Hắn xoa mắt ngồi dậy nhìn về hướng mùi thơm. Có hai người eo nhỏ chân dài đang đứng bên cạnh bàn ăn, gương mặt ai cũng điển trai, đứng chung với nhau còn rất bổ mắt.
Cho dù bọn họ đang đeo tạp dề khác màu để làm gói bánh ú.
Không sai, gói bánh ú. Hơn nữa bánh ú đã được nấu, lão Trịnh ngửi mùi mà bụng kêu òng ọc.
Hai người bọn họ gói xong chưa.
Lão Trịnh nuốt nước miếng.
Hắn là công thần, ăn hai cái bánh ú chắc không sao đâu nhỉ?
“Dậy rồi?” Thiệu Liên là người đầu tiên phát hiện lão Trịnh đã tỉnh. Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm nồi bánh ú với đôi mắt thèm thuồng, khóe môi cậu không nhịn được giương lên: “Sắp chín rồi, ăn được ngay thôi.”
Giọng điệu có mấy phần tự đắc.
Đây là lần đầu cậu gói bánh ú đấy, Bùi Thâm cũng khen cậu học rất nhanh, hai người chắc chắn có thể giành được hạng nhất vào tháng sau.
Nhắc đến chuyện này, rõ ràng cậu đến để xin lỗi nhưng không chỉ không cần xin lỗi, cậu còn được Bùi Thâm xin lỗi ngược lại. Thậm chí hắn ta cũng không nhắc đến chuyện cậu lừa hắn nữa. Mọi thứ diễn ra cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn còn chủ động rủ cậu lập đội tham gia cuộc thi gói bánh ú tháng sau.
Haizzz, Thiệu Liên thở dài, Bùi Thâm thiện lương quá đi thôi.
Hơn nữa, Thiệu Liên cứ nhớ lại cái ôm tối hôm qua —
Hắn ta vai rộng tay dài, lúc kéo mình vào lòng ôm, cơ thể ấm áp kia liên tục truyền nhiệt độ sang cho cậu.
Rất có cảm giác an toàn.
Làm cậu nhớ lại vịt mẹ.
Trí nhớ trước khi thành tinh không rõ ràng, nhưng yên tâm và ấm áp khi nằm dưới bụng vịt mẹ lại in hằn trong trí nhớ cậu.
Cái ôm của Bùi Bùi có mùi của vịt mẹ.
Muốn thử lần nữa!
Thiệu Liên nghiêng đầu nhìn sang, hai mắt phát sáng, độc tác trên tay cũng không dừng. Hình như Bùi Thâm không nhận được tín hiệu cầu ôm một cái của cậu thì phải. Hắn ta tập trung nhìn bánh ý, tay chậm rãi buộc dây.
Không chú ý đến hả? Thiệu Liên chớp mắt vài cái, vừa định mở miệng nói thẳng thì một bàn tay với về phía cậu. Hai mu bàn tay đụng nhau nhưng nhanh chóng cách xa, bánh ú sắp tan nát trong tay cậu cũng sang tay đối phương.
Thiệu Liên “Wow” một tiếng trong lòng. Nhiệt độ cơ thể Bùi Bùi cao hơn cậu nhiều lắm.
Bánh ú nghe lời hơn khi ở trong tay Bùi Thâm. Sau khi thấy rõ nhân bánh bên trong, Bùi Thâm khựng lại một chút, vừa buồn cười vừa bó tay nhìn Thiệu Liên. Hắn không nói gì, chỉ đắp thêm vài chiếc lá, xếp lại, cột lại, động tác vừa thành thạo vừa đẹp.
Nhìn thấy hắn gói bánh, Thiệu Liên quên luôn chuyện muốn ôm, tập trung gói bánh tiếp.
Cậu phải luyện tập đàng hoàng, không thể cản đường Bùi Thâm lúc thi.
Tờ giấy tuyên truyền kia nói rồi, hạng nhất sẽ nhận được một phần quà bí ẩn lớn.
Lỡ đâu là giảm tiền nhà đất thì sao?
Nghĩ đến đây, mặt Thiệu Liên nghiêm túc lại, thái độ còn nghiêm túc hơn ban nãy, nhưng càng nghiêm túc càng dễ mắc lỗi. Thiệu Liên không làm sai chỗ này thì cũng là chỗ khác, may mà Bùi Thâm luôn ra tay giúp đỡ đúng lúc.
Sau đó biến thành gói bánh kiểu băng chuyền.
Một người làm nửa giai đoạn đầu, một người làm nửa giai đoạn sau.
Hai người cũng đứng càng ngày càng gần nhau, chỉ cách nhau một khoảng nhỏ. Lúc Thiệu Liên bỏ gạo nếp vào trong lá, tay của Bùi Thâm đã giơ ra sẵn sàng lấy bánh. Hắn vừa cúi đầu, trong mắt đã là hàng mi dài của cậu và mảnh sáng sặc sỡ.
Không đúng!
Tim lão Trịnh trễ nhịp. Hắn bật dậy từ trên sofa, sống lưng thẳng tắp, hai mắt như đèn pha mà quét qua quét lại giữa cả hai.
Sao hắn cảm thấy thái độ của ảnh đế Bùi không bình thường vậy!
Ánh mắt kia như chỉ hận dính luôn lên người nhóc Thiệu nhà bọn họ.
Nhìn đi, hắn ta cười kìa!
Đù mé, nụ cười cưng chiều này là cái qué gì đây!!!
Có, có hơi…haizzz.
Bữa tối biến thành bánh ú.
Trên bàn ăn, tâm trạng lão Trịnh không sao bình tĩnh nổi, càng nhìn càng thấy ảnh đế Bùi có suy nghĩ nguy hiểm với nhóc Thiệu nhà bọn họ.
Thiệu Liên vừa ăn xong, hắn ta đã lột xong chiếc bánh ú tiếp theo và bỏ vào chén của Thiệu Liên. Hắn bóc xong tám cái cũng dừng lại, nhóc Thiệu ăn ngon lành. Cho dù là khi thêm bánh hay sức ăn của Thiệu Liên, ảnh đế Bùi đều hiểu rõ mồn một.
Thấy bộ dạng ăn bánh ngon lành cành đào của Thiệu Liên, lão Trịnh như thấy thỏ trắng ngây thơ ăn cỏ sói xám cho chứ không biết sói xám đang thèm khát thịt của nó!
“Vị thế nào?” Thiệu Liên thấy lão Trịnh ăn mà cứ nhấp nhỏm nên tưởng bánh không ngon.
“Thỏ?”
Thiệu Liên:???? Có thịt thỏ trong đó hả?
Chưa để cậu hỏi ra miệng, lão Trịnh mới như tỉnh hồn: “Thịt heo, thịt heo, anh nói nhầm.”
Thiệu Liên gật đầu đưa cho hắn một cái bánh ú lớn khác. Chiếc bánh này to gấp ba cái bình thường: “Ăn thử cái này đi.”
Lão Trịnh: “….Cái gì đây?”
“Bánh ú thập cẩm.”
Lão Trịnh: “…”
Hắn từng nghe hoành thánh thập cẩm hay sủi cảo thập cẩm, nhưng đây là lần đầu hắn nghe bánh ú thập cẩm.
Tò mò, lão Trịnh để bánh ú trong tay mình sang một bên, mở bánh ú thập cẩm ra.
Ồ, danh xứng với thực.
Không hổ là thập cẩm.
Trong bánh ú là tất cả mọi loại nhân bạn biết, thậm chí bạn không biết cũng có.
Đậu đỏ, táo tàu, quả hạch, thịt heo, lòng đỏ trứng, hạt dẻ, đậu đỏ xay nhuyễn, hoa quế…..
Nếp biến thành diễn viên phụ.
Lúc đi, lão Trịnh một tay cầm một bịch bánh ú bình thường, một tay cầm bánh ú thập cẩm. Thiệu Liên và Bùi Thâm đứng trước cửa tạp biệt hắn.
Cứ như người một nhà tiễn khách.
Lúc lão Trịnh ngồi vào xe vẫn còn hoảng hốt, vừa vui vừa lo.
Vui chính là thần tượng của mình thích nghệ sĩ nhà mình, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Lo chính là Bùi Thâm thật sự không ngại quá khứ của Thiệu Liên ư? Lỡ giai đoạn tươi đẹp nhất qua đi, hắn bắt đầu để ý rồi làm Thiệu Liên đau lòng thì sao!
Rầu quá.
Trước ngày trăng tròn, Thiệu Liên đều gói bánh ú, nấu bánh ú, ăn bánh ý và tặng bánh ú trong nhà Bùi Thâm.
Anh ngỗng, Quý gà con, Tiểu Xương, thậm chí bạn của Bùi Thâm đều nhận được một túi bánh ú thập cẩm to đùng.
Mấy người bạn chưa bao giờ nhận được món quà giản dị thế này từ ảnh đế Bùi:??? Đầu tư mảng ẩm thực hả??
Bùi Thâm: Đừng hỏi nữa, ăn nhanh đi, ăn xong vẫn còn đây.