Anh Mây

Chương 2: 2: Lời Nguyền Bảy Năm



Yêu nhau bảy năm, kết hôn ba năm, có một tiểu công chúa nhỏ, tên là Trần Tinh Châu, thường gọi là Bông Cải.
Cái tên Bông Cải của tiểu công chúa là do Giang Tịnh Ân rất thích ăn loại rau củ đó, lúc mang thai toàn chỉ ăn bông cải.

Khi tiểu công chúa chào đời, em trắng mơn mởn như một túp cải non.
Bông Cải hôm nay cũng sắp được hai cái bánh xuân, em trắng như hạt sữa, tay chân múp ma múp míp thịt ngấn, hai gò má tròn phúng phính nhìn chỉ muốn cắn một cái.
Bông Cải của vợ chồng Ân Hạo ấy, đi đâu cũng được cưng nựng cả, mấy cô mấy chú thương Bông Cải lắm.

Bởi Bông Cải trông yêu lắm cơ, nhìn chỉ muốn cắn vào cái má múp thịt của Bông Cải thôi.
Hôm nay là một ngày rất đỗi bình thường với Giang Tịnh Ân, ở nhà làm nội trợ, lo toang nhà cửa, là một người vợ, là một bà mẹ trẻ.
Thật ra trước đây Tịnh Ân có đi làm, công việc của cô cũng rất ổn định, là một chuyên viên bộ phận văn thư của một công ty tầm trung, sau khi sinh con, Trần Vu Hạo đã không cho cô đi làm nữa, anh không muốn cô cực nhọc cho nên không cho phép cô đi làm.

Công việc của cô chỉ cần ở nhà chăm sóc Bông Cải và chồng, ngoài ra không cần làm gì cả.
Cho nên nói, giờ đây Giang Tịnh Ân là một bà nội trợ ở trong nhà, hằng ngày chăm lo cho mái ấm, chuẩn bị cơm nước thật ngon cho chồng con.


Cả ngày chỉ lanh quanh ở nhà, nhàn rỗi quá thì thêu vài chiếc khăn len, vài cái áo len làm quà cho mọi người chuẩn bị cho mùa đông đến.
Nói qua thì mọi người có thể sẽ nghĩ, quan hệ vợ chồng cô tốt như vậy thì chuyện với gia đình chồng cũng sẽ tốt nhỉ?
Thật ra thì không như vậy, quan hệ của Tịnh Ân và Vu Hạo rất tốt, không đồng nghĩa với quan hệ Tịnh Ân và Trần gia tốt.
Trần Vu Hạo là con trai trưởng và là con trai duy nhất của ông bà Trần, cũng chính là người nối dòng nối dõi của ông bà Trần, nhưng anh sau kết hôn lại ra ở riêng.

Vợ Chồng Ân Hạo không ở cùng nhà họ Trần, cả một năm trời thì chỉ có khi cúng giỗ ông bà nội hay ông bà ngoại, hoặc là vào ngày giỗ của em trai út thì Vu Hạo mới dắt vợ con về, chỉ điều đó cũng có thể thấy quan hệ của họ không được ổn.
Chuyện là Trần gia vốn có ba người con, Trần Vu Hạo là con trai trưởng, em gái kém năm tuổi Trần Tiểu Vũ, em trai út tên là Trần Vũ Hiên.

Nhưng năm lên ba tuổi, Trần Vũ Hiên gặp một tai nạn không may nên đã qua đời.
Trần gia còn lại hai người con, Vu Hạo là con trưởng và là người nối dõi của ông bà Trần.
Ngày Trần Vu Hạo còn trẻ, ông bà Trần đính hôn cho Trần Vu Hạo và Tô Thanh, con gái của bạn thân ông Trần.
Ông Tô và ông Trần thân hữu đã mấy mươi năm, Tô gia lại còn rất giàu có, phải nói là giàu có gấp mấy lần Trần gia.

Trần gia khi ấy cũng phải nói là tài phiệt, nhưng Tô gia vẫn hơn mấy lần.


Ông Trần muốn giữ mối quan hệ tốt với ông Tô cho nên mới đề nghị hôn sự này, ông Tô ban đầu rất do dự nhưng trùng hợp thay, Tô Thanh cùng trường đại học với Trần Vu Hạo, trùng hợp hơn là Tô Thanh cũng rất ái mộ tiền bối khoá trên Trần Vu Hạo.
Thấy con gái rất thích chàng trai, con gái cũng bày tỏ mong muốn được gả cho con trai ông Trần, thế nên ông Tô đã đồng ý giao ước cho Trần Vu Hạo và Tô Thanh thành đôi.
Vốn Vu Hạo phải cưới Tô Thanh, nào ngờ trong lúc học đại học, Trần Vu Hạo yêu đương với Giang Tịnh Ân, khi Trần gia phát hiện ra đã rất phản đối, đến mức gần như từ mặt Trần Vu Hạo.

Bởi ông Trần không muốn thất hứa với ông Tô, hơn nữa là Tô Thanh rất thích Vu Hạo, con bé đã khóc lóc kể lễ phải cưới cho bằng được Vu Hạo.
Ông Tô đã rất tức giận khi nhìn thấy con gái rượu đau lòng như thế, Ông Trần lúc đó không thể hoàn thành giao ước chính là đắc tội với ông Tô.
Ông Trần đã ép buộc Vu Hạo phải từ bỏ Giang Tịnh Ân đến với Tô Thanh, nhưng tình yêu của thiếu niên Trần Vu Hạo lúc đó rất cuồng nhiệt, dù cha ngăn mẹ cản đến thế nào thì tình yêu của chàng thiếu niên vẫn rất nồng nhiệt.

Anh nhất quyết không rời bỏ Giang Tình Ân, nhất định đối nghịch cha mẹ.
Không cản được con trai, ông bà Trần chuyển sang quấy rối Giang Tịnh Ân, Tịnh Ân ban đầu cũng cương quyết, cô kiên cường không rời bỏ Trần Vu Hạo, bởi vì anh đã chiến đấu với gia đình vì cô, cô cũng phải chiến đấu vì anh.

Nhưng cha mẹ anh quá ác liệt, mắng nhiếc cô chẳng khác gì một con chó hoang ăn bám lấy con trai họ hàng ngày hàng giờ, thậm chí mỗi phút mỗi giây, Giang Tịnh Ân dũng cảm đương đầu đến mấy nhưng dần dần, những cay nghiệt của ông bà Trần cũng khiến cho cô gục ngã.

Bởi vì những lời cay nghiệt đến tàn nhẫn đã tàn phá dũng khí của cô, cô chợt nghĩ…!Nếu cô cứ cứng đầu bên cạnh anh, sau này hai người có ở bên nhau rồi thì có thể hạnh phúc không?
Khi gia đình anh sẽ chẳng bao giờ chấp nhập cô? Gia đình anh sẽ luôn cay độc như thế thì hai người sau này có ổn không? Khi mà cưới nhau về nhưng gia đình đối phương mãi không chấp thuận thì cô có ổn không?
Cuộc sống của vợ chồng sẽ có thể bình ổn không?
Hơn nữa, ông Trần còn nói, Tô Thanh địa vị rất tốt, Trần Vu Hạo cưới được Tô Thanh thì như rằng một bước lên mây, có thể cưỡi mây cưỡi gió, còn cô thì chẳng có tích sự gì cho Vu Hạo cả.
Lúc đó Giang Tịnh Ân đã rất yếu mềm rồi, thêm câu nói “Không bằng” đã đánh chết dũng khí của cô, khiến cho Tịnh Ân không muốn cố gắng ở bên cạnh anh nữa.
“Cuộc sống sau này của con trai tôi ở bên cạnh cô có tốt đến thế nào cũng không bằng bây giờ cô rời khỏi nó.

Cô buông tha nó, nó chắc chắn sẽ tốt hơn nữa.”
Một câu nói chí mạng của bà Trần, tối của ngày hôm đó, vừa hay cũng năm thứ bảy mà hai người quen nhau, cái năm của lời nguyền tình yêu.
Giang Tịnh Ân hẹn gặp anh ở quán nước quen thuộc cạnh bên trường đại học, sắc mặt anh rất tươi tắn cười với cô, anh kể về ngày làm việc hôm nay của anh, sau đó anh còn hỏi về ngày hôm nay của cô.
“Hôm nay ở phòng làm việc có một chuyện rất thú vị, phó phòng Lâm lần đầu tiên cãi nhau lớn với trưởng phòng Lý, có vẻ như cô phó phòng Lâm đã không chịu đựng nổi tính khí của anh trưởng phòng Lý nữa.

Tức nước vỡ bờ, phó phòng mắng chửi anh trưởng phòng rất là dữ tợn.”
Trần Vu Hạo kể lại với một tâm thế rất khoái chí, còn Tịnh Ân chỉ trơ mắt lắng nghe anh, trong đôi mắt cô chỉ toàn là u ám, kể xong anh mới hỏi.
“Cả phòng anh lúc đó rất buồn cười nhưng mà chẳng ai dám hó hé cả, em biết đấy, lúc đó mà phát ra một tiếng cười thì chắc chắn bay mất chén cơm ha.


Còn em hôm nay thế nào? Chỗ làm việc vẫn tốt chứ?”
“Vẫn tốt” Giang Tịnh Ân phản ứng khỏi u ám của chính mình, cô cười nhẹ, đầu cúi khẽ xuống nhìn vào đôi bàn tay đang nắm chặt vào nhau gật gật gù gù, ầm ự một lúc với đôi mắt đang dần cay nóng.

Giang Tịnh Ân hít vào một hơi thật sâu, lấp đầy trái tim trống rỗng bằng dũng khí mới ngẩn mặt nhìn anh, nhìn dung nhan bất phàm cực kì điển soái, nhìn nụ cười tươi tắn mà cô say đắm.
Tịnh Ân thốt ra một câu, một câu rất mơ hồ, rất không khớp, một câu thật nhẹ dập tắt ý cười trên mắt anh.
“Chỗ làm vẫn ổn, em vẫn ổn, mọi thứ…!Đều ổn…!Nhưng mà cũng không bằng chúng ta chia tay đi, chia tay rồi thì mọi thứ với em sẽ càng ổn hơn cho nên là…!Hôm nay em muốn nói với anh là…!Ừ…!Ừm chúng ta chia tay nhé?”
Những gì mà cô nói lúc đó, chính cô còn không thể hiểu là cô đang nói cái gì nữa, nhưng nhìn ý cười trong mắt anh tan biến, nhìn môi cười đang dập tắt từ anh thì nghĩa là anh đã hiểu rồi.
Cô muốn chia tay, lý do…!Ừ thì có cho là vì lời nguyền bảy năm đi.
Còn tiếp…
(P/s Phản ứng sau khi nghe thấy câu chia tay của anh Hạo sẽ thế nào?
Đáp án A: Buồn thúi ruột + Khóc lóc hỏi lý do *Nam chính của mụ thường khum như vậy, trừ lão Phong.*
Đáp án B: Không chấp nhận + Tìm cách trốn tránh *Cũng có thể.*
Đáp án C: Tức giận + Phản đối *Cũng có khả năng.*
Đáp án D: Chia chia cái cù lôi nhà em *Thặc cục súc nhưng mụ khoái!*)
_ThanhDii.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận