Ảnh Đế Muốn Nuôi Vịt

Chương 3: 3: Zịt Đau Lòng



“Khụ!” Không biết ai là người phá lên cười trong bốn người đang hóng chuyện đằng kia, Thiệu Liên nhập vai ngay tức khắc chấm hỏi đầy đầu: Có gì buồn cười hả?
Nhưng Bùi Thâm trước mặt cứ như không nghe được tiếng cười kia.

Hắn vẫn đang chìm trong cảnh diễn, vẫn nụ cười như gió xuân, trong mắt có chút khinh bỉ, dùng ngón tay đẩy ngón tay của “Thường Hổ” đang đặt trên cằm mình ra.
“Cậu Thường mới ban ngày đã say rồi à? Xin lỗi, tôi là Lâm Xí, không phải người đẹp.”
Thiệu Liên ngơ ngác, cậu nhớ trong kịch bản không có câu này, cho nên, đây là lúc tự do phát huy hả?
Yết hầu không tự chủ cục cựa, Thiệu Liên nhìn chằm chằm mặt “Lâm Xí”, nói: “Cạp.”
Ngọc Thụy: Tiếng zịt kêu.
Bùi Thâm:….
Đạo diễn và biên kịch:???
“Cạp, đẹp lắm, đẹp thế này sao không phải người đẹp, ông thích em lắm.”
Thiệu Liên nhấp nháy mắt, thở phào nhẹ nhõm, dù gì cũng là vịt.

Cậu có một cái bệnh ít người biết, chỉ cần lo lắng một chút là lại kêu tiếng vịt.
Đoạn này không khó, chỉ có hai mục đích duy nhất.

Một là làm nổi bật sự căm ghét của Lâm Xí yêu chính nghĩa và sự thông minh xảo quyệt thuộc về thương nhân, mặt còn lại là khiến hình tượng của Thường Hổ có sự đối lập rõ rệt giữa hiện tại và tương lai, kiếm nước mắt người xem.
Trịnh Thường đã giúp cậu phân tích trên đường đến đây, ban đầu Thường Hổ là một thằng lưu manh vô lại, cậu cần đá bay sự xấu hổ của mình đi, cũng vứt luôn gương mặt liệt của mình để có thể diễn tròn vai.
Thiệu Liên tiếp thu tất cả, nhưng cậu không biết, Trịnh Thường là quản lí của ca sĩ, trong tay không có diễn viên nào, bình thường cũng không xem phim ảnh gì, kinh nghiệm phân tích kịch bản đều dựa vào mấy bộ Thiệu Liên từng diễn.
Vì vậy, khi Bùi Thâm còn đang đắm chìm trong vai diễn, cũng định dựa trên tính cách của Lâm Xí để nói câu thoại tiếp theo, hông hắn bỗng bị ôm chặt.


Cậu thiếu niên vừa khen hắn đẹp bây giờ dựa vào ngực hắn, ngẩng đầu, dùng gương mặt xinh đẹp nói một câu hết sức vô lại: “Hôm nay ông phải ngủ với em!”
Đủ vô lại rồi nhỉ.
Bùi Thâm:….!Má.
Có chút k1ch thích.
“Cắt.” Chu Bách hô.

Ông cười híp cả mắt, phất phất tay: “Được rồi được rồi, đến đây thôi, nữa thì không qua kiểm duyệt được đâu.”
Đạo diễn vừa dứt lời, Thiệu Liên lập tức cất biểu cảm của mình, chui khỏi lòng của ảnh đế, hời hợt gật đầu cảm ơn Bùi Thâm: “Cảm ơn thầy Bùi.”
“…!Khách sáo rồi.” Bùi Thâm cũng lạnh lùng trả lời, sâu trong đôi mắt có chút ẩn ý.
Thử vai xong, đạo diễn sẽ nói “Về chờ thông báo” để kết thúc.

Bây giờ Thiệu Liên chỉ cần nghe đạo diễn nói vậy là sẽ lập tức quay lưng, về nhà ôm chặt bản thân, nhậu một trận đã đời.
Có ngu cũng thấy cậu đang không vui.
Nhưng đạo diễn lại không làm như lẽ thường.
“Bùi Thâm, cậu thấy Tiểu Thiệu thế nào?” Đạo diện Chu không nhận xét gì, cũng không nói câu kết thúc kinh điển kia, ngược lại còn lôi ảnh đế Bùi mới về chỗ vào câu chuyện.
Ba người còn lại không có ý kiến, ai cũng quay đầu nhìn ảnh đế, bộ dạng hóng hớt chưa đã.
Thiệu Liên đứng đó chỉ muốn “cạp cạp” vài tiếng, đáng tiếng bây giờ cậu chỉ có thể cố gắng giữ vững biểu cảm lạnh lùng này, bình tĩnh nhìn ảnh đế.
Thật ra trong lòng cậu vẫn có chút hy vọng, mặc dù ba câu thoại ban nãy không có trong kịch bản nhưng cậu cảm thấy mình diễn không tệ, ít nhất trông thật sự vô lại.
Rất giống con người.
Bùi Thâm không trả lời đạo diễn Chu ngay mà ngẩng đầu nhìn Thiệu Liên, hỏi: “Cậu muốn nghe nhận xét của tôi à?”
Thiệu Liên nén tiếng cạp đã vọt lên cổ họng xuống, thấp thỏm “ừ”.
Cậu muốn nghe, muốn nghe Tam Kim ảnh đế động viên và công nhận!
Cậu – Thiệu Thập Bát thôn mười tám quận Liên Thủy huyện Thiệu chính là cậu vịt diễn hay nhất thế giới!
“Không được.”
Giọng điệu lạnh như băng đột ngột vang lên, không cho người ta chút mặt mũi nào phang thẳng vào Thiệu Liên.

Lòng cậu lạnh đi, nhớ lại lần chui vào hố băng bắt cá thất bại trong mùa đông năm ngoái của mình.
Chỉ có 32 chai bia mới có thể cứu được trái tim bị đông cứng này.
Người đóng băng tim cậu vẫn không thương tiếc, tiếp tục bổ sung: “Dáng người không đúng, đi đứng cứ như cánh cụt chứ không phải cậu ấm quần là áo lượt.”
Tầm bậy, là vịt chứ.

Thiệu Liên ấm ức phản bác trong lòng.
“Đài từ không ổn, nhấn nhá không rõ, còn ra vẻ!”
“Không hiểu nhân vật, diễn xuất khoa trương, dùng sức quá mạnh, mất khống chế biểu cảm liên tục.” Ngoại trừ lúc xin ngủ với hắn.
Bùi Thâm dừng một chút, nuốt nửa câu sau vào bụng: “Tóm lại, không có mặt nào đạt tiêu chuẩn, không gánh được nhân vật Thường Hổ.”
Mỗi khi hắn nói một câu, mắt Thiệu Liên lại xuống thêm một nấc, chờ đến khi hắn nói xong, hai mắt Thiệu Liên đã nhìn chằm chằm sàn nhà.

Chỉ có 62 chai bia mới có thể cứu được cậu.
“Ha ha, Tiểu Thiệu à, cực cho cậu rồi, về nhà chờ thông báo nhé.” Cuối cùng đạo diễn Chu im lặng từ nãy đến giờ cũng nói câu kết thúc kinh điển kia.
Thiệu Liên im lặng cúi người đi, hai mắt hoàn toàn không rời khỏi sàn nhà.
Trịnh Thường đứng chờ bên ngoài vừa thấy bộ dạng uể oải tiu nghỉu của cậu không nói gì cả, chỉ dùng cơ thể 90 ký lô của mình chặn mấy ánh mắt tò mò của người khác.

Sau khi đội nón, đeo kính và khẩu trang lên cho Thiệu Liên rồi nhanh chóng dắt cậu ra về.
Cùng lúc đó, buổi thử vai giải lao năm phút.

Đạo diễn thấy Bùi Thâm đội nón, đeo kính và khẩu trang lên bèn cười cười đứng dậy đến gần hắn: “Phải đi rồi hả? Tôi tiễn cậu.”
Nói tiễn chứ thật ra cũng chỉ đưa đến cửa ra khác của hội trường.
Đạo diễn Chu: “Đột nhiên kêu tôi nhét cậu ta vào, cuối cùng lại ác như vậy, tôi còn tưởng cậu tính động viên cậu ấy đấy.”
“Tôi chỉ muốn cậu ta nhìn rõ được thực tế.”
Ca sĩ thì nên tập trung ca hát, bớt muốn đóng phim lại.
Chậm trễ luyện tập.
Trên đường về nhà, Thiệu Liên vẫn im lặng như cũ, cậu suy nghĩ mấy câu Bùi Thâm nói, đầu liên tục tua lại cảnh diễn của mình ban nãy.
Chẳng lẽ cậu diễn người tệ đến vậy ư?
Cậu đã tu thành người năm trăm năm rồi, lẽ ra không nên tồi tệ đến vậy chứ.
“Anh Trịnh.”
Trịnh Thường đang lái xe, đang rầu rĩ không biết nên an ủi thế nào, bỗng nhiên nghe cậu chủ động kêu, hắn vội vàng đáp: “Sao rồi nhóc Thiệu?”
Giọng còn cao hơn bình thường tám db.
“Em không giống người ạ?”
Trịnh Thường:….
Trịnh Thường: “Thiệu này, chỉ là thử vai mà thôi, đừng tự nghi ngờ mình như thế chứ.

Hiển nhiên em là người rồi, anh Trịnh chưa bao giờ nghi ngờ chuyện này!”
“Thật?”

“Thật hơn cả vàng!”
Chắc bị đạo diễn chửi te tua tơi tả rồi, tội em nó.
“Nhóc Thiệu, đừng nản, chúng ta đi mấy đoàn phim khác thử.

Kinh nghiệm mà, phải tích lũy từng chút từng chút một, mình cứ mài sắt thì cũng có ngày thành kim thôi.” Nói xong lại nhớ đến gì đó mà ho nhẹ: “À thì, bộ phim vua vịt kia đấy, mình từ từ thôi em, từ từ thôi.”
“Tại sao?” Thiệu Liên nhỏ giọng thầm thì: “Không có ai hiểu vịt hơn em.”
Két…
Xe thắng gấp, bánh xe chà lên nền nhựa phát ra tiếng kêu nhức tai.

Xe đằng sau suýt nữa đã va vào đích xe bọn họ, ai cũng tức giận nhấn còi.
Trịnh Thường dừng xe bên đường, lo lắng quay đầu: “Nhóc Thiệu, nói thật cho anh biết, em đã làm cái gì trước khi ký hợp đồng với công ty mình?”
“Làm con vịt đấy.”
Thiệu Liên thuận miệng nói, đến khi nhận ra mình mới nói gì, lập tức lo lắng nhìn Trịnh Thường như cái cách hắn đang nhìn mình bây giờ.
Trong xe, hai gương mặt hoảng sợ đồng thời nhìn nhau.
– Thằng bé từng làm vịt!
– Chết chửa, để lộ nguyên hình rồi!
– —
Ngọc Thụy: Lại một ngày ông nói gà bà nói zịt.

Ông Bùi Thâm kia khoái lắm mà giả đò à..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận