Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 1: Chương 1



Phần mở đầu: Đom đóm
Chương 1. Đoàn phim / Đồng Hoa trong ba tên tuổi sừng sỏ nhất trong phạm vi các ngành nghề
Một ngày nóng như thiêu đốt.
Ở vùng ngoại ô thị trấn nhỏ gần thành phố Dương, không gian núi non sông nước vây quanh, có một tòa biệt thự bằng gạch đỏ ẩn giữa một mảnh vườn vải lớn.
Trước sân đậu rất nhiều xe, nào là xe RV (nhà di động, xe cắm trại), ô tô các loại, còn có xe tải bên vận chuyển, xếp hàng ngay ngắn trật tự.
Trong sân, nhân viên công tác đi tới đi lui, ai làm việc nấy, bận rộn mà vẫn đâu vào đấy.
Người bên tổ quay phim điều chỉnh ổn thỏa đường ray cho máy di chuyển.

Ngoài cỗ máy quay phim hướng đến hai người đang diễn mà ghi hình, phía trên đầu còn có cánh tay phụ kiện hỗ trợ gắn micro thu âm.

(*)
(*) Hình minh họa:
Phía sau màn hình theo dõi bên cạnh có một đám người vây quanh.

Đạo diễn, phó đạo diễn, người phụ trách sinh hoạt (quần áo, ăn uống,…) cho đoàn phim, quản lý chung, còn có trợ lý của ngôi sao, diễn viên…!
Ai nấy đều lên tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, tinh thần căng chặt.

Không còn nguyên nhân nào khác ngoài chuyện lần quay này thật sự là NG quá nhiều.

Hai giờ chiều mùa hè oi bức, bầu không khí nóng đổ lửa như có lồng hấp vô hình chụp lên mọi người, hơi nóng oi bức như không thể xuyên thấu.

Đang diễn là nam chính và nữ chính.

Nam chính đẹp trai sáng láng, nữ chính xinh đẹp rực rỡ.

Hai người đều là ngôi sao đang nổi theo con đường thu hút fan là chính.

Nam mặc áo sơ mi xanh da trời cùng quần tây màu kem nhạt, nữ diện một chiếc váy trắng tinh.

Chẳng cần nói gì, chỉ mỗi hình ảnh đứng cạnh nhau đã đẹp mắt vô cùng, thế mà diễn xuất chỉ hao phí bộ nhớ máy quay.

“Cảnh 1 lần thứ 32!”
“Action!”
Đây đã là lần thứ 32 rồi……
“Anh Phong, em không tin, chẳng lẽ anh không có một chút cảm giác nào với chị ấy?”
“Viện Viện, anh thật sự không thích cô ấy, lòng anh chỉ có một mình em, vĩnh viễn đều chỉ có em.”
“Thật ư? Vậy anh thề đi……”
“Được được được, anh thề,” diễn viên nam nắm lấy vai diễn viên nữ, cúi đầu xuống nhìn vào mắt đối phương, khẽ nói: “Em có còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Đó là một ngày mưa, anh từ rạp chiếu phim bước ra, em đang bung mở……!màu đỏ……!cây dù có màu đỏ……”
“Em đang bung mở cây dù màu đỏ, giữa đám đông, ánh mắt anh liền nhìn thấy em, từ đó anh không có cách nào quên được em……”
Cách đám người bên phía màn hình theo dõi không xa, Hướng Tiểu Viên lẳng lặng nói tiếp lời thoại trong kịch bản, đồng thời lén trợn mắt.

Diễn viên nam chẳng phải dân chính quy nên đương nhiên là có chênh lệch ở khả năng đọc thoại, nhưng NG đã mấy chục lần, một đoạn lời thoại ngắn như thế thì nên nhớ kỹ đi chứ? Còn diễn viên nữ, nói sao đi nữa cũng tốt nghiệp từ Bội ảnh (tác giả chơi chữ: Bội ảnh đồng âm Bắc ảnh aka Học viện điện ảnh Bắc Kinh) mà khả năng thoại rõ ràng cũng quá kém đi? Cái miệng nhão này là do bẩm sinh hay là lớn lên cố ý mà ra?
Hai người này chỉ có thể để ngắm, không thể mở miệng nói chuyện.
Căn bản không thể tính diễn viên, cùng lắm là ngôi sao thôi.
……
“Dừng!”
“……” Đám người đang căng chặt liền ủ rũ, tựa như cả bầu không khí ngột ngạt đang phát ra tiếng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Một quả đầu tóc nâu sẫm kèm một chiếc khuyên tai đính kim cương tỏa sáng lấp lánh nhô ra từ phía sau màn hình theo dõi, là một nam đạo diễn trẻ tuổi, cả người hàng hiệu, hô một tiếng, tiếp đến liền nhảy ra.

Anh ta nghiêng đầu đánh giá bọn họ, giương giọng nói: “Tới đây, nam chính cậu lại đây!”
“Nam chính, cậu đây là đang thổ lộ tấm lòng, hay là đang đọc diễn cảm hả? Phải có tình cảm trong đó! Cậu là một người đàn ông đang yêu, cậu phải có đặc điểm cùng cảm xúc của người đàn ông đang yêu!”
Nam chính vóc dáng một mét tám mươi mấy, cao lớn đẹp trai, ở trước mặt người đạo diễn trẻ có chiều cao vốn ngang ngửa vậy mà lại phảng phất như lùn hơn một đoạn, chỉ vâng vâng dạ dạ.


Một giọt mồ hôi lăn xuống chân mày, cậu ta giơ tay lau đi, tay chân luống cuống.
Nữ chính lui về phía sau một bước, đứng sau lưng đạo diễn.

Trợ lý của cô ta một ở trái một bên phải, một người cầm quạt nhỏ thêm gió mát cho cô ta, một người cầm chai nước khoáng ướp lạnh, vặn nắp ra đưa cho cô ta.
Nữ diễn viên họ Trâu có cái tên thật yểu điệu là Trâu Nhất Nhụy, là nữ chính bộ phim điện ảnh này.

Cô ta mới tốt nghiệp không lâu, từng diễn một bộ phim truyền hình chuyển thể tương đối nổi tiếng, sau đó cô ta cũng nổi lềnh phềnh được một thời gian.

Để có thể đóng bộ phim điện ảnh này, cô ta không phải dựa vào thực lực, mà bởi vì đạo diễn là bạn trai hiện tại của cô ta.
Cho nên lúc đạo diễn cùng nam chính bàn cách diễn xuất, cô ta nhàn nhã uống một ngụm nước, đưa mặt qua.

Chuyên viên trang điểm chờ sẵn một bên vội dặm phấn, nhẹ nhàng phủi dặm ở hai bên sườn cánh mũi.
“Đạo diễn Vĩ, em diễn thế nào?” Cô ta chờ đạo diễn nói xong, phóng qua ánh mắt đưa tình.

Mặt mũi cô ta tinh xảo, da trắng cổ thon, eo nhỏ chân dài.

Cho dù trong giới giải trí người đẹp xuất hiện lớp lớp, thì cô ta cũng có chỗ đứng đặc biệt hút mắt.
“Tốt lắm rồi, cứ diễn như vậy đi.” Đạo diễn véo vai, cười cười với cô ta.
Rõ ràng hai người đều diễn chẳng ra cái gì, thế mà đối đãi khác biệt quá rõ ràng.

Nhân viên đoàn phim nghe thấy chỉ tỏ vẻ thấy nhiều riết quen – thấy lạ mà chẳng lạ.

Hướng Tiểu Viên liếc đạo diễn một cái, hít một hơi thật sâu, bên cạnh có người âm thầm túm lấy cô một chút, cô đem lời muốn nói nghẹn lại trong ngực.
“Cảnh 1 lần thứ 33, bắt đầu!”
Nam chính còn chưa điều chỉnh tốt trạng thái, vẻ mặt thấp thỏm.

Lúc bắt đầu quay một lần nữa, căn bản không tài nào lập tức nhập vào cảm xúc nhân vật, ngây người tại chỗ mấy giây, mới lắp ba lắp bắp nói lời thoại.
Hiệu quả còn không bằng lần trước, lại thất bại.
Đám người vây xem lại lần nữa thầm phát ra tiếng thở dài, nữ chính “Xí” một tiếng, “Em không muốn diễn nữa……”
Đạo diễn Vĩ trẻ tuổi gãi đầu thở dài, “Nam chính cậu có thể để tâm một chút được không?”
Không khí trong phút chốc hơi ngưng trọng.
Phó đạo diễn Trần Vân Tú kịp thời đi ra nói: “Được rồi được rồi, tôi thấy mọi người cũng đều mệt cả rồi, tạm thời nghỉ ngơi một chút.”
Phó đạo diễn là một người đàn ông trung niên đáng vẻ bình thường.

Tầm hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, tóc hơi ngả muối tiêu già trước tuổi, lưng hơi còng, tiếng nói không vang to, chẳng hiểu vì sao lại khiến người khác tin tưởng nghe theo.
Người nhận ra ông ta đều biết ông ta không phải là hạng không tên tuổi, mà là đạo diễn quay phim nghệ thuật nổi danh giành được không ít khen thưởng.

Ấy vậy mà bằng lòng ở nơi này làm phó đạo diễn cho đạo diễn Vĩ trẻ tuổi này đây.
Thật là không thể tưởng tượng được.
Càng không thể tưởng tượng chính là, người trong đoàn làm phim chẳng ai cảm thấy kì quái, trừ Hướng Tiểu Viên.
Ở trong mắt Hướng Tiểu Viên đạo diễn Vĩ trẻ tuổi kia chính là một cái bao cỏ.
Một bao cỏ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong mục rữa.
Vẻ bề ngoài không tệ, thậm chí so với nam chính còn muốn đẹp trai hơn mấy phần, nhưng mà thật sự một chút tài hoa của đạo diễn cũng không có.

Không thể chỉ đạo diễn viên diễn, ngược lại còn có thể ảnh hưởng đến phát huy của diễn viên.
Kịch bản này kể về câu chuyện của một đôi chị em thất lạc rồi gặp lại nhau.

Cô em từ nhỏ sống cùng mẹ ở phía nam, thân thể cực kỳ gầy yếu, có bệnh suy thận mãn tính.

Người mẹ vì chữa bệnh cho cô em, tìm kiếm khắp nơi, mãi mới tìm được cô con gái lớn thất lạc nhiều năm trước.
Cô chị bị bọn buôn người bắt đi, từ nhỏ trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ, chẳng được giáo dục bao nhiêu, việc trộm cắp lừa gạt đều đã làm qua, còn từng vào đồn công an rất nhiều lần.

Người mẹ và cô em, hai người có hoàn cảnh gia đình vượt trội quá nhiều so với cô chị, ba người đoàn tụ cũng không phải chuyện vui.


Trong huyết thống có ba phần tình cảm, càng có bảy phần oán cùng hận.

Đặc biệt là giai đoạn sau cô em và cô chị cùng có cảm tình với một người đàn ông, mâu thuẫn đạt tới đỉnh điểm.
Trâu Nhất Nhụy diễn cô em, Hướng Tiểu Viên diễn cô chị.
Bởi vì lịch trình của Trâu Nhất Nhụy tương đối kín mít, cho nên đem hết mấy cảnh diễn của cô ta quay trước.

Nhưng chỉ nội mấy cảnh của cô ta và nam chính đã quay hai ngày mà vẫn còn kẹt ở cảnh thứ hai, tiến độ chậm tụt lại xa vời so với mong muốn.

Thế nhưng đạo diễn không sốt ruột chút nào, thậm chí chẳng hề giúp hai diễn viên suy nghĩ cách diễn.
Nữ chính tuy rằng sống ở phía nam, nhưng cũng không cần dùng giọng Đài Loan nói lời thoại nhão nhoẹt nha? Còn nữa, toàn bộ đoàn phim đều biết nữ chính là bạn gái đạo diễn, nhưng anh ta cũng không thể bất công đến vậy chứ?
Chất lượng của bộ phim này chẳng quan trọng chút nào sao? Kiểu đạo diễn gì thế này?
“Được rồi, vậy nghỉ ngơi một chút đi, chỗ đó có chè đậu xanh cùng nước ngọt, đá lạnh, còn có trái cây, mọi người đi nghỉ ngơi đi, chúng ta đợi lát nữa lại tiếp tục.” Đạo diễn Vĩ bao cỏ này ưu điểm chính là có thế lung lạc lòng người, cùng với có tiền, tự lấy tiền riêng để quay phim điện ảnh.

Đạo diễn là anh ta, người chế tác cũng là anh ta.
Cho nên điều kiện ăn ở của đoàn phim này thật sự khỏi chê, ở biệt thự như vậy, nghe nói là tài sản riêng của dòng họ nhà anh ta.

Ba bữa của nhân viên đoàn phim đều được đầu bếp chuyên biệt phụ trách, có trái cây có món tráng miệng, còn có bác sĩ đi theo đoàn phim.
Hướng Tiểu Viên không quen nổi kiểu cách này, cô tới đóng phim chứ không phải nghỉ dưỡng.

Cô đã đợi hai ngày, thuộc làu kịch bản từ lâu, không chỉ lời thoại của cô, lời thoại của người khác cũng nắm được.

Thế mà đợi mãi chưa tới cảnh của cô.

Diễn không chất lượng, vừa lề mề lại còn không chuyên nghiệp, khi nào mới có thể đến phiên cô đây?
Lúc này, ở bên cạnh có một chai nước suối Nông Phu Sơn Tuyền ướp lạnh được đưa qua, “Đây, trời nóng, bé Viên uống nước đi.”
Cô nhận chai nước xoay người liền đi, người bên cạnh đuổi theo cô, “Bé Viên à, bé Viên……”
Người đang gọi cô là trợ lý, đeo mắt kính tròn che khuất đôi mắt tròn xoe.

Anh ấy họ Thái, tóc quăn từ trong bụng mẹ, cao hơn Tiểu Viên mấy cen-ti-mét, đuổi kịp bước chân của cô.
Hai người từ từ ra ngoài phim trường.
“Thái Quyển, em biết anh muốn nói gì, không dễ gì có được nhân vật không tồi, phải biết quý trọng!” Tiểu Viên dáng người mảnh khảnh, bước đi nhanh nhẹn, mau chóng bỏ xa anh ấy lại sau lưng, “Anh xem em từ đầu tới cuối đều không có nói gì đúng không?”
“Nhưng anh cũng thấy rồi đó, cái đoàn phim này thật quá vô lý!”
Thái Quyển là biệt hiệu, anh ấy vội bước nhanh hơn, lấy lại chai nước khoáng từ trong tay cô, vặn nắp ra, lại đưa cho cô.
Tiểu Viên thoáng nhìn anh ấy, nhận lấy uống một ngụm.
Trong biệt thự có một khu vườn hoa, bọn họ đi bộ dọc theo hồ nước.

Có một cây đa già ở bên hồ nước, bóng cây lay động trên mặt hồ không phẳng lặng, tựa như có một làn gió mát thổi qua đây.
Tiểu Viên mặc một bộ váy trễ vai màu đen, là trang phục diễn.

Vốn dĩ buổi sáng cô có một cảnh quay, 7 giờ đã đi trang điểm, chờ tới bây giờ còn chưa quay.

Hôm nay phỏng chừng cũng không tới lượt quay.
Cô dứt khoát ngồi xuống đất.
Thái Quyển đẩy mắt kính, chớp chớp mắt, “Bé Viên, nếu em thật sự không muốn, chúng ta liền không quay nữa, không cần chịu cơn bực tức này.”
Tiểu Viên nghe vậy thì liếc nhìn anh ấy, “Anh lại dùng lời nói kích em, không phải đã ký hợp đồng rồi sao?”
Thái Quyển thầm tự nhủ, làm như trước đây em chưa từng có tiền án đã ký hợp đồng mà không thích thì không diễn vậy ngoài miệng thì cười nói, “Em xem, nhân vật này em cũng thích mà, còn có thù lao thật sự không tệ, em cũng biết chúng ta gần đây gặp khó khăn, còn có thân thể anh Chi Thạch cũng không tốt……!Chúng ta thật sự không thể quá kén chọn!”
Vẻ mặt Tiểu Viên khựng lại, không nói gì.
Thái Quyển than một tiếng, đi đến bên cạnh cô, cũng ngồi xuống, “Đoàn phim cũng không có không đáng tin cậy đến như vậy.

Em xem phó đạo diễn là Trần Vân Tú, tổ trưởng tổ quay là Chúc Thanh Hồng, bên mỹ thuật là Tào Bình, đều là hạng nhất trong những người hạng đầu.


Em cũng biết đó, toàn là người đạt không ít giải, đạo diễn chính là……”
“À phải rồi, đạo diễn này có lai lịch gì?”
“Anh ta họ Vĩ.”
“Rồi sao nữa?”
“Bé Viên à,” Thái Quyển hơi cạn lời, “Ngoại trừ kịch bản, em cũng nên quan tâm cái khác một chút đi.”
“Em biết, Vĩ Gia Bảo năm ngoái quay một bộ 《XX lưu lạc giang hồ 》, doanh số phòng bán vé rất cao.

Anh ta cũng chỉ có một bộ điện ảnh, ngoài ra không có gì khác đáng để ý!”
“Từ từ, em nói như vậy, đưa di động cho anh, anh nhớ thành viên chủ chốt trong bộ phim điện ảnh kia……” Tiểu Viên lấy di động qua, lên douban tra thử, “Quả thật là họ này……”
《XX lưu lạc giang hồ 》 tuy nói là một bộ phim điện ảnh hài kịch thương mại, nhưng đội ngũ sản xuất rất mạnh, đặc biệt kịch bản là biên kịch có tiếng đích thân ra tay.

Từ kịch bản, quần áo hóa trang đạo cụ, sản xuất đều là hàng đầu.
Ca khúc chủ đề đầu và cuối của bộ phim được thực hiện bởi những tên tuổi lớn trong ngành.

Mời nam thần tượng tươi trẻ đẹp trai có nhiều fan cùng ca sĩ thực lực kì cựu biểu diễn, nổi tiếng vô cùng.
Bộ phim đó từ khâu chuẩn bị đến bố trí sắp xếp, tận lúc sản xuất hậu kì rồi phát hành một đường suôn sẻ thành công ngay lần đầu tiên.

Vĩ Gia Bảo cái tên này cũng theo đó bất ngờ nổi tiếng.
Nghe danh không bằng gặp mặt, thực tế là cái bao cỏ.
Chỉ có cái họ hơi đặc biệt, nhưng cũng rất dễ nhận ra.
Trong mấy mươi năm trở lại đây, ngành công nghiệp phim điện ảnh và truyền hình phát triển mạnh mẽ.

Công ty giải trí đủ loại lớn nhỏ, công ty phim ảnh, công ty môi giới như măng mọc sau mưa, sau đó đã tới giai đoạn bão hòa.

Ba công ty hàng đầu trong nước đều đầu tư phát triển ở lĩnh vực điện ảnh, truyền hình, âm nhạc.

So với hai công ty nắm trùm là Điện ảnh Warner, Bác Nghị huynh đệ kia, thì Điện ảnh Đồng Hoa đơn giản chỉ là lính mới non trẻ trong nhóm trùm, trực thuộc tập đoàn Đồng Hoa.

Đồng Hoa là tập đoàn làm giàu nhờ bất động sản trong nước, bao gồm bốn tập đoàn nghiệp vụ dưới trướng: tập đoàn quản lý thương mại, tập đoàn văn hóa, tập đoàn bất động sản và điều trị y tế.
Tổng giám đốc nắm giữ nhiều cổ phần nhất hiện tại là Vĩ Trang.

Khoảng mười năm trước đem phát triển trọng điểm đặt ở nghiệp vụ văn hóa, cũng đích thân trông coi, chủ yếu là phát triển mảng điện ảnh và truyền hình.

Ở phương diện này, việc đầu tiên là thu mua mấy công ty phim ảnh trong và ngoài nước đang trên bờ vực phá sản, mua lại nhiều rạp chiếu phim, thành lập và phát triển phim trường cùng chuỗi rạp chiếu phim riêng.

Thế phát triển lướt bay cao, giá trị trên thị trường nhanh chóng vượt lên trên hai công ty sừng sỏ kia.
Hai năm gần đây, Đồng Hoa mới bắt đầu mở rộng mảng môi giới quản lí.

Từ phát triển nghệ sĩ đến biên kịch, đạo diễn, chỉ cần bọn họ nhìn trúng thì dựa vào tài chính hùng hậu mà gom hết về dưới trướng.
“Vĩ Trang, Vĩ Gia Bảo, khó trách……” Hướng Tiểu Viên lẩm bẩm.
Khó trách bao cỏ như thế có thể sở hữu đội ngũ sản xuất tốt như vậy.

Khó trách nam nữ chính diễn nát như vậy hóa ra là có tư bản nâng đỡ.

Còn cô cùng lắm chỉ có vai phụ, thật không cam tâm……
Ở một bên khác, Trần Vân Tú cùng Vĩ Gia Bảo đang bàn bạc, “Đạo diễn Vĩ, tôi thấy cứ bỏ qua cảnh diễn của nam nữ chính trước, để nam chính cậu ta tiếp tục tìm cảm giác.

Cảnh tiếp theo tới Tiểu Viên và cô Trâu đi.”
Trần Vân Tú rất có kỹ năng nói chuyện.
Nữ chính Trâu Nhất Nhụy tóm được Vĩ Gia Bảo, đã ký hợp đồng vào Đồng Hoa, là người nhà trong cùng công ty lại là bạn gái của đạo diễn Vĩ, không thể trực tiếp đánh giá kỹ thuật diễn xuất của cô ta, mà nam chính là nghệ sĩ của một phòng làm việc dưới trướng Bác Nghị.

Vì nghĩ cho chất lượng của bộ phim, ông ta vốn dĩ nên đưa ra một số hướng dẫn, nhưng ông ta cũng quá hiểu tính nết của vị đạo diễn Vĩ này.

Người khác không được vượt quá địa vị của anh ta, ít nhất phải chờ tới khi anh ta chỉ đạo xong rồi, những người khác mới có thể tiến lên “Nhắc nhở một chút”, “Bổ sung một tí”.
“Tiểu Viên? Ai?” Vĩ Gia Bảo nhướng mày, nhận ra chút xíu quen tai trong lời của Trần Vân Tú, nghĩ một lát rồi bừng tỉnh, “À, là nữ phụ mà ông nhìn trúng phải không?”
“Đúng vậy, tác phẩm đầu tay của cô ấy chính là 《 Tiểu Văn 》, hợp tác với đạo diễn Hạ.

Cô ấy là nhân vật nữ chính duy nhất, phim lọt vào vòng trong của một trong ba liên hoan phim lớn nhất Châu Âu – Cành cọ vàng – cạnh tranh ở hạng mục chính.”
“À, nghe cũng không tồi, của công ty nào vậy?”
“Theo tôi được biết, cô ấy hình như không ký với bất kỳ công ty nào mà tự mở phòng làm việc nhỏ.”
“Ồ, thú vị đấy, người trông như thế nào?”

“……!Cô ấy vừa rồi còn ở đây……”
“Tôi chẳng có để ý, được rồi, tôi qua nói với tiểu Nhụy một tiếng, chờ cô ấy nghỉ ngơi xong thì quay cảnh của họ trước.”
Thái Quyển thở dài một tiếng, phòng làm việc bọn họ tổng cộng chỉ có ba người.

Tiểu Viên từ khi tốt nghiệp từ Hoa hí (tương tự với Trung Hí – Học viện hí kịch trung ương), cũng có mấy công ty nhìn trúng, mong muốn ký hợp đồng với cô, nhưng đều bị anh Chi Thạch cự tuyệt.
Nói thực ra, cũng có công ty không tệ, chỉ là không thích hợp với Tiểu Viên.

Con người này nói dễ nghe một chút chính là si mê diễn, chỉ nghĩ đến đóng tốt phim kịch bản tốt; nói khó nghe chính là cố chấp, bướng bỉnh, bảo thủ.
Trong số các offer (đề nghị, thỏa thuận, chào mời,…) của mấy bản hợp đồng, cái ổn nhất đến từ chính Giải trí Gia Hưng.

Điều kiện bọn họ đưa ra là ký hợp đồng cấp bậc B.
Hợp đồng có kỳ hạn là tám năm, hoàn toàn ràng buộc theo quản lý.

Toàn bộ hoạt động điện ảnh và truyền hình, tham gia sự kiện thương mại, quảng cáo phân chia bốn – sáu, nghệ sĩ bốn, công ty sáu.

Mỗi năm ít nhất có một bộ điện ảnh được tham gia ở vị trí nhị phiên (phiên tức phiên vị, nhị phiên ở đây có nghĩa đứng vị trí thứ hai trong quá trình tuyên truyền quảng bá phim, không nhất thiết là nhân vật chính), cùng với hơn ba bộ phim truyền hình, phiên vị thứ bậc không giới hạn.

Bắt đầu năm thứ ba, mới có thể có nguồn tài nguyên điện ảnh.

Ngoài ra, cô hầu như không có quyền tham gia vào việc ra quyết định, nói cách khác là không thể phản đối sách lược đã chọn của công ty, không thể lựa chọn kịch bản và nhân vật mà bản thân thích.

Điểm này hoàn toàn không có chỗ thương lượng.
Anh Chi Thạch là anh ruột của Tiểu Viên, hiểu rõ tính cách của cô nhất, đương nhiên không nỡ để cô ký kết hợp đồng điều kiện như vậy.

Vì thế bọn họ chỉ có thể tự mở phòng làm việc riêng.

Phòng làm việc quy mô nhỏ tài nguyên có hạn, khởi đầu gian nan.
Tên tuổi của Tiểu Viên có khởi điểm rất cao, chỉ là đề tài nhạy cảm.

Từ lúc dự thi ở Châu Âu xong, trải qua một năm rưỡi mới được cấp phép công chiếu, lại là phim nghệ thuật kinh phí thấp.

Khi phát hành thì thời gian lịch chiếu không tốt, đụng phải bộ phim điện ảnh tiếng tăm, còn ít được quảng bá, cuối cùng doanh thu phòng bán vé cũng thấp đến đáng thương.
Vì nhiều lí do, dù Tiểu Viên trong bộ phim điện ảnh 《 Tiểu Văn 》 thể hiện kỹ thuật diễn vô cùng đẹp mắt, cũng không có cơ hội quen thuộc với công chúng.

Chỉ một số ít người trong nghề có chút ấn tượng về tên tuổi của cô, hoàn toàn không nhận ra cô qua khuôn mặt dáng vẻ.

Bô phim tiếp theo được quay ngay sau đó lại gặp xui xẻo.

Nam chính trong bộ phim bị phanh phui scandal trong thời gian tuyên truyền, khiến cảnh quay của anh ta trực tiếp bị cắt, liên lụy ảnh hưởng tới Tiểu Viên, là người có cảnh quay với anh ta nhiều nhất.

Từ đó trở đi, cô càng cẩn thận, cũng càng xoi mói.

Vốn dĩ phòng làm việc bọn họ vẫn có thể lấy được kịch bản, chỉ là chất lượng không cao.

Tiểu Viên còn rất bắt bẻ: không diễn phim truyền hình; không diễn phim thương mại tình tiết mất não; không diễn chủ đề hài kịch mà cô không cảm nhận được sự hài hước, vân vân.

Thậm chí có một lần, cô bất mãn đạo diễn biên kịch tự tiện sửa phim, dứt khoát phá vỡ hợp đồng không diễn.
Thế là cao không tới thấp không xong, dần dần bị trì hoãn.

Thật ra phòng làm việc đã sớm thu không đủ chi.
Kịch bản lần này vẫn là nhờ vào ánh sáng của phó đạo diễn.

Kịch bản sơ thảo viết chỉ là chị em song sinh, cũng chính là yêu cầu nữ chính Trâu Nhất Nhụy một người đóng hai vai hai nhân vật tính cách khác nhau.

Sau khi bắt đầu quay thì mới nhận ra là vượt quá khả năng diễn của Trâu Nhất Nhụy, vì thế đổi thành hai người đóng vai chị vai em, tạm thời cần một diễn viên nữ tới cứu cánh.

Anh Chi Thạch sau khi biết tin liền gọi điện thoại cho Trần Vân Tú.

Trần Vân Tú tự mình phỏng vấn Hướng Tiểu Viên, rất vừa lòng với cô, mới giao cho cô nhân vật này.
“Hy vọng bà cô tổ đây có thể thuận lợi diễn hoàn thành kịch bản này, không cần lại làm ra chuyện ngớ ngẩn gì nữa.” Thái Quyển nghĩ đến mấy chuyện hồi trước, thiếu điều vẽ chữ thập trước ngực cầu nguyện..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận