– Đặng lão có biết vì sao một mỹ nhân như Trại Tây Thi lại không bị Đào Hoa cung chủ để ý đến hay không?
Đặng Tân Dụ vui vẻ giải thích :
– Đào Hoa cung chủ đã có qui củ là mỗi địa phương chỉ tuyển một người thôi. Bốn năm trước, lão đã rước Đào tiểu thư ở cửa Nam Thành Từ Châu nên nay không thể đụng đến Du Mỹ Kỳ nữa!
Thiểm Điện Thần Kiếm bỗng nói :
– Xem ra, đúng là Hồng Nhất Điểm đã có cảm tình với Trại Tây Thi. Không hiểu người ấy tuổi tác bao nhiêu và dung mạo thế nào nhỉ?
Lôi Đao cười ha hả :
– Tại hạ dám cam đoan rằng hắn ta chẳng thể anh tuấn bằng Đỗ lão đệ!
Đỗ Vĩnh Huy thở dài :
– Du Mỹ Kỳ hiếu võ thành tật, chỉ quan tâm đến võ công và nhân cách chứ không cần dung mạo. Tại hạ chẳng thể nào bì với họ Hồng được rồi!
Thanh Long Trảo an ủi gã :
– Tài mạo như Đỗ hiền đệ lo gì không tìm được giai nhân. Trêи đời thiếu gì gái đẹp?
Trưa hôm sau, đoàn người đã đến Thái An. Còn bảy ngày nữa mới đến lúc Đào Hoa cung khai mạc Chiêu Anh hội nên họ vào cả khách điếm mướn phòng. Tắm gội xong, ai nấy phởn phơ ra phố, tìm đến những cửa hàng bán y phục để tìm vài bộ áo mới!
Hai trăm năm mươi lượng rủng rỉnh trong hầu bao dễ dàng biến áo vải thành áo gấm! Cuộc sống giang hồ bất trắc, lúc nào vui được thì cứ vui. Đám hào khách thay áo ngay trong tiệm, rồi kéo nhau lên tòa tửu lâu sang trọng nhất.
Lôi Đao đã lột xác thành Hứa Hoa nên chẳng cần mua sắm thêm. Chính Lan thì khỏi nói, lúc nào chàng cũng mặc áo vải thô.
Đám hào khách không nói gì nhưng lòng thầm chê chàng là gã đồ gàn!
Nếu họ biết chàng là ai hoặc biết chàng đem theo bao nhiêu lượng vàng thì chắc đều ngã ngửa.
Cửu phụ Chính Lan là Tây Thục Nhất Hùng Chu Điện Kiệt đã bắt chàng phải nhận số ngân phiếu năm ngàn lượng để tiêu xài và chi phí cho cuộc báo thù. Lão lý luận rằng :
– Chính Lan! Chẳng lẽ bằng hữu vì ngươi đổ mồ hôi, xương máu lại chẳng được chút gì sao? Như thế đâu phải đạo? Hơn nữa, hoàng kim cũng có diệu dụng của nó! Không tiền thì ngay Hạng Võ cũng phải khoanh tay! Ngươi đã nhận lời lấy Chu Thục Nghi thì tài sản này là của ngươi, còn băn khoăn làm gì?
Thế là chàng đành phải tuân mệnh! Nhưng đã quen nếp sống giản dị trêи đỉnh Đại Tuyết Sơn Chính Lan chẳng bao giờ phung phí cả!
Hoàng Hạc Tú Sĩ là bạn vong niên với phụ thân Chính Lan nên đã nhận chàng làm truyền nhân duy nhất. Phu thê Âu Dương Tùng muốn con trai học được võ công tuyệt thế, đành nuốt lệ gởi chàng đi Tứ Xuyên từ năm mười hai tuổi.
Hoàng Hạc Tú Sĩ đã ở tuổi cửu tuần, cảm thấy mình chẳng sống được bao lâu, nên cố công truyền hết sở học cho chàng. Mỗi năm, song thân chàng đều đến thăm và ở lại vài ngày.
Ba năm trước, Ngũ Di Nghiệp tọa hóa. Mai táng ân sư xong, chàng hạ sơn, trở lại Vân Nam. Căn nhà thân yêu đã sụp đổ, mộ huyên đường cỏ mọc đầy!
Chính Lan cố dằn nỗi thương tâm, theo lời dặn dò của phụ thân – lúc chàng còn thơ ấu – đào bới nền nhà tìm ra một huyệt ngầm. Trong ấy chỉ có bức di thư, cùng bức họa dung mạo hung thủ, và một ít châu báu!
Chính Lan lập tức vào Trung Nguyên, tiến hành cuộc truy tìm. Kế thừa truyền thống nghĩa hiệp của ân sư và phụ thân, chàng liên tiếp tiêu diệt bọn cường hào, ác bá và ma đầu tanh máu, nổi danh Hồng Nhất Điểm. Thường thì chàng bịt mặt nên chỉ rất ít người biết dung mạo thực. Những người được chàng cứu mạng hay tương trợ đã trở thành thân hữu, hết lòng giúp đỡ chàng truy lùng lão già có nốt ruồi son giữa trán!
Giờ đây, Chính Lan ngồi trêи lầu ba của tòa Hoan Lạc Lâu, ngắm nhìn ngọn Lương Sơn ở phái Đông.
Đỉnh núi này chẳng có gì tuấn vĩ, chỉ nhờ nằm giữa vùng Thủy Bạc hiểm trở nên được bọn Tống Giang chọn là căn cứ.
Cuộc khởi nghĩa này, phát khởi trong thời Tống Huy Tông, và đến đầu triều đại nhà Minh đã được Tử An Tiên Sinh Thi Lại Am viết thành truyện.
Nhờ vậy, Lương Sơn Bạc trở nên nổi tiếng khắp Trung Hoa. Du khách đến Sơn Đông, thường mướn thuyền vào thăm những tàn tích còn lại trêи núi Lương Sơn như Tụ Nghĩa đường, Địch lâu…
Lôi Đao Hứa Hoa cũng nhâm nhi chén rượu, thả hồn về đất Tây bắc, nhớ đến người vợ trẻ bạc mệnh. Đầu năm ngoái, Bình Lang thư sinh đã đến Kim Xương bắt nàng đi, sau khi đánh cho Hứa Hoa một chưởng như trời giáng, nằm liệt bảy ngày. Hai tháng sau, Lôi Đao tìm đến núi Lang Sơn đòi vợ, lại mang thương tích chạy dài. Gã ôm mối nhục đoạt thê, bỏ vào Trung Nguyên tự sát bằng rượu và nỗi dằn vặt hằng đêm.
Khi gặp Chính Lan, bộ áo học trò kia gợi nhớ đến kẻ thù, Hứa Hoa không dằn được căm hờn, buông lời khiêu khích. Ai ngờ chàng chính là Hồng Nhất Điểm và đã giết Bình Lang thư sinh hồi cuối năm. Còn vợ gã – Phùng Thu Quyên – đã tự sát từ ngay ngày đầu lên núi.
Lôi Đao thoát khỏi mối tuyệt vọng, liền bái Chính Lan làm huynh trưởng. Giờ đây, cuộc đời gã dâng hiến cả cho chàng, dẫu dầu sôi lửa đỏ cũng chẳng chùn chân!
Hai người đang suy tư bỗng nghe tiếng chân bước lại gần. Té ra bàn bên có người chiếu cố. Đó là một cặp phu thê sang trọng. Người chồng tuổi độ tam thập, dung mạo cực kỳ anh tuấn. Thanh trường kiếm nằm trong chiếc vỏ nạm đầy lam ngọc, chứng tỏ cao thủ này xuất thân từ nhà quyền quí. Chàng ta mặc bộ võ phục lụa trắng, tất cả đều đắt tiền và được cắt rất khéo.
Còn nữ nhân đi bên cạnh cũng mang trường kiếm nhưng lại có vẻ đẹp ảo não lạ lùng. Đôi mắt huyền phảng phất nỗi buồn sâu kín. Dường như nàng không được hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này, hay trong lòng nặng nỗi ưu tư nào khác? Tuy là người học võ nhưng dung mạo, cử chỉ của nàng toát ra vẻ thùy mị, dịu dàng rất mực.
Chính Lan chạm phải ánh mắt u buồn kia, thoáng nghe hồn xao xuyến.
Chàng giật mình quay đi. Hứa Hoa thì thầm truyền âm :
– Đại ca! Họ là Kính Hồ song kiếm ở Dương Châu. Tiểu đệ đã từng mang tin đến đấy! Gã nam nhân diêm dúa kia tên gọi Phó Duy Khang, còn có biệt danh là Dương Châu công tử. Gã là ái tử của cựu tuần phủ Giang Tô, gia tài có hàng trăm vạn. Còn vị phu nhân sầu muộn kia là Kính Hồ Tiên Cơ Tiêu Uyển Như. Nàng về làm vợ họ Phó đã được bốn năm, cùng chồng dương danh Kính Hồ song kiếm, nhưng rất tiếc họ chẳng hề có con cái gì cả!
Chính Lan động lòng trắc ẩn, bảo gã :
– Nếu nguyên nhân vô sinh ở nàng thì ta có thể trị được! Chỉ cần uống trăm thang là có kết quả!
Lôi Đao cười mát :
– Đại ca quả là người nhân hậu, nhưng tiểu đệ cho rằng lỗi tại Phó Duy Khang. Gã ăn chơi khét tiếng vùng Giang Nam, nhẵn mặt mấy trăm kỹ viện, nguyên dương tổn thất ngiêm trọng nên chẳng thể nào có con được!
Lôi Đao vừa nói đến đây thì bàn gần đấy có thêm một người khách nữa.
Người nữ hiệp này chỉ chừng đôi chín, dáng người thon thả nhưng các đường cong không kém phần đầy đặn. Trêи gương mặt kiều diễm, trắng trẻo là đôi mắt tinh anh, lanh lợi. Bộ võ phục màu hồng phấn và nụ cười tươi tắn làm rạng rỡ cả tửu lâu.
Nàng đi một mình và búi tóc theo kiểu thiếu nữ chưa chồng nên đã khiến những trái tim non thổn thức.
Chính Lan nhận ra Dương Châu công tử dán cặp mắt vào người vị cô nương mới đến, chẳng uý kỵ gì sự có mặt của phu nhân.
Thiểm Điện Thần Kiếm Đỗ Vĩnh Huy đã quên mối tình tuyệt vọng với Trại Tây Thi, chụp ngay lấy cơ hội ngàn vàng. Gã rời bàn bên trong, bước đến ngồi chung với Chính Lan và Hứa Hoa. Lôi Đao tủm tỉm cười :
– Hoàng thiên hữu nhãn nên đã đến bù cho Đỗ lão đệ rồi đấy! Ráng mà ra sức nhé!
Vĩnh Huy đắc ý hạ giọng :
– Phen này tiểu đệ sẽ theo đuổi đến cùng, quyết không bỏ cuộc!
Gã nắn nót lại y phục, định sang làm quen với mỹ nhân. Bất chợt gã nhận ra thiếu nữ kia đang liếc nhìn Dương Châu công tử với ánh mắt tình tứ!
Quả thực Phó Duy Khang xinh đẹp như Phan An, Tống Ngọc. Bộ râu xanh rì, gọn gàng trêи mép càng làm tăng vẻ phong lưu, tuấn dật. Phải nói rằng trêи đời chẳng có nữ nhân nào không bị gã hấp dẫn!
Ngược lại, Dương Châu công tử cũng chẳng hề bỏ lỡ cơ hội, mặc dù ái thê đang ngồi bên cạnh! Gã nheo đôi mắt đẹp, đáp trả sự ngưỡng mộ của nữ nhân áo hồng.
Thiểm Điện Thần Kiếm ỉu xìu, lòng thầm rủa gã sở khanh mặt ngọc kia.
Nhất là khi Phó Duy Khanh thản nhiên bước qua bàn của người đẹp, cất giọng đường mật :
– Tứ hải giai huynh đệ! Tại hạ là Dương Châu công tử Phó Duy Khang, xin được mạo muội làm quen với cô nương!
Chính Lan nhận ra đôi vai Kính Hồ Tiên Cơ khẽ rung nhẹ, mặt tái đi, nhưng vẫn nhẫn nhục ngồi im. Nàng không muốn nhìn cảnh trượng phu ve vãn người khác nên quay đi. Tình cờ, nàng chạm phải ánh mắt của Chính Lan.
Không phải chàng nhìn nàng với vẻ say đắm, si mê mà biểu hiện sự cảm thông sâu sắc.
Tiêu Uyển Như thoáng nghe lòng ấm áp, bất giác có cảm tình với gương mặt thuần hậu, dễ mến kia!
Dương Châu công tử đang thao thao bất tuyệt khoe khoang gia thế, và tán tụng vẻ đẹp của Hồng Y nữ lang, thì một lão nhân buớc đến.
Tướng mạo và trang phục của ông ta đã được truyền tụng khắp võ lâm nên ai cũng nhận ra. Quần hào xì xầm :
– Hỏa chân nhân Tây Môn Nhỉ! Phen này họ Phó tận số rồi!
Theo danh xưng thì Hỏa chân nhân là một đạo sĩ, và quả thực lão ta có búi tóc đạo gia và mặc đạo bào! Nhưng trước ngực áo trắng kia chẳng phải là hình bát quái hay thái cực, mà lại là một ngọn lửa đỏ rực. Da dẻ, râu tóc lão cũng có màu hồng rất quái dị!
Hỏa chân nhân được coi là một trong những nhân vật khó chịu nhất võ lâm. Tính tình lão ta cổ quái, thất thường và nóng như lửa. Ngoài võ công cao thâm, Chân nhân còn là vua của hỏa khí. Những trái Đảo Thiên thần đạn của lão có thể san bằng một ngọn đồi nhỏ, huống hồ gì da thịt con người. Vì vậy, cả võ lầm đều kính nhi viễn chi, chẳng bao giờ dám đắc tội với Hỏa chân nhân cả!
Tất nhiên, Dương Châu công tử cũng đã nhận ra hung thần. Gã cố trấn tĩnh đứng lên vòng tay :
– Vãn bối là Phó Duy Khang xin ra mắt Tây Môn tiền bối!
Hỏa chân nhân cười nhạt :
– Té ra công tử có lòng ái mộ khuyển nữ? Thật là vinh hạnh cho lão phu!
Trời không rét mà họ Phó run lên bần bật, tự rủa mình xui xẻo nên mới ve vãn con gái của Diêm Vương!
Chính Lan nghe Hỏa chân nhân nói thế, nhận ra Hồng Y Thiếu nữ kia là Tiểu Linh Thố Tây Môn Tố Bình, biểu muội của Hoàng Hoa Ma Nữ Tây Môn Tử Quỳnh.
Ai thê chàng đã kể rằng Tố Bình cực kỳ tinh ranh, xảo quyệt, thích trêu ghẹo người khác. Hỏa chân nhân rất yêu quí nàng nên luôn đi theo bảo vệ. Vì vậy, có khá nhiều chàng trai đã phải khốn đốn!
Trở lại với Dương Châu công tử. Gã chưa kịp rút lui thì Hỏa chân nhân đã vui vẻ nói :
– Công tử tuấn tú, xinh đẹp, lại xuất thân từ chốn phú quí, nếu làm rể lão phu thì cũng xứng đáng! Sau này lão phu sẽ truyền cho pho Thiên Hỏa Chiếu Vân chưởng pháp, tha hồ ngạo thị võ lâm! Công tử thấy thế nào!
Tây Môn Tố Bính nhìn gã tình tứ, nháy mắt khuyến khích. Phó Duy Khang mừng như ăn mày bắt được vàng, hớn hở xá dài :
– Tiền bối rủ lòng thương, vãn bối xin tuân mệnh!
Gã cao giọng gọi rượu ngon, thịt béo để chiêu đãi nhạc gia.
Thiểm Điện Thần Kiếm tức đến vỡ mật mà chẳng dám phát tác, chỉ thầm chửi gã họ Phó kia tốt phúc.
Bỗng Hỏa chân nhân nói tiếp :
– Có phải nàng áo xanh bàn bên kia là lệnh phu nhân đấy không?
Họ Phó sợ hãi đáp :
– Bẩm phải!
Tây Môn Nhỉ quắc mắt :
– Thế thì không được! Lão phu chẳng bao giờ chấp nhận cho Bình nhi chung thuyền với ai cả. Nếu công tử muốn cưới Tố Bình thì phải bỏ hẳn vợ cũ!
Duy Khang bối rối nhưng không cưỡng lại ánh mắt thiết tha, chan chứa yêu thương của Tố Bình nên mềm lòng. Hơn nữa, gã cũng chẳng yêu quí gì Thái Hồ Tiên Cơ. Đã bốn năm hương lửa, nàng chẳng còn gì để hấp dẫn gã nữa. Lại thêm lời hứa truyền tuyệt học của Hỏa chân nhân đã cho gã thấy một viễn ảnh tuyệt vời. Với thần công ấy và uy phong của Tây Môn Nhỉ, gã sẽ tha hồ tung hoàng ngang dọc.
Cuối cùng, Duy Khang kiên quyết nói :
– Tiêu nương về làm dâu nhà họ Phó đã bốn năm mà không sanh nở, xét ra cũng có lỗi! Nay bị trả về nhà cha mẹ cũng là phải đạo!
Chính Lan nghe lửa giận bừng bừng, ghê tởm gã bạc hạnh kia! Lôi Đao cũng vậy, gã định mở miệng chửi thì bị Chính Lan ngăn lại :
– Đừng phát tác vô ích! Họ Phó đang bị cha con Hỏa chân nhân hí lộng đấy mà!
Chàng đưa mắt nhìn Kính Hồ Tiên Cơ, thấy nàng vẫn im lặng một cách khó hiểu.
Hỏa chân nhân cười khanh khách :
– Hay lắm! Công tử quả là người quyết đoán! Nhưng lão phu muốn được bảo đảm rằng công tử không quay về với vợ cũ, nên đề nghị công tử gả phu nhân cho một trong những người ở đây! Có thế lão phu mới yên tâm, vì cổ nhân có câu “Ngựa quen đường cũ” hay “Vợ chồng cũ không rủ cũng tới”…!
Phó Duy Khang gượng cười :
– Lão gia khéo lo xa! Nhưng thôi, tiểu tế xin chiều ý người!
Gã đứng lên cao giọng :
– Kính cáo chư vị đồng đạo! Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại! Nay Phó gia chỉ có mình tại hạ, mà Tiêu Uyển Như không sanh nở được. Tại hạ đành vì chữ hiếu mà phế bỏ nàng, lấy vợ khác. Vị anh hùng nào muốn thu nạp Kính Hồ Tiên Cơ xin cứ lên tiếng!
Chẳng có ai dám mở miệng vì là bậc trượng phu, lẽ nào nhặt của thừa về làm vợ? Hơn nữa, sau này Dương Châu công tử học được tuyệt nghệ của lão quái vật kia, âm thầm ám hại thì sao?
Tiêu Uyển Như run rẩy nói :
– Tướng công đã chê bỏ xin cho thϊế͙p͙ được về Tô Châu với song thân!
Thực tâm, họ Phó cũng chẳng muốn dâng vợ mình cho người khác, quay sang phân trần với Tây Môn Nhỉ :
– Lão gia! Chẳng ai muốn lấy nàng cả, hay là trả về Tiêu gia trang?
Hỏa chân nhân gạt ngang :
– Không được! Tính lão phu đã nói ra là không rút lời!
Kính Hồ Tiên Cơ đứng lên nghẹn ngào nói với quần hào :
– Bốn năm nau, thϊế͙p͙ cắn răng sống cạnh Phó Duy Khang, chịu biết bao khổ nhục. Giờ có dịp để ra khỏi ngục A Tỳ, dẫu lấy ai cũng vui lòng. Mong chư vị rủ lòng thương!
Nhưng chẳng ai dám hủy diệt thanh danh mà đứng ra cứu vớt nàng cả!
Tiêu Nương dương đôi mắt sầu thảm nhìn quanh rồi rút kiếm ra định tự vẫn!
Bỗng có tiếng người vang lên :
– Khoan đã!
Tiêu Uyển Như nhìn lại, nhận ra chàng thư sinh mảnh khảnh ở bàn bên.
Chính Lan đứng lên nghiêm giọng :
– Tại hạ chỉ là một kẻ áo vải tầm thường, xin phép được sáng duyên cùng Tiêu mỹ nhân! Mong Phó công tử viết văn tự hẳn hoi để làm bằng chứng!
Sẵn cháp gỗ trêи bàn, chàng lấy văn phòng tứ bảo ra để sẵn.
Phó Duy Khang hậm hực bước đến viết rồi ký tên. Đương nhiên gã phải viết rõ rằng tặng vợ là Tiêu Uyển Như cho Âu Dương Chính Lan!
Kính Hồ Tiên Cơ lấy bọc hành lý của mình, bước đến bái kiến tân phu quân :
– Tiện thϊế͙p͙ Tiêu Uyển Như xin ra mắt tướng công!
Chàng mỉm cười, đứng lên dìu nàng ngồi xuống cạnh mình, rồi cao giọng:
– Xin chư vị nâng chén chúc mừng cho tại hạ lấy được một trong năm tuyệt đại mỹ nhân của võ lâm!
Quần hào phấn khởi cạn chén và nói lời chúc mừng. Lúc này họ mới tiếc rẻ, tự trách mình vì chút thanh danh mà bỏ qua cơ hội hiếm có!
Phó Duy Khang cười khẩy :
– Các hạ được hưởng diễm phúc này xin đừng quên ơn tại hạ. Nếu không, con người tầm thường như các hạ làm gì lấy được vợ đẹp?
Lôi Đao ngửa cổ cười dài :
– Ngươi lầm rồi, đại ca ta đã có ở nhà đến ba người trong võ lâm Ngũ Đại Hồng Nhan!
Đương nhiên họ Phó và quần hào đều cho là gã khoác lác!
Chính Lan thì thầm với Uyển Như :
– Tiêu nương! Ta đã có hôn ước với ba vị cô nương, mong nàng thông cảm cho ta!
Kính Hồ Tiên Cơ bẽn lẽn đáp :
– Tiện thϊế͙p͙ là thân hoa tàn nhuỵ rữa, nào dám đòi ngôi chính thất. Xin tướng công đừng bận tâm!
Lúc này Hỏa chân nhân cười ha hả nói :
– Bình nhi! Con thấy ta chọn rể có khéo không?
Tố Bình tròn mắt đáp :
– Hài nhi tưởng lão gia nói đùa? Hài nhi đâu có thích gã họ Phó này?
Dương Châu công tử nghe như sét đánh bên tai, choáng váng nói :
– Lão gia! Xin người giữ lời!
Hỏa chân nhân gãi đầu nói :
– Lúc nãy lão phu tưởng Bình nhi thích ngươi nên mới định nhận rể. Nay nó không chịu thì ta cũng đành bó tay! Lão phu thật là một lão hồ đồ!
Lão vội vàng gọi tiểu nhị tính tiền rồi kéo Tố Bình đi ngay. Quần hào khoan kɧօáϊ cười hô hố, buông lời mỉa mai Phó Duy Khang. Gã giận tái mặt nhưng chẳng dám phát tác, bỏ đi luôn!
Đám áo vải rủ nhau bước đến cụng chén với Chính Lan. Thanh Long Trảo cười bảo :
– Âu Dương các hạ khí độ rộng rãi hơn người. Lão phu xin bái phục!
Lôi Đao cả cười :
– Âu Dương đại ca có nhân cách cao cả, thoát ra khỏi ràng buộc của danh lợi và lễ nghi tầm thường, nên không suy nghĩ như bọn chúng ta!
Những người vai vế thấp hơn Lôi Đao đều phải theo gã mà gọi Chính Lan là đại ca. Tiêu Uyển Như có cảm giác chàng thư sinh này không tầm thường, yếu đuối như vẻ bên ngoài!
Bốn năm qua, Kính Hồ Tiên Cơ nhẫn nhục chịu đựng tính tình bạc bẽo, phóng đãng của Phó Duy Khang, chẳng được lấy một lời hay một cử chỉ dịu dàng. Chưa đầy một tháng sau ngày cười, họ Phó đã chán nàng, thường xuyên lê lết nơi kỹ viện. Nàng lấy gã vì món nợ của song thân nên chẳng có chút tình cảm nào. Nhất là khi gã lộ rõ bản chất sở khanh, mỗi cuộc ái ân là một cực hình. Nàng buông xuôi để mặc gã dày vò và chẳng hề cảm thấy niềm hoan lạc.
Lúc trẻ, Dương Châu công tử nhiều lần bị bệnh phong tình nên tinh lực yếu kém, phải nhờ đến thủ thuật của bọn kỹ nữ mới hứng khởi được. Vì vậy, gã ít khi gần gũi nàng, Uyển Như càng thêm cô đơn và tủi phận hồng nhan.
Nếu không vì huyện đường, chắc nàng đã tự vẫn!
Nay lấy chàng học trò áo vải này, chưa biết tính cách ra sao, nhưng nàng tin vào linh cảm của mình. Gương mặt nhu hoà, thân thiện và ánh mắt nồng ấm kia khác hẳn với Dương Khang.
Thân hình Chính Lan cao gầy nhưng không hiểu sao đem đến cảm giác bình yên, vững chắc. Uyển Như thấy chàng uống nhiều, lo lắng nói :
– Tướng công đừng quá chén, có hại cho sức khỏe! Xin để thϊế͙p͙ uống dùm chàng vài chung!
Thế là bọn hào khách hân hoan cụng chén với nàng. Men rượu làm hồng gương mặt đẹp, khiến nhan sắc nàng càng bội phần quyến rũ!
Lôi Đao cười khà khà :
– Không ngờ tửu lượng của đại tẩu cũng khá, từ nay đại ca đã có người đối ẩm trong phòng the rồi!