Ăn xong, bọn Tử Lý trở về lớp trước.
Cô một mình đi đến phòng thí nghiệm mang đồ dùng phục vụ cho tiết học buổi chiều.
Đi đến cửa, tiếng nói trong phòng vọng ra:
– Cậu nghe nói chưa? Cả ban chúng ta chỉ có Hà Tịch và Dương Minh của lớp A được tham gia cuộc thi tiếng anh.
– Nghe rồi.
– Tớ nghe nói, Dương Minh khi còn ở trường cũ đã được xưng là học thần rồi.
Thành tích vô cùng tốt.
Tiếng anh của cậu ấy cực kỳ cực kỳ giỏi!
– Thật không vậy?
– Là thật đó, tớ có một người chị họ, sống cùng thành phố, học cùng trường trước đây với cậu ấy mà.
Hà Tịch mở cửa, đang định bước vào lại nghe người kia nói:
– Tớ chỉ là không hiểu, dựa vào đâu Hà Tịch có thể thi, chúng ta lại không thể? Tiếng anh của cậu ta đâu có xuất sắc, tại sao cô Trần lại chọn cậu ta chứ?
– Ai mà biết được cậu ta dùng mánh khoé gì?
– Đến vòng loại trường, cậu ta không có năng lực sẽ tự động bị loại thôi.
Không nói ban chúng ta, ban xã hội còn sờ sờ ra đó, còn chưa nói tới Lương Phi, Hải Linh..cơ mà.
Hà Tịch đứng tại chỗ đó một lúc lâu, nghe hai người bên trong nói rất nhiều.
Đến một đoạn, học sinh nọ hâm nộ nói rằng:
– Nói thực, Dương Minh lớp A đó quá đẹp trai rồi!
– Đừng có mơ nữa, tớ nghe nói cậu ta không thích con gái đâu!
– Gì chứ? Ai nói? Tớ thấy cậu ta rất nam tính mà!
– Chẳng nhẽ tớ lại nói dối sao? Lần đó chính mắt tớ nhìn thấy!
– Cậu nhìn thấy cái gì?
– Hôm đó là buổi sáng cuối tuần, tớ đi đến trung tâm thương mại, ngang qua khách sạn.
Thực sự…đã nhìn thấy Dương Minh cùng Tống Đại Nghĩa của lớp A từ đó đi ra.
– Có phải cậu nhìn lầm rồi không?
– Thà rằng lầm đi, nhưng tớ còn đứng nhìn một lúc lâu, thấy họ leo lên taxi về cùng nhau mà.
Hà Tịch đứng ngoài nghe mà đầu óc chấn động.
Cuối cùng vẫn là tránh đi một lúc, đợi người ra rồi cô mới có thể lấy được đồ.
Hành lang hôm nay có vẻ náo nhiệt quá.
Không giống như mọi ngày, mọi người sẽ tranh thủ buổi trưa để nghỉ ngơi, hoặc chạy ra ngoài chơi.
– Mày yên tâm, thằng oắt con Tống Đại Nghĩa không thoát nổi đâu! Tan học tao sẽ cho nó no đòn!
– Địa điểm?
– Bãi đất hoang sau trường, nhớ chứ?
Tống Đại Nghĩa? Không phải là Tống Đại Nghĩa lớp cô đấy chứ? Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành, thế là cô bước nhanh hơn.
Về lớp đã mọi người tụm lại chỗ bàn của Dương Minh.
Tử Lý nhìn thấy cô về thì mừng rỡ:
– Tiểu Tịch, cậu về rồi! Mau lại đây xem, lũ côn đồ của lớp E đúng là hiếp người quá đáng mà!
Cô vứt đồ thí nghiệm lên bàn giáo viên.
Nhìn thấy mặt Tống Đại Nghĩa có vết bầm, khoé miệng bị rách đến chảy máu, đoán được chuyện gì đã sảy ra.
Cô nói với cậu ta:
– Cậu đừng sợ, tôi sẽ báo cáo với thầy chủ nhiệm?
Nào ngờ Tống Đại Nghĩa đứng phắt dậy quát lớn:
– Tôi mà sợ? Tôi sợ cái rắm! Cậu tuyệt đối không được nói với thầy.
Cậu dám hé nửa lời, tôi lập tức bỏ học!
– Cậu định làm gì?
– Không gì hết!Tóm lại cậu mặc kệ tôi!
Cậu ta đúng là không sợ, ban nãy tuy là bị đánh, nhưng cũng có lúc cậu ta trả lại được vài cước.
Nếu không có Dương Minh ngăn lại thì cái đạp của cậu ta cũng đủ khiến tên Trương Tiểu Hổ kia đoạn tử tuyệt tôn.
Trường bọn họ trước nay cấm kỵ nhất việc học sinh xích mích, gây gổ đấm đá nhau.
Chuyện này để thầy chủ nhiệm biết được, hậu quả không biết ra sao.
Nhưng nếu không nói, cô thật sự không biết ngăn chặn bằng cách nào.
Cô thân là lớp trưởng, những chuyện như thế này dù không muốn thì vẫn phải tham dự mà thôi, không thì thật thiếu trách nhiệm quá.
Cả buổi cô ngồi thẫn thờ, suy nghĩ về cuộc thi tiếng anh.
Dương Minh thật sự giỏi như vậy sao? Cậu chuyển về đây được hơn một tháng, năng lực của cậu cô không hề rõ.
Chỉ là bình thường cậu bày ra cái dạng cà phất cà phơ khiến cô nghĩ cậu vào được lớp chọn của ban tự nhiên có phải là quá may mắn rồi không? Cô nghiêng đầu nhìn sang Dương Minh, chỗ ngồi của hai người bọn họ chỉ cách nhau hơn một mét, khoảng cách khá gần.
Hà Tịch âm thầm đánh giá người con trai này: ngũ quan đẹp đẽ, ngoại hình ưu tú, nghe nói gia đình rất giàu có, nếu giờ đây đến cả học học tập cũng xuất sắc, vậy không phải đã được ông trời hết mực ưu ái? Ngược lại là cô, giống như bị ông trời bỏ rơi, không có vẻ ngoài, không có tiền…
Cô nhìn Dương Minh hồi lâu, chợt người kia cũng quay sang nhìn lại mình làm cô có chút lúng túng.
Đi nhìn con nhà người ta chằm chằm, như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Hà Tịch lấy lại tinh thần, quay lên nhìn bảng.
Trước nay cô không phải kiểu người hay đi soi mói để ý người ta như vậy.
Lo tốt chuyện của bản thân là được rồi.
Thầy giáo vật lý hăng say giảng bài, một tá công thức được viết chằng chịt khiến cô hơi đau đầu.
Tan học, quả nhiên Tống Đại Nghĩa hùng hổ xách cặp ra khỏi lớp.
Dương Minh ngược lại không vội, sắp xếp đồ đạc đâu ra đấy mới đứng dậy rời đi.
Hà Tịch cứ nghĩ mãi về mấy câu của hai nam sinh lớp E.
Cuối cùng cũng không thể cứ thế mà làm ngơ được.
Trong phim hay có mấy cái tình tiết gọi anh em giang hồ đến đánh giúp, cuối cùng nổ ra một trận mưa máu gió tanh, tình hình này có vẻ giống lắm.
Thế là cô và Tử Lý dắt tay nhau ra bãi đất hoang sau trường.
Đến nơi đã thấy hội Trương Tiểu Hổ đứng đợi.
Còn Tống Đại Nghĩa cũng từ một phía khác đi đến, bên cạnh còn có mấy chàng trai cao to lạ mặt.
Nhưng tình hình này không khả quan lắm, bởi chênh lệch về lực lượng khá lớn.
Nếu họ thật sự đánh nhau ở đây mà bị nhà trường biết thì chỉ còn nước chờ đuổi học.
Cô nghĩ cũng không kịp nghĩ liền chạy ra.
Trương Tiểu Hổ thấy vậy thì châm chọc:
– Dô, còn dắt theo gái đến đây cơ à, mày thiếu người đến mức đấy rồi hả Tống Đại Nghĩa?
Tống Đại Nghĩa nhìn thấy bọn cô bất thình lình chạy lại cũng bất ngờ lắm:
– Lớp trưởng, sao cậu lại đến đây?
– Tới ngăn cậu đánh nhau!
Tống Đại Nghĩa khoát tay:
– Chuyện này không liên quan tới cậu.
Dù cậu muốn ngăn cũng ngăn không được.Tránh ra một bên đi! Cẩn thận chuốc vạ vào thân!
Hà Tịch lại làm như không nghe thấy, đứng chắn trước mặt cậu ta, nghiêm túc nhìn Trương Tiểu Hổ nói:
– Trường học có quy định không được gây gổ đánh nhau, các người không biết sao?
Người kia nở nụ cười giễu cợt:
– Biết đấy thì sao? Tôi cứ đánh đấy, cậu làm gì tôi?
– Tôi sẽ báo cảnh sát!
– Vậy báo đi! Báo đi!
Cậu ta vừa nói vừa đưa tay đẩy cô mấy hồi.
Hà Tịch không hề sợ hãi, nắm lấy ngón trỏ của cậu ta vứt sang một bên, nói:
– Đừng có dùng bàn tay của cậu chạm vào người tôi!
Trương Tiểu Hổ bị chọc tức, dùng sức đẩy cô ngã về sau.
Trong lúc Hà Tịch chao đảo, có một bàn tay đỡ lên eo giúp cô đứng vững.
Bàn tay rời đi để lại một chút hơi ấm.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, là Dương Minh.
Cậu tốt bụng hỏi:
– Không sao chứ?
– Không…
Trương Tiểu Hổ nhân lúc bọn họ thiếu cảnh giác, lao về phía Tống Đại Nghĩa.
Tống Đại Nghĩa hứng trọn cú đấm này, hai mắt đỏ ngầu, không do dự đạp ngã Trương Tiểu Hổ.
Trương Tiểu Hổ thân hình béo núc, bị ngã sòng soài trên đất, miệng không ngừng chửi thề, phải nhờ đến người khác đỡ mới đứng dậy được.
Dương Minh nhanh tay giữ lấy Tống Đại Nghĩa:
– Đừng đánh nữa, tôi báo cảnh sát rồi.
Tống Đại Nghĩa bất mãn quát:
– Báo cái gì? Cậu có khùng không hả?
Cậu không để ý đến cậu ta nữa.
Nhìn sang bọn Trương Tiểu Hổ nói:
– Muốn bị dắt về đồn thì cứ ở lại.
Dù sao các ngươi đâu phải chỉ mới đi gây sự lần đầu đúng không?
Cảm thấy lời nói còn chưa đủ tin cậy, cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ, gật gật đầu:
– Cũng nhanh thôi, khoảng mười phút nữa!
Mấy tên kia nghe vậy liền có chút giao động, Trương Tiểu Hổ không can tâm bị đồng bọn kéo đi.
Trước khi đi còn cảnh cáo:
– Coi như lần này mày may mắn, lần khác tao tìm mày tính sổ!
Hà Tịch thở phào nhẹ nhõm, chuyện cứ như vậy mà được giải quyết rồi.
Lần đầu tiên cô trải qua chuyện thế này, tay chân không nhịn được mà run rẩy.
Nếu khi nãy không có Dương Minh, có phải bây giờ bọn họ đang đánh nhau tới tấp không? Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tống Đại Nghĩa cằn nhằn:
– Mấy cậu can thiệp vào làm gì chứ? Không phải hôm nay thì hôm khác, thà rằng ở đây giải quyết một lần còn hơn.
Tử Lý nhịn không được đánh mạnh vào đầu cậu ta một cái:
– Có lòng giúp còn bị cậu thái độ lại.
Cậu nghĩ chúng tôi là bồ tát sống à? Liều mạng chạy ra đây, không may bị dính đòn nguy hiểm biết mấy! Cậu không cảm kích thì thôi.
Đánh nhau thì có gì mà hay ho? Cậu cảm thấy bản thân ngầu lắm chắc?
Cậu ta không phục, lải nhải mấy câu rồi xách cặp lên:
– Đi thôi, cảnh sát đến bây giờ.
Hà Tịch nghe vậy cũng vội lôi kéo Tử Lý, đi được hai bước chợt quay lại nhìn Dương Minh ung dung nhàn nhã đứng đó:
– Sao cậu còn chưa đi?
Dương Minh cười:
– Tôi vốn không có báo cảnh sát.
– ….
Tống Đại Nghĩa thật sự muốn chửi thề.
Bọn Trương Tiểu Hổ mà biết thì chắc sẽ tức hộc máu mất.
Cậu ta phì cười chạy tới vỗ má Dương Minh:
– Không hổ là cậu! Cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra trò này!
Dương Minh liếc xéo cậu ta.
Tử Lý nói đúng, dù là con trai thì đánh nhau cũng là điều không nên.
Tống Đại Nghĩa hớn hở đi theo sau Dương Minh, mặt ngước lên tận trời.
Ngay sau đó cảm thấy trời đất chao đảo, cả người đổ về phía sau.
– Áaaaa….!
Một bàn tay vững chắc giữ lấy eo cậu ta, ngăn không cho cậu ta ngã xuống.
Tống Đại Nghĩa thở phào một hơi, được Dương Minh đỡ thẳng người dậy.
Nhìn thấy vỏ chuối nát bét ở gót giày, không nhịn được chửi thề:
– Mẹ nó! Con lợn nào ăn chuối vứt vỏ lung tung!
Hà Tịch và Tử Lý nhìn thấy một cảnh này, hai mắt trợn tròn.
Này là…”anh hùng cứu mỹ nhân” đúng nghĩa có phải không? Tử Lý chớp chớp mắt, vỗ vai cô hỏi:
– Một màn vừa rồi quả là chemistry đỉnh của chóp.
Tiểu Tịch! Cậu có nghĩ giống tớ không?