm một tiếng, lúc này Phương Niên mới tựa vào ghế sofa nghỉ ngơi, đọc kịch bản.
Thường ngày, cô có thể bình tĩnh lại rất nhanh.
Nhưng đêm nay, nỗi buồn trong lòng cô khiến những con chữ trên giấy bỗng nhiên xa lạ.
Xem một lúc, phía sau có đôi tay nhẹ nhàng xoa lên huyệt thái dương của cô.
“Niên Niên, mệt thì đừng đọc nữa.”
“Không được, đạo diễn rất nghiêm khắc, nếu em không thuộc sẽ bị thay thế.”
“Nghe anh, đi ngủ một lúc đã, tỉnh dậy rồi xem tiếp.”
“Không…”
Còn chưa nói xong đã bị đôi môi của đối phương chặn lại.
Ban đầu Phương Niên còn chống cự một chút, thế nhưng nụ hôn của Giang Ngộ dường như có ma lực.
Bờ môi anh mềm mại, đầu lưỡi đảo qua khoang miệng cô, khiến cô nhanh chóng quên mất phải kháng cự, ngoan ngoãn mặc anh công thành đoạt đất.
Hôn một lúc, bàn tay của anh bắt đầu hư hỏng trượt vào cổ áo ngủ của Phương Niên, nắm lấy bầu ngực no đủ, trơn mịn của cô nhào nặn.
“Ưm… Giang Ngộ… Em còn phải học lời thoại…” Cô nhẹ giọng oán trách.
“Thư giãn một tí đã.”
Anh nói thư giãn, không phải chỉ có một việc.
Áo ngủ của Phương Niên bị anh vén đến đỉnh đầu, cặp vú trắng nõn đầy đặn lộ ra, yêu kiều run rẩy, chờ đợi ai đó đến yêu thương.
Giang Ngộ đặt hai tay lên, mỗi tay nắm lấy một bên, nhào nặn bầu ngực cô thành đủ loại hình dạng, ngón tay thỉnh thoảng còn gảy gảy lên quả dâu trên đỉnh.
Cả người cô từ trên xuống dưới, anh yêu nhất chính là bộ ngực lớn này, vừa to, vừa trắng, vừa mềm, hình giọt nước rất đẹp, nhìn một chút thôi anh đã có thể cứng rất lâu.
Bình thường lúc ngủ, anh luôn luôn nắm một bên chơi đùa một lúc, sáng sớm Phương Niên thức dậy, đầu vú thường bị anh ngậm trong miệng.
Lúc ân ái càng thêm điên cuồng, cặp vú bị anh nhào nặn, se se, lôi kéo, tùy ý chơi đùa.
Chơi đến khi chúng lớn hơn một vòng, anh mới bắt đầu liếm mút.
Mỗi một phần bộ ngực cô anh đều liếm đến, ngay cả nốt ruồi nhỏ dưới nách bên ngực phải của cô cũng không bỏ sót.
“A… Giang Ngộ… A…”
Phương Niên nằm trên ghế sofa, rên rĩ dữ dội.
Rõ ràng anh còn chưa chạm tới tiểu huyệt, cô đã sắp đạt cao trào.
“Niên Niên, chúng ta kết hôn nhé.” Anh mút đầu ti đỏ hồng của cô, đột nhiên nói ra câu này.
“A… Anh đang nói gì vậy? Sự nghiệp của em vừa mới bắt đầu mà.”
Kịch bản mới của cô là một tác phẩm lớn, quản lý công ty rất xem trọng cô, đã chuẩn bị toàn lực đầu tư cho cô.
Giang Ngộ nghe vậy, ánh mắt tối sầm.
Anh biết cô sẽ sẽ không đồng ý.
Tất cả sự quan tâm của cô đều đặt vào việc diễn xuất, chứ không phải người bạn trai là anh.
Anh không tiếp tục chủ đề này nữa, tiếp tục làm chuyện vừa rồi.
Ngón tay dài thăm dò vào trong quần lót của cô, giống như trả thù, anh cố ý ấn lên âm hạch nhạy cảm của cô, xoa xoa thật nhanh.
“A… Giang Ngộ… A…”