Người nọ xuống tay không nhẹ không nặng, tựa hồ còn ở bên tai cô cãi cọ ầm ĩ.
“Ca ~” Cô nhíu mi lại, theo bản năng mà nỉ non một tiếng.
Đặng Lâm Siêu vừa cảm thấy thật tốt đẩy tỉnh được “người ngủ mơ”, mới cao hứng được một chút, không nghĩ tới một tiếng xưng hô của đối phương nhất thời làm anh lạnh cả sống lưng.
Nghĩ tới người đàn ông âm lãnh với đôi mắt đỏ quỷ dị kia, Đặng Lâm Siêu rùng mình: “Hiểu Hiểu, anh nghĩ chúng ta đừng chần chờ lâu quá, trước mang cô ấy đi đi?”
Chu Hiểu là bạn gái Đặng Lâm Siêu, cô vốn không tán đồng tới nơi này bắt người, hiện giờ lại nhìn thấy Dịch Đường Đường giống như một búp hoa trắng mềm mại, cô càng không thể nhẫn tâm mang người đi.
Đặng Lâm Siêu là người nôn nóng, Chu Hiểu lại ôn ôn nhu nhu không thể nhẫn tâm, người cuối cùng là Triệu Bồng mới mười sáu tuổi, thấy thế càng lưỡng lự.
Dịch Đường Đường nghe thấy tiếng ồn ào, tâm tình có chút bực bội.
Bởi vì giấc ngủ chưa đủ khiến cho thân thể cô vừa mỏi mệt vừa đau đớn, từ não như có cái gì chui ra hoành hành, làm cô đau âm ỉ.
Dịch Đường Đường nỗ lực căng mắt ra, đồng tử màu trà đối diện với ba người xa lạ đứng ở mép giường.
“Các người là ai?”
Ba người đứng ở mép giường bất chợt bị cô hỏi chuyện mà sửng sốt.
Ánh mắt họ nhìn nhau, dao động, do do dự dự mà không biết nên trả lời như thế nào. Lại nói tiếp, cái vai ác trong mắt họ, cái người có “Con mắt giết chóc” ham thích giết người chiếm thẻ kia, đương nhiên không phải đóa hoa mềm mại ốm yếu này.
Mà cố tình, đó lại là anh trai cô ấy.
Đặng Lâm Siêu cùng Chu Hiểu cũng không thể nào nói ra thân phận “họ là chủ ý tới bắt cô uy hiếp anh trai cô”. Vẫn là nhỏ tuổi nhất Triệu Bồng mở miệng, “Cô có biết anh trai cô là người đại ác sao?”
Giọng nói thanh thúy, trong thanh âm còn mang theo nét hồn nhiên của thiếu niên.
Dịch Đường Đường chớp mắt.
Cô cảm thấy mình nên quay trở lại ngủ tiếp, vớ vẩn như vậy, có lẽ đang là giấc mộng?
Cô mới vừa nhắm mắt lại, Đặng Lâm Siêu bên cạnh sốt ruột chờ đã nhịn không được lắc lắc bả vai cô, “Mau tỉnh lại, đừng ngủ nữa, anh trai cô đang muốn hủy hoại thế giới…”
Thanh âm thật dồn dập, dường như Dịch Kiêu đã làm nổ tung cả vũ trụ!
Nội tâm Dịch Đường Đường lúc này:……
Người đại ác?
Xưng hô này thật ra rất hình tượng, lại —— rất phong cách!
Cô biết anh cô là người đại ác, vậy thì thế nào? Nếu không phải thân thể cô không được, cô cũng nguyện ý giương đao, cả ngày hô hô quát quát phấn đấu ra ngoài đỉnh thiên lập địa nha!
Nhưng mà không phải cô không làm được sao?
Dịch Đường Đường nghe bọn họ nói nhìn như vậy, ngược lại cảm thấy ba người này không phải là người xấu, cũng không làm ra vẻ dễ dàng giết người.
Tưởng tượng ra như vậy, cô hoàn toàn an tâm.
Đặng Lâm Siêu nhìn đến Dịch Đường Đường cư nhiên có thể an tâm mà nhắm mắt ngủ, đôi mắt anh sắp trừng ngược lên.
Hai người kia sắc mặt cũng thật khó coi.
Rõ ràng bọn họ là tới bắt người, được chưa? Như thế nào người bị bắt còn có thể công khai ngủ ngon như vậy?
Thật là cmn!
“Lâm Siêu ca, cái này làm sao bây giờ?” Triệu Bồng hất hất đầu, chỉ về phía Dịch Đường Đường nhắm mắt ngủ.
Anh cậu Triệu Nghiêu và chị dâu Đinh Dao còn ở đằng kia cầm chân “người đại ác”, bọn họ bên này nói gì cũng nên làm một chút gì đi chứ?
Đối mặt với một cô gái mảnh mai, Đặng Lâm Siêu cũng rất khó xử, anh cảm thấy lúc này cướp người đi là giậu đổ bìm leo. Nhưng nếu không làm, kế hoạch hôm nay của họ không phải là bạch bạch lãng phí hay sao?
Đặng Lâm Siêu hít sâu một hơi, vừa mới chuẩn bị mở miệng lại bị cánh tay bạn gái phía sau đè lại.
“Lâm Siêu, chờ một chút.”
Chu Hiểu đã sớm phát hiện Dịch Đường Đường không thích hợp khi cô gái bị đánh thức dậy.
Phòng ở của Đường Đường được thiết lập lá chắn hai tầng đối với thế giới bên ngoài, nếu không phải tấm thẻ của Đặng Lâm Siêu là “che giấu” có thể che được cả 3 người, bọn họ sẽ không thuận lợi tiến vào được như vậy.
Nhưng bọn họ tới là giữa trưa, thời điểm này cô gái trẻ trên giường còn đang ngủ? Hơn nữa khi bị đánh thức, rõ ràng cô ở trạng thái không thoải mái, qua thời gian dài như vậy, nếp nhăn giữa trán còn chưa tiêu tán.
Cho rằng cô gái này vô hại, Chu Hiểu thử dùng tấm thẻ dị năng “giảm bớt” của mình quan sát thân thể cô gái một chút, lại vô cùng kinh ngạc phát hiện, ngũ tạng khí quan toàn bộ của cô ấy là ở trạng thái nghiêm trọng suy kiệt.
Chu Hiểu thử dùng dị năng đi tu bổ, cơ hồ không có hiệu quả.
“Lâm Siêu, chúng ta đừng mang cô ấy đi, cô ấy…” Chu Hiểu kéo kéo áo Đặng Lâm Siêu, không nhẫn tâm nói ra sự thật tàn nhẫn.
“Không được, Triệu Nghiêu đang đợi chúng ta, chúng ta nếu không hoàn thành, không phải là thất bại trong gang tấc hay sao?”
Chu Hiểu nhíu mày, do dự mà nhìn về phía trên giường Dịch Đường Đường giống như một con búp bê thật trong sáng, thanh âm nhỏ đi hẳn: “Lâm Siêu, trạng thái cô ấy… sống không được bao lâu, chúng ta đừng mang cô ấy đi.”
“Cái gì?” Đặng Lâm Siêu ngơ ngẩn, ánh mắt phức tạp lên, “Hiểu Hiểu, không thể nào?”
Chu Hiểu gật gật đầu.
Bên cạnh Triệu Bồng cũng nghe choáng váng.
Muốn chộp một cô gái nhỏ để áp chế “vai đại ác” tạm thời không tiếp tục làm ác, cô gái đó không chỉ là một đóa hoa nhỏ ốm yếu, mà còn là một đóa hoa sắp khô héo, cái này làm cho bọn họ làm sao hạ thủ được?
Vạn nhất đóa hoa này khô héo trên tay mình thì sao?
Ba người lại lần nữa nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra được ý tứ của nhau: bằng không bọn họ nên rời đi, cùng lắm thì nghĩ cách buổi tối chuồn ra khỏi thành phố Đàm Âm là được?
Bị đàm luận, Dịch Đường Đường vẫn luôn tỉnh, khi cỗ lực xa lạ kia tiến vào thân thể, cô yên lặng từ trong không gian lấy ra tấm thẻ “bắn ngược”. Đối phương không có địch ý, thậm chí cô còn cảm thấy cỗ lực lượng kia giảm bớt đau đớn trong não bộ của cô.
Chỉ là, bị công nhiên nói mình sống không được bao lâu, Dịch Đường Đường thật đúng là vui vẻ không nổi. Nguyên bản tư thái muốn mặc kệ ba người hoàn toàn thu trở về.
“Chờ một chút.”
Cô nhẹ giọng nói xong câu đó, lông mi run rẩy, cố nâng mí mắt lên, lộ ra con ngươi đột nhiên biến sắc.
“Cmn!”
Đặng Lâm Siêu bất chấp hình tượng mắng ra một câu thô tục, kéo hai người kia thối lui đến cửa phòng, hai chân anh run lợi hại, khuôn mặt càng trắng bệch có thể so với người chết.
Anh bị dọa đến muốn tiểu ra quần!
“Cô, cô hai, chúng tôi sai rồi, chúng tôi chỉ là những người nho nhỏ, cô bỏ qua cho chúng tôi đi!” Thanh âm Đặng Lâm Siêu run đến lợi hại.
Anh vốn dĩ vì lời của Chu Hiểu mà hoàn toàn từ bỏ ý định đối với đóa hoa khô héo này, nào nghĩ đến, trong nháy mắt, đóa hoa nhỏ lại hóa thân thành hoa ăn thịt người!
Phía sau lưng giống như có mũi nhọn đâm vào người, cùng với trái tim cơ hồ bị bóp nghẹt, thời điểm này nói cho bọn họ biết người trước mắt có bao nhiêu nguy hiểm.
Tuy rằng màu sắc đôi mắt không giống nhau, nhưng đây cũng là “Con mắt giết chóc” a a a!
Đặng Lâm Siêu cảm giác bọn họ khả năng sắp chết.
Nguyên lai họ tưởng rằng chỉ có anh trai cô ấy là vai đại ác, không nghĩ tới cô ấy cư nhiên cũng là một người ác ẩn mình, khó trách được vừa rồi không quan tâm tới hành vi của bọn họ…
Dịch Đường Đường dùng ánh mắt sắc lạnh liếc bọn họ một cái.
Tuy rằng mắt phải thay đổi màu sắc, đối với cô mà nói lại không có cảm giác gì, sau khi thấy được bảng giá trị tội ác trên người họ xong, cô ra vẻ lạnh nhạt mà xoay chuyển con ngươi, “Các người đi đi.”
Phản ứng đầu tiên của Đặng Lâm Siêu là chính mình nghe lầm, nhưng anh không dám hỏi nhiều, túm chặt hai người phía sau xoay người chạy nhanh ra hướng bên ngoài.
Chạy đến phòng khách, bước chân dồn dập của Đặng Lâm Siêu lại bị Triệu Bồng bên cạnh kéo lại.
“Lâm Siêu ca, chúng ta đi không được, đại, đại, người đại ác đã trở lại…”
***
Lạnh. Hoàn toàn muốn lạnh.
Trước hổ sau sói, ba người Đặng Lâm Siêu lúc này chỉ có ý tưởng như vậy.
Triệu Bồng khẩn trương nắm chặt cánh tay Đặng Lâm Siêu, cảm thụ được khoảng cách với người đại ác càng lúc càng nhỏ, bị bức bách đến thở không nổi, cảm giác chật vật làm cậu lần đầu tiên bi thương phát hiện tấm thẻ “giác quan thứ sáu” của mình cư nhiên lại không dùng được tốt.
Khi Dịch Kiêu với con mắt phải màu đồng, mặt vô biểu tình đứng ở cửa, ba người bị nhốt ở phòng khách tiến thoái lưỡng nan, nín thở nghẹn đến đỏ mặt tía tai. Tựa hồ chỉ cần Dịch Kiêu tùy tiện nói một lời, ba người có thể ngất đi tại chỗ.
Dịch Kiêu bước vào phòng, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Dịch Đường Đường đứng ở phía sau ba người, vui mừng mà dựa vào khung cửa, ngồi chờ trò hay diễn ra.
Mắt phải Dịch Đường Đường đã trở lại bình thường màu trà, nhìn thấy Dịch Kiêu xuất hiện, cô thậm chí còn lửa cháy đổ thêm dầu, dùng cằm chỉ chỉ ba người đang thống khổ, sau đó hé mở đôi môi nhỏ hướng Dịch Kiêu, kêu một tiếng: “Ca ~”
Dịch Kiêu nhìn thấy cô không sao cả, khối đá trong tim được thả xuống.
Anh chợt nhìn về phía ba người trong phòng.
Cũng là kỹ năng “Con mắt giết chóc” làm người nghe đến là sợ vỡ mật, khi Dịch Đường Đường sử dụng, Đặng Lâm Siêu tuy cảm giác sau lưng như kim chích nhưng anh còn có dũng khí cầu tha, mà khi người trước mặt là Dịch Kiêu, đừng nói xin tha, liền hít thở cũng không dám.
Cũng không biết là nên nói bọn họ vận khí tốt, hay là vận khí tồi.
Tiểu đội năm người của Đặng Lâm Siêu đến thành phố Đàm Âm được ba ngày, mỗi ngày đều gặp được Dịch Kiêu… giết người đoạt thẻ.
Ngày đầu tiên may mắn được anh ta buông tha, cũng giữ lại toàn bộ thẻ, đó là bọn họ may mắn. Chiều muộn ngày hôm đó, ra cửa lại không biết sao xui xẻo mà gặp được hai anh em. Sau đó hai ngày lại thấy người đại ác này ở thành phố Đàm Âm khắp nơi lắc lư đoạt thẻ.
Lúc trước Đặng Lâm Siêu ở căn cứ có nghe qua có người có được tấm thẻ “Con mắt giết chóc” giết người khắp nơi đoạt thẻ, cũng nghe nói rất nhiều chuyện anh ta giết người không chừng là nghe đồn từ người này sang người khác, nhưng lan truyền so với chân thật nhìn thấy lại là hai việc khác nhau.
Ba người căng người ra, như đang chờ đợi vai ác phán xử.
Dịch Kiêu cũng đang đánh giá bọn họ.
“Mỗi người lưu lại một tấm thẻ thì có thể rời đi.” Anh chậm rãi mở miệng, âm điệu bình đạm bởi vì âm sắc lạnh lẽo càng thêm thâm trầm.
Ba người đồng thời nuốt nuốt nước miếng, không có bất luận phản kháng gì, chỉ có thể yên lặng giao thẻ ra.
Sau mạt thế một phần lớn số người có diễn sinh ra trong cơ thể họ tấm thẻ chứa dị năng, mà số lượng và hiệu quả mỗi tấm thẻ của mỗi người là không giống nhau.
Tấm thẻ dần dần được định nghĩa thống nhất phân thành hai loại, tấm thẻ phụ trợ và thẻ kỹ năng, đa phần tính thực dụng của thẻ phụ trợ đều nhiều hơn tính cường. Dị năng giả có được tấm thẻ, nhiều nhất đạt tới 5 cái, có cường đại mạnh mẽ hay không tùy vào thiên phú và lực lĩnh ngộ của mỗi người.
Ba ngày ở đây, ba người cũng nhìn thấy không ít người giống như bọn họ bị “người đại ác” thu thẻ, sau đó buông tha người.
Tuyển xong tấm thẻ yếu nhất của mình, Đặng Lâm Siêu thu thập lại chính mình, dứt khoát đi đến hướng Dịch Kiêu.
Đôi con ngươi dị sắc lạnh lùng nhìn Đặng Lâm Siêu, môi mỏng khẽ nhếch, không cho người từ chối: “Tôi muốn thẻ “che dấu” của anh.”