Anh Mây

Chương 29: 29: Hận



Đơn ly hôn được nộp lên toà án, Giang Tịnh Ân và Trần Vu Hạo thật sự bước đến con đường ly hôn.
Từ ngày có thông tin Tịnh Ân và Vu Hạo ly hôn, cha mẹ hai bên gia đình từ sớm không ưng ý nhau trở thành rất thù ghét.
Giang gia thù ghét Trần gia, Trần gia lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhất là ông bà Trần, vì họ sớm đã không thích đứa con dâu này.
Phải nói là ông bà Trần gia phải mở tiệc ăn mừng, họ rất tán đồng chuyện ly hôn của Tịnh Ân và Vu Hạo.
Cha mẹ của cô thì khó chịu ra mặt, ông bà thậm chí không cần mặt mũi, một ngày nọ tiến thẳng đến Trần gia.
Trần gia là một toà lâu đài trán lệ, cha mẹ cô thế mà lại mang một thùng nước cám tạt thẳng lên cổng tường của Trần gia.
Trần gia và Giang gia đã không ưng thuận trở thành đoạn tuyệt hoàn toàn.
Giang Tịnh Ân nhận được rất nhiều cuộc gọi từ người thân và bạn bè, họ một phần an ủi Tịnh Ân, mười phần tò mò lý do vì sao ly hôn.
Bởi lẽ, vì tình yêu ấy mà Tịnh Ân đã từng rất kiêu ngạo, không ngờ rằng sẽ có một ngày Tịnh Ân và Vu Hạo ly hôn.
Tịnh Ân cũng không nói sự thật, cô chỉ trả lời qua loa lý do ly hôn.
“Là vì không hợp nhau nữa.”
Những ai nghe thấy đều không chấp nhận lý do này, họ cứ hỏi cho bằng được ly do thật sự ly hôn.
Giang Tịnh Ân để bảo vệ lòng riêng của mình, cô không nói sự thật, cô bao biện nó thành một câu chuyện.
“Thì không hợp nữa thôi, con người ta vốn sẽ luôn thay đổi mà.

Hai người chúng tôi chỉ đi cùng nhau một đoạn đường ngắn, chỉ phù hợp với nhau trong thời điểm đó, một khi đã đến thời hạn thì không còn phù hợp nữa.
Không phải chúng tôi không còn yêu nhau nữa, tình yêu của tôi vẫn rất đáng tự hào, chỉ là chúng tôi không muốn đi cùng nhau nữa.

Đến lúc cần phải rời khỏi thì phải xa nhau thôi, không có lý do khác, chỉ vậy thôi.”
Cô đã bao biện thành một câu chuyện khác, bảo vệ cho lòng riêng, bảo vệ cho tự tôn của bản thân mình.
Vấn đề ly hôn được giải quyết rất gọn gàng, như Vu Hạo đã nói, anh đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, chỉ cần cô đồng ý ly hôn.
Trong một tháng tiến thủ tục ly hôn, Tịnh Ân trở về Giang gia, cô rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng.
Ngày nào Tịnh Ân cũng khóc, cứ khi màn đêm buông xuống, nước mắt cũng trực trào như màn đêm ngào kia, liên tục buông xuống gò má Tịnh Ân.

Ban ngày, Tịnh Ân khoác trên mình lớp mặt nạ rất vui vẻ, cười nói cả ngày với cha mẹ và Bông Cải, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, Tịnh Ân sẽ ngây ngốc ra.

Đờ người ra, đôi mắt vô hồn nhìn đi xa xăm, có khi đang ăn cơm thì đờ người như vậy, bát cơm cả một.giờ cũng chưa ăn xong.

Có khi đang xem hài kịch cùng gia đình cùng ngây ra, hài vui đến mấy mặt Tịnh Ân cũng lặng yên không một cái nhếch mép.
Buổi ngày Tịnh Ân cố gắng vui vẻ nhưng sẽ có một khoảnh khắc cô lặng người, đó là khi mà lớp mặt nạ vui vẻ đang đeo bị rơi xuống.

Về đêm, những ngày đầu tiên, Tịnh Ân khóc nức nở như đứa trẻ, cha mẹ đứng ngoài cửa phòng cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của cô.

Những ngày sau đó cô không còn khóc oà lên như thế nữa, mà chỉ ngồi một góc tối, cuộn tròn lấy thân thể, đôi mắt vô thần mở, nước mắt cứ thể tí tách chạy.
Vào ngày ra toà, Tịnh Ân đánh một lớp phấn dày để che đậy gương mặt hốc hác, trang điểm bản thân trở nên thật xinh đẹp, khoác trên mình chiếc váy màu ngà đẹp nhất.
Mọi chuyện diễn ra rất thuận tiện, không một sai sót, không một thứ gì ngăn cản quá trình ly hôn, chỉ chưa đầy một tháng, cả hai đã thành công bước ra toà án.
Tịnh Ân thừa hưởng tất cả trừ căn hộ của cả hai, cô được thừa hưởng toàn bộ tài sản của Vu Hạo trong thời kỳ hôn nhân và quyền nuôi con.

Ngoại trừ căn hộ kia là thuộc về Vu Hạo, còn lại mọi thứ là của Tịnh Ân.
Bé con Bông Cải không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cha mẹ, vì không có tranh chấp quyền nuôi con, ngày ra toà ly hôn, Tịnh Ân không cần phải đưa Bông Cải đến.
Con bé càng không biết cha mẹ con bé đã ly hôn, con bé chỉ biết là dạo này con bé được ở nhà ông bà ngoại chơi.
Hôm nay là ngày ra toà ly hôn, Giang Tịnh Ân và Trần Vu Hạo gặp nhau tại phiên toà.
Tịnh Ân đến phiên toà một mình, cha mẹ Giang ở nhà trông Bông Cải, cha mẹ ngõ ý đi theo nhưng Tịnh Ân đã từ chối.

Còn Vu Hạo đến đây với Tiểu Vũ, cô em gái ngồi dưới hàng ghế chờ với đôi mắt đỏ hoe nhìn Tịnh Ân một cách luyến tiếc.
Toà án tuyên bố văn bản ly hôn, Giang Tịnh Ân và Trần Vu Hạo chính thức bước ra khỏi cuộc đời nhau.
Cả hai gặp nhau trong phòng hoà giải để thoả thuận với nhau về vấn đề thăm nuôi con, Giang Tịnh Ân vốn muốn làm nhanh gọn một lần cho xong, cô không muốn dây dưa mất thời gian với anh.

Nói đúng hơn, cô không muốn nhìn thấy anh.

Bởi vì chỉ cần nhìn thấy anh, trái tim cô liền rất nhói, cô sợ mình sẽ không đủ dũng cảm mà lại nhào vào lòng anh, cô sợ mình sẽ lại cầu xin anh đừng rời đi.
Cô sợ lắm.
Cho nên Tịnh Ân chẳng muốn nhìn thấy anh, cả hai đứng trong phòng hoà giải, luật sự của Vu Hạo đột nhiên bỏ ra ngoài, để lại căn phòng chỉ còn Tịnh Ân và Vu Hạo.
Giang Tịnh Ân mãi cúi đầu, mím nhẹ cánh môi, hôm nay cô đã trang điểm rất xinh đẹp, sao cô lại chỉ mãi cắm mặt xuống mặt đất.
Tịnh Ân hít sâu vào một hơi lấp đầy một bụng dũng khí, trưng ra bộ mặt hoàn hảo nhất ngẩn mặt nhìn anh.
“Vừa rồi luật sư có nói anh có thể đến thăm con tùy thích bởi vì đó là quyền của người cha, thêm cả chúng ta không có phát sinh tranh chấp nào khác” Tịnh Ân rất điềm tĩnh, giọng nói rất tự nhiên.
Cô đã gom góp toàn bộ dũng khí để đối mặt với anh, tuy vậy, giọng vẫn phát ra điểm run, Giang Tịnh Ân ngừng lại, đầu cúi thấp, cô bậm chặt môi mình, không cho phép bản thân run rẩy.
Tịnh Ân hít thật sâu, lần nữa ngẩn mặt nhìn anh.
“Nhưng tôi không muốn gặp anh.”
Anh có quyền thăm con, nhưng cô không muốn chạm mặt anh, cô càng không muốn nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc của anh cùng người khác.
Trần Vu Hạo chỉ cười, anh đứng cách cô khoảng năm bước chân.
Cả hai chỉ cách nhau năm bước chân mà lại xa vời đến lạ, rõ ràng chỉ cần bước lên vài bước đã có thể chạm vào, nhưng lại cách xa muôn trùng.
Ánh mắt anh nhìn cô lúc này thật đắm say, trầm luân đến mức khiến cho trái tim Tịnh Ân nhức nhói vì hiểu lầm.
Vì sao lại nhìn cô bằng ánh mắt như thế kia chứ, vô nghĩa lắm.
“Em có gì muốn nói với anh không?”
Vu Hạo dịu dàng cười, giọng anh rất ấm, ánh mắt lại đắm say trên gương mặt cô.
Giang Tịnh Ân thiếu chút nữa lại hiểu lầm ánh mắt của anh, đôi bàn tay đang buông thả dần nắm thành quả đấm rồi siết chặt.
Cô đương nhiên… Có điều muốn nói với anh.
Phải nói rằng cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, những đau khổ mà cô phải chịu, những tổn thương mà cô phải gánh vác, những uất ức mà cô không thể diễn tả được.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn hét lên thật lớn, cô muốn nổi giận như những người vợ điên mắng chửi anh, cô muốn nguyền rủa tình yêu của anh và người kia.
Thậm chí cô còn muốn lao đến váng vào mặt anh một cái tát thật mạnh, muốn vung những cú đấm vào con người bội bạc đó.
Cô muốn nói những ngày qua đối với cô giống như địa ngục mà anh chính là người đã tạo ra.
Cô muốn hỏi… Vì sao anh đã từng thương cô rất nhiều, giờ đây lại có thể tàn nhẫn bỏ rơi cô.

Tình yêu của anh rốt cuộc chỉ có như vậy thôi sao? Mười năm qua đối với anh chỉ có như vậy?
Cô muốn phỉ bán tình yêu tầm thường của anh, muốn hỏi xem liệu anh sẽ yêu cô gái kia được bao lâu, khi nào thì anh sẽ bỏ rơi cô gái kia giống như cái cách mà anh rời bỏ cô.
Cô muốn chà đạp con người anh, muốn mắng chửi anh bằng những lời thô thiển nhất, thậm chí cô muốn nguyền rủa anh.
Cô muốn nói rằng… Cô hận anh.
Cô sẽ hận anh suốt cuộc đời này.
Có rất nhiều thứ cô muốn hỏi, nhưng lời đến trên ngực thì chính cô lại kiềm hãm lại, hai lòng bàn tay nắm chặt, để những đầu móng tay cắm vào lòng bàn tay, gây ra cơn đau đớn để bản thân mình thật tỉnh táo.

Đôi mắt cô mở to trừng lớn để ngăn cản những lấp lánh in ra, cô tự giễu bản thân.
Khóc như thế là đủ rồi, dù cô có khóc đến mù mắt thì anh và cô cũng đã ly hôn xong, đã đường ai nấy bước.
Không nên khóc nữa…
Tim có đau đến nghẹn thở, có nhức nhói đến tái tê cõi lòng đi chăng nữa cũng không được khóc.
Lớp trang điểm hôm nay rất hoàn hảo, váy cũng rất đẹp, cô hôm nay không phải để khóc, đổi lại cô hôm nay là để thật rạng rỡ.
Tịnh Ân nắm chặt tay, mở to đôi mắt, kiềm hãm những lời muốn nói, cầm cự lại cơn cay xè trên hai hốc mắt.
Lời muốn nói đều rất nhiều nhưng không thể nói, nếu cô đem những thứ trong lòng nói ra, cô sẽ giống như người thua cuộc, mà cô vốn đã thua rồi… Cô chỉ không muốn bản thân mình thảm hại hơn nữa, bảo vệ lại một chút tự tôn bé nhỏ.
Giang Tịnh Ân nâng lên nụ cười, cầm cự nước mắt nhưng hai mắt đã lấp lánh rồi.
“Người bội bạc sẽ phải chịu trừng phạt” Giang Tịnh Ân thầm lên câu hẹn thề năm ấy, ngắm nhìn tuấn nhan phong trần thật lịch lãm một cách đắm say lần cuối cùng, Tịnh Ân đưa ra hình phạt.
“Chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Rất nhẹ nhàng không oán trách, không phẫn, không bi.
Giang Tịnh Ân nâng lên bước chân, bước về phía anh, bước chân kiên định không có chần chừ.
Trần Vu Hạo nhận lấy hình phạt nhưng trông anh không hề hối hận, quả nhiên không hề tiếc nuối.
Chỉ là khoảnh khắc Giang Tịnh Ân lướt qua Vu Hạo, bàn tay buông thả của anh lại nâng lên mấy ngón tay.

Những ngón tay của anh chạm lên mu bàn tay lướt qua của Tịnh Ân rất nhẹ, ngón tay lướt nhẹ trên mu bàn tay đi qua, một cái chạm nhẹ đánh cho trái tim Tịnh Ân gục ngã.
Khoảnh khắc mà tay chạm tay ấy, Tịnh Ân lướt qua anh lại muốn xoay đầu, cô đã xoay đầu rồi.

Một cái xoay nhẹ liếc nhìn bóng anh rồi lập tức nhìn về phía trước, đi qua anh chỉ hai bước chân.
Bàn tay anh vừa chạm trở nên run, Giang Tịnh Ân nhìn thẳng phía trước, lòng ngực bị trái tim đập đến muốn vỡ ra, đôi mi đong đầy nước sắp chảy xuống.
Tịnh Ân nhìn phía trước, sau lưng là anh nhưng làm sao mà quay lại được, Giang Tịnh Ân chỉ có thể cười cợt cuộc đời.

“Vu Hạo…” Đây sẽ là lần cuối cô gọi tên anh.
“Hoá ra… Chúng ta chỉ là của nhau trong mười năm.”
Chỉ là của nhau mười năm, không phải một đời.
Trần Vu Hạo cũng nhìn về phía trước trơ trọi, anh cũng không thể quay đầu nhìn cô, chỉ là giọng anh so với cô, yếu ớt hơn nhiều.
“Em ghét anh cũng được, hận anh cũng được, chỉ cần em có thể bước lên phía trước” Anh dịu dàng dặn dò, thật ra anh biết cô nghĩ gì, anh biết tất cả những gì cô muốn bộc phát với anh, anh biết cô hận anh.
Mọi chuyện mà anh tạo nên chính là vì muốn cô hận anh.
“Sau này hãy tìm một người tốt, cuộc đời của em vẫn còn rất dài, đừng ngốc nghếch nữa” Trần Vu Hạo phì cười, bàn tay anh cũng siết chặt, thật ra trái tim anh lúc này so với cô chỉ có đau hơn chứ không thua kém, vậy mà anh vẫn tuyệt tình gạt bỏ trái tim đang nhức nhói.
“Anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, vậy nên em cũng phải hạnh phúc, nếu không sẽ rất thảm hại.

Chỉ một mình anh hạnh phúc thì anh cũng không nỡ, sẽ cảm thấy có lỗi với em, vậy nên mà…”
Đây cũng sẽ lần cuối cùng Vu Hạo gọi Tịnh Ân một cách thật dịu dàng.
“Ân Ân, phải sống cho tốt.”
Giang Tịnh Ân nhìn thẳng phía trước, hai gò má đẫm hai dòng long lanh, bàn tay nắm chặt quả đấm, cánh môi cắn chặt đến tứa máu.
“Anh cũng biết là tôi hận anh sao?” Tịnh Ân ngẩn cao mặt, lại hít vào một hơi làm dịu lại trái tim đang lụi tàn, cánh môi xinh đẹp nâng lên thành nụ cười dường như không cười.
Chỉ có đôi mắt đỏ hoe đầy nước, chỉ có hai dòng nước mắt óng ánh hai bên gò má, không có nụ cười nào hiện hữu.
“Phải, tôi hận anh” Nếu anh đã nhìn thấy, Tịnh Ân cũng không cần phải giấu giếm nữa.
“Tôi hận anh cả cuộc đời này.”
Bước chân nâng lên, không một luyên lưu, không một ngoảnh lại.
Cứ ngỡ là bên nhau một đời, cứ ngỡ chỉ có sinh ly tử biệt mới có thể tách rời đôi ta.

Vậy mà hoá ra, chúng ta chỉ bên nhau mười năm, không phải một đời.
Chỉ là của nhau trong mười năm, không phải là cả cuộc đời.
Còn tiếp…
(P/s toai bày đặt đánh tâm lý mọi người, cố gắng diễn biến tâm lý nhân vật thật hoàn hảo để đánh tâm lý mọi người, mà mọi người có bị đánh tâm lý hay không thì không biết.

Toai tự đánh toai đây, viết mà tâm trạng như ở dưới đáy vực.)
_ThanhDii.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận