Trà Trà sửng sốt, trong lòng căng thẳng, nàng vội nắm lấy tay Tiêu Viện để chuồn đi nhưng không may đúng lúc mà nàng nắm lấy tay Tiêu Viện ấy, Uy Đình lại quay người lại.
Uy Đình nhìn Tô Trà Trà, rồi nhìn vào bàn tay nàng đang nắm lấy tay của Tiêu Viện, cậu rũ mắt xuống, dấu sâu đi dưới đáy mắt nồng nhiệt ghen tuông, rồi Uy Đình tự nhiên bước đến, chia cắt đôi bàn tay của hai người rồi nắm lấy tay Trà Trà.
Tô Trà Trà bị hàng loạt thao tác của Uy Đình làm cho sững sờ hồi lâu, miệng không thể cất ra bất kì lời nào.
Nhưng không đợi lời nói của nàng, Uy Đình lại mỉm cười rồi nhìn Tiêu Viện, cậu nhàn nhạt cất lời.
“Xin lỗi vì đã thất lễ với cậu rồi, xin tự giới thiệu, tôi là bạn từ nhỏ của Trà Trà, Tống Uy Đình.”
Tiêu Viện mặt không đổi sắc nhìn bàn tay mình vừa được Trà Trà chủ động nắm lấy nhưng nắm chưa được vài giây đã bị Uy Đình chia cắt, cậu ta cũng mỉm cười đáp lại.
“À không sao cả, tôi không trách cậu, để cho lịch sự tôi cũng xin được phép giới thiệu lại nha.”
“Tôi tên là Tiêu Viện, là bạn cùng bàn hơn 2 năm rồi của Trà Trà.”
Tô Trà Trà nhướng mày, trong lòng tràn đầy là dấu hỏi chấm, mẹ kiếp hai tên này giới thiệu bản thân mình với nhau mà sao cứ phải nhắc đến nàng vậy.
Nhưng chưa để Trà Trà kịp hiểu, hai người lại tiếp tục nói chuyện.
Uy Đình mỉm cười tựa như gió xuân cất lời hỏi “Ồ, cả hai đã thân thiết đến mức cậu có thể gọi biệt danh của Trà Trà sao?”
Tiêu Viện tiếp lấy cũng mỉm cười mà đáp lại “Đúng vậy mà, chúng tôi còn là bạn thân nhất – nhất – nhất luôn cơ ấy.”
“Tôi cũng có thể coi như là người bạn duy nhất của Trà Trà ở trường, phải không nào Trà Trà?”
Trà Trà sửng sốt một chút nhưng cũng thật thà mà ừ một tiếng, không chú ý đến phút chốc khóe môi luôn mỉm cười nãy giờ của Uy Đình đột nhiên kéo xuống, cậu yên lặng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Trà Trà, rồi nhìn về phía Tiêu Viện.
Trà Trà trong lòng bĩu môi nhìn Tiêu Viện lúc trước bị nàng nói là bạn thân nhất còn đột nhiên giở chứng, giờ đây trước mặt Uy Đình lại vui vui vẻ vẻ thừa nhận hai người là bạn thân nhất, đôi mắt kim sắc tràn đầy đều là vui vẻ.
Tô Trà Trà đột nhiên sửng sốt, nàng ngước lên nhìn Uy Đình rồi lại nhìn về phía Tiêu Viện.
Màu mắt của hai người này sao lại giống nhau như vậy…?
Có vấn đề nha, mắt của Tiêu Viện chắc chắn vốn là màu vàng rồi nhưng mà Uy Đình…
Vốn theo nguyên tác, màu mắt của cậu ấy phải là màu đen cơ mà?
Lòng của Trà Trà đột nhiên bồn chồn đến lạ, bàn tay bị Uy Đình nắm lấy bắt đầu có xu hướng cứng đờ, nàng đành phải tự an ủi mình rằng chắc truyện xảy ra chút lỗi nhỏ, thôi nhỉ?
Vốn đang chăm chú suy nghĩ, bàn tay còn lại của Trà Trà đột nhiên lại bị nắm lấy, đó là Tiêu Viện, cậu mỉm cười với Uy Đình rồi cất lời.
“Chúng ta đã tìm hiểu được đến đây được rồi, bây giờ cũng đã muộn, tôi phải cùng Trà Trà cùng đi về nữa nên làm phiền cậu buông tay Trà Trà ra, để chúng tôi đi về được không?”
Sắc mặt Uy Đình từ lâu đã không còn mỉm cười, cậu im lặng rồi hồi lâu sau mới nhàn nhạt cất lời.
“Được thôi.”
Cậu buông tay Trà Trà ra, rồi bước đi, không thèm ngoảnh đầu lại.
Tô Trà Trà sững sờ hồi lâu, nhưng chẳng kịp suy nghĩ gì, đã bị lời nói của Tiêu Viện hấp dẫn lực chú ý.
Nàng chẳng chú ý tới phút chốc Uy Đình quay đầu lại, Tiêu Viện lúc ấy cũng trùng hợp ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tiêu Viện nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại chẳng sở hữu bất kì cảm xúc nào, cậu nhẹ nhàng cầm lấy tay Trà Trà lên, nhìn thẳng về phía Uy Đình, không tiếng động cất lời.
Tôi – Thắng – Rồi
Sắc mặt Uy Đình vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là đôi bàn tay nắm chặt đến gân xanh đều nổi lên của Uy Đình lại để lộ ra tâm trạng thật sự của cậu.
Nhưng cậu lại chỉ nhẫn nhịn lại rồi rời đi, không có quay đầu lại, ánh mắt đen tối không rõ.
Sau khi xác nhận Uy Đình đã rời đi, Tiêu Viện mới cúi đầu xuống xem người con gái trong lòng mình, cậu nhẹ nhàng vân vê đôi bàn tay nhỏ của nàng.
Rồi nhớ đến lần đầu hai người họ gặp nhau.
Lúc đó Tô Trà Trà vẫn là một nàng tiểu thư danh giá được mọi người vây xung quanh, lúc đầu khi hắn chuyển đến rồi được cô giáo phân đến chỗ của nàng ngồi, Trà Trà có vẻ rất không vui nhưng mà nàng vẫn cố nặn ra một nụ cười giả dối, mỉm cười chào đón cậu.
“Chào cậu, bạn học Tiêu Viện.”
Tiêu Viện rũ mắt xuống, che dấu đi thần sắc nơi đáy mắt cậu, Tiêu Viện cũng mỉm cười đáp lại nàng.
Trà Trà cả quá trình sau khi đã chào hỏi xong cậu ấy lại chẳng đoài hoài gì đến Tiêu Viện nữa, nàng kiêu căng ngạo đến thế đấy nhưng mà trước mặt những người khác lại luôn tỏ ra ngây thơ thân thiện đến thế, Tiêu Viên thầm chế diễu một cái nhưng lại cũng không tự chủ bị nàng thu hút.
Mà chẳng biết từ bao giờ cậu đã có thói quen luôn phải quan sát nàng, lúc nàng ngẩn người, lúc nàng học bài, lúc nàng đi chơi cùng bạn bè, lúc nàng vui, lúc nàng buồn, lúc nàng được người ta tỏ tình rồi lại từ chối người khác, lúc nàng vui vẻ đến chết nhưng mà vẫn phải cố tỏ ra vẻ khiêm tốn ấy, tất cả tựa như một thói quen lại cũng tựa như một căn bệnh mãn tính, chẳng thể nào chữa được.
Nhưng mà nàng dường như chẳng chú ý gì đến cậu.
Trà Trà thậm chí còn quên mất tên của cậu.
Dù ngay lần đầu, nàng còn nhớ rõ tên của cậu, còn gọi tên của cậu rồi.
Cậu đành phải dấu kín đi tình cảm của chính mình, cho đến một ngày nhà Trà Trà phá sản.
Tiêu Viện thấy nàng cũng chẳng mỉm cười giả dối như mọi khi nữa mà cũng chẳng có ai đến bên an ủi nàng, mọi người đang cố ý mà xa lánh Trà Trà.
Trà Trà biết, nên nàng cũng chẳng cần phải giả vờ gì nữa, khuôn mặt nàng vô cảm xúc, nhưng đôi bàn tay nàng lại run hết lên, nàng cúi đầu xuống, dấu đi khóe mắt đã đỏ bừng lên của mình.
Tiêu Viện muốn cất lời an ủi nàng, nhưng cuối cùng, cậu chẳng có dũng khí ấy.
Cậu đúng là tên hèn nhát mà.
Tiêu Viện tưởng chừng mình cùng nàng sẽ chẳng còn gì giao thoa nữa thì vào một ngày nàng ấy đến, Trà Trà vẫn là Trà Trà nhưng lại ngốc hơn, cũng chẳng nhớ cậu là ai, nhưng không biết tại sao ngày hôm đấy, nàng lại lén nhìn cậu.
Tiêu Viện che dấu đi trái tim đang thình thịch mà nhảy lên của mình.
Cậu lấy hết dũng khí của mình, trò chuyện với nàng.
Trà Trà trông có vẻ rất sửng sốt cùng xấu hổ, thứ thần sắc mà cậu chưa từng thấy ở nàng, nàng cũng chú ý đến cậu hơn, mà điều đó khiến Tiêu Viện càng được nước lấn tới, không chút thỏa mãn với những động chạm thông thường.
Cậu muốn nhiều hơn nữa, cậu muốn cậu muốn…
Được chạm vào Trà Trà nhiều hơn.
Muốn được hôn lên đôi môi ấy, muốn trong đôi mắt nàng chỉ có chính mình, muốn nụ cười ấy chỉ dành cho cậu mà thôi.
Tiêu Viện cảm thấy mình thật ích kỉ, nhưng mà cậu chẳng thể làm gì được, chỉ có thể để mặc cho những khát vọng kia phát triển.
Nhưng cậu nào dám thể hiện ra khát vọng bệnh trạng của mình kia ấy.
Vì cậu muốn, nàng thấy một mặt mình tốt như nào thôi.
Chứ không muốn nàng biết đến thứ tình cảm xấu xí vặn vẹo lại ích kỉ kia ấy của cậu.
____________________________
Ghi chú:
Chúc mừng người chơi Tô Trà Trà đã unlock thành công nhân vật: Si hán bạn cùng bàn luôn yêu thầm mình – Tiêu Viện ( ๑>ᴗ.