Đêm tối dần trở nên yên tĩnh từng chút từng chút, không còn nhìn thấy vành trăng trên ngọn cây lựu, cơn mưa nhỏ tí tách tí tách rơi trên lá cây phát ra tiếng vang rất khẽ.
Trong đình chỉ có hai người Hướng Chi Thạch và Chu Ngạc Hoa.
“Em gái cậu rất đáng yêu,” Chu Ngạc Hoa chống cằm: “Nhưng hình như vẫn còn hơi ngây thơ.”
Từng động tác từng cử chỉ, mỗi lời nói của bà đều nhàn nhã thong dong, chẳng giống người ở tuổi này, bà là người phụ nữ được năm tháng ưu đãi.
Hướng Chi Thạch nhớ trước kia Chu Ngạc Hoa từng cười nói một câu: “Người tới tuổi nào thì phải làm cái gì sao? Phải là bộ dáng thế nào sao? Ta chưa bao giờ đồng ý cách nói này.”
“Em ấy vẫn còn con nít.” Hướng Chi Thạch cười cười, nói: “Nhìn thì là dáng vẻ người lớn, thực tế……”
Chu Ngạc Hoa liếc mắt nhìn anh ấy một cái: “Làm anh cũng không dễ dàng nhỉ?”
Hướng Chi Thạch: “Tôi rất thích và tận hưởng niềm vui này.”
Hai người đối đáp qua lại, giống như những người bạn cũ.
Người khác như Hướng Tiểu Viên chắc là cảm thấy kì lạ, nhưng với bọn họ thì lại cởi mở tự nhiên.
“Cậu đột nhiên tìm ta có phải là có chuyện gì không?” Chu Ngạc Hoa chủ động nói.
Ngoài đình có mưa bụi bay vào, Hướng Chi Thạch than một tiếng: “Tôi vốn không muốn làm phiền chị……”
“Cậu nói thử xem.” Chu Ngạc Hoa cười nhạt.
“Có khả năng sẽ làm chị rất khó xử……”
Sau khi ra khỏi sân viện, Tiểu Viên liền có chút mơ hồ.
Cô là người trẻ tuổi, lại là người phía nam, không rành thưởng thức và thích ứng với loại tứ hợp viện kiểu kết cấu kiến trúc hết sức sâu sắc này.
Sân viện mấy phần sâu thăm thẳm, giống như tâm tư phụ nữ.
Tuy rằng nhiều khách khứa, nhưng đèn mái hiên cũng không quá sáng.
Cô cố ý tránh chỗ đông người náo nhiệt, vòng quanh chọn chỗ yên tĩnh mà đi.
Tứ hợp viện này được giữ gìn tốt, nhưng cũng có thể nhìn ra vài chỗ có dấu ấn xưa cũ.
Cô vẫn luôn xuôi dọc theo hành lang, đến một chỗ lan can yên ắng, trong sân có không ít cây táo tàu và cây hồng, còn có hoa tử đằng rũ xuống, gió đêm phất qua trong mưa bụi lành lạnh.
Bỗng nhiên cô không muốn đi nữa, cũng sợ lát nữa anh trai không tìm được cô.
Giữa cô Chu Ngạc Hoa và anh trai có thể là quan hệ gì?
Vốn dĩ, có thể nhìn thấy nhân vật huyền thoại trong nghề là vô cùng hưng phấn, vậy mà không thể ngờ được là anh trai và bà ấy gần gũi như vậy, nhìn không giống dáng vẻ bạn bè bình thường.
Chu Ngạc Hoa tuy rằng lui về ẩn dật, nhưng vẫn có không ít đồn đại về bà.
Một trong đó chính là tình sử phong phú làm người ta say sưa bàn tán của bà.
Có người nói bà đã ba lần kết hôn, có người nói bốn lần, chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Người nổi tiếng giàu có, tai to mặt lớn giới kinh doanh, bậc bề trên nổi danh trong giới văn học, hạng vô danh tiểu tốt, quốc tịch gì đều không ngại, trên hết miễn bà thích là được.
Có lần Tiểu Viên thấy qua tin tức bên lề về bà, bạn trai nhỏ hơn bà ba mươi tuổi, tạp chí chụp được hình ảnh bọn họ đang đi nghỉ ở đảo.
Nam là một người mẫu nước ngoài không rõ tên, tóc vàng mắt xanh, chỉ mặc một cái quần cộc hoa, cơ bụng tám múi trên thân hình màu da lúa mạch, dựa sát vào bà, người trong bộ áo tắm lộ ra vóc dáng đẹp đẽ.
Dưới ánh mặt trời, hai người tỏa sáng long lanh, vô cùng hài hòa, không nhìn ra khoảng cách tuổi tác.
Trong lòng Tiểu Viên thấp tha thấp thỏm, sau gáy giống như bị người ta gõ một cái.
Chắc anh hai cũng sẽ không đâu nhỉ? Sẽ……!không……!chứ?
Cô đột nhiên lắc đầu điên cuồng, suýt chút nữa làm văng mất khuyên tai.
Hẳn là không phải, nhưng cô cũng không chắc.
Thôi thôi, đừng đoán nữa, đợi lát nữa hỏi rõ ràng.
Cô chìm đắm trong suy nghĩ, đi ra khỏi mái hiên lúc nào không hay.
Không có mái hiên che đậy, mưa bụi mịt mù rơi trên mái tóc cô, quanh những chiếc đèn lồng sáng mờ xung quanh cũng có tầng sương mù hơi nước.
Tiểu Viên thầm thở dài thật sâu.
Cô không thể cứ tiếp tục như vậy, không thể để anh trai luôn bôn ba thay cô.
Cô cũng không còn nhỏ nữa, không thể luôn trốn tránh phía sau anh trai, cái gì cũng để anh trai giải quyết giùm.
Cho dù giữa cô Chu Ngạc Hoa và anh trai là quan hệ gì, ơn nghĩa người ta luôn không dễ nợ.
Chỉ là còn biện pháp nào có thể để cô tránh được Vĩ Gia Bảo, thuận lợi đi thử vai phim 《 Túy Tiêu Dao 》 chứ?
Quả thật là cô đã hết đường xoay xở, ngẩng đầu lên, bầu trời xanh thẫm, cũng hoàn toàn không cảm giác được mưa bụi trắng xóa mù sương đã thấm đẫm tóc cô.
Bỗng nhiên, cô ngửi được một chút mùi khói hương nhàn nhạt.
Cô nghiêng đầu tìm kiếm nơi phát ra.
Ở mái hiên đối diện dường như có một người phụ nữ đang đứng, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, đầu thuốc đã châm, điểm sáng khi tỏ khi chìm, tiếp đó được nâng lên, người phụ nữ kia hút vào một hơi.
Tiểu Viên nín thở đứng hình, khi thấy rõ gương mặt người kia, cô hơi sửng sốt.
Sao lại là cô ấy?
Cô ấy mặc một chiếc áo trên sườn xám lụa mỏng màu đen, rộng người, dưới là quần, một chiếc áo khoác trên vai, làn da trắng lạnh như sứ, đôi mắt như hồ sâu, ánh mắt nhìn qua đây cũng nhàn nhạt.
Cả thế giới tựa như trở nên yên lặng, sự náo nhiệt đằng trước phía sau đều bị ngăn cách, Tiểu Viên nhận ra nhịp đập trái tim mình chẳng hiểu vì sao có hơi gấp gáp.
Cô hơi mờ mịt với loại cảm giác này, mưa đột nhiên to hơn, dội trên tóc, cô giơ tay che chắn, lui về sau, cảm thấy lạnh, nhịn không được hắt xì một cái: “Át xì ~”
Cái hắt xì này làm cô tỉnh táo, lấy lại tinh thần, vội gọi người kia: “Chào tổng giám đốc Vĩ.”
Đã làm mích lòng Vĩ Gia Bảo, ngàn vạn lần không thể lại làm mích lòng bậc thứ dữ này.
Suy nghĩ bay quanh loạn xạ, âm thầm kêu khổ, trời đất bao la rộng lớn, ở thành phố Thân thì thôi đi, thế nào mà đến thành phố Bội rồi còn có thể đúng lúc gặp được ở chung một sự kiện cùng một địa điểm chứ? Mau hỏi han một câu rồi nhanh chạy lấy người thôi, nói tổng giám đốc Vĩ ngài cứ từ từ hút nhé? Thuốc? Tôi đi trước……
Tiểu Viên đang tính toán thì nghe thấy một tiếng “Ừ” nhàn nhạt.
Cô lại ngẩn người, rồi nghe thấy Vĩ Trang nói: “Cô ở chỗ này à” Giọng nói không có trập trùng gì, phảng phất như nói một câu trần thuật.
Tiểu Viên khẽ chớp lông mi, tự động cho là cô ấy đang hỏi: “Vâng, anh trai mang tôi đến đây.”
Vĩ Trang chậm rãi hút thuốc, không nói tiếp.
Bộ dáng hút thuốc của cô ấy hết sức đẹp, ngón tay phất giữa không trung, lay động nên gợn sóng rất nhỏ.
À.
Là hơi nước đang bay lượn.
Tiểu Viên cảm thấy như thế này đẹp hơn rất nhiều so với khi đàn ông hút thuốc, nhìn vô cùng thuần thục, lại giống như chẳng có gì đáng ham mê.
Sau đó cô mới nhận ra mình đang ghi nhớ động tác, dáng vẻ, tư thế của cô ấy, có lẽ về sau khi đóng phim có thể áp dụng……
Cô quay mặt đi, dường như có ý nghĩ gì đó xẹt qua, quá nhanh, cô không nắm bắt được.
Vĩ Trang không nói nữa, Tiểu Viên cũng không biết nói gì, lúc ngẩng mặt lên thì phát hiện Vĩ Trang dường như vẫn luôn nhìn cô.
Ánh mắt tựa như không chút để ý, hay là……
Cô không phân biệt được đó là ánh mắt gì.
“Tổng giám đốc Vĩ,” Vừa rồi trong lòng cô đã soạn nháp thật tốt lời vòng vo để nói, thì một suy nghĩ khác trồi lên.
Ai có đủ khả năng trị được Vĩ Gia Bảo?
Ai có thể giúp cô tránh được Vĩ Gia Bảo?
Không phải chỉ có người phụ nữ trước mặt này hay sao?
Trong một lúc, trái tim cô đập thình thịch thật vang dội, không có lời soạn nháp trước mà như tài liệu từ máy photo, bắn ra từng li từng tí: “Tổng giám đốc Vĩ, tôi phải làm gì đây? Để Vĩ Gia Bảo cậu ấy mới sẽ không ngăn cản tôi nhận đóng phim?”
Trong lòng như có đứa bé điên cuồng hô to: Oa, vừa rồi cô nói gì đó? Cô điên rồi sao?
Cô thật chột dạ, da mặt nóng bừng.
Không thể chột dạ, chống đỡ gồng lên.
Đứa bé trong lòng đang hét to.
Khuôn mặt Tiểu Viên căng chặt, ánh mắt nhìn thẳng qua, bày ra nét mặt nghiêm túc chân thật nhất của mình.
Chớ sợ chớ sợ, mình mới không sợ.
Trong khoảng cách một hai giây này tâm trí của cô hoạt động tập trung đạt tới mức chưa từng có, mà người phụ nữ đối diện nghe xong lời cô nói, thì dường như chẳng có phản ứng lớn gì, điểm đỏ rực giữa các ngón tay không tắt.
Ánh mắt Vĩ Trang thật sâu, làm người ta khó có thể đoán được.
Tiểu Viên gần như không thể chịu được, cô thầm đến tới ba, nếu không nhận được trả lời, thì cô liền cất bước rồi chạy không quay đầu lại.
Một, hai,……
“Để tôi suy nghĩ xem.”
Tiểu Viên ngờ vực lỗ tai của mình, chẳng qua đấy là thật, cô ấy đã trả lời.
Câu từ thật nhẹ nhàng, giọng nói tuy nhạt, lại không kiêu ngạo, cũng không làm giá.
Tiểu Viên vô cùng ngỡ ngàng, không nghĩ tới có thể được nhận được trả lời như vậy, cũng không ngờ Vĩ Trang khác với Vĩ Gia Bảo, chính mình còn từng mắng chửi người ta cùng một gốc vặn vẹo tệ hại cả chùm, thật quá không nên.
“Cảm ơn tổng giám đốc Vĩ.” Cô nói lời cảm tạ.
Vĩ Trang cũng không đáp lại cô, cô ấy giơ tay rít một hơi thuốc.
Dưới bầu trời, mặt ngưỡng trông lên, đường nét sườn mặt hoàn mỹ như điêu khắc, mưa bụi mang theo gió vén lên những sợi tóc của cô ấy, lộ ra một chút làn da trắng như lông ngỗng.
Mưa bụi dần dần dày đặc, đập trên lá cây phát ra tiếng xào xạc rả rích.
Bởi vì hai người đều không nói lời nào, tiếng mưa rơi này có vẻ càng thêm hiu quạnh nổi bật.
Chẳng hiểu sao, Tiểu Viên cảm thấy hơi ngột ngạt trong ngực.
Gió đêm thật sự hơi lạnh, cô bị đông lạnh đến chóp mũi đỏ ửng, nhịn không được lại hắt xì một cái, dậm dậm chân, viên gạch dưới chân bị mưa xối ướt, cô lại lui dần về sau.
Tầm mắt Vĩ Trang trôi lại đây, rơi trên người cô.
Tiểu Viên ngẩng đầu, lại bốn mắt nhìn nhau.
Nói thật, Tiểu Viên chưa từng gặp qua đôi mắt đen kịt sâu thẳm như vậy, cũng không thể đoán được.
Hiện tại cô sợ thì cũng không sợ lắm, cũng không cảm thấy cô ấy âm u đáng sợ.
Chỉ là luôn cảm thấy hai người không nói lời nào, đứng dưới ánh sáng, trong đêm mưa mịt mù, cô soi tôi tôi cũng ngắm cô, cũng quá kỳ quái khó hiểu.
“Tổng giám đốc Vĩ, vậy tôi không quấy rầy cô nữa,” Tiểu Viên khẽ nói, hơi khom lưng với cô ấy, xoay người liền đi, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, bộ sườn xám xanh lá bao lấy vòng eo nhỏ đang đong đưa giữa không gian.
Cô mau chóng rẽ vào một khúc hành lang khác, dần dần biến mất trong bóng đêm.
Vĩ Trang thu lại tầm mắt, mẩu thuốc kia đã tắt, ngón tay cô ấy chỉ nhẹ nhàng gõ lên lan can.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái……
Thoáng ngừng lại, rồi lại gõ cái thứ năm.
Một lát sau, dường như đã có quyết định, lấy di động ra gọi đi, bàn tay mảnh khảnh khép lại trang phục dưới vai, cô ấy nói với trợ lý Cao trong điện thoại: “Chuẩn bị một bản hợp đồng.”
Tiểu Viên vòng tới vòng lui thiếu chút nữa thì lạc đường, bèn hỏi nhân viên tạp vụ đưa rượu, lại tránh đi vài người bắt chuyện, cuối cùng cũng thấy được Hướng Chi Thạch.
“Anh ơi,” Cô kêu một tiếng, chạy qua hướng anh trai.
Hướng Chi Thạch ôm lấy cô, nhìn thấy cô bị lạnh đến chóp mũi đo đỏ: “Đi thôi, về khách sạn.”
Sau khi hai người lên xe, Tiểu Viên ngáp một cái, đã đến giờ cô đi ngủ, đầu cô dựa lên vai Hướng Chi Thạch, khẽ dụi mắt: “Anh à, anh không cần lo lắng thay em đâu, nhân vật kia nếu là của em thì không chạy đi đâu được, nếu lấy không được thì chính là không có duyên phận đi.”
Đừng lại vì em mà thiếu nợ ân tình người ta.
Cô rối rắm một lát, rốt cuộc vẫn không hỏi quan hệ của anh ấy và Chu Ngạc Hoa.
Hai anh em bọn họ từ trước đến nay có sự ăn ý, không hỏi về chuyện tình cảm của đối phương.
“Bây giờ em thế mà nghĩ thoáng nha.” Hướng Chi Thạch xoa xoa tóc mai của cô.
“Vâng……!vì em đã buồn ngủ (*) rồi,” Tiểu Viên lại ngáp một cái, nhắm hai mắt lại.
(*) nguyên gốc chỗ này là 困, tức khốn, có nhiều nghĩa, ba trong số đó là buồn ngủ, mệt mỏi và khốn cùng (theo từ điển Hán Việt)
Trong đầu vang lên câu “Để tôi suy nghĩ xem” kia.
Trong đôi mắt đó đang chất chứa điều gì? Dáng vẻ hơi tịch mịch ấy có phải là ảo giác của cô không? Cũng không biết Vĩ Trang sẽ “suy nghĩ xem” như thế nào? Cũng không biết chính mình rốt cuộc có thể xử lý tốt chuyện này hay không……
Chẳng qua là lần này, cô muốn tự mình giải quyết vấn đề.
Hướng Chi Thạch rũ mắt thoáng nhìn cô, kề sát vào một chút để em gái thoải mái dựa vào anh ấy nghỉ ngơi.
Đêm sâu thẳm man mác, ngoài cửa sổ ánh đèn về đêm rực rỡ, gương mặt anh ấy phản chiếu trên cửa kính.
“Tiểu Thạch à, e rằng ta không giúp được cậu việc này rồi, ta với con bé đã không gặp rất nhiều năm,” Chu Ngạc Hoa cười như không cười, khóe miệng rũ xuống một chút: “Với lại, e là con bé hận ta rất nhiều, chỉ sợ chữa tốt thành xấu, ngược lại không hay đối với bé Tiểu Viên.”
Anh ấy khẽ cau mày, than nhẹ: “……!dù sao cũng là mẹ con, nào có cái gì mà hận hay không.”
Chu Ngạc Hoa lặng lẽ liếc nhìn anh ấy một cái, khóe miệng lại nhếch lên: “Lúc nào cậu cũng mềm lòng tốt tính, đôi khi giữa mẹ ruột với con gái mới có hận thù thật sự.”
Dương như Hướng Chi Thạch nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ấy quay mặt đi không lên tiếng.
“Hơn nữa Vĩ Gia Bảo là con trai của con bé, đứa con trai này……!Con bé đều mặc kệ, tất nhiên ta cũng không thể can thiệp.”
Chu Ngạc Hoa cười một cái.
“Lấy tên là Vĩ Gia Bảo.” Hướng Chi Thạch mở miệng nói: “Có thể lấy cái tên này chứng minh tổng giám đốc Vĩ cũng có kỳ vọng ở cậu ấy……”
(*) Gia Bảo có nghĩa là của cải, quý báu trong nhà, trong gia đình.
“Ha, không phải do con bé lấy, là ông già Vĩ kia lấy.”
“Đứa con trai này con bé một ngày cũng chưa từng chăm giữ, ta cũng chưa từng chăm sóc con bé ngày nào, nhà chúng ta ba đời ai nấy hợp nhau, ai cũng đừng động đến ai, mỗi người sống yên ổn không tranh chấp, thế giới hòa bình!” Chu Ngạc Hoa cười lên ha ha ha.
Hướng Chi Thạch im lặng không nói, trong lòng dâng lên sự khó chịu không nên lời.
“Cậu nha tiểu Thạch, cậu có thể ở bên cạnh bé Tiểu Viên cả đời sao?” Chu Ngạc Hoa khơi lấy mặt anh ấy: “Phải nhân lúc còn sớm học được cách buông tay.
Sống cuộc đời chính mình đi.”
“Ta đã trải qua hơn nửa cuộc đời, diễn qua nhiều, rõ ràng một việc,” Bà ấy nhìn bầu trời đêm, giọng sâu sắc: “Đời người chóng vánh, mọi chuyện mọi thứ, tốt cũng được, tệ cũng thế, phù du trong nháy mắt, đừng miệt mài theo đuổi.”
Hướng Chi Thạch lẩm bẩm thì thầm:
“Nhất thiết hữu vi pháp
Như mộng huyễn bào ảnh
Như lộ diệc như điện
Ưng tác như thị quán.”
( trích từ 《 Kinh Kim Cương 》)
(*) Dịch nghĩa:
Tất cả pháp hữu vi,
Như mộng, huyễn, bọt, bóng,
Như sương, như chớp loé,
Hãy quán chiếu như thế.
(nguồn và tham khảo chi tiết thêm từ: thuvienhoasen.org/a9421/bai-ke-trong-kinh-kim-cang)
– ——–
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi..