Ảnh Đế Muốn Nuôi Vịt

Chương 28: 28: Zịt Cameo



Thiệu Liên cứ nghĩ mình sẽ ở phòng Bùi Thâm ba ngày, không ngờ đến tối, hắn lại mang cậu về phòng của cậu.
Được rồi, phòng cậu thì phòng cậu, cậu càng quen hơn.

Có lẽ Bùi Bùi cũng ngủ trong phòng cậu quen rồi.
Vừa vào phòng, vịt bay về phía chiếc giường bên cửa sổ – cũng là chiếc giường cậu hay ngủ.

Chưa kịp chui vào chăn, cậu đã bị người khác bế lên.
“Éc?”
Làm gì vậy?
Bùi Thâm vỗ đầu vịt tròn vo, chân không dừng: “Đi tắm trước.”
Thiệu Liên:…..Ồ.
Thiếu chút nữa cậu đã quên cái này.

Lúc trước ở nhờ nhà ảnh đế, đêm nào cậu cũng bị bắt đi tắm trước khi đi ngủ.

Vịt mà, tắm táp rất dễ dàng, chỉ cần bơi mấy vòng trong bồn tắm, rỉa lông vài cái, sau đó để Bùi Bùi lấy khăn lau khô lông và chân là được.
Sau đó ngủ đâu cũng được.

Có thể nói căn biệt thự kia, ngoại trừ giường của Bùi Thâm và căn phòng bí ẩn trên tầng ba kia ra, tất cả ngõ ngách trong nhà cậu đều ngủ rồi!
Mắt thấy bồn tắm sắp đầy, không cần Bùi Thâm ra tay, vịt trắng đã tự giác dậm chân.

Cậu chổng ngược trong nước chổng mông ra ngoài, cổ lắc lắc trong nước, mông lắc lắc trên mặt nước.
Tắm thì phải rửa mặt trước, cậu biết.

Thiệu Liên rửa mặt vui vẻ, cậu nghĩ Bùi Thâm sẽ giống như lúc ở trong biệt thự, đặt cậu vào bồn tắm rồi ra ngoài, chờ cậu tắm xong rồi sẽ vào lau khô cho cậu.

Nên khi cậu ngẩng đầu, thấy Bùi Thâm không chỉ không đi mà còn bắt đầu c ởi quần áo, cậu sợ đến mức hai mắt trợn tròn, mỏ vịt há hốc, mém nữa đã uống cả bụng nước.
Cậu đã sớm thấy nửa người trên của Bùi Bùi, cơ thể không tệ, còn cường tráng hơn cơ thể cậu tu luyện năm trăm năm, vai rộng eo nhỏ, thân hình vừa vặn, còn bên dưới…..lần trước ở trong hồ bơi, chỉ một đường ranh thôi đã khiến cậu ghen tị chun chút.

Sau đó cậu phải tự an ủi bản thân mình rằng, quần bơi làm chỗ đó mập hơn thôi, nhỉ?
Làm sao đến cỡ đó được!
Chắc chắn không thể hơn 500 năm tu luyện của cậu!
Vịt trắng bây giờ như husky, đôi mắt đậu đen trợn tròn, nghiêng nghiêng chằm chằm động tác của người đàn ông.
Lớp quần áo tiếp theo được cởi ra, đôi mắt to tròn kia đổi từ nhìn nghiêng sang nhìn thằng, hai hạt đậu đen thiếu chút nữa rơi khỏi hốc mắt.
Hu hu hu!!!
Đây là ưu thế của giống loài hà!
Chim bọn họ tu luyện lâu đến đâu cũng không bì được!
Vịt dậm chân, lần này, cả con vịt chìm luôn xuống nước.
Cậu quyết định mắt không thấy tim không đau…mình vui là được!
Bùi Thâm vừa c ởi quần áo vừa nghĩ Thiệu Liên đi đâu ngày trăng tròn.

Cậu đi đâu, cậu làm gì, hai mắt cứ nhìn vào không trung, không có tiêu cự.
Đột nhiên người hắn lạnh toát như ai đó đang dòm ngó hắn.
Không hiểu tại sao, phản ứng đầu tiên của hắn lại là nhìn bồn tắm.
Vịt trắng trong bồn tắm ngoi lên lặn xuống rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Cảm giác bị nhìn trộm kia đến nhanh cũng biến mất nhanh.
Hắn bị ảo giác à? Bùi Thâm lắc đầu, quay lưng về phía con vịt, bước vào buồng tắm.
Giọt nước to tròn đua nhau rơi xuống tấm lưng rộng, sau đó trượt xuống dưới, chạy qua eo, qua chỗ cao cao….
Vịt: A a a, cậu không cần tốn tiền nhưng vẫn có thể nhìn ảnh đế tắm nè!
Quả nhiên lưng Bùi Bùi là đẹp nhất!
Lưng Bùi Thâm căng cứng —
Cảm giác bị dòm ngó đó lại đến….
Chẳng lẽ….là con quỷ nữ treo nửa người trên cửa kia?
Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hòa bình, bình đẳng…..Tụng đi tụng lại giá trị quan của Xã hội Chủ nghĩa, Bùi Thâm tăng tốc, vội vàng xoa xoa lau lau rồi vớt con vịt đang ngâm mình ra khỏi phòng tắm.
Không kịp mặc cả quần áo.
Thiệu Liên bị ảnh đế kẹp nách, đã biến thành vịt ngốc.
Đôi mắt đậu đen nhìn thẳng, nhất quyết không dời xuống!
Chỉ cần không thấy là có thể ngó lơ chênh lệch giống loài.
Giờ phút này, em gái quỷ đang nói chuyện với Tử thần duy nhất trên đời đã thất nghiệp từ lâu ở đại dương xa xa đột nhiên hắt xì.
Tử thần dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi: “Em có, chao khum?”
Em gái Như xoa mũi, hớn hở nói: “Không sao đâu, chắc bạn thân tôi nhớ tôi ấy mà.

Tối qua tôi làm chuyện tốt, he he~”
***
Hôm sau, mọi người nhìn thấy đằng sau thầy Bùi luôn nghiêm túc là một con vịt vừa trắng vừa mập.

Vịt trắng bước “bạch bạch”, vô cùng kiêu ngạo.
Cứ như đang thăm dò xung quanh, còn liên tục “cạp cạp” với ảnh đế như đang giục hắn đi nhanh lên.
Tất cả mọi người đều hỏi —
“Xin chào thầy Bùi.

Thầy mới nuôi vịt hả? Trông kỹ nha!”
“Thầy Bùi mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một con! Đẹp quá!”
“Đúng đó, đây là lần đầu tiên tôi biết có thể dùng từ đẹp để miêu tả vịt đấy.”
Bùi Thâm chỉ bình tĩnh nói: “Chăm dùm bạn.”
Những vấn đề khác hắn cũng không biết trả lời sao.
Hắn cũng muốn biết con vịt này mua ở đâu, cần chi bao nhiêu tiền thì người bạn kia của Thiệu Liên mới chịu bán cho hắn.
Với lại, con vịt này đực hay cái…
Nếu là cái, vậy sau này đẻ con, có thể bán cho hắn một con hay không.
Không thì bán hắn một trái trứng đã được thụ tinh cũng được, tự hắn ấp.
Thiệu Liên hoàn toàn không biết những suy nghĩ có thể hù chết vịt trong đầu Bùi Thâm.

Cậu bước đi trong tiếng ca ngợi, tiếng “bạch bạch” càng vui tươi hơn.
Trong mắt mọi người, con vịt lớn trước mặt đang nghểnh cổ, đi một bước thì mông lắc một cái.
“Ôi chao, lão Bùi.” Đạo diễn Chu như Phật Di Lặc ưỡn bụng bự, cười híp mắt nhìn con vịt đang tức giận: “Thấy mọi người khổ cực quá nên mang bữa tối đến sao?”
Nhịp bước “bạch bạch” của vịt trắng khựng lại.

Nó lắc mông, vòng ra sau lưng Bùi Thâm, mượn đôi chân dài kia để núp, chỉ thò cái đầu ra, giận điên nhìn đạo diễn, sau đó ngẩng đầu nhìn Bùi Thâm.
“Cạp cạp!”
Anh nhìn ông ta kìa, ông ta đòi xơi vịt!
Bùi Thâm thấy buồn cười vô cùng.

Không hiểu sao hắn lại thấy tủi thân trong đôi mắt đậu đen kia.

Trông nó cứ như con nít về mách lẻo với người lớn vậy, còn tỏ vẻ đáng thương giật dây đằng sau —
Anh đánh ông ta đi, đánh nhanh lên, ra mặt thay cho tôi!

Bùi Thâm: “Nhiều người quá, chỉ sợ một con vịt không đủ.”
Hả?? Thiệu Liên khó tin, cứ nghĩ mình nghe lầm, kết quả lại nghe đối phương bổ sung một câu: “Nấu canh cũng được, mỗi người một chén.”
Đạo diễn Chu gật đầu đồng ý: “Vịt này mập đấy chứ.

Nhìn là biết hầm ngon, nước hầm chắc thơm lắm..”
Vừa dứt lời, con vịt sau lưng Bùi Thâm xù lông.

Nó giương cánh, chuẩn bị bay.
“Nhanh lên, lão Bùi, vịt đến miệng sắp bay rồi!” Miệng hối nhưng không ai gấp gáp, còn có vài ê-kíp đoàn làm phim quay lưng đi chỉnh sửa bối cảnh.
Đến bây giờ Thiệu Liên mới hiểu, bọn họ gạt vịt.

Bọn họ gạt một con vịt rằng muốn ăn nó!
Nhất thời không biết nên giận vì mọi người định ăn mình hay nên giận vì bị chọc.
Cánh cậu rung lên, giây sau, tầm nhìn của vịt cao lên.

Đầu cậu được ai đó vỗ vài cái, vỗ về cậu.
Thiệu Liên:…Chậc, cậu không giận nữa!
Hai người trước mặt cậu cũng là nít ranh thôi.

Chỉ là hai đứa nhỏ mới ba mươi và mới năm mươi!
“Lão Bùi.” Đạo diễn Chu hướng dẫn sắp xếp bối cảnh một hồi lại đi đến: “Vịt của cậu có thể giúp đóng vai phụ không?”
“Hai trăm một ngày, bao cơm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận