Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 4: C4: Ngày thứ tư của bác sĩ bùi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tựa hồ do chạy quá nhanh nên chưa kịp phanh lại, thân thể xù xù của con vẹt “Duang~” một cái đụng vào ống quần Bùi Chu, sau đó một bộ biểu tình đầu óc choáng váng, tê liệt ngã trên mặt đất, cống hiến một bộ meme nóng hổi ra lò.

Bùi Chu hô hấp cứng lại: “……” Chẳng lẽ ngay cả một con vẹt lớn tuổi cũng thắp sáng lên kỹ năng ăn vạ?

“Khụ khụ…… ông Kakapo, người không sao chứ?” Cậu ngồi xổm xuống đất đem con vẹt đang đầu váng mắt hoa đỡ nó ổn định thân thể, vừa đỡ thôi cậu đã kinh ngạc phát hiện con vẹt này phi thường béo, nâng trên tay nặng trĩu luôn rồi.

Có thể thấy được đây tuyệt đối là béo hàng thật giá thật chứ không phải do bộ lông chim xù xù mang lại, về sau cậu phải chú ý dự phòng thuốc cao huyết áp mới được, ngay sau đó cậu lại thuận tay sờ sờ hai cái cánh ngắn của nó.

“Ừm…… Cánh cũng thực ngắn.” Bùi Chu đẩy đẩy mắt kính, bình tĩnh nghĩ: “Trách không được bay không nổi.”

Ông Kakapo: “Gā Gā —” không được động chân động tay với tôi!

“Ông Kakapo, ngài như thế nào luôn hấp tấp như vậy chứ!” Đại La La khẽ kêu nói, “Cháu đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi, ngài tuổi đã lớn, không được luôn chạy như bay tới chạy như bay lui như vậy, phải cẩn thận một chút, tuy rằng trên người ngài da dày thịt béo có thể giảm đau, nhưng là ngài tuổi đã cao, xương cốt cũng giòn, nếu bị ngã gây thương tích nghiêm trọng thì phải làm sao…… Hơn nữa cũng không được leo cây, coi như ngài nhất định phải leo cây cũng ngàn vạn lần đừng quên rằng ngài không biết bay, với cái thân thể béo như vậy, đôi cánh đồ chơi của ngài sao kéo nổi thân thể, rơi xuống thì phải làm sao bây giờ……”

Đại La La nói như súng bắn liên thanh, Bùi Chu thấy rõ ràng con vẹt béo trong tay cậu đang run nhè nhẹ, phỏng trừng là đang tức giận đi.

Nó lập tức nhảy ra từ lòng bàn tay Bùi Chu, ngẩng đầu lên tức giận rít gào với Đại La La: “Gā Gā —”.

Bùi Chu có chút mờ mịt: “Nó…… Có chuyện gì với nó vậy?”

Đại La La hướng lên trời trợn trắng mắt: “Còn có thể làm sao nữa? Nhất định là sinh khí rồi, phỏng chừng đang muốn mắng chửi tôi, đáng tiếc tôi lại nghe không hiểu điểu ngữ.”

Vẹt béo đang “Gā Gā —” giận giữ mắng, chợt dừng lại, ông phẫn nộ mà chạy nhanh về phía căn phòng ốc xà cừ, bắt đầu sột sột soạt soạt mà thay quần áo, hiển nhiên là tính toán biến trở về nhân hình, sau đó quay lại tìm Đại La La đại chiến 300 hiệp không thắng không về.

—— Hừ, nếu không phải vì phép lịch sự, hắn nhất định phải biến thân ngay tại chỗ, đánh vào đầu đứa con gái thô lỗ như Đại La La một cái mới hả giận!

Ông Kakapo trong lòng phẫn nộ, béo thì sao, ăn hết gạo nhà ngươi à?

Bùi Chu: “……”


“Không cần lo cho cái lão gia hoả kia làm gì, chúng ta đi tìm bọn trẻ trước đi!” Đại La La lộ ra một tia giảo hoạt tươi cười, “Gần đây tôi lại làm thật nhiều món đồ chơi cho chúng nó đấy!”

Nhìn dáng vẻ vô cùng quen thuộc với cô nhi viện của Đại La La, Bùi Chu liền nối gót đi theo nàng, sau đó nghe được rất nhiều điều về cô nhi viện này.

Tỷ như cái cô nhi viện này tổng cộng chia làm hai khu vực, trong đó kiến trúc vỏ sò màu trắng là nơi cư trú của hai thú nhân sống dưới nước, một là ấu tể nhân ngư tộc Hetila, một cái khác là ấu tể tộc Ba Tháp.

Bởi vì người trước có thói quen ở vùng nước ấm áp, người sau lại có thói quen ở tại vùng nước cực đông lạnh, cho nên chúng nó thường xuyên sẽ vì tranh đoạt khống chế nhiệt độ nước biển mà vung tay đánh nhau.

Mà ở bên kia rừng rậm, là nơi cư trú chính của thú nhân sống trên cạn, hai ấu tể Long tộc, một ấu tể tộc Phượng Hoàng, một ấu tể tộc Tai Thử.

Ấu tể tộc Bạo Long cùng ấu tể tộc Giáp Long, là sinh vật có lực tấn công và sự phòng ngự mạnh nhất trong tinh tế, bọn chúng cũng rất khó để chung sống tốt.

Mà mỗi khi chúng nó ra ngoài, ấu tể Phượng Hoàng cùng ấu tể Tai Thử từ lúc ban đầu run bần bật dần dần trở nên tập mãi thành thói quen, thậm chí còn có thể bình tĩnh cắn hạt dưa hóng chuyện.

” Mấy đứa nhóc này lớn lên mỗi ngày kéo theo tính tình cũng là càng ngày càng hung.” Đại La La nhíu nhíu mày, đối Bùi Chu nói: “À, đúng rồi, dược tề trị liệu cậu có mang đến không?”

“Mang đến rồi.” Bùi Chu vội vàng gật đầu, lần đầu tiên tới làm trị liệu cho ấu tể thú nhân, cậu trong lòng thấp thỏm cơ hồ đem mọi đồ vật có khả năng dùng đến đều mang theo tới.

Đại La La: “Ừm, vậy là tốt rồi. Lần trước ấu tể Bạo Long thức tỉnh dị năng hệ lôi xong đem ấu tể Giáp Long đè trên đất đánh một trận tơi bời, trên người ấu tể Giáp Long bị vuốt cào bầm dập một mảng, cậu đi trị thương giúp nó đi.”

Bùi Chu kinh ngạc: “Hung dữ như vậy?”

“Đúng vậy a, tôi nhìn thấy cũng rất đau lòng, muốn tiến lên ngăn cản nhưng ông Kakapo không cho, nói cái gì mà trước hết cứ để cho bọn nó thích ứng quy tắc cá lớn nuốt cá bé trong xã hội đi, thực làm tôi tức chết.” Đại La La lẩm bẩm nói.

“Kìa, tới rồi!” Khi nói chuyện, hai người bất giác đã đi đến giữa khu rừng rồi.

“Mau ra đây nha! Chị mang đồ chơi mới đến cho các em này!” Đại La La lên tiếng hô to, đem chim chóc trong rừng rậm một mảnh chấn kinh.

Nhưng bốn phía xung quanh rừng cây vẫn yên tĩnh như cũ, cũng không có một con ấu tể nào xuất hiện.


“Di? Không có ai sao?” Đại La La có chút ngoài ý muốn.

Bùi Chu không có hé răng, cậu quyết định trước cứ đem hộp dược thiện hôm nay mới làm mang ra ——bánh trái cây làm từ quả dại trên núi, sữa long điểu Warren, rau xào thập cẩm, cùng với một món ăn đặc biệt bổ dưỡng…một nồi thịt Velociraptor (mãnh long) hầm cà.

Theo cậu mở ra bốn hộp đồ ăn, một cỗ mùi hương nồng đậm toả ra bốn phía, theo con gió toả ra khắp rừng……

Đại La La mũi bị kíc.h thích, trong nháy mắt đều quên triệu hoán đám ấu tể, “Oa! Những thứ này là cái gì?!”, Nàng quay đầu lại, tò mò mà đánh giá hộp cơm Bùi Chu mang đến.

“Dã sơn quả, khổ diệp thảo, ô hắc mộc, bát nguyệt châu, cà hồng hoả…… Đây không phải đều là nguyên liệu chế tác dược tề hay sao? Cậu như thế nào đem nó làm thành đồ ăn?” Đại La La thần sắc không thể tin tưởng.

Bọn họ bình thường cũng nấu đồ ăn cho thú nhân, tuy rằng cũng chỉ có nấu, nướng, hầm, chiên…… Đủ loại phương pháp, nhưng hay làm nhất chỉ là cho chút muối, đường, mật ong, nước cốt chanh, ngẫu nhiên sẽ có nước sốt đặc sản của tinh cầu khác đổi vị, căn bản sẽ không đem đồ vật linh tinh thả loạn vào đồ ăn!

Đại La La sắc mặt không khỏi phát xanh: “Bùi Chu, cậu đang làm gì vậy, đây là muốn độc chết người sao!”

“Sẽ không đâu.” Bùi Chu bình thản ung dung mà dùng chiếc đũa kẹp lên một miếng thịt mãnh long hầm cho vào trong miệng, nhấm nuốt một phen, “Những thứ này đều là dược thiện tôi làm dĩ nhiên cũng có thể ăn, những cái này cho ấu tể dùng càng không thành vấn đề.”

Đây cũng là phát hiện mới của Bùi Chu, bởi vì ẩn chứa năng lượng quá mức kíc.h thích, hầu hết gia vị ở đây đều quy về dược liệu, cần phải cho thú y xử lý mới có thể dùng ăn, cái gọi là ô hắc mộc rất giống vỏ quế, bát nguyệt châu rất giống hoa hồi……

Đại La La nhìn chằm chằm vào đôi môi dính nước canh của Bùi Chu, cô cảm giác nước bọt của mình đang tiết ra nhanh hơn, nàng cầm lòng không đậu mà nuốt một ngụm nước miếng, nhưng vẫn cố chấp nói: “Không có khả năng!”

“Cà hồng hoả này tuy rằng năng lượng không ít, nhưng lại quá mức cương cường, rất nhiều thú nhân thành niên đều không thể dùng ăn, đã từng có một nhân ngư Hetila ăn nhầm nó, khiến cho cổ họng sưng lên và trong suốt một tháng đều không thể noi chuyện, cậu như thế nào có thể lấy ra đưa cho ấu tể ăn?!”

“Ai bảo cậu ăn nó?” Bùi Chu dở khóc dở cười, chỉ vào nồi thịt mãnh long hầm nói: “Tôi chỉ dùng cà hồng hoả làm gia vị thêm vào, cậu đừng ăn nó, chỉ ăn thịt thôi nha, đại bộ phận năng lượng của nó trải qua sơ chế đều ngấm ở thịt.”

Cà hồng hoả, một loại thực vật tập trung tính hoả, diện mạo rất giống ớt cay trên địa cầu, vị so ớt cay bình thường muốn càng thêm kíc.h thích.

“…… Thật vậy chăng?” Đại La La nghe xong Bùi Chu giải thích, trên mặt còn có chút nửa tin nửa ngờ.


“Ừ, tôi cho không nhiều cà hồng hoả, cậu không cần lo lắng.”

Bùi Chu tiếp tục giải thích: “Mặt khác, như là dã sơn quả, khổ diệp thảo…… Loại này chỉ là dược liệu cấp thấp, tôi chỉ đơn giản dùng tinh thần lực ép ra tạp chất là có thể ăn, sẽ không có việc gì. Hơn nữa suy xét đến chúng nó có vị hơi đắng, tôi còn dùng nguyên liệu khác chế biến thành bánh kem vị ngọt làm điểm tâm cho bọn nhóc, những cái đó động vật ăn cỏ hẳn là sẽ thích, nếu không cậu cũng nếm thử xem?”

Không sai, lần đầu tiên làm dược thiện, Bùi Chu phi thường cẩn thận, lựa chọn phần lớn là dược liệu có năng lượng ôn hòa, chỉ có mấy cái dược liệu cương cường thì cũng chỉ là làm gia vị phối hợp.

Nhìn Bùi Chu biểu tình nghiêm túc, Đại La La rốt cuộc bị đả động, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, trực tiếp lấy tay xé một cái chân mãnh long hầm ra ăn.

“Tôi…… Tôi mới không phải thèm ăn đâu!” Đại La La thấy Bùi Chu đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mình, chột dạ mà nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tôi là vì sự an toàn của các ấu tể nên mới thử độc trước thôi!”

Bùi Chu có chút muốn cười, lại nhịn xuống, chỉ là xụ mặt nói: “Vậy vất vả cho cậu rồi!”

Trên thực tế, hoàn cảnh các tinh cầu nơi này cũng đích xác so với địa cầu nguy hiểm hơn rất nhiều, động thực vật đều ẩn chứa năng lượng cùng độc tố tương đối mãnh liệt, cho nên các thú nhân ăn cái gì đều rất cẩn thận.

“A ——” ngay khi Đại La La há miệng định đem cái chân mãnh long trong tay nhét vào miệng thì thịt trên tay nàng chợt biến mất.

Đại La La sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn chung quanh, liền thấy viện trưởng Kakapo đứng ở bên cạnh nàng, đang há to mồm nhấm nuốt một cái chân mãnh long hầm, “mlemmm…… Thơm quá, thơm quá!”

Trong nháy mắt, Đại La La đôi mắt đều đỏ: “Con vẹt chết tiệt! Ông cư nhiên dám đoạt chân mãnh long của cháu!”

“Khà khà, phải biết kính lão đắc thọ nha! Như thế nào có thể ăn mảnh vậy!” Biến mất trong chốc lát viện trưởng Kakapo đã trở lại với một thân quần áo màu mè hoa lá hẹ, với mái tóc màu xanh lá cây, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hai người.

Ông giơ giơ cái chân tiểu mãnh lông lên và mỉm cười rạng rỡ, trên mặt nếp nhăn như đoá hoa cúc giãn mở ra, sau đó, giơ chân liền hướng chỗ sâu nhất trong rừng rậm rồi chạy trốn vào đó.

“A a a a a…… Hỗn đản đừng chạy!” Mắt thấy góc áo sơ mi màu mè cũng sắp biến mất trong tầm mắt, Đại La La tức muốn hộc máu một tiếng rống to, dưới chân giống như dẫm lên Phong Hỏa Luân đuổi giết qua.

Hai người một trước một sau, trong chớp mắt đều biến mất ở trong rừng cây.

“……”

Bốn phía đột nhiên trở nên trống trải, một mảnh lá cây từ từ bay xuống dưới.

Bùi Chu cúi đầu nhìn bốn hộp chứa đầy đồ ăn, trong lòng mạc danh: “Nơi này không phải còn có nhiều thịt như vậy sao, lại lấy một khối là được rồi, vì cái gì nhất định phải đoạt tới cướp đi thế?”

Các thú nhân yêu thích đoạt đồ ăn, cùng sự chấp nhất bảo vệ đồ ăn, phảng phất là sinh ra đã có sẵn trong máu, nhân loại rất khó lý giải.


Bất đắc dĩ mà lắc đầu, cầm lấy một miếng bánh ngọt dã sơn quả trầm mặc mà nhấm nuốt, bỗng nhiên, Bùi Chu thính tai giật giật, cậu giống như nghe được thứ gì đó di chuyển trên lá cây đến bên cạnh mình.

Theo tiếng động nhìn xung quanh, liền nhìn thấy một ấu tể lông mao màu xám bạc, từ trong một bụi cỏ nhảy ra đây,

Đó là một ấu tể nửa người tựa sóc, nửa người tựa chuột, lỗ tai nó tròn tròn, cả người lông cực kỳ bông xù rất mềm và dày, lại bởi vì tứ chi ngắn nhỏ nên hoàn toàn ẩn trong đám lông, liếc mắt một cái nhìn lại căn bản nhìn không thấy chân…… Chỉnh thể toàn thân mà nói thì giống một quả cầu lông màu bạc, một đôi mắt đen lúng liếng như hạt đậu nhưng thật ra thoạt nhìn thực khôn khéo, đang thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm điểm tâm trên tay Bùi Chu.

Bùi Chu từ trong miệng Đại La La biết được, đây là ấu tể Tai Thử trong cô nhi viện.

“Là Tai Thử bảo bảo sao?” Ấu tể này thoạt nhìn thấy vô cùng nhát gan, Bùi Chu ôn nhu cười, thanh âm thả đến dị thường mềm nhẹ hướng về phía nó chào hỏi.

【 Định! Dị năng phát động! Bạn cả người phát ra “quang huy mẫu thân từ ái”, đánh trúng ấu tể Tai Thử lông bạc trước mắt, nó đối với bạn sinh ra cực đại tín nhiệm! 】

Bùi Chu đang có ý đồ vươn tay gọi ấu tể lại đây, nghe được tiếng nhắc nhở dị năng phát động, trên mặt tươi cười đột nhiên cứng đờ.

1. Tai Thử (sóc chuột Chinchilla)

2. Bạo Long (Tyrannosaurus)

3. Giáp Long (Ankylosaurus)

4. Mãnh Long (Velociraptor)



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận