Bắc Tống Phong Lưu

Chương 34: Danh tiếng vang xa


Nói xong, Lý Kỳ quay vào trong tiệm, kêu lên: – Lục Tử, Lục Tử!

Rất nhanh, Ngô Tiểu Lục chạy tới, mặt mũi bẩn thỉu hỏi Lý Kỳ: – Lý ca, tìm tiểu đệ có việc gì? Hỏi xong, hắn chợt phát hiện có hai tiểu mỹ nữ đứng trước tiệm, kinh ngạc nói: – Ôi, Hạnh Nhi tỷ, Hương Nhin tỷ, các vị tới chơi à?

Nhưng nhiệt tình của Ngô Tiểu Lục chỉ đổi lại được một cái nhìn khinh khỉnh và một nụ cười thản nhiên.

– Tiểu tử bớt nói nhảm đi, cứ như quen với người ta lắm đấy. Tới đây!

Lý Kỳ lôi cổ áo của Ngô Tiểu Lục tới một góc.

– Ôi, ôi, Lý ca nhẹ tay một chút. Ngô Tiểu Lục đau nhức kêu lên.

Lý Kỳ không quan tâm, buông lỏng Ngô Tiểu Lục ra, nổi giận đùng đùng trách vấn: – Tiểu tử ngươi được lắm, cũng dám giấu đi hai mươi miếng chao của ta. Ngươi có muốn làm tiếp công việc này hay không?

– Oan uổng cho tiểu đệ. Tiệu đệ cầm đi có mười miếng mà thôi. Vừa rồi rán một miếng để ăn. Nhưng lại rán quá tay. Bây giờ vẫn còn chín miếng. Ngô Tiểu Lục vội vàng cãi lại.

“Tiểu tử này cũng thật nhát gan”. Lý Kỳ nhịn cười, phụng phịu hỏi:

– Có thật hay không?

– Nếu huynh không tin, tiểu đệ có thể thề với trời. Tiểu đệ không lừa huynh, chín miếng chao kia vẫn còn ở trong phòng bếp. Ngô Tiểu Lục vẻ mặt đưa đám nói

Lý Kỳ thấy vẻ cầu xin của cậu ta, cơ mặt hơi run rẩy, gật đầu nói: – Được rồi, ta tin ngươi lần này.

Thực ra Lý Kỳ đâu biết Ngô Tiểu Lục có dấu hay không. Chỉ là hắn biết Ngô Tiểu Lục xưa nay thích ăn ngon. Hơn nữa còn thường xuyên giở trò ăn vụng. Cho nên mới dọa dọa cậu ta. Chưa từng nghĩ tới, dọa chưa được vài câu, Ngô Tiểu Lục đã khai hết.

Dù sắc mặt của Lý Kỳ đã hòa hoãn rất nhiều, nhưng Ngô Tiểu Lục vẫn không dám thư giãn. Con ngươi đảo quanh, vội vàng lấy lòng: – Lý ca, thực ra là tiểu đệ thấy huynh vất vả. Cho nên mới cầm mấy miếng đậu hũ để luyện tập rán đậu. Đến lúc đó có thể giúp huynh một tay.

– Biến đi, tiểu tử ngươi đừng mang những lời này ra che đậy lỗi lầm. Tuy nhiên cho dù ngươi không nói, ta cũng tính toán đêm nay dạy ngươi rán đậu. Nhưng chín miếng chao mà ngươi dấu Nói tới đây, Lý Kỳ ngoắc tay ý bảo Ngô Tiểu Lục tới gần.

Ngô Tiểu Lục nghe thấy Lý Kỳ muốn dạy cậu ta cách rán đậu, trong lòng rất vui vẻ. Nhưng vừa nghe thấy Lý Kỳ lại nhắc tới chín miếng chao, trong lòng lại cả kinh. Thân thể dịch chuyển về hướng góc tường.

Lý Kỳ trừng mắt vươn tay, kéo cậu ta lại. Nhỏ giọng nói vào tai cậu ta.

Ngô Tiểu Lục nghe xong, lúc này mới bình tĩnh lại, vội vàng cười đáp: – Lý ca, thì ra huynh tìm tiểu đệ là vì chuyện này. Yên tâm đi, tiểu đệ biết nên là thế nào.

– Nhanh lên! Lý Kỳ vỗ vai Ngô Tiểu Lục.

Ngô Tiểu Lục đáp ứng, sau đó chạy tới trước mặt Lý Nguyên Hương, cúi người cười nói: – Chị Hương Nhi, nghe nói chị muốn mua chao?

Lý Nguyên Hương thấy Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục thầm thì nửa ngày, trong lòng vốn hết sức tò mò. Hiện tại nghe Ngô Tiểu Lục hỏi như vậy, liền thành thật gật đầu, đáp: – Nhưng vừa nãy tôi nghe Hạnh Nhi nói, quán ăn đã bán hết chao rồi mà.

– Chị Hạnh Nhi nói không sai. Tiệm của chúng tôi xác thực đã bán hết chao. Tuy nhiên tôi vừa vặn dấu đi mấy miếng. Nếu chị không ngại, tôi tặng cho chị luôn. Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc nói.

– Có thật không? Lý Nguyên Hương ngạc nhiên.

Ngô Tiểu Lục vỗ ngực một cái: – Đương nhiên, Ngô Tiểu Lục tôi chưa bao giờ nói dối.

– Vậy thì đa tạ cậu rồi. Lý Nguyên Hương cảm kích nói.

– Này, Tiểu Lục Tử, có phải ngươi coi bản cô nương không tồn tại. Ta còn tới trước chị Hương Nhi cơ mà. Hạnh Nhi đứng một bên, nghe thấy vậy liền bất mãn kêu lên.

– Điều này Ngô Tiểu Lục bối rối, vụng trộm liếc nhìn Lý Kỳ.

“Đổ mồ hôi! Sao mình lại quên mất cô nàng kia nhỉ. Thôi, nếu nàng ta đã biết rồi, thì liền cho nàng ta hai miếng. Miễn cho nàng ta đi khắp nơi nói lung tung”. Lý Kỳ hướng Ngô Tiểu Lục gật đầu.

Nhận được chỉ thị, Ngô Tiểu Lục vội vàng làm tư thế mời: – Hai vị tỷ tỷ, mời vào.

Đợi Ngô Tiểu Lục dẫn theo Hạnh Nhi và Lý Nguyên Hương đi vào, Ngô Phúc Vinh mới hồi phục tinh thần. Xoay đầu lại, cau mày, quăng ánh mắt nghi hoặc về phía Lý Kỳ. Như đang hỏi, “Vừa rồi không phải ngươi nói phải đối xử với khách hàng như nhau, kiên quyết ngăn cản đi cửa sau mà?”

Lý Kỳ tự nhiên biết Ngô Phúc Vinh muốn hỏi cái gì, cái khó ló cái khôn, vỗ đùi, cả kinh kêu lên: – Chết!

Sắc mặt Ngô Phúc Vinh xiết chặt, hỏi: – Xảy ra chuyện gì?

– Ngô đại thúc, chú có điều không biết. Mấy miếng đậu hũ mà Lục Tử dấu đi kia, còn chưa rán qua. Mà cháu lại chưa kịp dạy cậu ta cách rán. Nếu để, ài,không được, cháu phải đi vào nhìn một cái. Việc ngoài này xin nhờ chú.

Nói xong, Lý Kỳ liền vội vàng chạy vào trong tiệm.

Ngô Phúc Vinh im lặng nửa ngày, mới tỉnh ngộ, không khỏi bật cười..

– Ngươi biết món chao không?

– Ngươi nếm qua chao chưa?

– Ngày mai ngươi chuẩn bị lúc nào tới Túy Tiên Cư xếp hàng?

Bất kể là quán ăn, quán trà hay là đầu đường cuối ngõ, Chao và Túy Tiên Cư đã trở thành hai chủ đề không thể thiếu. Người này một lời, người kia một câu, càng khiến cho món chao trở nên thần bí. Có người nói, chao được phối chế từ tám loại dược liệu quý báu như nhân sâm, linh chi, tuyết liên. Cũng có người nói là từ tám loại độc vật như rắn độc, bò cạp, nhện độc. Còn có người khoa trương hơn, món chao này vốn không phải là đậu hũ, mà là cá muối

Đối với những lời đồn khắp nơi, Lý Kỳ rất vui vẻ. Muốn danh tiếng truyền khắp, thì không thể thiếu phóng đại.

Lý Kỳ và hai chú cháu Ngô Phúc Vinh nghỉ ngơi đến hết buổi chiều. Vào đêm, Trương Tam lại mang tới baỷ trăm miếng đậu phụ kho. So với lần trước nhiều hơn hai trăm miếng. Đây là do Lý Kỳ đã phân phó từ trước.

Ba người dồn đậu hũ vào trong vại xong, Lý Kỳ liền dẫn Ngô Tiểu Lục đi vào trong bếp. Bắt tay dạy cậu ta rán chao như thé nào. Bởi vì thời gian không đủ, cho nên Lý Kỳ không nói tỉ mỉ. Chỉ cho cậu biết cách quan sát đậu hũ khi rán. Khi nào thì nên lật, khi nào thì vớt ra. Ngô Tiểu Lục vốn có hứng thú với nghề nấu nướng, cho nên rất chú tâm học tập. Chỉ sau chốc lát, đã nắm được bí quyết.

Đợi dạy xong, Lý Kỳ liền bảo Ngô Tiểu Lục một mình luyện tập. Sau đó cùng Ngô Phúc Vinh đi ra đại sảnh hít thở không khí.

– Lý công tử, lão hủ thực sự bội phục cậu. Đúng như lời cậu nói, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của cậu. Vừa ngồi xuống, Ngô Phúc Vinh liền không ngừng gật đầu. Sau khi nói xong liền cười ha hả. Hôm nay ông ta cười nhiều lắm, nhiều hơn mọi thời điểm trước kia.

– Ngô đại thúc, chú đừng nói như vậy, sẽ khiến cháu cảm thấy tự mãn. Lý Kỳ cười ha hả đáp.

– Ha ha!

Ngô Phúc Vinh vuốt chòm râu, bỗng nhiên nói: – Đúng rồi, Lý công tử, lão hủ có mấy vấn đề nghĩ mãi không ra, đang muốn hướng cậu thỉnh giáo.

– Chú cứ quá lời. Có vấn đề gì chú cứ thoải mái hỏi. Cháu tất nhiên tri vô bất ngôn. Lý Kỳ mỉm cười, trong lòng đã biết Ngô Phúc Vinh muốn hỏi cái gì.

Ngô Phúc Vinh ho khan vài tiếng, hỏi: – Là như vậy. Cậu đã sớm đoán ra chao sẽ được hoan nghênh. Vì sao phải hạn định mỗi người chỉ được mua một phần chao?

Thực ra ông ta đã muốn hỏi vậy từ sáng sớm. Nhưng do lúc đó quá bận, vẫn không tìm được cơ hội. Hiện tại rảnh rỗi, liền không chờ đợi được hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận