Beta: TH
Điện thoại Thẩm Tri Sơ suýt nữa rớt xuống đất.
Cô nhìn quanh bốn phương tám hướng.
Hai bên phòng nghỉ là từng gian phòng nhỏ khác, bên trong có vài chiếc ghế mát xa. Lúc vào đây vì sợ quấy rầy người khác nghỉ ngơi nên đã ngó qua, không có ai cả.
Ở giữa là một căn phòng rất lớn, để thuận tiện cho việc tập luyện, bọn họ đã đẩy tất cả các loại ghế sô pha, ghế dựa vào sát tường.
Vì thế có thể dễ dàng nhìn vào bên trong đang làm gì.
Thẩm Tri Sơ nghĩ đến tiếng đóng cửa ban nãy.
【 Cậu vừa tới đây sao? 】
【 Ừm 】
Cậu thừa nhận sảng khoái như vậy, Thẩm Tri Sơ cũng không biết nên nói gì.
Bây giờ có ý gì đây chứ?
Bọn cô có… mập mờ như vậy sao?
Hình như không có gì thì đúng hơn.
Cũng không phải thường xuyên nói chuyện, bởi vì bị “lưu đày” nên thậm chí cũng rất ít khi gặp mặt.
Thẩm Tri Sơ cảm thấy mình tự nhìn thấy cậu nhiều nhất, là lúc làm biên tập, vẫn phỏng vấn và thu thập tin tức về Chu Diễn Chiếu.
Làm hào quang rực rỡ của Z Thần chói lọi nhất trong mắt cô.
Mà khi lén lút với Chu Diễn Chiếu, trái lại còn thấy rất quen thuộc.
Thẩm Tri Sơ cất điện thoại.
Thật ra cô còn nghĩ nhiều chuyện linh tinh khác.
Cũng không hề hiểu rõ lòng mình lắm.
–
Sau khi Chu Diễn Chiếu đi ra, gọi xe và đi thẳng đến trung tâm thành phố.
Đến nơi cũng mất hơn một giờ, phù hợp với đồng hồ sinh học ăn buổi sáng của một tuyển thủ esports.
“Chào huấn luyện viên ạ.”
Chu Diễn Chiếu dựa vào số bạn huấn luyện viên Tôn gửi để tìm tới.
Huấn luyện viên Tôn gật gật đầu: “Tới rồi à. Gọi món đi.”
Chu Diễn Chiếu ngồi ở phía đối diện.
Con trai khi ăn cơm không để ý nhiều như vậy, gọi vài dĩa thịt rồi “sụp sụp”, ăn nhoắng cái là xong.
Huấn luyện viên Tôn đưa thực đơn cho người phục vụ, nhấp một ngụm nước.
“Gọi riêng em ra là có gì muốn nói?”
Chu Diễn Chiếu cụp mắt xuống, ngón tay theo thói quen gõ trên mặt bàn, dường như đang trầm tư điều gì.
Lúc không nói lời nào mới thật sự là chàng trai lạnh lùng.
Huấn luyện viên Tôn đôi khi cũng cảm thấy với một đứa con trai chưa đầy hai mươi tuổi mà tính cách như vậy, thì quả thật quá trầm tính.
Nhưng có lúc không trầm.
Ví như chuyện xảy ra trước đó.
Chu Diễn Chiếu nghĩ kỹ rồi không do dự, mở miệng nói: “Huấn luyện viên, rõ ràng là vấn đề của em, sao lại giận cá chém thớt người khác?”
Vẻ mặt của huấn luyện viên Tôn thay đổi.
Anh ta đáp lại, lời ít ý nhiều: “Ảnh hưởng đến huấn luyện.”
Chu Diễn Chiếu mím môi, “Không ảnh hưởng.”
“Cậu nói không ảnh hưởng thì không ảnh hưởng sao? Tôi không có ý kiến gì với việc cậu yêu đương trong những lúc không huấn luyện, nhưng lúc huấn luyện phải nghiêm túc huấn luyện, làm cùng lúc hai việc thì không có việc nào ra hồn.”
Chu Diễn Chiếu biết, bây giờ nói gì cũng giống như đang giận dỗi.
Bởi vì huấn luyện viên Tôn nói thật sự quá có lý, cho dù là để ai tới phân xử, cũng giống như đứng ở thế bại trận.
Huấn luyện viên Tôn thấy cậu từ bỏ, giọng dịu đi, “Sơ Sơ rất đáng yêu, tôi không can thiệp chuyện của hai người, hai người biết tém lại một chút là được.”
“…”
Thật là đâm trúng tim đen.
Chu Diễn Chiếu rầu rĩ, uống miếng nước, không đáp.
……
Tại một nơi xa xa, Thẩm Tri Sơ đang ở văn phòng hắt xì một cái.
Vội vàng mặc áo khoác vào.
Nếu lúc này mà bị cảm, cô coi như là dùng giọng câm đi làm MC mất.
Trước buổi lễ ba ngày, Thẩm Tri Sơ đi ra ngoài lấy thẻ, đi thẳng vào hội trường.
Hôm nay phải thử phát sóng trực tiếp, diễn tập, còn phải thử quần áo và hóa trang nữa.
Tuy rằng chỉ là diễn tập, Thẩm Tri Sơ trời sinh vốn nhát gan, sợ phiền phức, còn chưa đi vào hậu trường đã bắt đầu run.
Phàm Lạc thấy cô sắc mặt trắng bệch, hỏi: “Sao thế em? Không thoải mái sao?”
“Em khẩn trương quá… Anh Phàm, có thể do… Em thật sự lo, lại còn có phải phát sóng trực tiếp, lỡ như phát sóng trực tiếp xảy ra chuyện thì sao…”
“Có thể có chuyện gì chứ, còn có MC nam mà, em đi theo chim cánh cụt nhỏ là được, cậu ta sẽ gánh em.”
MC nam là tiểu thịt tươi* – “chim cánh cụt” của bộ phận tiếp thị, cũng là nhân viên trong LUM được fans yêu thích nhất.
(*) Tiểu thịt tươi: từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.
Chim cánh cụt nhỏ có một tài khoản Weibo, thường xuyên sẽ đăng một vài tin tức không thể dùng weibo chính thức đăng được, còn hay đăng một ít động thái của tuyển thủ nữa, fans hâm mộ sắp đạt được 100 nghìn người.
Năm trước lúc phân bộ LOL đoạt giải quán quân, chim cánh cụt nhỏ còn viết bài đăng, cuối năm còn dẫn chương trình họp thường niên.
Đây cũng coi như là kế hoạch tạo ngôi sao của câu lạc bộ, cũng có không ít những nhân viên có tài khoản Weibo như thế.
Mọi thứ đều có thể tự mình làm và thu hút fans hâm mộ.
Dù sao cuối cùng vẫn là thêm người hâm mộ cho câu lạc bộ và các tuyển thủ.
Tuy rằng Phàm Lạc nói như vậy, Thẩm Tri Sơ vẫn lo lắng.
“Nhưng mà trước đó em còn mới bị tung scandal, cứ đi ra như thế…”
Có thể khiến Chu Diễn Chiếu lại bị chỉ trích như trước hay không?
Đây mới là chuyện làm cô lo lắng.
Phàm Lạc: “Như vậy mới có vẻ em không thẹn với lương tâm! Chẳng lẽ sau này em định không đi theo đội sao? Tháng tư tới còn có thi đấu ở Hàn Quốc nữa đấy, cuối cùng vẫn phải lên tivi.”
Lời này quả thực ví bọn họ trông như những ngôi sao. Vô cùng có tiếng tăm.
Nhưng mà Thẩm Tri Sơ cũng không thẹn với lương tâm.
Cô hít sâu một hơi, chỉnh quần áo, lủi vào phòng hoá trang.
……
Họp thường niên cuối cùng cũng tới.
Từ sáng sớm Thẩm Tri Sơ đã lao lên sân khấu, diễn tập lần cuối, sau đó thay lễ phục, trang điểm, khớp kịch bản.
Hơn một giờ chiều, truyền thông ra trận, hai giờ chính thức bắt đầu.
Thẩm Tri Sơ từ phía sau cánh gà vén màn sân khấu lên một chút, lập tức đã bị ánh đèn bên ngoài chói lóa làm hoa cả mắt.
Run chân.
Cô hít sâu một hơi, muốn lùi về sau.
Vừa ngẩng mắt lại đụng phải ánh mắt của Chu Diễn Chiếu.
Chu Diễn Chiếu hiếm khi ăn mặc tây trang, ngồi ở hàng ghế đầu tiên gần trung tâm.
Cậu trang điểm nhẹ, ngũ quan sắc xảo hơn rất nhiều.
Tóc cũng tạo kiểu, như một nam thần bước ra từ trong TV, giây tiếp theo y như bước lên thảm đỏ vậy, sáng sủa và đẹp trai.
Lại thêm bộ dáng và vẻ mặt vô cảm, thoạt nhìn càng trưởng thành hơn bình thường.
Cũng càng tuyệt vời.
Các tác giả xung quanh và các thành viên đều xì xào bàn tán, duy chỉ có ánh mắt của Chu Diễn Chiếu vẫn luôn hướng về nơi Thẩm Tri Sơ đứng.
Thẩm Tri Sơ đứng đầu trong tầm mắt của cậu, đỏ mặt buông màn sân khấu xuống.
Cậu làm sao biết cô đang nhìn lén thăm dò chứ?
Chắc là trùng hợp?
Nhưng mà Thẩm Tri Sơ nghĩ đến lần phỏng vấn trước đó ở London, Chu Diễn Chiếu đứng bên cạnh, bộ dáng lạnh lùng và nghiêm túc nói chuyện với cô lúc ấy, quả thật là không còn hồi hộp nữa.
Bây giờ thấy Chu Diễn Chiếu ngồi gần như vậy, hình như cũng hết bồn chồn.
Nói chung là có một loại cảm giác bất chấp tất cả?
Hay là… cảm giác muốn thể hiện một chút trước mặt người quan trọng đây?
Thẩm Tri Sơ ôm ngực.
Thình thịch —— tim đập rất nhanh.
“Sơ Sơ, mau chuẩn bị một chút, sắp bắt đầu rồi!”
Chim cánh cụt nhỏ thấy cô đang ngẩn người, từ phía sau vỗ bả vai cô.
Thẩm Tri Sơ lên tiếng: “Tới ngay đây.”
……
Cũng may, buổi lễ long trọng tiến hành rất thuận lợi.
Chương trình trước đó khá buồn chán, đầu tiên là các ông chủ lớn của câu lạc bộ nói chuyện, sau đó lãnh đạo các phân bộ đọc diễn văn, lại đọc những giải thưởng mà câu lạc bộ từng bước từng bước đạt được trong gần hai năm qua.
Giữa chương trình còn có màn cosplay và biểu diễn ca hát.
Cuối cùng là tổng giám đốc trao giải cho tuyển thủ xuất sắc có nhiều cống hiến.
Thẩm Tri Sơ đọc xong, sau khi giao lại microphone cho tổng giám đốc, thì lùi vào bên cánh sân khấu với chim cánh cụt nhỏ.
Cô nhìn từng tuyển thủ bước lên sân khấu, xuống đài.
Rốt cuộc đến lượt mấy người Chu Diễn Chiếu.
Tuy rằng không giành được chức quán quân như mọi người mong chờ, nhưng thành tích này đã xếp hạng cao nhất trong thể loại FPS rồi, cũng đủ làm người ta loá mắt.
Tổng giám đốc nói một cách rập khuôn: “Cảm ơn các cậu đã nỗ lực vì câu lạc bộ, vì đội ngũ, hy vọng năm sau càng cố gắng hơn nữa…”
Giống một kiểu với lời chúc trước đó, đổi thang mà không đổi thuốc.
Chu Diễn Chiếu nghe đến mức nhàm chán, trộm liếc mắt Thẩm Tri Sơ bên cạnh một cái.
Thẩm Tri Sơ: “…”
Cô xoay đầu, cố ý không nhìn cậu.
Chu Diễn Chiếu thấy được vòng tay trên cổ tay cô.
Hiếm có lộ ra một nụ cười.
Chẳng qua dưới tình huống bình thường như vậy, mọi người chỉ cho là tươi cười khi lên trao giải mà thôi.
……
Mãi đến 6 giờ tối, buổi lễ long trọng của phiên họp thường niên cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi kết thúc, chim cánh cụt nhỏ và Thẩm Tri Sơ chụp tự sướng rất nhiều ở sau cánh gà.
“Sơ Sơ, lát nữa tôi đăng ảnh lên Weibo được không?”
“Hả…”
“Hay là cô tạo một tài khoản Weibo đi, để lát tôi tag cô vào.”
Chim cánh cụt nhỏ là một nhân tài mới bên bộ phận truyền thông, hơn nữa lại rất nhiệt tình, có vẻ thấy đây là cơ hội tốt để tăng thêm fans hâm mộ, ghé đầu nhìn Thẩm Tri Sơ bên cạnh đang đăng kí tài khoản Weibo.
Sau khi đăng ký xong, chim cánh cụt nhỏ lại chỉ bảo cho cô: “Cô phải lấy một cái tên tiếng Anh thì càng tốt, càng hút fans.”
Thẩm Tri Sơ suy nghĩ một lát cũng nghĩ không ra tên tiếng Anh gì.
“Vậy tìm một cái tên đáng yêu một chút.”
Vì thế, Thẩm Tri Sơ đổi tên Weibo mới thành “Tri Sơ chị gái nhỏ”, còn đổi một cái ảnh đại diện dễ thương nữa.
Chim cánh cụt nhỏ bên cạnh đã nhanh soạn xong ảnh, giơ giơ cho Thẩm Tri Sơ nhìn, sau đó bắt đầu biên tập Weibo.
【 Hôm nay được dẫn chương trình với chị gái xinh đẹp~@ Tri Sơ chị gái nhỏ 】
Sau đó đăng chín bức ảnh lên.
Có ảnh tự sướng, cũng có ảnh chụp chung của công ty sau khi kết thúc.
Đăng bài chưa được vài phút, điện thoại của Thẩm Tri Sơ đã bắt đầu rung liên tục.
【 Đây là bạn gái của Z thần sao? 】
【 Thật là một cô gái xinh đẹp mà 】
【 Vừa mới phát sóng trực tiếp đã nhận ra ngay, lên màn ảnh thật sự rất xinh đẹp, khỏi nói cũng biết lúc đứng chung với Z thần cực xứng đôi hơn…】
…
Cô không đọc kỹ, bỏ điện thoại vào túi xách.
Điều hòa ở hậu trường hơi lạnh, Thẩm Tri Sơ mặc lễ phục phong phanh, chưa đầy một lát đã lạnh đến trắng bệch, vội vàng cầm quần áo đi ra ngoài chuẩn bị tìm WC thay đồ.
Mới đi ra khỏi cửa, đã bắt gặp Chu Diễn Chiếu.
Lúc này hoạt động đã tản ra, Phàm Lạc tiếp đón truyền thông, các thành viên khác hẳn là đã ngồi lên xe của từng phân bộ được chuẩn bị từ trước để về biệt thự.
Thẩm Tri Sơ há hốc miệng, có chút bồn chồn: “Sao cậu còn chưa đi?”
Chu Diễn Chiếu vẫn mặc âu phục vừa rồi, có điều tóc đã rũ xuống.
Cho dù là như vậy, vẫn có loại cảm giác đẹp trai bụi bặm và phóng khoáng.
Cậu chàng lạnh lùng vẫn tuyệt nhất.
Cậu liếc mắt thấy cô hở vai, đột nhiên cởi áo khoác ra, khoác lên người cô.
“…”
Vóc dáng của Thẩm Tri Sơ không tính là lùn, nhưng ở trước mặt Chu Diễn Chiếu cũng coi như là người lùn, áo khoác của cậu khoác vào đã có thể che được mông cô.
Không chờ Thẩm Tri Sơ nói chuyện, Chu Diễn Chiếu đánh giá cô, nhíu mày.
“Sao lại mặc ít như vậy?”
“… Đây là lễ phục mà.”
“Vì sao mặc váy lộ chân?”
Thẩm Tri Sơ bị nam thẳng lên tiếng đánh bại.
Cô rất hài lòng với bộ lễ phục này, chiều dài vừa vặn đến đầu gối, nửa dưới là kiểu váy hoa nhí, nửa trên trễ vai, lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ và cần cổ thon dài.
Đường may cũng rất mượt, làm cô trông vừa gầy vừa cao, cẳng chân cũng có vẻ rất nhỏ.
Chẳng lẽ muốn mặc loại váy dài lết đất hay sao?
Cũng không phải bước trên thảm đỏ.
Hơn nữa, cô là kiểu thiếu nữ giản dị, tự nhiên, khí chất không đủ, chỉ có thể người đẹp vì lụa, đương nhiên là phải lộ một chút mới xinh.
Phải lên tivi nữa mà.
Thẩm Tri Sơ: “Bởi vì đẹp.”
Chu Diễn Chiếu nhíu mày càng chặt: “Xấu, tôi không thích.”
Cậu duỗi tay, kéo áo khoác kín lại cho Thẩm Tri Sơ, ý muốn che kín mít cho cô một chút.
“…”