Anh Đến Đúng Lúc

Chương 42: Lâm pháp y đỏ mặt


Chương 42: Lâm pháp y đỏ mặt


Diệp Thanh cùng Quý Dương lại liếc nhau.


“Chu Thành Húc muốn đầu tư vào phòng làm việc của cô?” Quý Dương bán tín bán nghi.


Tiểu loli gật đầu mạnh, “Là sự thật! Ông chủ nói cho chúng tôi biết. Vì thế, ông ấy còn vô cùng cao hứng, đặc biệt mời chúng tôi ăn một bữa tiệc lớn.” Cô bé xòe hai bàn tay, gập ngón tay cái cùng ngón trỏ, nói: “800 vạn! Đầu tư 800 vạn!”


Chu Thành Húc đã thiếu tiền còn thiếu nợ, lấy đâu ra 800 vạn đi đầu tư?


Tiểu loli rũ mày xuống, “Lễ khai mạc triển lãm điện ảnh ngày đó, tôi còn nhìn thấy anh tôi, ông chủ của tôi còn cố ý đi tìm anh tôi hỏi chuyện đầu tư.”


“Lễ khai mạc triển lãm điện ảnh?” Vẻ mặt Diệp Thanh sáng lên, “Ngày 13 tháng 9?”


“Phải,” tiểu loli gật đầu, “Chính là ngày đó.”


Diệp Thanh buông đũa, hỏi: “Phòng làm việc của mấy người tên gì?”


“Phòng làm việc Hàn Khi,” Tiểu loli nói, “Phòng làm việc của chúng tôi có diễn viên, người đại diện, là phòng làm việc chính quy.”


“Phòng làm việc ở chỗ nào?” Diệp Thanh hỏi.


“Ở trong thành phố này,” tiểu loli trả lời.


Đang muốn hỏi thêm, tiểu loli lại nhận được điện thoại, “Ngại quá, tôi phải đi đóng phim rồi. Bằng không đạo diễn sẽ đổi mất vai của tôi đi.”


Quý Dương nhanh chóng bắt lấy hỏi địa chỉ phòng làm việc của cô bé.


“Nếu tiện, có thể mang chúng tôi tới xem phòng làm việc của mấy người không? Quý Dương thập phần thân thiện nói: “Tôi cảm thấy rất hứng thú với chuyện đóng phim gì đó của mọi người.”


“Có thể nha!” Tiểu loli để lại cho anh phương thức liên hệ: “Tôi tên Phương Văn Văn, hôm nay tôi phải đi diễn, khuya mới có thể trở về.”


“Không sao,” Diệp Thanh nói, “Khi nào cô trở về, gọi điện thoại nói một tiếng là được rồi.”


……


Diệp Thanh trở lại cục cảnh sát, Trì Đông Nham đã rời đi. Cô không hỏi nhiều, trực tiếp triệu tập người mở họp.


Cục cảnh sát, phòng họp.


Người trong tổ điều tra đều tụ tập. Bận rộn cả ngày, đại đa số mọi người đều có vẻ mỏi mệt.


Diệp Thanh nhẹ nhàng thở ra, nhìn mọi người, tuy rằng mệt nhọc nhưng tinh thần đều không tồi, đang chờ cô mở miệng. Ngay cả Tôn Ứng Nguyệt cũng ngồi an tĩnh, trên mặt không có biểu tình gì.


“Tống Kiều, Tiểu Tung, trước tiên nói về tình huống hôm nay mọi người tra được đi.” Diệp Thanh nói.


Tống Kiều đứng dậy, nói: “Chúng tôi tra được, Chu Thành Húc kỳ thật là con riêng, cha ruột của anh tôi là đổng sự của tập đoàn Giang Hoa, nhưng anh tôi cùng mẹ đẻ đều không được chấp nhận, cho nên người Giang gia, thậm chí ngay bản thân Chu Thành Húc cũng không thừa nhận huyết thống Giang gia trên người mình. Giang gia có hai con trai, một con gái, vô cùng phản cảm với sự tồn tại của mẹ con Chu Thành Húc, thậm chí là oán hận.”


Diêm Tiểu Tung bổ sung tiếp: “Cha ruột Chu Thành Húc từng ra tiền giúp hắn đầu tư, nhưng Chu Thành Húc đầu tư thất bại, người Giang gia cho rằng anh tôi không có năng lực gì, liền từ bỏ anh tôi. Anh tôi khi làm việc, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị con cái của Giang gia chèn ép xa lánh.”


Diệp Thanh gật gật đầu, trong lúc vô tình nhìn về phía Tôn Ứng Nguyệt, cô tôi đang chấp bút nhanh chóng ghi chép, không nói chuyện.


Quý Dương nói: “Hôm nay chúng tôi đi hỏi thăm được Chu Thành Húc từng tính toán đầu tư vào phòng làm việc Hàn Khi, nhưng cuối cùng không biết nguyên nhân là gì, chuyện đầu tư lại chết non. Mà vào ngày 13 tháng 9, ông chủ phòng làm việc Hàn Khi đã tìm gặp Chu Thành Húc.”


Diệp Thanh giới thiệu đơn giản về phòng làm việc Hàn Khi.


Hàn Quân, nam, 27 tuổi, ông chủ sáng lập phòng làm việc. Tốt nghiệp ở học viện hí kịch điện ảnh thủ đô, chuyên ngành biểu diễn, biên đạo. Tháng 8 năm 2014 thành lập phòng làm việc, phạm vi nghiệp vụ chủ yếu là quản lý nghệ sĩ. Nhưng kỳ thật, khi phòng làm việc đông nhất cũng chỉ có bốn nghệ sĩ, một người đại diện.


Hàn Quân gần như nhận thầu tất cả công tác nghiệp vụ của phòng làm việc, thân kiêm nhiều chức.


Bành Ngạn, nam, 28 tuổi, nghệ sĩ Phòng làm việc Hàn Khi, đã từng là diễn viên có chút danh tiếng trong giới, nhưng lại bị công ty phong sát, sau đó giải ước. Tháng 2 năm 2016 ký hợp đồng với Hàn Khi, đến nay chỉ có thể lăn lộn ở một vài bộ phim điện ảnh nhỏ, sớm đã bị giới giải trí quên đi.


Phương Văn Văn, nữ, 21 tuổi, mới tốt nghiệp học viện hí kịch Hỗ thành, là nữ nghệ sĩ ký hợp đồng với phòng làm việc.


Tưởng Lôi, nữ, 32 tuổi, người đại diện Phòng làm việc Hàn Khi ký hợp đồng, nhưng cho rằng phòng làm việc không có tiền đồ phát triển cho nên tháng trước đã giải ước với phòng làm việc.


Đây thật sự là một phòng làm việc có nhu cầu tài chính cấp bách.


“Thành viên Phòng làm việc Hàn Khi, vào ngày 13 tháng 9 tham gia triển lãm ảnh, còn đạt được giải thưởng ‘Phòng làm việc có tiềm lực nhất’,” Diệp Thanh nói.


Giới thiệu xong, thế giới yên tĩnh, cô mới hỏi: “Có ý kiến gì không?”


Mấy người Tống Kiều cùng Quý Dương trầm tĩnh suy tư, không trả lời ngay.


Tôn Ứng Nguyệt đứng lên, “Tôi có chuyện muốn nói!”


Diệp Thanh nhướng mày, ý bảo cô nói tiếp.


Tôn Ứng Nguyệt đi đến giữa phòng họp, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, “Căn cứ điều tra vừa rồi về Chu Thành Húc, tôi đã tiến hành phác họa anh tôi.”


Diêm Tiểu Tung nghi ngờ, vừa định nói chuyện, liền bị Diệp Thanh dùng ánh mắt ngăn lại.


Thấy không có ai đáp lại, Tôn Ứng Nguyệt cũng không để bụng, nhắm mắt nói: “Tôi sợ các người nghe không hiểu bản phác họa phân tích, cho nên sẽ nói đơn giản một chút, coi như chính bản thân tôi là Chu Thành Húc để nói.”


Diệp Thanh hất hất cằm, nói: “Có thể.” Ánh mắt cô đạm mạc, không hề gợn sóng.


Cô có thái độ này, bị Tôn Ứng Nguyệt coi thành “Làm lơ”. Tôn Ứng Nguyệt hít sâu một hơi, không nhìn cô nữa, nâng nâng cằm, nói: “Tôi sinh ra rất hèn mọn, từ nhỏ đã không biết cha ruột là ai, mẹ cũng không thích tôi. Người nhà mẹ đẻ đối xử với tôi cũng không tốt, thường xuyên bỏ qua sự tồn tại của tôi, thậm chí chán ghét tôi, khinh thường tôi. Tôi nỗ lực lớn lên, nỗ lực làm việc, học tập, hy vọng đạt được sự ủng hộ của thân nhân, nhưng mà, người duy nhất có thể dựa vào là mẹ đã qua đời từ sớm. Người nhà mẹ tôi cũng rời đi hết, không hề liên hệ với tôi. Tôi không sao cả, dù sao bọn họ ở trong lòng tôi cũng là có thể có có thể không. Nhưng trong thâm tâm vẫn không cam lòng, vẫn thấy rất mất mát, thậm chí là oán hận bọn họ!”


Mấy người Diệp Thanh không lên tiếng, như đang suy tư.


Phác họa chân dung người chết, có trợ giúp với vụ án hay không?


Tôn Ứng Nguyệt không coi ai ra gì tiếp tục nói, vô cùng nhập tâm: “Tôi nhất dịnh phải làm vài chuyện để chứng minh bản thân! Tôi không muốn lại bị làm lơ, lại bị coi thường. Nhưng tôi hai bàn tay trắng, nên làm cái gì bây giờ? Cha ruột không ủng hộ tôi, con cái cha ruột cũng khinh thường tôi, điện ảnh tôi đầu tư doanh thu thảm đạm, tựa hồ thật sự đều thất bại. Tôi bị người khác xa lánh, bị người khác chèn ép, bị người khác coi khinh, quá tuyệt vọng, thậm chí tràn ngập hận ý với thế giới này, cũng tràn ngập hận ý với người bên người. Tôi ngoài cần tiền, cần thành công, không còn biện pháp nào khác……”


Cô ta nói xong, có chút nhảy nhót nhìn đám người Diệp Thanh.


Nhất thời yên tĩnh.


Diệp Thanh nhanh chóng tổng kết lại lời cô ta nói, thứ nhất, Chu Thành Húc từ nhỏ trong cuộc sống đã khuyết thiếu tình yêu của thân nhân, cô độc, tự ti lại mẫn cảm; thứ hai, anh ta có chút hận đời, mãnh liệt muốn chứng minh bản thân mình.


Sau khi an tĩnh vài giây, Diêm Tiểu Tung cổ động vỗ vỗ tay.


Tôn Ứng Nguyệt ngồi trở lại vị trí, ánh mắt quật cường.


……


Mỗi lần họp xong, trong lòng đám người Diệp Thanh đều sẽ có loại hưng phấn cùng chấn động phức tạp, loại hưng phấn cùng chấn động này, thuộc về bọn họ.


Theo bản năng, thân là hình cảnh sự nhiệt tình càng thêm mãnh liệt, hận không thể lập tức đi bắt phạm nhân, đại chiến 300 hiệp!


Tra án, cần nhất là nắm chặt thời cơ.


Tôn Ứng Nguyệt sớm đã thu thập đồ rời đi, đám người Tống Kiều còn ở lại tăng ca thêm giờ.


Diệp Thanh lấy di động ra, xem Phương Văn Văn có gọi điện thoại cho cô hay không. Thật trùng hợp, đúng lúc có cuộc điện thoại đánh vào.


Là Lâm Bắc Việt.


Cô đi đến dưới tàng cây, dẫm lên bóng cây loang lổ đầy đất, nhận điện thoại của Lâm Bắc Việt.


“Ở cục cảnh sát sao?”


“Vâng,” Diệp Thanh trả lời.


“Em chờ tôi một lát, tôi lập tức đến cục cảnh sát.”


Diệp Thanh yên tĩnh, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy xe Lâm Bắc Việt tiến vào.


Cô treo điện thoại, vẫn ngồi ở dưới tàng cây bên cạnh bồn hoa.


Lâm Bắc Việt xuống xe, chậm rãi đi đến bên người cô. Anh không mặc áo blouse trắng, trên người có mùi xà phòng nhàn nhạt, rất sạch sẽ.


“Diệp Thanh,” anh cúi đầu nhìn cô, “Đã lâu không gặp……”


Diệp Thanh cười nhạt: “Cái gì đã lâu không gặp, mới một ngày mà thôi.”


Lâm Bắc Việt lại nói: “Một ngày như ba thu.”


Diệp Thanh ngẩn ra, nội tâm vốn bình tĩnh lại bị thứ gì đó tác động vào, có chút khó có thể mô tả.


Còn may có cuộc điện thoại gọi tới, giảm bớt xấu hổ.


Diệp Thanh tiếp nghe, “Uy, lão Trì.”


Trì Đông Nham nhẹ nhàng thở dài: “Hôm nay anh ở cục cảnh sát chờ em, lâm thời có việc phải rời đi trước.”


“Không sao,” Diệp Thanh nói, “Là em khiến anh đợi lâu.”


“Biết thì tốt, tính em nợ anh một lần.” Trì Đông Nham cười khẽ, “Lễ vật bọn nhỏ gửi ở chỗ anh, có rảnh em hãy đến phòng làm việc của tôi lấy.”


“Tốt,” Diệp Thanh có chút băn khoăn, “Bọn nhỏ đều khỏe sao?”


“Đều tốt,” Trì Đông Nham nói: “Nhưng mà đều rất nhớ em, cứ hỏi khi nào em mới có thể đi thăm chúng.”


Diệp Thanh nói: “Nhất định sẽ đi, chẳng nhẽ lại không có lúc nào rảnh.”


Khi nói chuyện, Lâm Bắc Việt ngồi xuống bên cạnh cô, yên lặng nhìn chăm chú vào cô. Ánh mắt anh thập phần trầm tĩnh, lại nhìn cho Diệp Thanh vô cùng chột dạ.


Diệp Thanh xê dịch sang bên cạnh, Lâm Bắc Việt vẫn lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt tựa hồ càng thân cận.


Hoàn toàn không có biện pháp nói chuyện điện thoại tiếp!


Diệp Thanh vội vàng kết thúc trò chuyện.


Lâm Bắc Việt bình tĩnh, hai mắt cong cong, mặt mày giãn ra, rất tuấn tú.


Cách quang ảnh, hai người không tiếng động ngưng mắt nhìn đối phương.


Trái tim Diệp Thanh yên lặng nhảy nhót, nói: “Lâm Bắc Việt, anh đừng nhìn em như vậy.”


Lâm Bắc Việt nhíu mày: “Tôi vì sao không thể nhìn em?” Anh trầm ngâm, “Trừ em ra, còn có cái gì đẹp?”


Diệp Thanh nhìn chung quanh cục cảnh sát một vòng, muốn tìm cảnh đẹp. Nhưng cuối cùng thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn có chút đắc ý.


Cô bỗng nhiên phát hiện, mấy chiêu số mình dùng để đối phó Diêm Tiểu Tung cùng Quý Dương, ở trên người Lâm Bắc Việt hết thảy đều mất đi hiệu lực.


Ngẫm nghĩ, rồi cô nói: “Cũng đúng, thật sự chỉ có em đẹp.”


Cô để sát vào, ngậm cười, hỏi: “Anh cảm thấy em đẹp chỗ nào?”


Lâm Bắc Việt cứng đờ, bộ dáng muốn lui không lùi, yên lặng nhìn cô.


“E đẹp chỗ nào?” Diệp Thanh tiếp tục hỏi: “Môi, đôi mắt, hay là…… bộ phận khác trên cơ thể?”


Bộ phân cơ thể?


Ánh mắt Lâm Bắc Việt dừng ở môi cô, lại từ từ trượt xuống.


Thân thể mảnh khảnh của cô bị cảnh phục bao bọc lấy……


Anh thoáng chốc có chút nóng lên, tim đập gia tốc, lỗ tai cũng đỏ.


Anh cũng biết rõ, Diệp Thanh là cố ý.


Cố ý muốn cho anh lui bước.


“Em……” Anh nhẹ giọng nói: “Chính là…… mùa hè đó……”


“Câm miệng!” Diệp Thanh đứng bật dậy: “Không cho phép anh nhắc tới chuyện đó.”


Cô uy hiếp trừng mắt nhìn anh một cái, xoay người liền đi.


Mia: Kỹ năng thả thính của ngài Lâm lại tăng Lv rồi 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận