Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao

Chương 15


Edit: Kali

Beta: TH

Sau đó là công bố xếp hạng giống như huấn luyện viên Tôn đã tính trước đó.

Thế mà giành được chức quán quân lần này không phải là một đội Âu Mỹ, mà là một đội biểu hiện khá bình thường của Hàn Quốc.

Cúp lần này cũng được sáng tạo khá mới lạ, là ba cái chảo. Cúp của quán quân được làm bằng vàng, á quân bằng bạc, quý quân bằng đồng.

Thẩm Tri Sơ đứng bên cạnh, chờ sau khi người dẫn chương trình trao ba cái cúp hình chảo cho ba đội trưởng mỗi đội, mới cầm micro đi lên trước một bước, đi tới bên cạnh Chu Diễn Chiếu.

Hai người cách nhau thật sự rất gần.

Nhưng trên thực tế, chiều dài ống kính có hạn, chỉ có thể quay trọn ba thành viên và người dẫn chương trình đang đứng ở giữa.

Thẩm Tri Sơ đứng ngoài góc quay.

Rất gần, lại rất xa.

Trong nháy mắt, Thẩm Tri Sơ ý thức được, cô không được sánh vai cùng Chu Diễn Chiếu.

Cậu đang tỏa sáng trên màn ảnh.

Cô phải ngước lên nhìn cậu.

Sau đó cả đêm, các thành viên đều bận rộn tham gia các buổi phỏng vấn.

Thẩm Tri Sơ cũng đi theo lăn lộn, cười đến cứng mặt thì thôi không nói, trong lúc đó bọn họ còn tiếp nhận phỏng vấn truyền thông của một nhà đài esport ở Hàn Quốc.

Mấy ngày nay cô nghe toàn tiếng Anh, bỗng chốc nghe lại tiếng Hàn, tuy rằng trước đó đã có chuẩn bị, nhưng vẫn thiếu chút nữa mà đoán mò.

Cũng may là có thể biên tập quay chụp phỏng vấn, cắt mười mấy giây cô sửng sốt đi là được.

Mãi cho đến hơn 12 giờ khuya, đoàn người mới nghỉ được, lái xe trở lại biệt thự.

London không thể so với trong nước, dù đến rạng sáng cũng còn có tiệm cơm và quán ven đường mở cửa, hình như quán xá ở đây đến giờ là sẽ đóng cửa.

Vào giờ này, bên ngoài biệt thự là một màu đen kịt.

Cũng may trước đó còn không ít đồ ăn dự trữ, nhờ những dì nấu ăn bưng nồi canh ra, mọi người vô cùng náo nhiệt tổ chức ăn lẩu.

Thẩm Tri Sơ và Tiểu Chi đứng chung, đang lấy nước chấm, sau đó lại gần chụm đầu nói nhỏ.

“Sơ Sơ, hôm nay tớ thấy cậu trên tivi rất xinh đẹp nha!”

“Ha ha ha ha ha ha ha không ai nhìn tớ đâu, mọi người đều xem phỏng vấn rồi.”

Tiểu Chi vừa nghe, lập tức chớp chớp mắt với cô, thần bí cười hề hề lấy điện thoại từ trong túi ra.

“Tớ chụp được bức ảnh này.”

Thẩm Tri Sơ không nghĩ ra, hỏi: “Là cái gì vậy?”

Chẳng lẽ là cô ấy lại có trò mèo gì rồi?

Là ảnh dìm sao?

Tiểu Chi làm ra vẻ liếc mắt đưa tình với cô.

Thẩm Tri Sơ: “…?”

“Được rồi, không đùa cậu nữa, xem đi.”

Cô buồn cười, đưa điện thoại cho Thẩm Tri Sơ.

Thẩm Tri Sơ nhìn thoáng qua, đầu lập tức “đinh” một tiếng, sửng sốt đến ngây người.

Là một bức ảnh Tiểu Chi chụp lại từ màn hình phát sóng trực tiếp.

Trong bức ảnh đó, cô đang cầm micro phiên dịch lại lời nói của Chu Diễn Chiếu cho mc, cả khuôn mặt đều quay lưng lại với ống kính rồi, nhưng có thể nhìn ra cô đang nhìn cô gái mc.

Mà Chu Diễn Chiếu đứng ở giữa lại đang nhìn cô.

Cúi đầu, ánh mắt chăm chú, còn mang theo chút ý cười.

Nhìn thế nào cũng có tư vị lưu luyến.

Có thể tình huống này trong màn ảnh chỉ kéo dài trong vài giây thôi, hơn nữa nhìn người nói chuyện vốn dĩ là phép lịch sự.

Nhưng bị Tiểu Chi chụp lại một tấm như vậy…

Ngay cả bản thân Thẩm Tri Sơ cũng nhìn ra chút mê muội.

Quá dọa người.

Còn làm người ta có chút tò mò.

Chu Diễn Chiếu thật sự nhìn lén cô sao?

Nhưng mà vì sao chứ?

Thẩm Tri Sơ mím môi, trả điện thoại lại cho Tiểu Chi, làm bộ tức giận nói: “Làm sao cậu lại nhàm chán như vậy!”

“Hứ! Cậu sao lại thế chứ! Tớ chỉ là thấy hai người trên màn ảnh quá xứng đôi nên thuận tay chụp lại thôi mà! Ai bảo hai người không tém lại một chút, trước công chúng…”

Tiểu Chi lẩm bẩm.

Phàm Lạc cầm coca từ phía sau đi đến, nghe được Tiểu Chi đang hờn dỗi, bước chân dừng lại, “Tém lại cái gì? Ai không biết tém lại vậy?”

Mặt Thẩm Tri Sơ đỏ lên, sợ Tiểu Chi nói bậy bạ gì nên tranh nói ngay: “Không có gì! Cô ấy bảo em ăn thịt phải biết tém lại một chút đó mà.”

Còn sợ Phàm Lạc không tin, vội vàng vớt trong nồi ra một gắp thịt trâu để vào bát mình.

Phàm Lạc nhìn cô rồi “ồ” một tiếng.

Lại nói: “Không cần tém đâu, ăn không thể làm chúng ta phá sản được. Ăn nhiều một chút.”

Sau khi thi đấu kết thúc thì được ở lại London thêm hai ngày nữa, sau đó sẽ cùng về nước, bắt đầu kỳ nghỉ.

Đại C chỉ có một đam mê duy nhất – đi dạo phố, Thẩm Tri Sơ vẫn đi cùng cậu.

Đương nhiên, cũng đuổi kịp Tiểu Chi và ba thành viên khác.

Sáu người bị Đại C kéo chạy thẳng đến thiên đường của các loại giày chính hãng.

Thẩm Tri Sơ cuối cùng cũng được mở mang kiến thức khi con trai mua giày.

Đại C vung tay lên, “Chị Sơ, giúp em nói với bọn họ, loại giày này cỡ 45 đều lấy ra cho em thử một chút.”

“… Đi thôi”

Thử xong chỉ tốn 10 phút.

Thẩm Tri Sơ trợn mắt há hốc mồm nhìn Đại C trong tích tắc mua năm đôi giày, mà mắt cũng không nháy một cái.

“Trời ơi, mọi người đừng nhìn em như vậy, nhãn hiệu này trong nước không có hàng chính hãng, muốn mua phải nhờ mua hộ quá phiền toái. Em chỉ là mua nhiều ra vài đôi dự phòng thôi mà!”

Cậu ta vừa nói, vừa vui mừng hớn hở đi ký đơn, lại cổ động các anh em bên cạnh, “Tới đây, mua đi! Mang rất thoải mái!…”

Thương hiệu giày này cũng không hề rẻ.

Chắc chắn là rất mắc tiền, đổi sang nhân dân tệ cũng gần mười ngàn* một đôi đấy.

(*) 10000 nhân dân tệ ~ khoảng hơn 30 triệu vnđ.

Lần này Đại C ra ngoài đã xài hơn ba mươi ngàn rồi.

Thẩm Tri Sơ và Tiểu Chi đều có chút tặc lưỡi.

Cũng biết tuyển thủ esport rất có tiền, nhưng không nghĩ tới có tiền như vậy chứ!

Quả thực mua đồ hào phóng hơn bọn con gái rất nhiều.

Vừa nghĩ như thế, Thẩm Tri Sơ không tránh được lén đánh giá Chu Diễn Chiếu bên cạnh một phen.

Nghe nói Chu Diễn Chiếu debut sớm, trước khi gia nhập LUM cũng đã là một tuyển thủ có tiếng.

Vậy thì chắc là càng có nhiều tiền hơn nhỉ?

Hôm nay Chu Diễn Chiếu mặc một chiếc áo hoodie và quần jeans kiểu bình thường. Dáng cao chân dài, đi chung với một người da trắng cao cỡ tầm trung ở đây cũng không kém là bao.

Hơn nữa, cậu còn vô cùng đẹp trai nữa.

Thẩm Tri Sơ tỉ mỉ quan sát cậu.

Áo hoodie là của một thương hiệu ở Hàn Quốc, khoảng một ngàn. Quần jeans không rõ lắm, giày từng được trend khắp nơi một thời gian dài, khoảng hơn bốn nghìn.

Nhưng không tính là khoa trương.

Thẩm Tri Sơ không rõ chính mình đang nghĩ cái gì nữa.

Giống như nếu Chu Diễn Chiếu ăn mặc khác một chút nữa, khoảng cách giữa hai người có thể gần giống nhau hơn.

Dù sao cũng có một chút xíu… Tâm tư thiếu nữ.

Thế mà Chu Diễn Chiếu để ý thấy cô vẫn luôn nhìn lén mình, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới cô đang suy nghĩ chuyện kỳ quái gì.

Vừa rồi Chu Diễn Chiếu cũng chọn một đôi giày, không thử, trực tiếp cầm giày đi tính tiền.

Bây giờ thấy tầm mắt Thẩm Tri Sơ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào… Túi đồ trong tay cậu?

Chu Diễn Chiếu suy nghĩ rồi đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Chị thích cái này sao?”

Thẩm Tri Sơ bị hoảng sợ, “…”

Vội vàng lắc đầu.

Chu Diễn Chiếu nhướng mày, “Cỡ giày của chị bao nhiêu?”

Ầy, câu hỏi này cũng quá riêng tư rồi!

Tuy rằng cỡ giày không giống với số đo ba vòng, nhưng cũng có chút… Bất ngờ.

Thẩm Tri Sơ há miệng, không đáp.

Cô sợ nói xong sẽ bại lộ tâm tư nho nhỏ của mình.

Cũng may Tiểu Chi đi tới, “A? Hai người đang nói gì vậy?”

“Không có gì, đang nói giày đấy.” Thẩm Tri Sơ đổi đề tài, “Cậu cũng mua à?”

“Đúng vậy, CY như thanh niên đa cấp ấy, tớ cũng mua một đôi rồi. Cậu muốn đi thử một đôi không?”

Thẩm Tri Sơ vội vàng lắc đầu.

Cô chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp năm thứ nhất, vẫn còn nghèo lắm, không mua nổi những nhãn hiệu như vậy đâu.

Hơn nữa, cô còn muốn dồn tiền mua quà đáp lễ cho Dương Lục Mông nữa.

Nghĩ đến Dương Lục Mông, Thẩm Tri Sơ có thêm động lực đi dạo phố.

Trước đó vẫn luôn không có thời gian đi mua đồ, cũng chưa chọn được cái nào hợp ý nhất, vừa lúc tranh thủ cơ hội lần này mua là tốt nhất.

Đại C xách túi lớn túi nhỏ đựng những hộp giày, xem như hoàn thành nhiệm vụ, thành công thoát lui, rồi lôi kéo đám người Chu Diễn Chiếu đi tìm một quán trà chiều giải khát, để nếm thử cơm Tây và đồ ngọt các thứ ở đây.

Thẩm Tri Sơ đi theo, gọi món giúp bọn họ rồi tiếp tục đi dạo phố với Tiểu Chi.

Con gái mua đồ không giống với con trai, so sánh từng cái một, tỉ mỉ chọn lựa, cũng sẽ không không kiên nhẫn.

Tiểu Chi là một cô gái thiếu nghị lực, không nhịn được mà mua thêm một chiếc túi xách của C nữa.

Thẩm Tri Sơ thì đi chọn một chiếc thắt lưng, cũng là hàng hiệu, một tháng lương của cô đó.

Đau như cắt từng miếng thịt vậy.

Nhưng cô cũng không biết Dương Lục Mông thích cái gì, chỉ là thấy anh ta từng dùng ví tiền của thương hiệu này, cảm thấy chắc chắn sẽ không sai.

Tiểu Chi thấy cô đứng tính tiền, cười nhạo: “Đồ nam ư? Đưa cho ai vậy?”

Thẩm Tri Sơ cũng không ngẩng đầu lên, “Tặng cho anh tớ.”

“Là anh nào cơ?”

“Chưa quá năm đời đâu, chính chính chính là anh họ ruột thịt của tớ!”

(*) Ý là họ hàng thân thích chưa quá năm đời con cháu, nếu yêu đương thì là loạn luân.

Phải càn quét được một đống mỹ phẩm dưỡng da và trang điểm, hai người mới trở lại tiệm bánh ngọt.

Nhìn thấy hai người, Đại C vừa cười vừa nói: “Hai người đến thật đúng lúc, lát nữa huấn luyện viên muốn mời chúng ta đi ăn cơm… Muốn dùng chút gì ở đây trước không? Đội trưởng đại nhân mời khách đó!”

Vẻ mặt Chu Diễn Chiếu vô cảm gật đầu.

Thẩm Tri Sơ và Tiểu Chi đều ngượng ngùng, đều nói không đói bụng. Cuối cùng không chịu nổi ánh mắt nhiệt tình của Đại C nên sau đó mỗi người gọi một ly nước, ngồi đó nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

“Với thành tích này, các người đoán Weibo Tieba sẽ nói gì?”

“Chắc là mắng chửi.”

“Chắc chắn một chuyện, chỉ cần không được quán quân, chắc chắn không tránh khỏi việc bị chửi mắng.”

“Thể thao điện tử, đồ ăn là nguyên tắc sao ha ha ha…”

Tâm trạng của bọn họ còn rất thoải mái.

Chu Diễn Chiếu vẫn không nói chuyện, thấy sắp tới giờ rồi, mới cong môi, mở miệng nói: “Đi ăn cơm.”

Mọi người “xôn xao” xách theo túi lớn túi nhỏ đứng lên.

Thẩm Tri Sơ theo thói quen đi cuối.

Ngẩng đầu đã thấy Chu Diễn Chiếu ở phía trước cô.

Thẩm Tri Sơ để ý trên tay cậu cầm một túi nhỏ vừa nãy không hề thấy qua, là màu lam, mặt trên in tên thương hiệu trang sức nổi tiếng – LOGO.

Hửm?

Cậu lại đi mua đồ sao?

Là… Là muốn tặng cho ai sao?

Chu Diễn Chiếu đột nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái.

“…”

Trái tim Thẩm Tri Sơ đột nhiên bắt đầu đập mạnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận