Anh Đến Đúng Lúc

Chương 11: Lâm pháp y đánh đàn


Chương 11: Lâm pháp y đánh đàn


Diệp Thanh cũng không tiếc rẻ khen ngợi Lâm Bắc Việt, từ nhỏ chính là như thế.


Thành tích học tập của anh rất tốt, nhảy lố mấy lần, cô sẽ nói: “Anh thật là lợi hại!”


Anh biết kéo đàn cello, có một lần cô làm hỏng đàn của anh, anh không rên một tiếng tự mình sửa lại, sau đó kéo một khúc đàn cello không nhạc đệm, cô nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng cảm thấy hai tay của anh rất đẹp, đặc biệt là hai chân kẹp đàn cello, thập phần thon dài gợi cảm. Cô cũng nói: “Anh thật là lợi hại! Kẹp cello ổn như vậy!”


Tiếng nói vừa dứt, đàn cello phát ra một tiếng chói tai quái dị, Lâm Bắc Việt an tĩnh ngẩng đầu nhìn cô, trầm mặc một lát sau đó yên lặng cất đàn đi.


Từ đó về sau, anh giống như rất ít khi kéo đàn ở trước mặt cô nữa.


Khi rời khỏi phòng thí nghiệm đã gần tới chạng vạng. Diệp Thanh đột nhiên đưa ra yêu cầu trao đổi số điện thoại.


Lâm Bắc Việt thật ra rất sảng khoái đồng ý luôn. Sau khi lưu số của nhau, Diệp Thanh đi lấy xe.


Cô vốn định đưa Lâm Bắc Việt một đoạn, nhưng nghĩ lại, với gia thế của anh, tuyệt đối sẽ không ngay cả xe cũng không có.


Quả nhiên, Lâm Bắc Việt lấy chìa khóa xe ra, đang muốn đi lấy xe, đột nhiên ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô.


Diệp Thanh suy đoán, chẳng lẽ anh là muốn đưa mình về nhà?


Anh hỏi: “Em đến đây thế nào?”


Diệp Thanh nói: “Ngồi xe điện ngầm.”


Lâm Bắc Việt giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Ừm, nhà em ở chỗ nào?”


Diệp Thanh nói địa chỉ.


Một đường không nói gì, đến tận khi xe đi vào tiểu khu Diệp Thanh ở, cô nói cám ơn rồi xuống xe rời đi.


Lâm Bắc Việt nhìn bóng dáng cô hồi lâu. Nhìn cô chậm rãi đi vào hàng hiên, nhìn thân ảnh của cô dần dần biến mất, anh vẫn không rời đi.


Dưới ánh trăng, tầng lầu cao cao, ngọn đèn từ mọi nhà chiếu phủ ôn nhu, nhưng không biết ánh đèn từ cánh cửa sổ nào, là thuộc về cô.


……


Diệp Thanh về đến nhà, nhận được điện thoại của Diêm Tiểu Tung.


“Lão đại, đã xem qua theo dõi, giữa trưa hơn 12 giờ cùng ngày Giả Tinh Tinh chết đích xác có từng đến chỗ Dương Nhất Hàm. Hơn nữa, từ came ra phía đối diện cửa hàng có thể nhìn ra được, Giả Tinh Tinh khắc khẩu với Dương Nhất Hàm, cảm xúc hai người đều có chút kích động.”


Diệp Thanh nhướng mày, cười nhạt nói: “Giờ đã có lý do tìm Dương Nhất Hàm nói chuyện rồi.”


Diêm Tiểu Tung hỏi: “Lão đại, ngày mai chị còn đi nữa không?”


“Đương nhiên,” Diệp Thanh nheo mắt, “Cậu cũng mang thêm vài người, cẩn thận theo dõi. Một cái camera theo dõi mà thôi, chưa thể làm gì Dương Nhất Hàm được, mấu chốt là phải tìm ra chứng cứ.”


“Được được,” Diêm Tiểu Tung trả lời, “Lão đại chị nói thế nào em liền làm theo như vậy.”


“Vu Hiểu Tiệp bên kia thì sao? Có theo dõi chặt không?” Cô hỏi.


