Beta: Kali
Nửa ngày vẫn chưa thấy Thẩm Tri Sơ trả lời, Chu Diễn Chiếu khẽ cười.
Trong trò chơi, cậu bị người ta đánh lén nên chết, màn hình nhảy ra giao diện kết quả.
May là chơi chế độ solo, không ai thấy cậu thất thần.
Không vội bắt đầu ván mới, Chu Diễn Chiếu thả con chuột, vuốt ve màn hình điện thoại một chút.
Lập tức cầm lên lại, nhấn mở khung chat, đánh chữ cực nhanh.
[ Nói giỡn thôi. ]
Thẩm Tri Sơ trả lời lại rất nhanh.
Xem ra là ngại.
[… Không buồn cười chút nào. ]
[ Xin lỗi ]
Sau khi gửi đi được một lúc, cậu suy nghĩ rồi nhanh chóng nhắn tiếp một tin nữa.
[ Vậy cứ để bên chỗ của em đi, trước kì nghỉ đưa cho tôi là được ]
[ Được. ]
Cuối cùng cô cũng có thể tắt đèn đi ngủ.
Nhưng cảm giác tim đập mặt đỏ hoàn toàn không có cách nào xua tan đi được, chỉ có thể trằn trọc trên giường, ép mình ngủ.
Ngày hôm sau rời giường.
Cô mơ màng rửa mặt xong, đổ hết đồ trong ba lô xuống giường.
Mẹ Thẩm cầm nước ấm đi vào, vừa lúc nhìn thấy động tác của cô.
“Hôm nay phải ra ngoài sao… Ấy? Con mua khăn quàng cổ khi nào vậy? Nhung dê sao?”
Thẩm Tri Sơ giật mình, đầu còn chưa kịp phản ứng, tay đã theo phản xạ có điều kiện giấu khăn quàng cổ ra sau lưng.
Trong nháy mắt, cô thầm nghĩ xong rồi.
Quả nhiên, mẹ Thẩm híp mắt lại, “Con giấu gì đó? Có phải lại tiêu tiền lung tung không dám nói với mẹ? Lấy ra cho mẹ xem.”
Cô chắc chắn mặt mình đã đỏ, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh thản nhiên, khó khăn mở miệng nói: “Không, không có ạ, con không tiêu tiền lung tung.”
Bởi vì xưa nay Thẩm Tri Sơ rất ngoan ngoãn, nên bình thường mẹ Thẩm cũng không quá nghiêm khắc với cô.
Dù sao cô cũng đã lớn rồi, nên được nuôi thả.
Nhưng động tác giấu đồ của cô, làm mẹ Thẩm cảm thấy có gì đó mờ ám, ban đầu bà cũng không tò mò lắm, nhưng bây giờ thế nào cũng phải hỏi cho ra nhẽ.
“Vậy con sợ gì chứ? Lấy ra đây.”
Thẩm Tri Sơ và mẹ nhìn nhau mười giây, cô chịu thua.
Cô lấy khăn quàng cổ của Chu Diễn Chiếu từ đằng sau tới, nhỏ giọng nói: “Con sắp trễ làm rồi…”
“Hử? Hôm nay không phải cuối tuần sao? Tăng ca sao?… Uống sữa bò trước đã.”
Mẹ Thẩm vừa nói, vừa lướt nhìn chiếc khăn quàng cổ màu xám kia.
Thẩm Tri Sơ ảo não, vỗ đầu mình một phát.
Cô thật sự bị choáng váng đầu óc rồi.
Tìm không thấy nhãn hiệu, mẹ Thẩm không vừa lòng, sờ trước sờ sau, nói: “Nhung dê à?… Màu này là màu của con trai mà, con mua màu này làm gì? Trong nhà có một đống khăn quàng cổ rồi mà.”
Cô né tránh ánh mắt của bà, làm bộ uống sữa, để ly xuống rồi vụng về nói: “Khăn quàng cổ nào có phân biệt nam nữ, đẹp… là được!”
Mẹ Thẩm nghi ngờ nhìn cô.
“Kỳ lạ.”
Bà kết luận.
Thẩm Tri Sơ: “…”
Chờ bà ra ngoài, cô từ trên giường bật dậy, nhét khăn quàng cổ vào chỗ sâu nhất trong ngăn tủ.
Cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương như vậy nữa.
Trong lòng tự cười mình một tiếng, dựa vào cửa tủ, xoa ngực.
Thật ra nếu nói là của đồng nghiệp cũng không sao mà.
Tại sao cô lại phản ứng ngốc như vậy chứ…
Hầy.
–
Cuối tuần là hội nghị thường niên, sau khi kết thúc thì sẽ bắt đầu nghỉ đông.
Vậy nên trong khoảng thời gian này không thi đấu, cũng không có hoạt động nào.
Ngoài lý do tăng ca Thẩm Tri Sơ không còn lý do nào khác, cầm túi xách rời khỏi nhà, cô đứng trước cửa tiểu khu suy nghĩ trong chốc lát.
Cuối cùng quyết định đi xem video ngày hôm qua, chắc là tổ hậu kỳ đã tăng ca cắt xong rồi.
Vừa hay cô cũng có thể đăng video lên weibo official PUBG và trang web quốc tế.
Dù sao cũng gần công ty.
Vào mùa đông, cô lười đạp xe, lảo đảo đi bộ đến công ty.
Trước kia lúc còn đi làm, thứ Bảy Thẩm Tri Sơ cũng muốn đi làm, cho nên không có cảm giác xa lạ gì.
Câu lạc bộ không có khái niệm cuối tuần, chỉ cần có yêu cầu, cuối tuần sẽ điều chỉnh lại nội dung công tác, vì vậy thứ bảy trong công ty cũng có không ít người.
Khi Thẩm Tri Sơ quẹt thẻ, vừa vặn gặp được chú bảo vệ đang phơi nắng.
“Chào chú.”
Cô cười chào hỏi.
Trước đó chú này đã cứu cô khỏi tay tên khốn Hứa Sơ Dương, cũng nhận ra cô, thấy cô đến thì nói một câu bằng tiếng địa phương: “Cô gái nhỏ tới rồi à, hôm nay vẫn muốn đi làm sao?”
“Vâng ạ, cháu tới tăng ca.”
Chú ấy gật đầu, “Cái thằng lần trước là ai vậy? Nó không đến làm phiền cháu nữa chứ?”
“Vâng ạ, không có nữa, cảm ơn chú ạ.” Thẩm Tri Sơ không muốn nhắc đến Hứa Sơ Dương, sau đó cô híp mắt cười vẫy tay, “Cháu đi vào trước đây. Chào chú ạ.”
Sau khi trò chuyện với chú bảo vệ xong, cô đi tiếp một đoạn.
Phía sau đột nhiên có người đi tới, dẫm lên bóng bước chân cô, đi theo sau.
“Lần trước người tới đây là con trai sao?”
Trầm Tri Sơ giật mình, suýt chút nữa ngã ngửa.
Một bàn tay to vững vàng đỡ cánh tay cô.
Từ trước mặt nhìn qua, ngón tay vừa thon vừa dài, làn da trắng trẻo, cực kỳ đẹp.
Sau đó không chút để ý trêu chọc một tiếng: “Sao lại nghiêng ngả lảo đảo rồi.”
Cô vội vàng đứng thẳng, xoay người, nhỏ giọng hỏi: “Chu Diễn Chiếu, sao cậu lại ở chỗ này?”
Ngoài trời lạnh như vậy, mà Chu Diễn Chiếu ăn mặc rất phong phanh, cả người chỉ mặc độc có bộ đồ thể thao.
Cánh tay và sườn bên hông đang kẹp một quả bóng rổ.
Anh nói: “Đi chơi bóng rổ.”
“… Sớm như vậy hả?”
Giờ chưa đến 10 giờ đâu.
“Ừm.”
“Ha… Ha ha, cậu khỏe mạnh ha…” Thẩm Tri Sơ cười ha ha, muốn chuồn, “Vậy cậu chơi đi, tôi đi làm…”
Chu Diễn Chiếu nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cánh tay của cô.
“Chờ một chút.”
Giọng điệu vẫn rất thong thả.
Cô bị dọa sợ, muốn chạy nhanh và hất cậu ra.
Tuy rằng hôm nay là thứ bảy, công ty vẫn có người.
Cho dù không có fans chụp ảnh, nhưng bị người khác nhìn thấy cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán.
Giữa nơi đông người thế này.
Cũng may Chu Diễn Chiếu lập tức buông cô ra.
Cậu cong môi, “Hôm nay em không đi làm.”
Thẩm Tri Sơ xoay đầu, đi về phía trước vài bước, muốn cách xa cậu một chút, “Tăng ca.”
“Ồ…” Chu Diễn Chiếu gật đầu, cũng đi theo cô, “Lần trước là thằng nào tới?”
“…”
Đề tài lại vòng trở về như cũ.
Thẩm Tri Sơ cũng không biết có phải bị tác động tâm lý tự mình đa tình hay không, cô luôn cảm giác giọng nói của thằng nhóc Chu Diễn Chiếu này mang theo khí thế ép cung.
Được rồi.
Chắc là cô cô quá tự luyến rồi.
Rõ ràng ngữ điệu của chàng trai lạnh lùng vẫn luôn hững hờ.
Thẩm Tri Sơ suy nghĩ, hỏi: “Cậu nghe hiểu được tiếng địa phương Hải Thành sao?”
Rõ ràng trên tài liệu nói cậu ta không phải là người Hải Thành mà.
Tiếng địa phương ở đây rất khó hiểu, giọng địa phương của chú bảo vệ lại rất nặng, thế mà cậu cũng có thể hiểu đươc.
“Tôi ở Hải Thành thi đấu đã nhiều năm, không nói nhưng cũng nghe hiểu được.”
“Ồ… vậy cậu hiểu được tiếng Hàn không?”
“Đơn giản thì còn được.”
Chàng trai lạnh lùng thật tuyệt vời.
Cô âm thầm vỗ tay cho cậu.
Có điều đề tài quả nhiên thuận lợi bị lảng đi.
Chu Diễn Chiếu cũng không hỏi nữa.
Đi được hai bước, Thẩm Tri Sơ chỉ chỉ cửa của tòa nhà chính, “Tôi tới rồi.”
Chu Diễn Chiếu cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Anh gật đầu một cái, cánh tay còn kẹp bóng rổ, tay kia vẫy về phía cô.
“Đi đi, đừng để cảm lạnh.”
Thẩm Tri Sơ miễn cưỡng cười, bước nhanh vào cửa chính.
Mãi cho đến chỗ thang máy, cô vẫn cảm thấy sau lưng có người luôn nhìn cô.
Có cảm giác sau lưng như bị kim chích.
…..
Bởi vì sáng sớm gặp chủ nhân của chiếc khăn quàng cổ, tâm tình Thẩm Tri Sơ như ngồi tàu lượn siêu tốc nhấp nhô lên xuống, khi đến văn phòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Lại bắt đầu có chút mất mát.
Dù sao cũng do cô vô dụng.
Tâm tình thiếu nữ đúng là vô dụng mà.
Thở dài, Thẩm Tri Sơ mở máy tính.
Quả nhiên, đêm qua tổ hậu kỳ thức đêm cắt ra một số video, các bộ phận đều có, rạng sáng gửi đến mail công ty.
Bộ phận LOL và WAR3 đều đã đăng Weibo.
Cô mở weibo official PUBG ra, phát hiện phía dưới đã có fans thúc giục.
Thẩm Tri Sơ vội vàng mở hình ảnh trao giải PUBG bên này ra, kiểm tra cẩn thận.
Lên hình, mặt Chu Diễn Chiếu hơi béo so với người thật.
Nhưng cậu vốn dĩ cao gầy, bộ dáng hạc trong bầy gà, dáng người và mặt đều vừa vặn đạt. Từ xa chụp lại thật sự giống một cây đĩnh bạt tùng.
Bất luận là ai, liếc mắt một cái đều sẽ nhìn thấy cậu.
Thẩm Tri Sơ tìm mình trong video ngắn ngủi mấy phút đó.
Cô đứng cạnh sân khấu, khi trao giải sẽ không quay mặt cô, chỉ khi quay toàn cảnh thì sẽ lia vài cái qua cô.
Nếu nói Chu Diễn Chiếu là ánh trăng tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu.
Cô tựa như ngôi sao nhìn từ phía sau.
Như vậy không chớp mắt.
Thật sự không hiểu được, Đại Mộng vì sao lại nói hai người bọn họ xứng đôi chứ.
Rõ ràng cách muôn sông nghìn núi.
Thẩm Tri Sơ đã sớm nhận thức được điều này, thật thì cũng không phải quá thấp.
Trước tiên cô chỉnh sửa xong đoạn video để đăng weibo official, sau đó mở phần mềm chỉnh sửa video, thêm phụ đề tiếng Anh vào video.
Mãi đến 11 giờ mới xong.
Kiểm tra lại lần nữa, cô mới đăng lên tài khoản quốc tế.
Bên weibo official đã có mấy ngàn bình luận.
Vì Thẩm Tri Sơ mới tiếp xúc với hoạt động truyền thông, cũng bắt đầu chú ý đến bình luận.
Có vài truyện cười của fans rất hài hước.
Nhưng nếu có bình luận ác ý, cũng cần viết báo cáo, làm theo quy trình khẩn cấp.
Cô lấy từ trong ngăn kéo một thanh chocolate đậu, mở ra đổ vào trong miệng, ấn mở bình luận, kéo xuống từng cái một.
[ Hôm qua khi xem phát sóng trực tiếp, cảm giác vóc dáng Z thần làm gì cao vậy? Video kéo chân sao? ]
[ Z thần phải cao 1 mét 85 là ít, lại còn đi kéo chân thì người khác sống làm sao.]
Đây là fans nhan sắc.
[ Giải thưởng này thật sự quá vả mặt…]
[ Câu lạc bộ cũng không biết xấu hổ, phân bộ LOL giành chức vô địch thế giới nên câu lạc bộ có treo giải thưởng gì để khích lệ tinh thần cũng không sao, phân bộ PUBG thì có tư cách gì, bị Âu Mỹ treo lên đánh]
Đây là gạch đá, không cần quan tâm.
[ Người dẫn chương trình phát sóng trực tiếp ngày hôm qua, chính là nữ phiên dịch viên dính líu với Z Thần trước đó, vậy mà vẫn chưa bị đuổi việc, còn ở câu lạc bộ, cô ta còn có bạn trai chính thức nữa! Một chân đạp hai thuyền, đúng là thứ con gái đê tiện, còn lớn hơn Z Thần mấy tuổi! Khối u ác tính không loại bỏ này, đến lúc đó dạy hư hết nam tuyển thủ trẻ! ]
“..”
Thẩm Tri Sơ ngồi ngay ngắn.
Bình luận này đã được gửi vào lúc bảy giờ sáng, là một tài khoản mới không có ảnh đại diện.
Không ai thích, nhưng có vài người vào hỏi: “Làm sao bạn biết?”
Cô bấm vào nick người đó.
Tên là Loạn Mã, chưa đăng gì trên weibo bao giờ, chắc là mới đăng ký.
Cô nhìn vào vị trí ở “Hải Thành”, vẻ mặt thay đổi một chút.
Nếu nói cái này không phải do Hứa Sơ Dương tạo…
Thì không thể là người khác!
Quả thật Thẩm Tri Sơ sắp ghê tởm hắn chết đi được.
Cô rê chuột định xóa đi phần bình luận.
Nhưng nếu xóa bình luận như thế, thì còn khó nói hơn —— giống như chột dạ.
Cứ để hắn bôi xấu như vậy, thật sự cũng làm người khác cảm thấy tức giận.
Loại vô lại thế này, thế nhưng không có biện pháp để xử lý hắn.
Thẩm Tri Sơ lấy điện thoại ra, chụp ảnh lại, chuẩn bị hỏi Phàm Lạc nên xử lý thế nào mới tương đối ổn.
Mở Wechat ra.
Chu Diễn Chiếu đã gửi tin nhắn cho cô.
[ Cùng ăn cơm có được không? ]
[ Buổi chiều còn phải tăng ca sao? ]
[… ]
Cuối cùng là một bức ảnh.
Đúng là ảnh chụp bình luận dưới weibo official, kiệt tác của bạn học Hứa Sơ Dương.
Thẩm Tri Sơ gõ màn hình, nghĩ cách làm sao giải thích với cậu.
Làm sao có thể hình dung chàng trai tuyệt vời với lốp xe dự phòng như vậy chứ.
Còn một chân đạp hai thuyền… Quả thực hủy hoại thanh danh của Chu Diễn Chiếu.
Chu Diễn Chiếu lại gửi một tin nhắn mới.
[ Để tôi xử lý, có được không? ]