Hóa ra bên trong không lấy một học sinh nào cả.
Tầm này họ đều về nhà rồi.
Chỉ còn mỗi cô và Bạch Vũ đang giở trò trên bục giảng kia thôi.
Tần Nhiệm vừa mừng nhưng cũng vừa sợ.
Nếu cô ta nói trước lớp thì không phải đời cô coi như xong sao? Tần Nhiệm hoang mang đến mức không còn nghĩ được gì.
Cô chỉ thấy bản thân mình lập tức lên tiếng nói lí lại Bạch Vũ:
” Cậu ăn nói hàm hồ.
Tôi làm gì có làm ba cái trò vớ vẩn đó.
Đừng có vu khống cho người khác như thế! “
” Hả ~ Đáng sợ vậy sao ~ “
Giọng nói châm chọc bỗng dưng vang lên thật nhỏ nhẹ ngay bên tai cô.
Cô chưa kịp quay đầu lại thì đã bị chiếc giẻ lau bảng ném vào đầu.
Đổng Uyên đã đứng sau lưng cô từ bao giờ.
Ban nãy chính ả đã cố tình làm cô xao nhãng, tạo cơ hội để Bạch Vũ ở trên bảng ném thẳng giẻ lau vào người.
” Đánh trống lảng hay lắm Đổng Uyên! “
” Chuyện nhỏ mà ~ “
Nhỏ Bạch Vũ chạy đến chỗ sau lưng cô rồi vỗ tay bốp một cái với bạn của nó.
Tần Nhiệm nhanh bỏ chiếc giẻ lau bảng ra rồi quay lại nói lớn:
” Cậu làm cái gì thế h- Á! “
Đầu cô đau như bị ai đó cào móng tay vào da thịt vậy.
Đổng Uyên giật mạnh tóc cô lên rồi nhìn cô cười khúc khích:
” Trưa rồi nè ~ Lần này chúng ta đi ăn với nhau nha bạn thân.
Tớ đảm bảo sẽ ở bên cạnh cậu đến hết trưa luôn.
“
………………….
” Này thì lắm mồm à? Con này nó bị ngu hay sao ấy?! Chúng mày có thấy thế không? Hahahahaha.
“
Con nhỏ Môn Mập vừa nói vừa ngoác miệng ra cười.
Một bàn tay đưa ra trước mặt nó kèm theo một điếu thuốc.
Nó không chần chừ mà cầm lấy rồi châm lửa hút.
Lần này chúng lại kéo cô đến một nhà xưởng bị bỏ hoang từ rất lâu trong thành phố.
Chúng đã đánh vào người cô không biết bao nhiều lần.
Cả người đã bắt đầu xuất hiện những vết bầm tím chẳng thể lành lại.
Mặt mũi không còn nguyên vẹn như trước nữa.
Dòng máu nóng vẫn còn đang chảy trong miệng cô rồi từ từ chảy xuống đất.
Nhỏ Môn Mập đang ngồi lên người cô mà tán chuyện với lũ kia.
” Eu! Mày nhìn miệng nó kìa.
Là nước dãi màu đỏ đóoo! “
Bạch Vũ bất ngờ giãy nảy lên rồi chỉ vào mặt cô.
Điều đó làm nhỏ Môn Mập chú ý.
” Uây?! Thật á?! Ngẩng lên tao xem cái nào.
“
” Ư…!”
Cái bàn tay to như đô vật của nó nắm tóc cô nhấc bật dậy khiến cô đau nhói mà thức giấc.
Máu mũi lẫn miệng đều đang chảy từng dòng máu đỏ thẫm.
Mắt của Tần Nhiệm không nhìn rõ được nữa vì bị đấm.
” Eo.
Là máu mà.
Con này mồm điêu quá.
“
” Ai biết?! Nhỡ đâu là nước dãi màu đỏ của bạn đó thì sao? Người đặc biệt hay có mấy thứ ghê ghê như thế đó! “
” Mày nói thế làm tao éo muốn hút thuốc nữa đó con đ*.
”
Đổng Uyên tỏ vẻ bực dọc khi Bạch Vũ đang đưa trò đùa của mình đi quá giới hạn.
Khi điếu thuốc gần tàn, cô ta ngồi xuống trước mặt Tần Nhiệm cười ngọt:
” May thay tớ có cái gạt tàn ở đây.
Như thế mình sẽ không bị trách mắng rồi.
“
Ả dí mạnh điếu thuốc còn đang cháy vào lòng bàn tay cô.
Cơn đau lại lần nữa kéo cô quay lại thực tại.
Tần Nhiệm hét lên trong đau đớn.
” Á! “
Dù cô có hét cỡ nào thì chúng cũng chẳng màng.
Lũ chuyên đi bắt nạt này hẳn đã nghe thấy quá nhiều tiếng hét thảm thương của nạn nhân rồi.
Ngược lại, Môn Mập còn kéo mạnh tóc cô lên cao đe dọa:
” Câm mồm nay con chó! Mày mà làm ồn là tao sẽ cắt sạch mớ này ngay!! “
” Mày phải thả tóc nó ra nó mới không kêu nữa.
Nói ngu thế không biết.
“
” Ờ ha.
Tao quên mất ấy mà.
Hihihi.
“
Cuối cùng cái bàn to tướng cũng thả đầu cô xuống.
Vừa hay điếu thuốc của Đổng Uyên cũng không còn cháy nữa.
” Ngon.
Giờ chắc chúng ta nói chuyện được rồi.
“
” Hình như nó lại ngất đi đó mày ạ! “
” Thấy chưa!! Bảo là nhẹ tay thôi để tí còn nói chuyện mà không nghe.
Chúng mày không suy nghĩ sâu xa gì cả.
“
Nhỏ Bạch ra điều giận dỗi vì hai đứa còn lại không nghe lời nó.
Hai đứa kia cũng chẳng thèm quan tâm đến thái độ của đứa còn lại.
Môn Mập cuối cùng cũng nhấc cái thân xác hơn một tạ của nó ra chỗ khác.
Chẳng biết có cái xương nào bị gãy không mà sao nó đau quá….
Ầm một cái, cả một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô khiến cô suýt bị sặc nước mà tỉnh dậy.
” Tỉnh rồi tỉnh rồi.
Khỏi cần thêm đâu.
Mày đổ đi đi.
“
Nhưng…ào một cái.
Nửa chậu nước còn lại cũng hất vào người cô luôn.
Môn Mập làm xong thì vứt cái xô sang một bên, chắp tay:
” Tao lỡ rồi.
Mày nói muộn quá.
“
” Ha.
Con khốn này.
Mày thích dội nước chúng nó quá ha?! Mà thôi kệ đi.
“
Đổng Uyên cười nhẹ một cái rồi cũng nhún vai cho qua.
Giờ thứ cô ta quan tâm chính là Tần Nhiệm – người đang nằm rũ rượi dưới đất, ngay trước mặt của ả.
Ngón tay cô cứ giật giật liên hồi.
Cô cố gắng nhổm người lên để hít thở dễ dàng hơn.
Ban nãy con Môn Mập kia đúng là muốn bức chết cô rồi.
” Được rồi ~ Tao chắc là mày đang thắc mắc sao mày lại bị thê thảm như này đúng không?! Đừng lo.
Tao sẽ cho mày một câu trả lời chuẩn nhất.
Có khi là nhiều hơn ấy chứ.
“.