“Không dám chậm trễ,” Diêm Tiểu Tung nói, “Trước mắt không phát hiện cô ta có dị thường gì.”


Diệp Thanh ngắt điện thoại, tắm rồi sau đó liền nằm ở trên giường. Cô trợn mắt nhìn trần nhà, thập phần buồn ngủ nhưng lại khó có thể đi vào giấc ngủ.


Trì Đông Nham nói đúng, trong khoảng thời gian này cô hay nằm mơ, cảnh tượng trong mộng vẫn thập phần mơ hồ hỗn độn, nhưng sau khi tỉnh lại, cái loại cảm giác sợ hãi đó lại giống như đao đâm vào trong lòng.


Cô hiện tại sống trong một căn chung cư 80 mét vuông, phòng ở cùng tài sản cha mẹ để lại cho cô, cô đã gửi hết vào ngân hàng. Tựa như một thần giữ của, yên lặng lữu giữ tài phú vĩnh viễn bất biến.


Giờ cô nhìn bộ chung cư nho nhỏ này, nhớ tới biệt thự sống khi còn bé.


Khi đó cô cùng Lâm Bắc Việt là hàng xóm. Sau khi anh lên cao trung liền nhảy mấy cấp, trực tiếp lên đại học, cho nên cơ hội về nhà gặp mặt cô càng ít đi.


Mỗi khi nghe thấy tiếng đàn cello cô sẽ lon ton đi gõ cửa nhà anh.


“Lâm Bắc Việt, anh đã về rồi à, đã lâu không gặp nha.”


Anh mở cửa cho cô, không có lần nào vượt qua mười giây.


Diệp Thanh than nhẹ một tiếng, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.


……


Trời đã hoàn toàn đen, trấn nhỏ tuy kinh tế tương đối phát triển tốt hơn, nhưng không phồn vinh ồn ào náo động giống thành phố lớn. Vừa vào đêm, thành quách cổ xưa như xử nữ khi màn đêm xuống, rất an tĩnh.


Dương Nhất Hàm đóng cửa quán, xem xét xung quanh, rồi tắt đèn, đi lên trên lầu.


Cô ta rất vừa lòng với quán nước này của mình. Buôn bán tốt, có tình thú, đây là lý tưởng sinh hoạt của cô ta. Hơn nữa, mấy năm nay Vu Hạo Khiêm thỉnh thoảng mới đến một lần, cô ta càng vui vẻ tự tại.


Chỉ cần Vu Hạo Khiêm không ly hôn, cô ta sẽ không đi gây sự.


Nền ốp cầu thang làm bằng gỗ được cô ta chọn lựa cẩn thận, giày cao gót dẫm lên phát ra tiếng vang, cô ta đi càng thêm nhẹ nhàng.


Lên lầu hai, bốn phía hoàn toàn an tĩnh lại, dưới chân có một con mèo lông xù mềm mại lao ra, vòng quanh chân cô ta.


“Meo meo,” cô ta cúi người bế con quất miêu lên, vừa vuốt lông cho nó vừa đi lên lầu.


Mới vừa đi tới cửa, đột nhiên cảm giác có người từ phía sau nhanh chóng tới gần, Dương Nhất Hàm không kịp trốn tránh, bị người hung hăng đẩy, té ngã ở trên thang lầu.


Con mèo trong lòng kêu sợ hãi một tiếng, chạy nhanh đi.


Dương Nhất Hàm bò dậy, thấy trong bóng đêm có thân ảnh một người cao lớn, theo bản năng co lại trong một góc, không rên một tiếng.


Tiếp theo, một trận lăng phong quét xuống dưới, giống như roi sắt, thật mạnh dừng ở trên người cô ta. Hết cái này đến cái khác, đánh đến khi cả người cô ta đau nóng rát, áo sơmi chiffon màu nhạt mới vừa mua, thấm ra từng vết máu.


Cô ta vô pháp phản kháng, ôm đầu co người lại.


“Kêu a!” Nam nhân càng dùng sức vung roi, “Kêu ra tiếng, để ta nghe thấy!”


Dương Nhất Hàm gắt gao cắn môi, ánh mắt lạnh băng lại oán hận.


Sau đó, nam nhân dừng lại, lại nhanh chóng cởi dây lưng xuống. Hắn ta áp xuống, thô bạo xé rách quần áo Dương Nhất Hàm, da thịt trắng bóng, giống nhuyễn ngọc. Nam nhân ở trên đó lưu lại một dấu răng, véo tím, rất tận hứng.


“Lão tử lâu như vậy không trở về, ngươi sống thật sự sung sướng có phải hay không?” Nam nhân ở bên tai cô ta thô rống, “Đáng tiếc a, cô để ý hắn như thế nào, hắn cũng không có biện pháp khiến cô thỏa mãn!” Hắn tham lam vuốt ve ngực, mông cô ta, giọng nói ám ách, hỏi: “Hắn không thể thỏa mãn cô, cô làm như thế nào? Giống như vậy sao?”


Hắn mãnh liệt xỏ xuyên qua cô, Dương Nhất Hàm cũng cùng cũng phải than nhẹ ra tiếng.


“Mẹ nó, con đàn bà chết tiệt! Đều là một đám đê tiện không biết xấu hổ!” Nam nhân vừa mắng, vừa hành động, càng mắng càng hăng hái, động tác cũng càng ngày càng thô lỗ.


Hắn lôi Dương Nhất Hàm tới phòng ngủ, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái vòng cổ bằng da, ném tới bên chân cô, nói: “Mang vào.”


Dương Nhất Hàm run tay cầm lấy, đeo vòng vào cổ. Nam nhân giữ chặt vòng cổ hung hăng siết một cái, Dương Nhất Hàm tức khắc hít thở không thông.


Hắn lại một lần nữa xỏ xuyên qua cô ta, làm cô ta đau đớn muốn chết.


……


Diệp Thanh dậy thật sớm, trước hết tới cục cảnh sát. Chân trước vừa đến, sau lưng Lâm Bắc Việt liền tới.


Anh đem báo cáo phân tích đưa cho cô, “Đây là báo cáo ——” dừng một chút, lại nói: “DNA trên tóc, vẫn còn đang trong quá trình đối chiếu.”


Diệp Thanh quay lại văn phòng, mở ngăn kéo ra, lấy ra mấy túi đồ ăn vặt, còn có một hộp sữa chua, mở ra ăn.


Lâm Bắc Việt ở một bên nhìn, nhăn nhăn mày.


Diệp Thanh có một thói quen, chính là thích dự trữ lương thực, đặc biệt thích tồn đồ ăn vặt mình thích ăn. Cô tựa như một con hamster nhỏ, nếu trong ngăn kéo không có đồ ăn liền sẽ trở nên khủng hoảng lại bất an.


“Anh có muốn ăn không?” Diệp Thanh lấy ra một túi mực khô, hỏi.


Lâm Bắc Việt còn chưa có trả lời, con mực đã đặt ở trước mặt anh. Anh xé mở túi đóng gói, ăn cùng cô.


Nửa giờ sau, người của cục cảnh sát đã chuẩn bị thỏa đáng, Diệp Thanh mở một cuộc họp ngắn để phân công bố trí, sau đó đoàn người xuất phát, chạy tới trấn nhỏ.


……


Tống Kiều cõng ba lô, tiến vào quán nước của Dương Nhất Hàm.


Dương Nhất Hàm đang ngồi trước quầy ở đại sảnh, có người tiến vào cũng không phát hiện. Cô ta mang kính râm, giữa ngày nắng nóng ại mặc áo sơmi tơ lụa tay dài, trên cổ quàng khăn sa mềm nhẹ, không lộ một chút da thịt nào.


Tống Kiều cầm lấy ly nước của mình, đặt ở trên quầy, nói với Dương Nhất Hàm: “Bà chủ, có thể giúp tôi thêm chút nước trái cây không, muốn vị blueberry ướp lạnh. Tôi dùng ly nước của mình, cảm ơn.”


Sau quầy có sẵn máy ép nước trái cây, Dương Nhất Hàm cầm ly pha lê, làm một ly nước trái cây vị blueberry cho cô, rồi nói: “25.”


Tống Kiều thật cẩn thận kéo đế ly, tiếp nhận cái ly.


Tìm cái ghế dài ngồi xuống, cô đem ly pha lê để lên trước ánh sáng quan sát, trên thành ly pha lê in lại năm dấu vân tay rõ ràng, hoàn chỉnh. Cô thật cẩn thận dùng băng dính lấy vân tay.


Cô ngồi đến giữa trưa.


Dương Nhất Hàm vẫn luôn ngồi ở trước quầy, có vẻ như rất mệt mỏi, đang ghé vào trên đài dưỡng thần. Tống Kiều lặng yên không một tiếng động đi qua, vén một lọn tóc của Dương Nhất Hàm lên, muốn xem xét.


Dương Nhất Hàm đột nhiên bừng tỉnh.


Tống Kiều kịp thời buông tay, giả vờ chống vào quầy.


Dương Nhất Hàm đề phòng kinh nghi nhìn cô, cho dù có kính râm che đi cũng vẫn có thể cảm giác được, ánh mắt cô ta lạnh băng.


“Bà chủ, tôi muốn gọi đồ ăn, không biết trong tiệm của cô có gì đặc sắc.”


Dương Nhất Hàm đem một tờ thực đơn ở trên quầy đưa cho cô, chậm rãi đứng dậy, rời đi.


Tống Kiều mắt sắc, phát hiện hốc mắt cùng khóe mắt của Dương Nhất Hàm bị kính râm che khuất rõ ràng có vết thâm đỏ tím.


Chờ đến khi đồ ăn được đóng gói tốt đưa đến trong tay Tống Kiều, Tống Kiều mới quay lại phòng, không kịp ăn cơm liền lấy di động ra nhắn tin cho Diệp Thanh——


“Hết thảy đã đâu vào đấy, chờ buổi tối hành động.”


Diệp Thanh nhanh chóng nhắn lại: “OK!”


……


Bệnh viện tư nhân Đông Nhân ở trấn nhỏ, quy mô đầy đủ, danh tiếng không tồi. Người địa phương có bệnh lớn hỏ gì đều sẽ chọn bệnh viện này trước tiên.


Diệp Thanh đem xe ngừng ở đối diện bệnh viện, hạ cửa sổ xe xuống một chút, nhìn về phía bệnh viện.


Phòng khám bệnh có không ít người, nhưng đâu vào đấy.


Diêm Tiểu Tung ngồi ở trên ghế sau, “Cứ thế đi vào có quá tùy tiện hay không?”


Diệp Thanh híp híp mắt, “Giả vờ bị bệnh đi vào, là được chứ gì?”


Lâm Bắc Việt nhíu mày, “Nhưng Vu Hạo Lâm là bác sĩ khoa ngoại, chuyên khoa về thận.”


Hai mắt Diệp Thanh sáng ngời, “Bằng không anh làm bộ có bệnh thận, đi vào đăng ký một cái, để Vu Hạo Lâm nhìn xem?”


Lâm Bắc Việt càng nhíu chặt mày hơn.


Không khí trở nên có chút vi diệu, Diêm Tiểu Tung ở ghế sau thấp giọng lẩm bẩm, “Có nam nhân nào nguyện ý thừa nhận……”


Diệp Thanh ho khan một tiếng, hắng giọng, nhìn Lâm Bắc Việt, nghiêm túc mà thành kính mà nói: “Cái kia…… em biết anh không có tật xấu gì ki, chỉ là kiến nghị làm bộ một chút mà thôi.”


Lâm Bắc Việt khẽ cắn chặt răng “Ở đây không chỉ có một mình tôi. Hơn nữa, em biết rõ tôi không có vấn đề.”


Diêm Tiểu Tung có chút kinh ngạc, ngập ngừng hỏi Diệp Thanh, “Lão đại, sao chị biết anh ấy không có vấn đề……” Anh mắt trông mong mà nhìn cô, giống như đang đợi đáp án.


Diệp Thanh cắn răng, “Được rồi! Tôi có vấn đề đã được chưa?” Cô không còn gì để nói trừng mắt nhìn Diêm Tiểu Tung cùng Lâm Bắc Việt một cái, đẩy cửa xuống xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận