Anh Đến Đúng Lúc

Chương 16: Cảnh sát Diệp thẩm vấn


Chương 16: Cảnh sát Diệp thẩm vấn


Trì Đông Nham dừng một lát.


Phát hiện nói dối tạm dừng hơn mười giây, đồ thị đường phổ lên xuống, bút ghi tự động vẽ ra đường cong trên giấy.


Phát hiện nói dối tiếp tục.


“Năm nay cô 34 tuổi?”


“Phải.”


“Cô cho rằng mình rất xinh đẹp?”


“Phải.”


“Cô đã đến chung cư của Giả Tinh Tinh?”


“Không phải!”


“Cô giết cô ta?”


“Không phải!”


“Cô muốn giết cô ta?”


“…… Không phải.” Dương Nhất Hàm thần sắc cứng đờ.


“Cô vì chuyện Giả Tinh Tinh oán hận chồng mình?”


“Không phải.” Dương Nhất Hàm nhíu mày.


“Cô không yêu chồng cô?”


Dương Nhất Hàm dừng một chút, nói: “…… Không phải.”


“Chồng cô có phải mối tình đầu của cô không?”


Dương Nhất Hàm híp mắt, “Không phải.”


“Mối tình đầu của cô là Vu Hạo Lâm?”


Mấy đường thẳng trên đồ thị đột nhiên chấn động.


Dương Nhất Hàm hô hấp dồn dập, ngực phập phồng, run giọng nói: “Phải.”


“Hiện tại cô vẫn nhớ mãi không quên Vu Hạo Lâm?”


“Không phải.” Dương Nhất Hàm rũ mắt.


“Đến nay, Vu Hạo Lâm vẫn dây dưa cô?”


“Không phải!” Dương Nhất Hàm siết chặt nắm tay!


“Vu Hạo Khiêm biết quan hệ giữa cô và Vu Hạo Lâm?”


“Chuyện này có quan hệ với vụ án sao?” Dương Nhất Hàm mãnh liệt bài xích vấn đề này.


Trì Đông Nham nhìn thẳng vào cô ta: “Xin trả lời thẳng vào vấn đề của tôi!”


Dương Nhất Hàm nghiêng mặt đi, hừ lạnh nói: “Biết.”


“Vu Hạo Khiêm rất để ý mối quan hệ giữa cô cùng Vu Hạo Lâm?”


Dương Nhất Hàm trầm mặc một lát, “…… phải.”


“Hai người bởi vậy cảm tình bất hòa?”


Dương Nhất Hàm chớp mắt, “Không phải.”


Trì Đông Nham nhướng mày, tăng mạnh ngữ khí: “Vu Hạo Khiêm vì thế từng cãi nhau với cô?”


Dương Nhất Hàm giương mắt, căm tức nhìn anh ta: “Không có!”


Hô hấp, tâm điện, điện trở làn da, mấy đường cong đều kịch liệt nhảy lên!


Trì Đông Nham không dao động, vẫn hỏi: “Vu Hạo Khiêm vì thế từng đánh cô?”


Dương Nhất Hàm giận cười, “Anh thích nói như thế nào thì nói.”


“Mời trả lời!” Trì Đông Nham truy vấn, ánh mắt ngưng trầm bức bách, “Anh ta từng đánh cô?” Thay đổi cách nói.


Dương Nhất Hàm mắt trợn trắng, “Chuyện này có quan hệ với vụ án sao?”


“Xin trả lời!”


Dương Nhất Hàm hít sâu một hơi, “…… Phải.”


“Vu Hạo Khiêm từng gia bạo cô sao?”


Dương Nhất Hàm hai mắt phiếm hồng, “…… Phải.”


“Anh ta từng cưỡng hiếp cô?”


Dương Nhất Hàm sắc mặt trắng bệch, đồ thị kịch liệt nhảy lên!


“Xin trả lời,” Trì Đông Nham truy vấn, “Anh ta có cưỡng hiếp trong hôn nhân hay không?”


Dương Nhất Hàm đứng bật dậy, lung tung kéo dụng cụ xuống, không kiên nhẫn lại phẫn nộ thét chói tai: ” Tôi không làm nữa! Tôi không hiểu các người vì sao muốn hỏi như vậy, đây là ta việc tư, vì cái gì muốn hỏi!?”


Trên đồ thị, hai đường tuyến huyết áp và hô hấp điên cuồng lên xuống, máy phát hiện nói dối nhanh chóng ghi lại!


Tống Kiều lập tức tiến lên, nhẹ nhàng đè lại Dương Nhất Hàm, nhanh chóng trấn an.


“Dương tiểu thư, xin đừng kích động.”


Dương Nhất Hàm cả người run nhè nhẹ, lã chã rơi lệ, “Vì sao lại muốn hỏi vấn đề này? Vì sao muốn hỏi chuyện này!?”


Tống Kiều vội vàng đưa khăn giấy cho cô ta, “Xin lỗi, nếu cô cảm thấy không thoải mái, có thể tạm dừng một lát.”


Trì Đông Nham nhăn nhăn mày, nhẹ nhàng nói: “Dương tiểu thư, vô tình mạo phạm, chỉ là nói thật mới có lợi cho cô, mong cô phối hợp.”


Tống Kiều lại rót cho cô ta cốc nước, trấn an cảm xúc.


Dương Nhất Hàm uống mấy ngụm nước, không nói chuyện, bả vai, đầu ngón tay, hai chân run rẩy, ngực kịch liệt phập phồng.


Trì Đông Nham đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Diệp Thanh lập tức nhìn về phía hắn.


“Tạm dừng nửa giờ, nửa giờ sau, tôi sẽ tiếp tục.”


Diệp Thanh nhìn nhìn Dương Nhất Hàm ở bên trong, gật đầu.


“Như thế nào rồi?”


Trì Đông Nham nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu.


Nửa giờ sau, phát hiện nói dối tiếp tục.


Làn này, Trì Đông Nham hỏi những vấn đề tương đối ôn hòa.


“Cô tên là Dương Nhất Hàm?”


“Phải.”


“Cô năm nay 34 tuổi.”


“Phải.”
“Cô tốt nghiệp ở đại học y khoa thành phố B?”


“Phải.”


“Cô học ngành hộ lý chuyên nghiệp?”


“Phải.”


“Cô từng làm hộ sĩ ở bệnh viện Đông Nhân?”


“Phải.”


“Cô học cùng khoá với Vu Hạo Lâm?”


“Phải.”


“Hai người đã từng yêu nhau thời đi học?”


“Phải.”


“Cô am hiểu y lý và dược lý?”


“Phải.”


“Cô biết sử dụng dị Bính phân như thế nào?”


“Phải.”


“Cô từng sử dụng Dị Bính phân?”


“Phải.”


“Cô từng sử dụng Dị Bính phân lên người khác?”


“Phải.”


“Cô từng dùng Dị Bính phân lên người Giả Tinh Tinh?”


“Không phải!”


“Cô từng tự mình sử dụng Dị Bính phân?”


Dương Nhất Hàm hai mắt đỏ đậm, đồng tử run rẩy, “…… Phải.”


“Vu Hạo Khiêm từng tiêm Dị Bính phân cho cô?”


Dương Nhất Hàm khẽ cuộn tròn người, thanh âm thấp gần như không thể nghe thấy: “Phải.”


Trì Đông Nham hơi chút ngập ngừng, thanh âm thập phần mềm nhẹ, thấp thuần như thôi miên, “Hắn tiêm khi đang làm tình với cô?”


Cảm xúc Dương Nhất Hàm trầm thấp, nhẹ nhàng gật đầu, “Phải.”


“Là chính cô yêu cầu tiêm vào?”


“Phải.”


“Bởi vì cô không thấy hưởng thụ.”


“Phải.”


“Cô cảm thấy rất thống khổ?”


“Phải.”
……


Nửa giờ sau, phát hiện nói dối kết thúc.


Mọi người phảng phất như vừa đánh một trận đánh ác liệt, đều có chút mỏi mệt.


Trì Đông Nham ở văn phòng Diệp Thanh ngồi một lát.


“Như thế nào rồi?” Diệp Thanh hỏi.


“Tám chín không rời mười,” Trì Đông Nham thu máy phát hiện nói cùng bản ghi chép số liệu, “Anh sẽ viết một phần báo cáo cho em, sau khi trao đổi với Tống Kiều, sẽ chuyển lại cho em.”


Diệp Thanh hít sâu một hơi, gật gật đầu.


Trì Đông Nham giơ tay nhìn đồng hồ, “Mệt mỏi rồi sao? Cùng đi ăn cơm?”


Diệp Thanh nhíu mày, có chút do dự, “Chờ lát nữa phải thẩm vấn Vu Hạo Lâm cùng Lý Lệ Quỳnh.”


Trì Đông Nham cười khẽ, “Giao cho Tống Kiều cùng Diêm Tiểu Tung là được rồi. Bọn họ đều rất chuyên nghiệp.”


Diệp Thanh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời thành thị đã nhiễm chiều hôm. Nói như thế nào cũng đã là thời gian tan tầm. Cô lắc đầu với Trì Đông Nham, “Như vậy không tốt, em là lão đại của bọn họ, lại để bọn họ ở đây tăng ca, mình thì đi ăn nhậu chơi bời, truyền ra ngoài ngừoi ta sẽ nói em tác phong có vấn đề.”


Trì Đông Nham bất đắc dĩ, hắn biết sau khi cha mẹ Diệp Thanh qua đời, lưu lại một tuyệt bút di sản, bao gồm một toà biệt thự.


Nhưng Diệp Thanh sợ những tài phú đó ảnh hưởng tới hình tượng cảnh sát nhân dân của cô, thậm chí ảnh hưởng toàn bộ cục công an, cho nên dứt khoát đem biệt thự bán đi, những tài sản khác cũng đều đã xử lý, hoặc là hiến tặng, hoặc là dùng ở công việc.


Hắn không hề miễn cưỡng nữa, “Mời anh ăn bữa cơm không quá phận đi?”


“Được,” Diệp Thanh thành khẩn gật đầu, “Nhất định sẽ mời.”


Trì Đông Nham đứng dậy, từ cạnh cửa đưa ra hai cái thùng giấy, “Cái này là cho em.”


“Đây là cái gì?” Diệp Thanh nhìn, “Không phải anh muốn hối lộ em đấy chứ?”


Trì Đông Nham đem cái hòm đặt lên bàn, “Đích xác muốn hối lộ em, hối lộ mỹ thực.”


“Là cá khô nhỏ? Còn có mực xé, tôm hùm đất……” Diệp Thanh mím môi, có chút thèm.


“Y như con mèo, chỉ thích ăn mấy thứ này,” Trì Đông Nham nói, “Vừa rồi có người ở đây, anh không tiện đưa cho em.”


“Cảm tạ,” Diệp Thanh cười tủm tỉm.


Đúng vào lúc này, di động của Trì Đông Nham vang lên, hắn nhìn thời gian, nói: “Anh đi trước, trở về chuẩn bị tư liệu.”


“Lại có người bệnh?” Diệp Thanh thuận miệng quan tâm một câu.


“Ừm,” Trì Đông Nham cười khẽ, “Cũng không phải bệnh tâm lí nghiêm trọng gì, chính là một cái bóng ma thời thơ ấu, muốn anh dùng biện pháp thôi miên hỗ trợ tìm ra căn nguyên.”


Diệp Thanh gật đầu.


Trì Đông Nham đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên quay đầu lại, trầm tĩnh mà chăm chú nhìn cô, “Diệp Thanh.”


“Hửm?”


Trì Đông Nham nghiêm mặt nói: “Nếu trong lòng không thoải mái, nhớ rõ phải nói cho anh.”


Diệp Thanh ngẩn người, nói: “Được.”


Bận rộn cả ngày, Diệp Thanh tê liệt ngã xuống ở ghế trên, chợp mắt một lát, di động trên bàn chấn động lên.


Cô tiếp nghe.


“Lão đại, Vu Hiểu Tiệp cùng bạn trai đã trở lại.”


Diệp Thanh giật mình một cái ngồi thẳng dậy, nói: “Lập tức đem bọn họ đưa tới cục cảnh sát.”


Cô sửa sang lại xiêm y, đi phòng thẩm vấn.


Diêm Tiểu Tung cùng Tống Kiều đã đang thẩm vấn Vu Hạo Lâm, Diệp Thanh đi phòng điều tra, cách cửa kính quan sát.


Vu Hạo Lâm xiêm y chỉnh tề, khuôn mặt anh tuấn, nhìn qua lại giống một nam nhân hai mươi mấy tuổi. Hắn trước sau vẫn duy trì vài phần cảnh giác, thái độ lãnh đạm.


Tống Kiều hỏi: “Anh có biết Lý Lệ Quỳnh cùng Dương Nhất Hàm trộm thuốc của bệnh viện cầm đi bán không?”


Vu Hạo Lâm thần sắc tự nhiên, “Biết.”


Tống Kiều: “Vì sao không ngăn cản?”


Vu Hạo Lâm bình tĩnh mà nói: “Lý Lệ Quỳnh có khó khăn, có thể giúp một phen thì giúp.”


Tống Kiều: “Anh cùng Dương Nhất Hàm đã từng là người yêu?”


Ánh mắt Vu Hạo Lâm hơi trầm xuống, “Phải.”


“Hiện tại còn có quan hệ với nhau không?”


Vu Hạo Lâm mím chặt môi, mang theo giận tái đi, “Cô chỉ mối quan hệ gì?”


Tống Kiều nói thẳng không cố kỵ, “Quan hệ nam nữ.”


Vu Hạo Lâm cắn răng, “Hiện tại cô ấy là chị dâu của tôi, là nữ nhân của anh trai tôi.”


“Cho nên hiện tại hai người không có bất cứ quan hệ gì?”


“Phải.”


……


Kế tiếp là thẩm vấn Lý Lệ Quỳnh.


Lý Lệ Quỳnh trầm mặc đi vào, ngồi xuống. Ánh đèn trên đỉnh đầu thẳng tắp chiếu xuống dưới, chiếu đến mái tóc điểm bạc của cô ta.


Cô ta còn chưa đến 40 tuổi, con trai mới chín tuổi, nhưng đã già nua mất tinh thần, đầu tóc hoa râm.


Khi bị hỏi đến chuyện bán thuốc trao tay, gương mặt cứng đờ chất phác của cô ta run nhè nhẹ, cứng họng, nói không ra lời.


Hồi lâu sau, cô ta mới mới lắp bắp thừa nhận, đích xác đã cùng Dương Nhất Hàm cấu kết, bán trao tay thuốc trộm được ở bệnh viện. Nhiều năm qua như vậy, tiền bán trao tay được đến đã không đếm được, đại bộ phận đều dùng cho đứa con bị nhiễm trùng đường tiểu kia.


Lý Lệ Quỳnh tuyệt vọng không thôi, nhào vào trên bàn khóc rống.


“Các người vì sao muốn tra chuyện này…… Vì cái gì? Các người biết con trai tôi có bao nhiêu đáng thương sao? Bảy năm, bảy năm a…… tôi đợi không được thận. Vốn dĩ đã chờ được thận. Vốn dĩ, có lẽ sẽ có tiền trị liệu cho nó…… Các người tra cái này làm cái gì? Các người sẽ hại chết con tôi……”


Tống Kiều thương xót nhíu mày, lại nhẹ giọng hỏi: “Chị cùng Dương Nhất Hàm từng bán trao tay Dị Bính phân sao?”


Lý Lệ Quỳnh chỉ khóc nức nở, không nói lời nào.


Tống Kiều dừng một lát, nói: “Chuyện này liên quan đến một vụ án mạng, mong chị hãy nói thật. Như vậy đối với chị, đối với con trai chị cũng có lợi.”


Lý Lệ Quỳnh lau nước mắt trên mặt, ngẩn ngơ sau một lúc lâu mới gật đầu, “Có Dị Bính phân, bởi vì dễ bán, giá cả lại không tồi.”


Cô ta nói, một ít phòng khám tư nhân cùng bệnh viện nông thôn, vì cần làm chút phẫu thuật nhỏ cho người bệnh nên sẽ mua Dị Bính phân hay thuốc mê được bán trao tay, vì giá cả sẽ thấp hơn trên thị trường một ít.


Sau khi thẩm vấn kết thúc, Tống Kiều cùng Diêm Tiểu Tung đi ra.


Diêm Tiểu Tung than nhẹ một tiếng, “Đều nói nuôi con nuôi đến già, chị nhìn con trai Lý Lệ Quỳnh xem, đó là đời trước thiếu nợ đây mà.”


Tống Kiều không bày tỏ ý kiến, trực tiếp đem kết quả thẩm vấn nói cho Diệp Thanh.


“Lão đại, xem tình hình trước mắt, lời của Dương Nhất Hàm cùng Lý Lệ Quỳnh cơ bản có thể tin được.”


Diệp Thanh trầm tư, “Cho dù như vậy,cũng không thể bảo đảm Dương Nhất Hàm không đem Dị Bính phân dùng ở chỗ khác.”


Vừa lúc có cảnh sát mang theo Vu Hiểu Tiệp cùng nàng bạn trai tới đây, Diệp Thanh nói: “Kế tiếp lại vất vả rồi, hỏi Vu Hiểu Tiệp trước.”


Diêm Tiểu Tung nói: “Em đi mua cơm, lão đại chị muốn ăn cái gì?”


Diệp Thanh cùng Tống Kiều từng người chọn cơm, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi dẫn Vu Hiểu Tiệp vào phòng thẩm vấn.


Tác giả có lời muốn nói:
Kẻ tình nghi đều xuất hiện, đoán


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận