Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 8: C8: Chương 8


Hải Báo bảo bảo cảm giác hi vọng cuối cùng của mình cũng tan biến, nghĩ đến lại phải ăn bích ngọc diệp thảo cùng uống bánh dịch cao cấp, hốc mắt nó rất nhanh rưng rưng nước mắt, tựa như phải tại chỗ biểu diễn một màn báo đau đầu than khóc.

“Anh không có cho các em dùng dược tề!” Bùi Chu dở khóc dở cười, vì chứng minh trong sạch, hắn ngồi xổm xuống từ trong bọc lấy ra hai cái hộp cơm lớn.

Một phần nghêu hấp, một phần cá răng nhọn chiên, cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bại lộ trước mắt hai ấu tể thủy sinh, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của chúng nó.

“Anh biết, bảo bảo tộc Ba Tháp thích ăn cá, còn bảo bảo tộc nhân ngư thích ăn các loại họ sò cho nên anh liền làm những món này cho các em!”

Bùi Chu đem hộp cơm đẩy đẩy, đặt ở trước mặt tiểu loli nhân ngư Hetila, khóe mắt cong cong mà cười nói: “Ngửi thử xem có thơm không nè!”

Kết quả liền thấy cô gái nhỏ này nuốt một ngụm nước bọt, sau đó tự phụ mà nâng cằm lên, đem đầu quay sang một bên.

Bùi Chu: “……” Phốc, ngạo kiều như vậy sao?

Nhưng ấu tể tộc Ba Tháp hình dáng rất giống hải báo không có sĩ diện như vậy, nó một giây đồng hồ liền thu hồi nước mắt, vây cá trạng chi hưng phấn mà vỗ chụp lên sàn nhà, lúc lắc mà phủ phục tiến dần lại đây, ngậm lên một miếng cá răng nhọn, “Bẹp” “Bẹp” nuốt vào bụng.

Bùi Chu cẩn thận quan sát biểu tình ấu tể tộc Ba Tháp, phát hiện nó sau khi ăn xong miếng cá, lộ ra một loại…… Biểu tình rất chi là miễn cưỡng.

“Hửm? Không thích ăn khẩu vị loại này sao?” Bùi Chu hơi hơi nhíu mày, từ hộp cơm của mình cầm một cái răng nhọn cá ra, tự mình nhai nhai, rõ ràng phi thường ngon a!

Viện trưởng Kakapo cũng đang chú ý quan sát tình trạng hai ấu tể ăn cơm, nhìn thấy ấu tể tộc Ba Tháp biểu tình không đúng, ông liền cũng cầm lên một miếng cá răng nhọn ăn thử.

Sau một lúc lâu, chân mày ông giãn ra, hướng Bùi Chu nói: “Là do đồ ăn hơi nóng, tộc Ba Tháp sinh hoạt ở vùng sông băng đại dương, bọn họ có thói quen ăn đồ nguội, ngẫu nhiên mới có thể ăn một ít đồ ăn nóng.”

Bùi Chu bừng tỉnh đại ngộ, không nghĩ tới còn có một lưu ý như vậy.

Anh ở trên Tinh Võng điều tra qua, các thú nhân thành niên phần lớn thể chất cường kiện, tuy rằng có chủng loại đồ ăn yêu thích riêng, nhưng không có khẩu vị cấm kỵ gì đặc biệt, thông thường khẩu vị cùng nhân loại không sai biệt lắm, cho nên anh liền dựa theo thực đơn mình thích mà làm.

Không nghĩ tới ấu tể tộc Ba Tháp là thích ăn đồ ăn nguội lạnh hơn, “Dạ, cháu đã biết, lần sau sẽ làm cho đồ ăn nguội một chút.” Bùi Chu có chút áy náy địa đạo, “Hôm nay còn muốn ăn không? Không cần anh thu dọn đi?”

Vây cá trạng chi của ấu tể chụp vỗ xuống đất, làm ra một cái tư thế hộ thực, sau đó giơ lên nửa người trên, đôi mắt tròn xoe ướt dầm dề nhìn chằm chằm Bùi Chu, miệng khẽ nhếch, phát ra một tiếng thật dài tiếng kêu “U!”, Âm cuối mềm mại, như là đang làm nũng.

“Nhóc…… Nhóc còn nguyện ý ăn?” Bùi Chu ngây người ngẩn ngơ.

Ấu tể tộc Ba Tháp vây cá trạng chi lại lần nữa chụp đánh hai cái xuống đất, không có hé răng, nhưng là khóe miệng hơi hơi giơ lên, lộ ra một biểu tình tươi cười đáng yêu.


Hải báo đáng yêu quá đi! Thật là bé hải báo đáng yêu nhất trên đời!

Bùi Chu bị manh đến vạn tiễn xuyên tâm, lấy một bộ tư thế thất ý khuất tư quỳ rạp trên đất.

Hắn cầm lấy chiếc đũa kẹp lấy một miếng cá răng nhọn chiên, đưa tới bên miệng ấu tể tộc Ba Tháp, ngữ khí vô cùng mềm nhẹ: “Để……để anh thổi giúp em nhé, thổi nguội rồi em lại ăn!”

Vì thế ấu tể tộc Ba Tháp liền ngoan ngoãn mà nằm sấp xuống, hưởng thụ đãi ngộ có nhân loại uy đồ ăn, thích đến mức đôi mắt nó đều mị thành một đạo phùng, vây đuôi có tiết tấu mà chụp vỗ lên mặt đất.

Viện trưởng Kakapo nhìn thấy cũng là tấm tắc bảo lạ, không nghĩ tới nhân loại Bùi Chu này, mặt ngoài thoạt nhìn có chút lãnh đạm, nhưng mà thời điểm đối mặt với ấu tể thú nhân, lại có thể kiên nhẫn như vậy…… Thật là người tốt nha.

Nhưng mà một bên tiểu nhân ngư liền có chút không vui, nó nhìn ấu tể Ba Tháp đối diện đang hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nhân loại, còn mình thì chỉ có thể cô đơn mà tự bóc nghêu ăn…… Thịt nghêu tươi rói nhiều nước, ăn vào trong miệng mỹ vị nhân sinh không gì sánh được.

Tiểu loli nhân ngư càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ủy khuất, nhưng lại không nghĩ hướng về nhân loại kia chủ động lấy lòng, liền một mình rầu rĩ mà tự ăn cơm, nín nhịn thật lâu, nước mắt liền bắt đầu rưng rưng đảo quanh hốc mắt.

Chờ dư lại một ít cá răng nhọn chiên cũng đã lạnh, Bùi Chu liền dừng lại không đút nhóc nữa, sờ sờ đầu ấu tể Ba Tháp: “Được rồi, dư lại em tự mình ăn đi!”

Ấu tể Ba Tháp quả nhiên bò dậy, ngoan ngoãn mà ăn cá.

Bùi Chu vừa lòng gật gật đầu, kết quả tầm mắt vừa chuyển, liền thấy tiểu nhân ngư Hetila vừa rồi còn kiêu ngạo đến không chịu được giờ đang nức nở thương tâm cực kỳ, còn khóc đến nỗi nước mũi chảy ra rồi.

“Ai ai ai?” Bùi Chu đầy mặt nghi hoặc, anh đi qua đi ngồi xổm xuống, thay tiểu nhân ngư xoa xoa gương mặt đầy nước mắt, nhẹ giọng nói: “Như thế nào lại khóc? Là anh làm đồ ăn không thể ăn sao?”

Tiểu nhân ngư: “…… Hu hu hu”

Bùi Chu: “Là nơi nào khó chịu sao?”

Tiểu nhân ngư: “…… Hu hu hu”

Bùi Chu: “Là ai khi dễ em sao?”

Tiểu nhân ngư: “Ngươi!” QAQ

Bùi Chu: “……” Từ trên trời giáng xuống một cái nồi to.

Bùi Chu không khỏi bật cười, anh bưng lên hộp cơm của tiểu nhân ngư, thấy nghêu hấp còn dư lại mấy con, anh liền động thủ lột vỏ, đem thịt nghêu chấm nước chấm, nhét vào miệng tiểu nhân ngư.


Bùi Chu mỉm cười: “Vậy em cho anh xin lỗi được không!”

Trong miệng tràn ngập hương vị thịt nghêu thơm ngọt, tiểu nhân ngư ngơ ngác mà nhìn nhân loại trước mặt này, đối phương không có chỉ trích mình vô cớ gây rối, ngược lại đôi mắt cong lên một độ cung ôn nhu.

Bộ dáng anh hiền lành mỉm cười làm nàng nhớ tới chính mình……

mụ mụ.

【 Đinh! Dị năng phát động! Trên mặt bạn lộ ra biểu tình “Mẫu thân từ ái mỉm cười”, đánh trúng tiểu nhân ngư đáng yêu trước mắt, nó bắt đầu nhớ đến mẹ nó! 】

“Oa……!” Tiểu nhân ngư hoàn toàn không nín được nữa, bắt đầu gào khóc.

Bùi Chu một bộ ngốc nghếch, không biết còn có loại thao tác này, chân tay hoàn toàn luống cuống, anh nhìn về phía viện trưởng Kakapo đang đứng bên cạnh xin giúp đỡ, “Viện trưởng…… Này làm sao……?”

Viện trưởng Kakapo liếc mắt nhìn tiểu nhân ngư một cái, lẩm bẩm nói: “Nhóc con này chắc hẳn là đang nhớ mẹ mình, thật là kỳ quái…… Nhóc đã lâu rồi không nghĩ đến.”

“Được rồi, được rồi……” Viện trưởng Kakapo đi tới, bế tiểu nhân ngư lên, kiên nhẫn nói: “Ông hát cho con nghe được không?”

“Hu hu hu!” Tiểu nhân ngư một bên khóc, một bên mơ hồ không rõ mà nỗ lực đọc từng chữ: “Khó, nghe!”

“Vậy con hát cho ông nghe đi!”

Viện trưởng Kakapo biểu tình dở khóc dở cười, bởi vì tuổi quá nhỏ, tiểu nhân ngư chỉ học được mấy từ tinh tế thông dụng, rất khó nối liền để nói chuyện, đại bộ phận thời điểm đều ở dùng ngôn ngữ nhân ngư tộc nói chuyện.

Tiểu nhân ngư: “A…… Huhuhu.” QAQ

Viện trưởng Kakapo cũng là bất đắc dĩ, ông cùng Bùi Chu liếc nhau, giải thích nói: “Nhân ngư tộc có tinh thần hệ dị năng đều là dùng tiếng ca làm trung gian để thi triển, cái này vốn nên từ cha mẹ chúng nó tới dạy dỗ, đáng tiếc là…… Tiểu nhân ngư cha mẹ không ở bên người, cho nên cứ việc nàng thực nỗ lực, nhưng hiện tại cũng chưa có thể học được ca hát.”

Bùi Chu vẫn là lần đầu tiên nghe nói chuyện như vậy, do dự nói: “Cái kia, sao không mời giáo viên nhân ngư tới? Hơn nữa trên Tinh Võng có rất nhiều đại minh tinh ghi âm ca hát, bọn họ cũng là tinh thần hệ dị năng giả, hẳn là sẽ có trợ giúp đi……”

Viện trưởng Kakapo vỗ nhẹ lưng tiểu nhân ngư, bất đắc dĩ hướng về phía Bùi Chu lắc lắc đầu.

“…… Viện trưởng.” Bùi Chu suy nghĩ một chút, nói, “Ngài ôm tiểu nhân ngư rất mệt, đem nó cho cháu đi.”


Lão viện trưởng gật đầu, liền đem tiểu nhân ngư giao cho Bùi Chu.

Bùi Chu cùng tiểu nhân ngư trong lồng ngực mắt to trừng mắt nhỏ một phen, hãy còn cười: “Vậy…… Anh hát cho em nghe nhé, không được ghét bỏ khó nghe đấy.”

Tiểu nhân ngư chớp chớp đôi mắt một chút, thanh âm mềm mại, khó được đọc từng chữ rõ ràng: “Ngươi, thử, xem.”

Bùi Chu: “Ha ha…… Lời này nói ra thực sự có cá tính.”

Anh cũng coi như là tiểu nhân ngư có năng lực làm nghẹn người nghe, liền ngồi xuống đất ngồi xếp bằng, trong lồng ngực ôm tiểu nhân ngư bảo bảo, xướng lên khúc hát ru duy nhất mình biết.

“Này bảo bối, bảo bối của tôi ơi

Cho em một chút ngọt ngào,

Để đêm nay em có thể say giấc nồng.

Ôi tiểu quỷ, tiểu quỷ của tôi ơi

Vuốt nhẹ đôi chân mày của em,

Để em cảm thấy yêu mến thế giới này hơn.

Woa lalala lala~ bảo bối của tôi ơi

Những lúc mệt mỏi sẽ luôn có người kề bên.

Ai yayaya yaya~ bảo bối của tôi ơi.

Tôi muốn em biết rằng em là người đẹp nhất trên thế gian này…” (Bảo Bối – Trương Huyền)

Bùi Chu giọng hát trong sáng, thanh tuyến ôn nhu có chứa một tia từ tính.

Cái đuôi nhỏ theo bản năng đánh nhịp theo tiết tấu âm nhạc, bỗng nhiên, tiếng ca đột nhiên im bặt, tiểu nhân ngư đôi mắt trừng đến lớn như hòn bi: “A?”

Bùi Chu có chút ngượng ngùng: “À…… Không có gì, anh không nhớ lời tiếp theo hát sao.”

Tiểu nhân ngư chớp đôi mắt, lại không ghét bỏ Bùi Chu hát khó nghe, chỉ là nỗ lực đọc từng chữ nói: “Đổi, Một, A.”

Bùi Chu: “Đổi một bài hát khác?”


Tiểu nhân ngư ấp úng gật đầu.

Ha, đây là xem mình như máy phát nhạc mà chọn bài sao.

Bùi Chu dở khóc dở cười, nhưng là nhìn đến tiểu nhân ngư đã không khóc, anh cũng không dám lại chọc người ta, chỉ phải thành thành thật thật nói: “Kia…… Để anh ngẫm lại xem còn có thể hát cái gì.”

……

Cuối cùng anh liền ca hát suốt nửa giờ, còn may anh có một kho bài hát khổng lồ, hãy theo tôi nào tay trái, tay phải, một động tác chậm (Cẩm nang tôi luyện thanh xuân – TFBoys); anh gửi em đến một nơi xa xôi vạn dặm (Thiên lý chi ngoại – Jay Chou)…… Đều có thể hừ hừ hát hai câu, đáng tiếc không có một bài hát nào hát được hoàn chỉnh.

Cũng may tiểu nhân ngư còn rất nể tình, không có cáu kỉnh, cũng không phun tào anh hát khó nghe, thậm chí khi Bùi Chu một bên hừ hừ “Cực lạc tịnh thổ” (Gokuraku Jodo), một bên rung chân, nó cũng chỉ là dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn anh một cái mà thôi……

Thậm chí sau đó ấu tể tộc Ba Tháp bộ dáng giống hải báo cũng bị động tĩnh náo nhiệt nơi này hấp dẫn, nó nỗ lực mà bò lại đây, ngoan ngoãn mà ghé vào bên chân Bùi Chu, cùng nhau rung đùi đắc ý mà nghe hát.

Một bên trong miệng hừ ca, một bên đối với ấu tể Ba Tháp tự động đưa tới cửa, cả người lông xù xù, Bùi Chu tự nhiên cũng không chút nào buông tha mà từ đầu vuốt đến đuôi, đổi lấy đối phương rầm rì một đốn kêu to.

Cuối cùng, sau buổi hoà nhạc tư nhân nhỏ này kết thúc, Bùi Chu thành công mà kéo gần lại quan hệ cùng các ấu tể.

【 Đinh! Bạn dùng vuốt lông đại pháp phi thường hữu hiệu, hoàn mỹ hàng phục ấu tể Ba Tháp trước mắt, tinh thần lực suy kiệt của nó đã được hồi phục! Tiềm lực giá trị +5! 】

【 Đinh! Tiếng ca của bạn ẩn chứa lời ngon tiếng ngọt phi thường hữu hiệu, hoàn mỹ an ủi ấu tể nhân ngư ngạo kiều trước mắt này, tinh thần lực suy kiệt của nó đã được phục hồi! Tiềm lực giá trị +50! 】

Nghe được thanh âm nhắc nhở kia, Bùi Chu ngốc lăng trong chớp mắt, không nghĩ tới chính mình vô cùng đơn giản ca hát vài câu ca dao…… Đều sẽ đối với các ấu tể có tác dụng cường đại như vậy.

Chúng nó kỳ thật là muốn làm bạn đi……

Anh cúi đầu xuống, cùng tiểu nhân ngư bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt chạm nhau.

“Thời gian không còn sớm, anh phải đi về rồi!” Bùi Chu nhịn không được nhu hòa mặt mày, ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ đầu hai cái tiểu gia hỏa.

Chúng nó vây đuôi nhẹ nhàng vỗ trên mặt đất, lặng lẽ ngoan ngoãn đợi không nhúc nhích, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm anh.

Không có ngôn ngữ, nhưng Bùi Chu lại đọc hiểu được cảm xúc lưu luyến của chúng nó.

“Được rồi! Cuối tuần anh sẽ lại mang theo dược thiện thơm ngon tới cho các em!” Bùi Chu cảm giác chính mình tâm đều mau hòa tan, đối chúng nó đáp ứng một lời hứa: “Các em muốn ăn cái gì, anh đều sẽ làm cho các em!”

“A!” “U!” Hai nhóc ấu tể ánh mắt sáng lấp lánh, xem như đồng ý, sau đó đồng thời xoay người, tiềm nhập vào hồ nước biển, rốt cuộc nhìn không thấy nữa.

Một lát sau, hai cái đuôi nhỏ, từ mặt biển duỗi ra, ngoan ngoãn mà quơ trái quơ phải, giống như vẫy tay cáo biệt.

Bùi Chu thấy vậy, không khỏi lộ ra ý cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận