Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 23: Con muốn đi thi đấu Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp


Mục Vãn Vãn cảm thấy Bùi Lộ nói quá ư là hay luôn, hơn nữa cả người anh trông…cực kì có khí thế.

Cô rất cảm động, đồng thời hy vọng TS có thể tìm được một ADC tốt hơn.

Sau khi Trần Hòa rời đi, La Dương cười với cô: “Chê cười rồi.”

Mục Vãn Vãn vội vàng lắc đầu: “Không sao.”

“Xuống dưới bàn?”

Mục Vãn Vãn đang định đi xuống thì gấu áo bị kéo nhẹ lại.

Bùi Lộ đưa bột cà phê đã được gói gọn gàng đến trước mặt cô, cái sức ép tỏa ra từ người anh lúc nãy đã sớm biến mất không thấy bóng dáng: “Nhớ cầm theo.”

Mục Vãn Vãn nhận lấy: “Dạ.”

Vừa vào phòng làm việc, La Dương đã đưa một bản hợp đồng tới.

“Đây là bản hợp đồng năm nay của câu lạc bộ bọn anh, bên trên có viết rất rõ ràng các nghĩa vụ phải thực hiện, tiền lương cũng như phúc lợi.”

“…”

“Anh biết, em vì một vài lí do nào đó mà không muốn, hoặc không thể thi đấu chuyên nghiệp. Nhưng anh phải nói rõ, thi đấu chuyên nghiệp không phải là chuyện giỡn chơi, mà là một công việc, là một hành trình,” La Dương nói, “Đây là bản thảo, em có thể cầm về từ từ nghiên cứu, hoặc là tìm luật sư xem giúp em, nội dung hợp đồng vô cùng lí tưởng, em không thể tìm thấy những điều kiện như vậy ở câu lạc bộ khác đâu, hơn nữa anh nghĩ… mặc dù có hơi mạo phạm, nhưng sau khi em tốt nghiệp thì ít nhất trong vòng ba năm, không thể tìm được công việc nào tốt hơn thế này nữa.”

Mục Vãn Vãn chỉ liếc nhìn sơ qua một cái rồi đứng hình luôn.

Tiền lương một năm…bảy trăm nghìn???

Lại còn chưa bao gồm tiền phụ cấp nghỉ phép, phúc lợi cuối năm và tiền thưởng của giải đấu nữa???

Mặc dù cô không có ý định thi đấu chuyên nghiệp, nhưng cũng biết đây chắc chắn là một bản hợp đồng cực kì tốt đối với một người mới—— phải biết là thực tập sinh một tháng cũng chỉ có mấy nghìn tệ thôi đấy.

“Ăn ở bọn anh cũng lo hết—— Đương nhiên, nếu ngày thường một mình em ra ngoài ăn uống hoặc đặt giao hàng thì không thể thanh toán cho em được. Hơn nữa bên cạnh việc thi đấu, em cũng có thể dựa vào thực lực của mình mà nhận một số quảng cáo, có liên quan đến điện tử…các thứ, chỉ cần không có xung đột với nhà tài trợ của đội thì về mặt này bọn anh sẽ không hạn chế em, tính như thế là lại thêm một khoản thu nhập nữa.”

Mục Vãn Vãn vốn định lời ngay lẽ thẳng từ chối, nhưng nói thật—— cô đã hơi hơi hơi động lòng rồi.

Ầy, mớ tiền đáng chết này!

La Dương đột nhiên hỏi: “Em chơi LOL bao lâu rồi?”

“Vừa ra đã chơi rồi ạ,” cô nghĩ nghĩ, bổ sung, “lúc trước có chơi game đẩy trụ khác nữa.”

La Dương bật cười: “Thiếu nữ mê game à. Nhưng mà trước đây sao không thấy em trong hàng ngũ thách đấu thế?”

“Lúc trước em chơi bên server Mỹ, sau đó sang server Hàn, còn server trong nước thì lại ít chơi, tại trước khi có chế độ tố cáo người chơi thì diễn viên lắm quá.”

La Dương lấy ra một cuốn sổ nhỏ: “ID là gì.”

“…tusha2012.” Mục Vãn Vãn ngại ngùng đọc ra cái tên này.

“……”

OK, phá án.

Nếu sớm biết cô là tusha2012, anh còn phải nghiên cứu băng hình mấy tháng trời làm gì nữa??

Tusha2012, người chơi bí ẩn của server Hàn Quốc, hàng năm luôn nằm trong top đầu, không ai biết người này là ai, chỉ có thể dựa vào cái tên mà đoán đây là người Trung Quốc.

“Trước đây không có đội nào liên hệ với em sao?”

“Có, lúc đó đang học cấp ba, bận quá nên không để ý lắm.”

Bây giờ quyết tâm phải kí kết hợp đồng với cô cho bằng được của La Dương càng thêm lớn, “Em suy nghĩ thêm đi, về mặt tiền lương nếu cảm thấy không ổn thì vẫn có thể tăng thêm nữa!”

Mục Vãn Vãn không nhịn được mà hỏi: “Hiện giờ có không ít AD xuất sắc, tại sao…”

Mọi người hay nói, độ tuổi đẹp nhất của thể thao điện tử là 18-22 tuổi, qua độ tuổi này thì phong độ sẽ không còn ổn nữa, qua sinh nhật năm nay thì cô cũng đã 21 rồi.

Mà hiện nay, thể thao điện tử đang hot như vậy, số người muốn đầu tư vào nghề này quả thực là sắp đạp bằng thềm cửa chuyên nghiệp luôn rồi, rất nhiều người đã bỏ học từ sớm rồi gia nhập vào đội trẻ, nhận thức và hiểu biết cần có đối với việc thi đấu chắc chắn sẽ hơn cô rất nhiều.

“Cái này còn cần phải hỏi à,” La Dương nói rất thẳng thắn, “bọn họ đều không mạnh bằng em.”

“…” Mục Vãn Vãn cứng họng, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, chỉ đành nhả ra một câu khô không khốc, “cảm ơn.”

“Không cần khách sáo, sự thật thôi,” nói xong, La Dương đứng dậy, “em không cần phải trả lời ngay đâu, thời gian suy nghĩ là một tuần, đủ chứ? Một tuần sau, anh chờ câu trả lời của em. Còn giờ anh phải lên xem bọn nó đấu tập đã.”

Mục Vãn vãn đứng dậy, do dự một chút, vẫn là không bỏ hợp đồng lại.

“Được.”

Hai người trao đổi cách thức liên lạc xong, Mục Vãn Vãn mở cửa phòng họp ra.

Tiểu Bánh Bao và Hổ ca vẻ mặt chính trực ngay thẳng đứng ngay cạnh cửa, thấy cô đi ra, tiểu Bánh Bao cười hì hì: “Phải về rồi hả?”

Mục Vãn Vãn gật đầu: “…Vâng.”

Bùi Lộ ngồi trên chiếc ghế dài ở bên ngoài phòng làm việc, hai chân mở rộng, tay chống lên phần ghế giữa chân, khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô.

…Giống như một chú cún con.

“Sắp năm giờ rồi, hay là ăn cơm đã rồi hẵng về?” tiểu Bánh Bao nhìn thời gian, “Bọn anh đấu tập có hai tiếng thôi, nhanh lắm!”

“Phải đó, hôm nay chúng ta ăn lẩu đi ha.” Hổ ca nhanh chóng hùa vào nói giúp.

“Không cần đâu,” nếu là đấu tập vậy thì chắc chắn sẽ phải luyện chiến thuật, Mục Vãn Vãn không phải kiểu người không biết điều đến mức đó, “em tranh thủ về còn live stream nữa ạ.”

Tiểu Bánh Bao: “Anh có xem live stream của em, không phải mười giờ tối mới stream à?”

“Càng sớm càng tốt mà… tháng này thời gian live stream của em vẫn còn chưa đủ.” Mục Vãn Vãn tìm đại một cái cớ.

Bùi Lộ đột nhiên đứng dậy: “Tôi tiễn em ra xe.”

“Không cần đâu, có mấy bước chân thôi mà.”

“Giờ này ở đây khó bắt xe lắm, đi thôi.”

“Nhưng anh còn phải đấu tập nữa cơ mà…”

“Không sao,” La Dương lên lầu trước, “tiểu Lộ, đi sớm về sớm.”

Thế là Mục Vãn Vãn cứ như vậy mà ôm theo một tập tài liệu, tay xách một túi bột cà phê được đóng gói cẩn thận đi theo sau Bùi Lộ ra khỏi trụ sở TS.

“Thật ngại quá, bảo là dẫn em đến tham quan…kết quả hình như đã đi hơi lệch chủ đề rồi.”

Rõ ràng trong đó vốn dĩ có cả ý nghĩ cá nhân của mình, nhưng Bùi Lộ lại nói cực kì thành khẩn, khiến Mục Vãn Vãn không tìm ra được sơ hở nào.

Mục Vãn Vãn: “Không sao, cũng có tham quan mà.”

Đúng như Bùi Lộ nói, người đợi xe rất đông, xếp hàng gần hai mươi phút mới đến lượt họ.

Mục Vãn Vãn ngồi vào trong, Bùi Lộ giữ cửa xe, không nhịn được mà dặn dò.

“Em nhớ cân nhắc nhé.”

Mục Vãn Vãn khẽ gật đầu: “Dạ.”

“…Nhất định phải cân nhắc đấy,” Bùi Lộ nói, “có gì không rõ thì cứ lên WeChat tìm tôi, lúc nào cũng được.”

Mục Vãn Vãn buồn cười: “Ừm, em biết rồi.”

“Vậy em về đến nơi thì gửi tin nhắn cho tôi nhé.”

“Chàng trai,” bác tài xế rốt cuộc không nhịn được nữa, nghiêng đầu qua, “đừng nói nữa, xe phía sau sắp không chờ nổi nữa rồi.”

Tai Bùi Lộ hơi đỏ lên: “Cháu xin lỗi.”

Cửa xe được đóng lại thật nhẹ nhàng.

Khi xe đang chạy, tài xế hỏi: “Cô bé, đó là bạn trai cháu à?”

“Không phải ạ.” Mục Vãn Vãn chống cằm, đang đọc hợp đồng.

Tài xế cười ha ha, nói: “Ồ, đẹp trai thật, cháu phải giữ cho chắc đấy.”

Mục Vãn Vãn trước giờ không thích nói về mấy chủ đề này với người lạ, thế nên không tiếp lời.

Về đến nhà, cô gửi tin nhắn báo đã về đến nơi an toàn cho Bùi Lộ, có lẽ đối phương đang đấu tập, chỉ đáp lại một chữ “ừm”.

Mục Vãn Vãn không làm phiền anh nữa, tiện thể đặt một phần đồ ăn, làm ổ trên sô-pha đọc hợp đồng.

Các điều khoản trên hợp đồng đều rất rõ ràng dễ hiểu, giống như anh Dương nói, đãi ngộ chắc chắn không tệ.

Lúc thức ăn được giao tới, cô đặt hợp đồng xuống, ngồi vào trước máy tính, do dự hồi lâu, mở trình duyệt, nhập từ khóa: giải mùa hè LPL 2016. Click luôn vào video có lượt xem cao nhất.

Là trận chung kết giải mùa hè giữa MA và GGX.

Ba bình luận viên đứng trong khu vực bình luận ở trên cao, đang cố làm dịu bầu không khí.

Phía dưới toàn người là người, tỉ số giữa hai đội đang là 2-0, MA đã có được cơ hội giành chiến thắng trong cặp đấu BO5 này, ván đấu này có vai trò vô cùng quan trọng với cả hai đội, nhà thi đấu an tĩnh lạ thường.

Trước mặt mỗi một tuyển thủ đều có một màn hình lớn, khán giả có thể nhìn thấy biểu cảm của tuyển thủ thông qua màn hình đó.

Bình luận viên của trận này chính là bộ đôi “những người đàn ông gây họa”, và một vị tuyển thủ đã giải nghệ, Ming.

Bình luận viên Giáp: “MA đã có được lợi thế vô cùng lớn rồi, ván này tôi nghĩ họ sẽ đánh theo kiểu an toàn, trước tiên từ từ lăn cầu tuyết, khiến bạn không có cách nào phản kháng được—— cuối cùng cho bạn một kích trí mạng.”

Bình luận viên Ất: “Anh nói vậy là không đúng rồi, không sợ fan của GGX chạy đến bao vây Weibo của anh à??”

Khán giả phía dưới phá lên cười.

Bình luận viên Giáp: “Ấy, xin lỗi xin lỗi, lỡ lời rồi, chúng ta nói về GGX nào, ván này đối với GGX mà nói có thể xem là trận chiến sống còn rồi…”

Bình luận viên Ất cắt đứt lời anh ta: “Anh nghĩ ai sẽ thắng?”

Bình luận viên Giáp không chút do dự: “Cá nhân tôi nghĩ MA có tính chiến thuật cao hơn GGX một chút, hy vọng trong khoảng thời gian nghỉ ngơi GGX sẽ suy nghĩ cẩn thận về việc làm sao để chặn lại tốc độ lăn cầu tuyết của MA…”

Ming không ngờ hai người này lại dám nói thẳng ra như vậy, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Năm phút sau, ván đấu bắt đầu, khán giả có mặt tại hiện trường một lần nữa lại cổ vũ tăng tinh thần cho đội tuyển mình yêu thích——

Giọng của họ vang vọng khắp hội trường, kích động lòng người, cuồng nhiệt mạnh mẽ!

Ống kính nhanh chóng chĩa về phía tuyển thủ, các tuyển thủ sắc mặt ai nấy cũng đều rất nghiêm túc, trong mắt lóe sáng, bao hàm vô vàn cảm xúc bên trong đó: kích động, căng thẳng, hưng phấn, nghiêm túc…

Miệng của họ cứ mấp máy suốt, cách một cái màn hình mà dường như cô vẫn có thể nghe được tiếng ồn ào phát ra từ mic của các tuyển thủ lúc ấy.

Tay của họ chuyển động linh hoạt trên bàn phím, ánh mắt chốc chốc lại liếc nhìn xuống phía dưới, sợ sẽ bỏ sót bất kì một động thái nào trên bản đồ thu nhỏ. Bình luận viên la khàn cả giọng, hét đến đỏ cả mặt——

“Quá đẹp!!!”

“GGX lén ăn được Baron rồi?! Dường như họ đã nắm được một cơ hội lội ngược dòng hiếm có rồi!!”

“Pha này! Ầy đáng tiếc thật!! Vào lúc này sao GGX lại không dám tiến vào trong rừng chứ??”

“Xong rồi, pha giao tranh này vị trí không được tốt… Sẽ là pha cuối chăng?”

“——Chúng ta hãy cùng chúc mừng cho MA! Quán quân giải mùa hè 2016 đã xuất hiện rồi!! Chúc mừng MA!!”

Đến khi trận đấu này kết thúc, bát cơm hộp nhỏ của Mục Vãn Vãn vẫn còn chưa ăn xong.

Trong video, năm người của MA đứng trên sân khấu, giơ cao hai tay hướng về khán giả phía dưới, bỗng chốc, mép sân khấu chợt tóe lên từng đợt pháo hoa, pháo hoa giấy màu vàng nhẹ nhàng rơi từ trên cao xuống, toàn thể khán giả hô to tên của MA——

Đây không phải là lần đầu tiên cô xem video này.

Nhưng mỗi lần xem đều khiến cô nhiệt huyết sôi trào.

Gần mười phút sau, cô điều chỉnh lại tâm trạng, trang điểm qua loa rồi live stream.

Sau đó mở game, vào thẳng hàng chờ.

[Hình như hôm nay tâm trạng Wanan không được tốt? Chẳng thấy nói năng gì cả?]

[Tôi thấy lớp trang điểm của cô ấy nhạt hơn ngày thường nhiều lắm luôn, là tôi cảm giác sai sao?]

[Không sai đâu, tôi là con gái, nhìn ra được hôm nay đến cả lông mi giả cô ấy cũng không gắn vào, mắt nhỏ đi mất phân nửa, nhưng mà đỡ hơn lúc trước, lúc trước trang điểm mắt lố quá, hơi ghê ghê.]

Mục Vãn Vãn sau khi có được chiến công đầu thì biến về, lúc mua trang bị, như lơ đãng mà lên tiếng.

“Các bạn nói xem, con gái mà thi đấu chuyên nghiệp thì sẽ thế nào?”

[Sẽ gài chết đồng đội.]

[Lầu trên có bệnh à? Nếu đã có thể thi đấu chuyên nghiệp, thực lực còn kém được chắc?]

[Tôi nghĩ có thể sẽ bị chửi đủ thứ… LPL chưa có nữ tuyển thủ nào cả mà.]

[Nhưng sao Wanan lại hỏi chuyện này? Chắc không phải cô định làm tuyển thủ chuyên nghiệp đấy chứ??!]

“Vừa xem xong video giải mùa hè năm ngoái, hứng lên thì hỏi vậy thôi.” Mục Vãn Vãn trả lời qua loa cho xong.

Bình luận vẫn tiếp tục tăng lên không ngừng, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng đọc, dứt khoát một câu cũng không đáp lại.

**

Mấy hôm sau, độ hot phòng live stream của cô bắt đầu giảm nhẹ—— dù sao thì một streamer cả ván game nói không đến mười câu thì thực lực có mạnh nấy mạnh nữa cũng vô dụng, chỉ có thể xem như đang coi OB vậy thôi.

Một ngày này, Wanan trong lúc chờ xếp đội thì mở kênh LOL ra.

Hôm nay TS có lịch thi đấu, AD dự bị vẫn là tuyển thủ đường trên lần trước.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, hiện tại đang phát phần phỏng vấn tuyển thủ.

Vừa hay, người được phỏng vấn là Bùi Lộ.

Người dẫn chương trình hỏi: “Lu thần, sự ra đi của Trần Hòa có gây ra tổn thất gì có các bạn không? Đối với giải mùa xuân lần này, bạn có gì muốn nới với fan hâm mộ của đội mình không?”

“Có,” giọng Bùi Lộ rất ổn định, cũng rất kiên định, “giải mùa xuân lần này, chúng tôi chuẩn bị còn thiếu sót, không biết có thể đi được bao xa—— Nhưng nửa năm còn lại, chúng tôi sẽ quay trở lại cùng với thành viên mới, đội hình mới, một lần nữa hướng tới mục tiêu là tấm vé đến với chung kết thế giới!”

Người dẫn chương trình hơi sững người, sau đó nửa đùa, nói: “Hiếm khi thấy Lu thần kích động như vậy… Lu thần, bạn luôn được mọi ngươi xưng tụng là hỗ trợ số một Liên Minh, lần này TS thay máu đội hình quy mô nhỏ, bạn có kì vọng gì với đồng đội mới của mình không?”

“Đương nhiên rồi,” Bùi Lộ cười, sự nặng nề ban nãy chợt biến mất hơn phân nửa, nhưng giọng điệu thì vẫn nghiêm túc như cũ, “tôi hy vọng có thể chào đón một thanh đao sắc bén nhất.”

“Quao, câu nói này đậm mùi thuốc súng luôn,” người dẫn chương trình bật cười, “vậy bạn sẽ là gì?”

“Tôi?” Bùi Lộ khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ống kính, “…Tôi sẽ nỗ lực làm một hòn đá mài dao tốt nhất.”

“Mài dũa người đó thành một người mạnh mẽ vô song, không gì cản nổi—— sau đó cùng nhau đi đến giải đấu đỉnh cao.”

Những lời này lập tức thu hút sự chú ý và bàn tán của khán giả——

Ai cũng biết, từ sau khi Lu thần được phong là hỗ trợ số một Liên Minh thì vẫn luôn tỏ ra là một người khiêm tốn, làm gì cũng cẩn thận, mỗi lần cúi người chào khán giả cũng đều là kiểu cúi chào tiêu chuẩn nhất, đồng thời cũng là người có nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

Mà hôm nay người này, đứng trước ống kính máy quay, nói ra lời ám chỉ muốn được đồng hành với một ADC mạnh nhất, thậm chí còn nói thẳng mục tiêu nửa năm còn lại là giải đấu đỉnh cao nhất!

[Mặc dù vẫn luôn có hảo cảm với Lu, nhưng nói những lời này cũng hơi quá rồi, giải mùa xuân tích chả được bao nhiêu điểm nhưng lại tuyên bố giải mùa hè sẽ là quán quân, cảm giác như kiểu học đi chưa xong đã muốn học chạy…]

[Anh giai lầu trên, làm phiền anh thu cái hảo cảm đó về đi, Lu thần của bọn tôi không cần hảo cảm của anh đâu xùy xùy.]

[Aaaaaaa!!! Tôi cứ nghĩ mình là fan của một đội theo đạo Phật cơ, cái kiểu thắng thua thứ bậc vạn vật tùy duyên ấy… Bây giờ Lu thần lại đột nhiên gáy to thế này, tự nhiên tôi xúc động muốn khóc quá QAQ!!]

[Tôi cũng thế T^T trời ơi!! Bỗng dưng mong chờ AD mới của TS ghê, không sao! Giải mùa hè chúng ta tái chiến!!]

[Streamer sao đơ rồi?? Chẳng lẽ cũng u mê vẻ đẹp trai của Lu thần nhà tôi rồi hả =))))]

Trong lồng ngực Mục Vãn Vãn lúc này, nhịp tim đang đập từng tiếng thình thịch thình thịch.

Vừa rồi Bùi Lộ nhìn thẳng vào ống kính khiến cô có cảm giác—— cứ như anh đang nói với cô vậy.

Thanh đao sắc bén nhất.

Hòn đá mài dao tốt nhất.

Mạnh mẽ vô song, không gì cản nổi, giải đấu đỉnh cao…

Cô biết rất rõ, lần xúc động này nếu như lại để sự tỉnh táo bào mòn đi, vậy thì giấc mộng thi đấu chuyên nghiệp cô ấp ủ trong lòng bao nhiêu năm nay, có lẽ cũng sẽ chết theo.

Cô hít thở sâu mấy hơi.

Sau đó cầm điện thoại lên, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn, không chừa lại cho mình một chút đường lui nào——

“Mẹ, con muốn đi thi đấu Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận