Bắc Tống Phong Lưu

Chương 32: Tiểu nha hoàn


– Mọi người trước yên lặng, nghe tại hạ một lời. Lý Kỳ thừa dịp này, vội la lớn: – Chúng tôi cũng không phải là cố ý không bán chao cho các vị. Chỉ là hiện tại toàn bộ số chao trong tiểu điếm đã bán hết. Muốn làm tiếp cũng không kịp rồi. Chúng tôi mở cửa hàng buôn bán, có bạc sao lại muốn kiếm. Các vị nói có đúng hay không? Dừng một chút, thấy mọi người lặng lẽ không nói, vội vàng rèn sắt khi còn nóng: – Mọi người có chỗ không biết. Để làm ra món chao này phải trải qua rất nhiều khâu phức tạp. Hơn nữa tiền vốn cũng cực cao. Huống hồ đây là lần đầu tiên chúng tôi bán ra ngoài, cũng không biết mọi người có thích ăn hay không. Cho nên không dám làm quá nhiều. Vạn nhất bán không được, vậy thì không phải chúng ta phải bán cả quần lót để trả nợ?

Mọi người nghe thấy vậy, đều cười ha hả. Nhưng nghe Lý Kỳ nói hợp tình hợp lý, oán khí trong lòng đã giảm đi một nửa.

Thấy mọi người đều mỉm cười, Lý Kỳ cũng nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: – Sở dĩ chúng tôi quy định mỗi người chỉ được mua một phần, đơn giản là muốn cho càng nhiều người có thể được ăn chao. Nhưng dù sao số lượng cũng có hạn. Mong các hương thân phụ lão có thể thông cảm. Tuy nhiên, xin mọi người yên tâm. Đã mọi người ưu ái như vậy, đêm nay cho dù chúng tôi không ăn, không ngủ, cũng dùng hết sức mình làm nhiều chao hơn. Đến sáng mai khi mặt trời mọc, tiểu điếm sẽ đúng giờ mở cửa. Nếu mọi người muốn ăn còn nóng, thì tới sớm một chút để xếp hàng. Việc buôn bán của Túy Tiên Cư chúng tôi, từ trước tới nay đều đối xử như nhau. Tới trước được trước, cực kỳ công bằng.

Lời đã nói như vậy, mọi người tự nhiên cũng không thể ồn ào tiếp. Liền thầm mắng vài câu, quyết định ngày mai tới sớm. Rồi mang theo vẻ đầy tiếc nuối rời đi.

Những vị khách từ bên trong đi ra, khuôn mặt người nào người này đều rất đắc ý. Không vì cái gì khác, chỉ vì ta có nếm qua mấy miếng chao.

– Phù

Đám đông vừa mới tán, Lý Kỳ, Ngô Tiểu Lục và Ngô Phúc Vinh đều co quắp ngồi xuống đất. Tình cảnh vừa rồi thiếu chút nữa hù chết bọn họ.

– Lý ca, huynh đúng là giỏi, nói ba xạo vài câu đã đuổi được bọn họ. Ngô Tiểu Lục thở phì phò, vẫn không quên nịnh hót Lý Kỳ.

“Cái đồ tiểu tử nhát gan này, đừng tưởng rằng nịnh hót vài câu là lão tử sẽ tha thứ cho người. Mẹ nó chứ, dám dùng lão tử làm tấm mộc, sau này xem lão tử xử lý ngươi như thế nào”. Tuy nhiên hiện tại Lý Kỳ cũng không còn khí lực để giáo huấn cậu ta. Chỉ trừng mắt nói: – Còn ngồi chỗ này làm gì, không mau thu dọn đồ đạc. Nếu lại có khách hàng tới, ngươi tự đi mà nghĩ biện pháp từ chối.

Ngô Tiểu Lục vừa nghe thấy vậy, liền đứng vọt dậy, vội vàng đáp: – Dạ dạ, tiểu đệ đi ngay bây giờ.

– Lý công tử, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, để lão hủ cất tiền. Ngô Phúc Vinh cũng đứng lên, vỗ vỗ cái mông. Sau đó bưng một rổ tiền đầy ắp, vui sướng đi vào trong tiệm.

Lý Kỳ thở phào một cái. Hiện tại hắn đã mệt tới lười phải nói. Cúi đầu, ngồi dưới đất, vẫn không nhúc nhích.

Nhưng còn chưa kịp thở một ngụm, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu lên: – Tiểu nhị, cho mấy miếng chao.

Dù thanh âm rất dễ nghe, nhưng hiện tại Lý Kỳ vừa nghe thấy câu này, liền cảm thấy chán ghét. Cũng không ngẩng đầu lên, tức giận nói: – Bán hết rồi.

– Bán hết rồi? Người kia hỏi: – Sao có thể? Giờ vẫn là giữa trưa, sao có thể bán hết. Đúng rồi, chưởng quầy của các ngươi đâu?

“Hắc, còn không chịu rời đi”. Lý Kỳ ngẩng đầu lên nhìn. Thấy trước mắt là một tiểu cô nương tuổi chừng mười lăm, mười sáu. Dáng vẻ rất không tồi, miệng anh đào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Xem ra là vừa mới chạy tới. Nhưng hiện tại hắn đâu còn tâm tư để thưởng thức, liền đáp: – Chưởng quầy của chúng tôi đang bề bộn nhiều việc, không rảnh để tiếp đón ngươi. Nếu ngươi muốn ăn chao, thì ngày mai lại tới. Đi thong thả, không tiễn.

Nếu đổi lại bình thường, Lý Kỳ còn có thể trêu trọc tiểu cô nương vài câu. Nhưng hiện tại hắn thực sự không có tâm tình đó. Từ hôm qua tới bây giờ, hắn vẫn chưa được nghỉ ngơi thoải mái. Hơn nữa vừa rồi còn thiếu chút nữa bị ẩu đả. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là một câu Tiểu nhị vừa rồi của tiểu cô nương. Dù gì hắn cũng là sinh viên tài cao của đại học Thanh Hóa. Lại bị nàng ta tưởng thành Tiểu nhị, đến Tiểu Lục cũng phải ghét bỏ. Như vậy bảo sao hắn không tức.

Đôi mi thanh tú của tiểu cô nương nhíu lại, tức giận nói:

– Tiểu tử này dám vô lễ với ta như vậy, ngươi có biết chủ nhân nhà ta là ai không?

Lại là hạng người chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Đối với hạng người này, từ trước tới nay Lý Kỳ đều không có hảo cảm. Cực kỳ Sợ hãi hỏi: – Lẽ nào chủ nhân của ngươi làLà công chúa?

– Ngươi đừng nói bậy. Chủ nhân nhà ta không phải là công chúa. Vẻ mặt tiểu cô nương đầy quẫn bách, nói tiếp: – Chủ nhân nhà ta chính là đại tài nữ số một số hai của Đông Kinh, Bạch nương tử.

“What? Lại là vị Bạch nương tử kia, xem ra mình và nàng ta đúng thật có duyên.” Lý Kỳ âm thầm cười trộm, nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc: – Ngươi, ngươi nói sao? Ngươi là nha hoàn của Bạch nương tử?

Tiểu cô nương thấy vẻ sợ hãi của Lý Kỳ, mặt mũi tràn đầy đắc ý đáp: – Thế nào, biết sợ rồi phải không?

“Sợ? Hừ, lão tử đang sợ tới tức cười đây”.

– Lớn mật!

Tiểu cô nương vừa dứt lời, Lý Kỳ bỗng nhiên vỗ mạnh vào đùi, đứng lên. Dọa tiểu cô nương sợ tới mức vội vàng lùi lại hai bước. Lý Kỳ cố nhịn cười, cả giận nói: – Tiểu nha đầu ngươi được lắm. Dám vu oan Bạch nương tử mà ta kính yêu. Mọi người đều biết Bạch nương tử là người thiện lương, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng động lòng người. Sao có thể có một nha hoàn điêu ngoa tùy hứng, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như ngươi. Nếu cô nương muốn ăn chao, thì cứ nói thật, việc gì phải giả trang làm nha hoàn Bạch nương tử, tới nơi này lừa bịp. Ta thấy ngươi tuổi còn nhỏ, việc hôm nay tạm thời không so đo. Nếu có lần sau, hừ hừ, vậy thì đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc.

– NgươiNgươi!

Bị vu oan giá họa như vậy, tiểu cô nương tức giận đến hốc mắt đảo quanh, chỉ vào Lý Kỳ không nói lên lời. – Khụ khụ!

Vừa nghe là biết tiếng ho khan cố ý, Ngô Phúc Vinh mang theo vẻ cổ quái từ bên trong đi ra.

– Ngô thúc, chú tới vừa đúng lúc. Cái tên vô lại này khi dễ cháu. Chú nên làm chủ cho cháu.

Tiểu cô nương thấy Ngô Phúc Vinh đi ra, vội vàng kêu lên. Qua biểu lộ thì có vẻ như hai người đã sớm quen biết.

Lý Kỳ vô tội nói: – Tiểu cô nương, đừng tưởng rằng ngươi còn nhỏ mà có thể ăn nói linh tinh. Ngươi đã sớm qua tuổi đồng ngôn vô kỵ, ngay cả bàn tay nhỏ bé của ngươi ta còn chưa đụng vào, thì khi dễ ngươi như thế nào? (Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con ngây thơ, không cố kỵ trong cách ăn nói)

– NgươiNgươi là đồ vô sỉ. Khuôn mặt tiểu cô nương đỏ bừng, chỉ vào Lý Kỳ mắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận