“Có phải đồ lần trước Đại Diêu đưa đến không?” Sở Thanh hỏi.
Cô nhớ lần trước lúc tiễn Diêu Vũ Thành đi, vừa nghiêng đầu định xem thì bị Trình Dịch An cầm lấy luôn, cũng đã bao ngày không thấy rồi, “Cái gì thể?”
Trình Dịch An khởi động xe, “Không có gì, hôm nào em nghỉ?”
“Ánh mắt dao động, nhìn trái nhìn phải nhìn lên nhìn xuống, còn không trả lời câu hỏi chính của em…” Sở Thanh vừa nói là muốn cầm lấy chiếc hộp ở ghế sau.
Trình Dịch An thấy vậy thì luống cuống, muốn đưa tay ngăn cô nhưng lại không ngăn được.
Vóc người bé nhỏ của Sở Thanh chui qua khe giữa ghế lái và ghế lái phụ nhoài người về ghế sau, cô ôm hộp rồi lại đặt mông xuống ngồi ghế lái phụ, “Sao anh lại căng thẳng thế?”
“Không có gì.” Trình Dịch An không vội vàng lái xe, hai tay khoanh đặt trước ngực, chú ý đến vẻ mặt của Sở Thanh.
Sở Thanh nghi ngờ mở hộp ra, chỉ nhìn thoáng qua đã khép lại.
Bên trong đều là “ba con sói” đủ các loại của Durex, còn có một số thứ mà Sở Thanh không gọi tên nổi, nhưng cũng có thể đoán già đoán non được công dụng của chúng.
“Đại Diêu cậu ta đi cướp đồ tình thú trong cửa hàng người ta đấy à?”
Cái món đồ chơi này mà dùng nhiều vậy luôn?
Sau khi xem xong thì Sở Thanh đậy nắp hộp lại, vứt xuống ghế ngồi phía sau.
Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng…
Sở Thanh thầm nghĩ đúng là khổ cả người, quay người lại xem thử thì thấy đồ trong hộp vung đầy đất. Cô hết muốn cười, chui người ra ghế sau để nhặt đồ. Đồ trong hộp rơi lung tung đầy đất, Sở Thanh đau cả eo rồi mà vẫn chưa nhặt xong.
“Trình tiên sinh, anh…” Bảo vệ thấy anh lên xe mãi rồi mà vẫn chưa di chuyển, nên đến xem xem.
Sở Thanh bị dọa đến mức quỳ gối ở bên dưới ghế sau bất động, dùng cả tấm thân để che đi đống đồ không thể để người thấy được này.
“Lát nữa tôi sẽ đi.” Trình Dịch An lễ phép cười cười với bảo vệ.
“Nhà anh sắp sửa xong chưa vậy?” Không vị bảo vệ này cố tình hay là vô ý, bắt đầu lảm nhảm việc trong nhà với Trình Dịch An.
Sở Thanh đau lưng mà không dám lên tiếng, chỉ có thể lặng lẽ đưa tay lên ghế trước, véo một cái lên lưng Trình Dịch An.
Bảo vệ đột nhiên thấy có một cánh tay của con gái đặt ở thắt lưng Trình Dịch An thì bị dọa hết thần hồn, anh ta cẩn thận quan sát sắc mặt Trình Dịch An, không thấy có chút dị thường nào cả…
Mắt thấy bàn tay kia chuẩn bị duỗi đến phần eo thì bảo vệ cũng không dám ở lại nữa, “Vậy, vậy… Trình tiên sinh, anh cứ làm việc của mình đi.”
Đi được hai bước thì anh ta lại không yên tâm mà quay lại dặn dò: “Một lát nữa là đến giờ tan tầm cao điểm rồi, anh nhớ làm nhanh lên đó.” Miễn cho bị người khác chụp được rồi lên trang đầu gì đó, nói không chừng còn nhắc đến anh ta…
Sở Thanh nghe thấy bên ngoài rốt cục cũng yên lặng rồi thì xoa xoa eo đứng dậy, nhặt hết đống đồ rơi vãi trên đất bỏ vào hộp, rồi nhét hộp vào sau cốp xe.
Ngồi lại ghế lái phụ rồi, cô bảo Trình Dịch An lái xe.
Người kia không nhúc nhích, dùng vẻ mặt quái dị nhìn cô.
“Sao?”
“Giờ mà lái xe thì người ta sẽ tưởng anh…” Trình Dịch An nói một nửa, một nửa còn lại để Sở Thanh tự vận động đầu óc lĩnh hội.
Sở Thanh không hiểu mô tê gì, không rõ ý anh.
“Vừa nãy lúc em véo anh bị anh ta thấy.”
Sở Thanh chớp chớp mắt, thấy thì thấy chứ sao…
“Cho nên?”
Trình Dịch An chậm rãi mở miệng: “Một nam một nữ, xe đỗ lại ở tầng hầm ga ra mãi không đi, còn nhìn thấy tay cô gái đặt trên lưng người đàn ông…”
Sở Thanh nghe anh nói xong thì bắt đầu liên tưởng, mấy giây sau, cô nghiêng đầu nhìn Trình Dịch An, khóc không ra nước mắt, “Không thể nào… Sức tưởng tượng của bảo vệ thời nay phong phú vậy ư?”
Dứt lời, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, chẳng hề để ý phất phất tay nói: “Dù sao anh ta cũng chỉ nhìn thấy anh thôi, cũng không biết cô gái trên xe là ai cả, có mất mặt cũng là anh.”
Trình Dịch An cúi đầu, khóe miệng khẽ cong, “Người hôm qua chúng ta gặp lúc đang tản bộ là anh ta.”
“Là người bảo vệ nhận hộ đồ chuyển phát nhanh á?”
“Ừm.”
Sở Thanh không thể tin nổi: “Cái người đầu đinh, cao cao, da còn trắng hơn anh?”
Trình Dịch An nhẹ gật đầu, xác nhận chính là anh ta.
“Sau này em không mua đồ qua mạng nữa đâu…” Sở Thanh dựa vào bảng điều khiển xe, rất nhanh đã ngẩng đầu lên trừng mắt Trình Dịch An, “Không, vì sao em lại không được mua đồ qua mạng nữa chứ! Chuyện do anh gây ra, sau này đồ chuyển phát nhanh anh nhận hết đi!”
Lúc xe lái ra ngoài, Sở Thanh cuộn người thành một đống, đừng nói là không ai nhìn thấy được ngũ quan của cô, mà nhờ chiếc khăn quàng cổ quấn lên đến tận đỉnh đầu kia, ngay cả nam hay nữ còn chẳng nhìn ra nổi.
“Càng che càng lộ.” Vừa ra tiểu khu là Trình Dịch An lôi khăn quàng cổ trên đầu cô xuống.
Sở Thanh sửa sang lại đầu tóc, “Dù sao cũng còn hơn người nào đó không biết xấu hổ.”
Trình Dịch An cười trầm thấp, không phản bác lại cô.
Đi được hơn nửa đường, dù là người mù đường như Sở Thanh cũng có thể nhận ra rằng con đường này không dẫn tới ngõ nhỏ vào nhà anh.
“Không phải về nhà anh sao?” Trình Dịch An càng lái cô càng thấy lạ, con đường này Sở Thanh chưa từng đi.
“Đi cửa chính.”
“Vậy đường em đi lần trước là…”
“Cửa sau, nếu là đút lót thì còn cho “lấn hàng”, chứ không thì dĩ nhiên là không thể đi cửa chính rồi.” Trình Dịch An nói đùa với cô, sau đó nghiêm túc nói, “Ông nội họ ở nhà trước, lần đầu tiên em đến nhà thì không thể đi cửa sau được.”
Vừa nãy Trình Dịch Sênh nhắn tin đến cho anh, nói là người trong nhà đều đang chờ sẵn ở nhà phía trước rồi, bảo anh nói trước cho Sở Thanh, miễn cho cô bị dọa.
Sau khi Trình Dịch An xem xong thì xóa tin nhắn ngay, không hề nhắc đến một chữ với Sở Thanh. Cô gái này da mặt mỏng tang, gặp chuyện lớn là sợ run người. Trình Dịch An mà nói với cô rằng cả nhà đang ở nhà chờ cô, thì có khi cô làm loạn lên đòi nhảy lầu ấy chứ.
Xe một đường lái thẳng vào trong rừng, lúc đầu còn thấy được mấy du khách, nhưng càng về sau thì càng quạnh quẽ.
“Nhà anh ở sâu trong núi à…” Sở Thanh vẫn còn nhớ lần cuối cùng cô thấy có người sống ở sâu trong núi chính là trong bộ công chúa Bạch Tuyết.
“Ừm, cho nên sau này em cứ đi cửa sau là được rồi.” Có đưa Sở Thanh đi cửa chính mười lần thì cô cũng chẳng nhớ đường nổi.
Sở Thanh nghe xong thì lườm anh một cái, “Nói nhảm, em có ngốc đâu…” Dù sao cửa chính cũng chả có bánh hành lá ăn, đi cửa chính làm gì.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện khu kiến trúc màu xám nhỏ. Căn nhà kia vừa nhìn là thấy rằng đây là kiểu kiến trúc cổ xưa trên trăm năm tuổi, kiểu dáng cảnh điểm căn nhà không khác gì căn ở giữa thành phố M.
Trình Dịch An lái đến cửa thì thò người ra để ấn dấu vân tay, chờ hai giây sau, cánh cửa sắt “két” một tiếng mở ra.
“Em còn tưởng có người đứng gác nữa đấy…”
“Ừm, còn có người cúi đầu chào hỏi nữa.” Trình Dịch An thuận miệng nói tiếp.
Sở Thanh nghe xong thì rất hăng hái, nghiêng đầu hỏi anh: “Thật à? Có phải vì đến Tết nên cho gác cửa nghỉ không? Thế lúc nào em thấy họ được?”
“Trong mơ.”
Bị Trình Dịch An giội cho một gáo nước lạnh, lần đầu tiên Sở Thanh cảm thấy cái hũ nút im lìm cũng còn đáng yêu hơn.
Lúc xe dừng hẳn lại, Sở Thanh không kịp chờ đã nhảy xuống xe, cô nghễn cổ lên nhìn bốn phía, “Sao cảm giác chẳng có ai thế?”
Không có một âm thanh nào, vô cùng tĩnh lặng.
Trình Dịch An cúi đầu cười cười, cô nói lời này quá sớm rồi.
Trình Dịch An dẫn cô đi vào, lúc Sở Thanh đi đến sân thứ hai thì nghe thấy tiếng nói chuyện trời đất gì đó.
Càng đi về phía trước thì tiếng động càng lớn… Nghe thấy một trận này rồi, cô thấy tối thiểu cũng góp được ba bàn mạt chược đấy.
Cô căng thẳng kéo tay Trình Dịch An, run rẩy nói: “Sao em cảm thấy rõ lắm người thế?”
“Ừm.”
“Ừm? Cái gì gọi là “ừm”?” Sở Thanh trừng mắt, túm anh đứng yên tại chỗ, “Không phải anh nói chỉ có ông nội với ba mẹ anh thôi à?”
Trình Dịch An ho khan một tiếng, sau đó chớp chớp mắt, cố làm ra vẻ cho mình thật thà đáng tin một chút, “Anh cũng không biết vợ chồng dì anh, vợ chồng bác cả, vợ chồng dì hai, dì ba…”
“Anh ngậm miệng lại…” Vẫn còn rất nhiều thân thích ở trong đó.
Sở Thanh hít vào một hơi thật dài, cũng đã đến nơi này rồi thì làm gì có chuyện về được. Mà cứ coi như Sở Thanh muốn về thì Trình Dịch An cũng sẽ không thể nào đồng ý. Lỡ đâu đến lúc anh lại móc cái khăn gì gì đó ra vung một cái vào mặt cô, làm cô hôn mê bất tỉnh rồi lôi vào còn mất mặt hơn.
“Tiểu An về rồi à!” Một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi bước ra từ cạnh phòng, thấy Trình Dịch An thì cười híp cả mắt không thấy trời đất đâu, “Đây là vợ cháu à? Tốt quá…”
“Thím Lưu.” Trình Dịch An chào bà ấy.
Chờ thím Lưu đi xa rồi, Sở Thanh kéo tay áo Trình Dịch An, nhỏ giọng hỏi: “Đây không phải bà vú nhà anh chứ?”
Trình Dịch An chọc một cái vào trán cô, dở khóc dở cười, “Thím trong nhà, nhìn anh lớn lên đấy, em nghĩ gì thế?”
“Không phải người ta nói mấy nhà danh gia vọng tộc đều có bà vú à…” Sở Thanh lầm bầm.
“Thời đại này còn bà vú gì nữa.”
Sở Thanh chỉ chỉ căn phòng nhỏ này, “Thời đại này em tìm đại một tên bạn trai, trong nhà còn có ngõ nhỏ, có thêm bà vú cũng có gì hiếm lạ đâu.”
Trình Dịch An dừng lại, cười như không cười nhìn người bên cạnh, “Tìm đại một tên bạn trai?”
“À, cái đó…” Đầu óc Sở Thanh vận hành cực nhanh, đang nghĩ nên làm thế nào để xoay chuyển cục diện này đây.
Trong chớp mắt, cô nghĩ đến một đáp án nghe có vẻ cứu vãn được mà lại vô cùng có lý.
“Đây không phải… Anh, anh năm đó lần đầu tiên mời em ăn kem, còn không phải là tùy tiện quá à, sao, anh không nhớ ư?” Sau khi Sở Thanh nói xong thì cũng tự thấy phục mình luôn, xoay chuyển một vòng ngoạn mục, thành công dời chủ đề.
Nếu Trình Dịch An nói anh còn nhớ thì Sở Thanh có thể cười anh keo kiệt, một cây kem hai đồng mà nhớ như in tận tám chín năm.
Còn nếu Trình Dịch An nói anh không còn nhớ, thì Sở Thanh có thể tỏ ra uất ức một phen. Mặc dù đó chỉ là một cây kem thôi, nhưng về tính chất thì là một bước bay vọt về quan hệ giữa hai người họ… Anh mà thực sự quên thì quấn lấy anh lèo nhèo đòi mua một thùng kem cũng được ý chứ.
“Lúc ấy em ăn của Magnum* đấy.”
*Magnum là một thương hiệu kem nổi tiếng trên thế giới. Tui thử search giá thì thấy có loại X 110Ml giá khoảng 90 nghìn VNĐ.
Sở Thanh sao có thể biết được câu trả lời của anh là thế này, cô cứ thế nhìn chằm chằm Trình Dịch An một lúc.
Trình Dịch An hừ lạnh một tiếng, sau đó lại đâm thêm một nhát nữa, “Lần đó em kéo anh đi, em tự bỏ tiền.”
Nói nói một lúc thì hai người đã đến trước cửa phòng. Sở Thanh thấy cả phòng đầy ắp người thì hai chân mềm nhũn cả ra, cũng còn biết là cô đến nhà bạn trai làm khách, chứ không biết còn tưởng là cô đi quay phim ở nhà giàu đấy. Kết cấu phòng khách chẳng khác gì của mấy nhà thế gia thời dân quốc, bên trong có hai ghế chủ vị, còn lại thì đặt hai dãy ghế gỗ thẳng tưng.
Trình Dịch Sênh đứng bên cạnh ông nội Trình, thấy Trình Dịch An và Sở Thanh đi vào thì cúi đầu xuống nói với ông nội Trình một câu.
Ông cụ buông chén trà trong tay xuống, tập trung nhìn ra cửa.
Sở Thanh bị ánh mắt của ông cụ dọa đến run rẩy, làm bước đi cũng chậm đi không ít.
Trình Dịch An nắm tay cô đến trước mặt ông cụ, “Ông ơi, đây là Sở Thanh ạ.”
Sở Thanh nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cũng học theo gọi một tiếng ông. Thấy ông nội Trình híp mắt nhìn mình, cô khẽ véo một cái vào lòng bàn tay Trình Dịch An.
Đang lúc cô hoảng muốn chết thì ông cụ mở miệng, “Đứa trẻ này, ngồi lâu trong văn phòng thì thi thoảng phải đứng dậy vận động một chút. Ông thấy xương cổ của cháu không được tốt lắm, hay bị đau nhức đúng không?”
“Dạ? Đúng, đúng ạ… Hay khó chịu lắm ạ.” Hồi con bé hay xem mấy bộ phim trên TV, thấy thầy thuốc Đông y sờ tay một cái là có thể nhìn ra bệnh làm Sở Thanh bị dọa hết hồn, giờ lại bị dọa sợ bởi việc ông lão nhìn ra tật của mình chỉ từ tư thế đi.
Sở Thanh nghĩ nếu mà Trình Dịch An cũng lợi hại như vậy thì tốt, cô mà có cái mụn trứng cá nào mãi không lặn thì anh sẽ có biện pháp giúp cô làm lặn nó rồi.
Lần trước lúc cô bị nổi mụn trên mặt nên chạy đi tìm Trình Dịch An, hỏi anh làm sao để mụn lặn bây giờ, thì anh nhìn cũng không buồn nhìn, ném cho cô một câu rằng anh không biết làm ảo thuật…
“Tiểu An đưa con bé đi chào hỏi mọi người đi.” Mặc dù ông cụ ngồi ở giữa trông khí thế rất bức người, nhưng lại gần thì thấy rất hòa ái.
Trình Dịch An nắm tay Sở Thanh bắt đầu giới thiệu từng người từ bên tay phải, “Đây là cô cả, đây là chồng cô cả…”
“Chào cô cả ạ, chào chú ạ…” Sở Thanh cười chào với từng vị trưởng bối trong nhà, trong lòng hơi tuyệt vọng, mấy người dì này trông giống nhau thế này sợ là lần sau gặp chẳng nhớ được nổi.
Trình Dịch An thấy cô cố gắng muốn khắc sâu mặt mũi của từng người vào đầu, thì cũng đổi sang một cách khác giúp cô dễ nhớ hơn.
“Đây là cô hai, giỏi làm cua nhất, từ một con cua có thể làm tận bảy tám cách.”
“Đây là dì nhỏ, mứt lần trước em ăn là do dì ấy phơi. Lát nữa nhớ làm thân với dì ấy vào. Chồng dì nhỏ làm mứt dâu tây cũng ngon lắm, lát nữa em cứ van xin dì ấy lấy cho em chút chút…”