Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 11


Trước khi ngủ, Sở Thanh đổi điện thoại thành trạng thái đổ chuông, phòng việc lỡ mất tin nhắn của Trình Dịch An. Cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, từ hồi trưa khi Trình Dịch An rời đi cho đến giờ đã là mười tiếng rồi. Trước kia Sở Thanh cũng đã từng nghe nói chuyện giải phẫu có thể diễn ra đến mười mấy tiếng nên cũng không gọi điện thoại hỏi.

Nóng ruột nóng gan ngủ thẳng đến sáu giờ sáng ngày mai, vừa nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn đến của điện thoại là Sở Thanh đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cô vội vàng cầm lấy điện thoại nhìn xem, là dự báo thời tiết hôm nay.

Sở Thanh bực bội đưa tay quẳng nó qua một bên, kéo chăn quá đầu mà hét to hai tiếng để giải tỏa.

Cô đột nhiên nhớ tới lần gần nhất vì một người đàn ông mà ngủ không yên, rúc trong chăn mà rống họng hét lên đã là tám năm trước. Vừa vặn người ấy cũng là Trình Dịch An, Sở Thanh tức giận đến nhảy dựng lên ở trên giường, nghĩ rằng lần này mình nhất định không thể chịu thua kém được, nhất định không thể cúi đầu trước, không thể đến tìm anh trước.

Đã không ngủ yên giấc được nên cô dứt khoát mặc quần áo ở nhà vào, đứng dậy đi làm việc nhà. Bình thường giờ làm việc bộn bề, không rảnh dọn dẹp nhà cửa, hiếm có được một ngày chủ nhật nhàn rỗi.

Sở Thanh bắt đầu từ phòng bếp, lau dầu lau mỡ, lau bếp lò, sau đó lau sàn để chùi bồn cầu… Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi thì đã đến giữa trưa. Cô nhìn căn phòng sáng sủa sạch sẽ, cảm thấy cả căn nhà đều vang lên tiếng “bling bing”.

Mới sáng sớm tinh mơ cô đã đeo găng tay dọn dẹp, điện thoại ném trong phòng, Sở Thanh chưa xem tí nào cả. Sau khi quét dọn nhà cửa sạch sẽ, cô bôi một lớp kem tay thật dày rồi về phòng cầm điện thoại di động chơi, trừ một vài thông báo của Weibo ra thì không có một tin nhắn nào khác.

“Tinh tinh.” Sở Thanh mới vừa đi đến cửa phòng thì điện thoại di động vang lên.

Cô quay đầu vọt đến bên giường mở ra xem, là tin nhắn của Lâm Tương, bảo trưa cô đến nhà họ. Sở Thanh bĩu môi, nói với cô ấy rằng giờ cô qua luôn, hỏi trong nhà Lâm Tương có gì ăn được không. Đầu kia nói không có, chờ cô đến rồi gọi thức ăn ngoài luôn.

Lâm Tương vừa mới nhận được một cuộc điện thoại chứa đầy lo lắng của Diêu Vũ Thanh, bảo cô ấy tranh thủ thời gian gọi Sở Thanh đến nhà hỏi chút tình hình. Diêu Vũ Thành nói mới sáng sớm sắc mặt Trình Dịch An đã cực kì xấu rồi, hỏi mà anh cũng không nói gì, nhắc đến Sở Thanh là tái cả mặt.

Sở Thanh ra ngoài ban công đi lấy quần áo, đổi sang một dãy quần áo khác rồi mới đi ra ngoài tìm Lâm Tương. Quãng đường đi lại giữa hai nhà chỉ mất hai phút nên cô cũng không thay quần áo.

Vào cửa, Sở Thanh ngồi xuống ghế sô pha, túm lấy một quả táo rồi bắt đầu gặm. Sáng sớm cô chưa ăn gì, lại lao động đến trưa nên lúc này người cũng đói kẹp lép.

“Tổ tông ơi, còn chưa rửa đâu đấy…” Lâm Tương vừa nói là muốn cướp quả táo trong tay cô.

Sở Thanh khoát khoát tay, không để cho cô ấy cướp, nói thẳng: “Không sao không sao cả.” Quả táo này nhìn nhìn cũng không thấy sáp, xoa xoa lên quần áo là có thể ăn rồi.

“Buổi trưa cậu muốn ăn gì nào, để tớ gọi.” Lâm Tương móc một cái dây buộc tóc ở khe ghế sô pha ra buộc tóc lên, đĩnh đạc ngồi trên thảm mở app lên gọi thức ăn ngoài.

“Tùy ý đi, cay là ok.” Từ lần trước bị cảm lạnh Sở Thanh chưa đụng lại hạt tiêu, rất muốn ăn.

“Cậu đúng là y chang lão Trình luôn đó, kiếp trước sinh ra ở Trùng Khánh Tứ Xuyên, rời hạt tiêu là không sống nổi.” Trình Dịch An cũng thích ăn cay, một tuần có thể ăn tám bữa lẩu cay, còn chuyên chọn một nhà hàng, mỗi lần đều mở lịch sử đơn đặt hàng ra trực tiếp đặt thêm một đơn nữa.

Nhắc đến Trình Dịch An làm Sở Thanh ỉu xìu ngay tắp lự, cô ôm đầu gối không lên tiếng, trong miệng nhai rộp rộp, như thể có thù với quả táo vậy.

“Sao thế? Không phải hôm qua cậu đến nhà cậu ta à?” Lâm Tương nhìn vẻ mặt Sở Thanh không đúng, lại liên tưởng đến lời miêu tả phản ứng của Trình Dịch An mà Diêu Vũ Thành nói, nghĩ rằng chắc chắn hai người này giận dỗi nhau rồi.

“Ừm… Không có gì.” Sở Thanh cúi đầu, rõ ràng là trốn tránh vấn đề.

Lâm Tương nhìn mà trong lòng cũng thấy gấp gáp, nhưng lại nghĩ đến việc không thể bó chặt người ta quá nên không truy hỏi nữa.

Bên Diêu Vũ Thành ở bệnh viện cũng gấp đến độ mồ hôi đầy trán, đi lại xoay vòng quanh người Trình Dịch An, sốt ruột nói: “Hai người giận nhau à? Cậu nói tớ nghe đi, tớ nghĩ kế cho cậu.”

Trình Dịch An cau mày, mắt nhìn chằm chằm tờ báo chí, nhưng không vào đầu được chữ nào. Anh rất không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói với Diêu Vũ Thành một câu rằng không có gì rồi lại cúi đầu xuống.

“Đừng mà, tốt xấu tớ cũng người đã kết hôn rồi đấy nhé, tớ…”

“Giấy chứng nhận kết hôn là Lâm Tương kéo cậu đi lĩnh.” Trình Dịch An không ngẩng đầu lên, nói xong câu này thì trong văn phòng rốt cục cũng yên tĩnh.

Thấy Trình Dịch An cắn chết cũng không nói, Diêu Vũ Thành nổi giận đùng đùng về phòng làm việc của mình. Lâm Tương kéo anh ta đi lĩnh thì đã thế nào? Còn tốt hơn so với cái loại “bụng đang đói có người mời mà kêu no rồi từ chối” hơn cả phụ nữ nữa.

Diêu Vũ Thành: Vợ ơi, tình hình bên kia thế nào rồi?

Lâm Tương: Vừa nhắc đến lão Trình là nhăn mặt với em.

Diêu Vũ Thành: Lão Trình cũng nhăn mặt với anh luôn á!

Lâm Tương: Lão Trình nhăn mặt với anh không phải là chuyện bình thường sao???

Diêu Vũ Thành: Tủi thân tủi…

Lâm Tương: Cút đi quả trứng kia!

“Sở Sở, đi mở cửa!” Lâm Tương đang ở trong bếp nhắn tin với Diêu Vũ Thành thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cất giọng gọi Sở Thanh đi mở cửa.

Sở Thanh tưởng rằng là đồ ăn ngoài đến rồi, mở nhỏ khe cửa ra rồi thong dong thuần thục đưa tay ra ngoài, “Cảm ơn.”

Đưa tay ra ngoài một lúc mà cũng chẳng thấy trong tay có nhiều hơn đồ gì. Sở Thanh nghi hoặc mở to khe cửa ra chút, thò đầu ra, “Xin chào, người nhận hàng là Lâm…”

“Chào, tôi tìm Lâm Tương…”

Sở Thanh nhìn thấy người ngoài cửa thì sững sờ, cảm thấy trông rất quen mắt nhưng lại không nghĩ ra ngay được đó là ai, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi bất an…

“Lâm Tương, tìm cậu kìa.” Chào hỏi rồi đưa người ta vào cửa xong, Sở Thanh mở cửa phòng bếp ra, nhỏ giọng hỏi, “Nữ, tóc dài, sao tớ thấy quen quen ý?”

Lúc đầu Lâm Tương sững người ra, sau đó như thể gặp ma mà kéo Sở Thanh vào bếp, kinh hoảng nói: “Diệp Khương đó, là người ngồi trước trước trước bàn chúng ta đó. Hôm trước bảo tớ rằng mấy ngày nữa sẽ qua nhà đưa thiệp mời, tớ…”

Kí ức của Sở Thanh bị Lâm Tương đánh thức, cô trợn to hai mắt, “Bây giờ tớ nhảy từ phòng bếp xuống luôn được không?” Cô vốn cũng không tình nguyện gặp lại bạn thời cấp ba đâu, thế mà giờ lại bị người ta chặn ở trong bếp. Giờ phút này cô chỉ mong rằng Diệp Khương không nhận ra cô để cô tranh thủ thời gian mà chuồn lẹ lẹ.

“Lát nữa ra ngoài rồi cậu mượn cớ chạy trước đi nhé.” Lâm Tương vỗ vỗ bả vai Sở Thanh, ra hiệu cô đừng hốt hoảng.

“Thật ngại quá, để cậu đợi lâu rồi, vừa mới nấu cơm xong.” Lâm Tương mười phần ung dung ra ngoài phòng bếp, thuận tiện lấy một cốc nước cho Diệp KHương.

Sở Thanh vừa chuẩn bị đi thẳng về phía của chính thì đột nhiên Diệp Khương lại đứng vọt dậy khỏi ghế sô pha, bước nhanh đến bên người cô. Cô dò xét tỉ mỉ trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Sở Thanh!”

Giờ phút này Sở Thanh rất tuyệt vọng, còn chưa kịp chạy mà đã bị nhận ra, cô nhớ trước đây lúc học thuộc lòng Văn Diệp Khương nào có trí nhớ tốt như vậy.

“A… Là tớ.” Sở Thanh thấy cô ấy nhận ra mình, cũng từ bỏ ý định chạy trốn, dù sao cũng còn đói bụng mà lẩu còn chưa đến.

Ba người tay cầm tay ngồi xuống ghế sô pha, Diệp Khương vô cùng kích động, một mực nắm tay Sở Thanh như thể sợ cô chạy mất vậy.

“Năm đó sao cậu nói đi là đi thế hả, cũng không thèm liên hệ với bọn tớ nữa…” Diệp Khương cũng quên luôn lí do chính mà mình đến đây là gì, chỉ lo ôm chuyện với Sở Thanh.

Sở Thanh ừ à à qua loa hai câu, Diệp Khương thấy cô không muốn nhắc lại chuyện cũ nên cũng không hỏi thêm.

Cô ấy cầm chiếc túi hàng hiệu, lấy ra một tấm thiệp mời từ trong chiếc túi to khoảng bằng một bàn tay rồi đưa cho Lâm Tương, “Lúc đầu muốn đến đưa sớm, nhưng lại chậm trễ thế này.” Thời gian diễn ra hôn lễ là một tuần sau, tuy nói đưa thiệp mời chậm, nhưng thời gian đã sớm nói trong nhóm bạn học rồi.

Lâm Tương nhận thiệp mời: “Không có gì, dù sao tớ cũng là người rảnh rỗi mà, đến lúc đó nếu Đại Diêu phải trực ban thì một mình tớ đi.”

“Sở Sở, tuần cuối năm cậu có rảnh không?” Diệp Khương lại lấy một tấm thiệp mời trống ra, “Chồng tớ bảo đem theo mấy tấm thiệp mời trống theo, nhưng cũng chưa dùng đến…” Cô ấy lưu loát viết xong thiệp mời rồi đưa cho Sở Thanh, dặn dò cô nhất định phải đi.

“Tớ… Có rảnh.” Sở Thanh vốn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy tên tuổi của khách sạn kia thì sắp c.hảy nước miếng đến nơi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

“Bạn trong lớp chúng ta đến được hơn nửa đấy, còn lại không biết có rảnh hay không, đoán chừng cũng phải ngồi đầy ba bàn…” Diệp Khương mở điện thoại ra cho họ xem danh sách.

“Trình Dịch An…” Diệp Khương liếc mắt Sở Thanh một chút, thấy vẻ mặt cô bình thường thì mới nói tiếp, “Cậu để Đại Diêu nói giúp một chút nhé, lần trước tụ hội cậu ấy cũng không đến, lần này tớ muốn mọi người đến cả, lát nữa tớ sẽ đi đưa thiệp mời cho cậu ấy.”

“Được, cậu ta mà rảnh thì chắc chắn là đi.” Lâm Tương thay Trình Dịch An đồng ý, dù sao cũng có Sở Thanh ở đó nên trăm phần trăm anh sẽ không từ chối.

“Đúng rồi Sở Sở, cậu kết hôn chưa? Đưa chồng đến cho chúng tớ xem xem thế nào nhé?”

“Không có…”

“Thế bạn trai thì sao?” Diệp khương chưa từ bỏ ý định.

“Không có.”

Bầu không khí bỗng nhiên hơi xấu hổ, Lâm Tương nhận được điện thoại từ anh giao thức ăn ngoài nên đi ra cửa, chỉ còn hai người Sở Thanh và Diệp Khương mắt to trừng mắt nhỏ.

“Không sao hểt, anh em phía chồng tớ nhiều lắm, đến lúc đó cậu xem có ai hợp không rồi tớ giới thiệu cho.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay lão Trình quá ngu nên không có suất diễn!!!     


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận