Trà Trà ngáp một hơi rồi chuẩn bị đồ đạc, sau khi xong mọi việc, cô lại úp tiếp một gói mì để ăn sáng.
Im lặng nhâm nhi ly mì buổi sáng, Trà Trà có chút bơ phờ mà nghĩ đến.
Người ta không nên gọi mình là đồ bạch liên hoa mà nên gọi là quái thú mì tôm mới đúng nhỉ!
Sáng ăn mì, trưa ăn mì, tối cũng ăn mì nốt.
Nếu có hôm nào may mắn được Uy Đình mời đi ăn thì mới có cơ hội đổi khẩu vị, còn nếu không thì hôm nào cũng như hôm nào, mì tôm và mì tôm.
Ngậm đắng nuốt cay ăn mì tôm tiếp, Trà Trà ủ rũ bên đường chờ Uy Đình đến đón.
Vài phút sau, cô đã thấy được thân ảnh của Uy Đình và!
Một túi bánh bao với sữa đậu nành.
Im lặng nuốt nước miếng, Trà Trà trong lòng yêu lặng rơi nước mắt rồi trèo lên xe.
Suốt đoạn đường cô phải tự thôi miên bản thân rằng có mì tôm là tốt rồi, còn hơn chẳng có gì ăn để cho đỡ thèm.
Cho đến khi đến trường rồi được Uy Đình bảo xuống xe, Trà Trà vẫn một mặt ngơ ngẩn ôm khư khư lấy eo cậu.
Uy Đình bất đắc dĩ phải quay người lại, rồi ẵm lấy Trà Trà đặt xuống dưới đất, đưa vào tay cô túi đồ ăn ấy.
“Tôi mua cho cậu đấy, cẩn thận mà ăn đi.
“
“Với lại, không cần miễn cưỡng chính mình ăn nhiều mì tôm như vậy đâu, lúc nào đói cứ gọi cho tôi là được.
“
Trà Trà cầm lấy túi đồ ăn, khuôn mặt nhỏ hồng lên rồi lí nhí cất lời cảm ơn.
Sau khi Uy Đình đi đã xa, Trà Trà mới đột nhiên thắc mắc.
Mà tại sao Uy Đình lại biết cô ăn nhiều mì tôm nhỉ! ?
Mình có nói cho cậu ấy bao giờ đâu?
Hay là mình có nói thật hả ta! ?
___________________________________
Bỏ qua chuyện vừa nãy, Trà Trà đi dạo trong trường, tay vừa nhâm nhi chiếc bánh bao vừa suy tính làm sao lướt qua nam chủ một cách hờ hững giống như trong tiểu thuyết.
Trà Trà đang chăm chỉ suy nghĩ thì cảm giác mình như vừa lướt qua ai đó và người đó hình như cũng vừa vô tình mà chạm vào tóc cô, nhưng khi quay lại chỉ thấy một bóng lưng cao lớn của ai đó.
Giống như là!
Nam chủ?
Trà Trà một mặt đần độn mà hoàn thành xong nhiệm vụ, cô nhịn không được cười mỉa.
“Suy tính cho lắm vào rồi cuối cùng nó cũng giống như cốt truyện mà vận hành thôi.
“
“Nếu thế thì kết cục của nguyên thân! “
“Dù ai có can thiệp vào thì cuối cùng nó vẫn sẽ xảy ra như vậy nhỉ! “
Trà Trà rũ mắt xuống, chẳng biết nghĩ suy gì chỉ có thể thưởng thức xong bữa sáng mà Uy Đình đưa cho rồi vào lớp học.
Cô đi vào chỗ của mình, không chào hỏi với Thời Sinh mà chỉ lạnh nhạt quay đầu đi, mới đầu Trà Trà còn sẽ giả vờ ngượng ngùng một chút nhưng sau đó thì không thèm che dấu phiền chán luôn.
Thời Sinh có ý tốt thì Trà Trà cảm ơn cậu ấy thật.
Nhưng chỉ dừng ở mức đó thôi, đừng cố gắng xâm nhập vào cuộc sống của một người sau này chẳng còn tồn tại rồi nhận lấy một tổn thương không đáng có.
Đừng đặt hi vọng vào một người chẳng có ước muốn gì.
Thời Sinh im lặng nhìn sườn mặt lạnh nhạt của Trà Trà, cậu rũ mắt xuống rồi dường nghĩ đến gì đó, trái tim Thời Sinh dường như đập nhanh hơn, đúng lúc cậu đang định cất lời thì thầy giáo lại bước vào.
Cắt đứt một chút dũng khí nhỏ nhoi của cậu.
Trà Trà cúi đầu xuống, cô biết rõ tiếp theo thầy giáo sẽ nói gì nên chẳng mấy quan tâm nữa mà lén liếc nhìn sang phía Thời Sinh.
Cô thấy cậu vừa nãy dường như muốn nói gì đó, nhưng bây giờ lại lặng ngắt như tờ, Trà Trà đảo mắt rồi nhẹ cười nhạo trong lòng.
Nhút nhát y hệt thằng nhóc Tầm Dương vậy đó.
Trà Trà đột nhiên mở to mắt, trong lòng đổ mồ hôi hột.
Tại sao mình lại nhìn ra Thời Sinh giống với thằng nhóc ấy chứ!
Hai người này là hoàn toàn khác nhau mà!
Lần này Trà Trà thật sự không dám liếc nhìn Thời Sinh một lần nào nữa, cho đến khi tay cô bị chọc chọc một cái.
Đó là Thời Sinh.
Cậu ấy nhỏ giọng cất lời với cô.
“Bạn học Tô, thầy giáo vừa thông báo chiều nay có họp phụ huynh đó.
“
“Cậu đã có ai đi họp chưa?”
Kì quái mà nhìn Thời Sinh, Trà Trà đột nhiên nổi hứng chọc ghẹo cậu ấy.
“Cậu hỏi mình làm gì chứ?”
Thời Sinh cúi đầu xuống, cậu nhỏ giọng mà đáp lại.
“Mình chỉ là tò mò mà thôi.
“
Trà Trà nhìn vào khoảng không vô định, tay cầm bút xoay thành một vòng rồi nhàn nhạt cất lời.
“Đương nhiên là có chứ.
“
Trong mắt Thời Sinh dường như có chút tiếc nuối, rồi cậu nhanh chóng cất lời hỏi lại.
“Đó- Đó là ai vậy?”
Trà Trà nằm ườn ra bàn, mắt nhắm lại, nhỏ giọng mà cất lời.
“Anh trai mình.
“
Thời Sinh đột nhiên im lặng hẳn đi, đôi mắt cậu ánh lên có chút buồn khổ, dù biết trước cô ấy sẽ gọi cho anh trai mình nhưng mà!
Cậu không muốn thấy cô ấy trốn trong góc tường, nước mắt lã chã mà rơi không ngừng nhưng cũng chẳng dám khóc ra tiếng, chỉ có một mình ôm lấy chính mình, chẳng ai quan tâm.
Mà lúc này Trà Trà làm gì quan tâm đến Thời Sinh đang nghĩ gì chứ, cô chỉ đang phiền muộn vì chẳng biết phải dùng ngữ khí gì để gọi điện cho vị anh trai này của nguyên thân nữa.
Buổi họp bắt đầu sau khi tan học được 3 tiếng, vậy là sau khi tan học mình sẽ phải gọi cho anh ta nhỉ.
Thở dài một hơi Trà Trà lại chăm chỉ học hành tiếp.
Sau khi tan học, Trà Trà bước đến phía Uy Đình, đang định leo lên như mọi khi thì cậu ấy lại cất lời.
“Nếu chiều nay có gì xảy ra, cứ gọi cho mình, mình sẽ giúp cậu hết.
“
“?”
Một mặt hỏi chấm mà gật đầu, trong lòng Trà Trà nhịn không được bĩu môi, chẳng biết hôm nay bọn họ bị sao nữa.
_________________________
Về đến nhà Tô Trà Trà không ngay lập tức thay đồ mà là lần mò đi tìm điện thoại của mình, hồi hộp gọi cho người anh trai chưa một lần gặp mặt của mình.
Đúng như dự đoán của Trà Trà, điện thoại phải vang lên rất lâu rất lâu sau vị anh trai này của nguyên thân mới bắt máy.
Ngay lập tức ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đầy nam tính trầm thấp khàn khàn.
“Có chuyện gì?”
Trà Trà nhịn không được che lỗ tai đã đỏ lên của mình, cô lắp lắp mà cất lời.
“Anh Cảnh Trúc, chiều nay 2h anh có thể đến trường em được không ạ?”
Bên đầu dây kia im lặng thật lâu, lâu đến nỗi mà lòng Trà Trà nhịn không được bối rối lên, là cô đã nói gì sai sao! ?
Rồi đúng như cốt truyện, Cảnh Trúc chỉ để lại duy nhất một tiếng “ừ” rồi tắt máy đi.
Để lại Trà Trà vừa mệt mỏi vừa hồi hộp nằm phịch xuống giường một phát.
“Vậy là xong được một phần ba cốt truyện hôm nay rồi nhỉ! “
“Anh ta đúng thật đối với nguyên thân chẳng thương chẳng yêu gì cả mà.
“
“Ngữ khí lạnh nhạt không quan tâm ấy! “
“Chẳng biết tại sao hồi nhỏ nguyên thân lại thèm làm bạn với kẻ như anh ta chứ.
“
__________________________
Vực dậy tinh thần rồi đi bộ đến trường, Tô Trà Trà cầm theo một nhành tường vi(*) mà cô xin được ở nhà bên cạnh.
Lúc đến được trường, Trà Trà chỉ im lặng nắm lấy nhành hoa trong tay mình, đứng đợi người anh trai mà cô biết là sẽ chẳng đến ở cổng trường để tặng cho anh.
Trà Trà đợi rất lâu.
Từ lúc mọi người đã vào trong hết rồi, anh ấy vẫn chưa xuất hiện.
Đến lúc mọi người đã đi ra, anh ấy vẫn chưa xuất hiện.
Mặc kệ những người khác đang chỉ chỉ chỏ chỏ mình.
Trà Trà chỉ nhìn nhành tường vi đã chẳng còn tươi như lúc đầu của mình, cô im lặng đặt nó vào thùng rác rồi vào trường lang thang đi tìm Thời Mạn.
Đi được chẳng bao lâu, Trà Trà đột nhiên ngồi sụp xuống, hốc mắt cô đỏ bừng lên.
“! “
“Anh ta, thật sự chẳng tới nhỉ! “
Cảm xúc cuồn cuộn trong lòng Trà Trà lúc này dường như không phải của chính cô, mà là của nguyên thân, là sự chờ mong không được đáp lại, là hi vọng nhỏ nhoi đã bị dập tắt.
Nguyên thân thật sự.
Rất muốn nhận được tình thương từ anh trai mình nhỉ?
Nên cô ấy mới đau lòng đến vậy.
Nước mắt mới chảy không ngừng như vậy.
Phải làm sao đây?
Phải làm sao đây!
Nước mắt không ngừng được.
Trà Trà cố gắng lau đi nước mắt của mình, nghẹn ngào chẳng ra tiếng.
Nhưng mà từ đầu tới cuối.
Chẳng có ai xuất hiện, giúp Trà Trà lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô ấy, mà chỉ có một mình Trà Trà, tự an ủi chính mình.
Sau khi đã ngừng khóc, cảm xúc cũng đã bình ổn lại.
Trà Trà run rẩy đứng dậy rồi lại tiếp tục đi tìm Thời Mạn.
Cô tìm thấy Thời Mạn rồi.
Vẫn là gốc cây lúc trước, nhưng trên tay Thời Mạn lại là một quyển sách khác.
Lúc thấy được Trà Trà, trông cô ấy có vẻ rất sửng sốt.
Đúng lúc mà Trà Trà đang định diễn kịch thì Thời Mạn lại bật dậy, cô ấy bước đến phía Trà Trà rồi ôm chầm lấy cô, vội vã cất lời.
“Em vừa khóc sao?”
“Ai đã dám làm em khóc vậy?”
Trà Trà dù sửng sốt nhưng chẳng biết tại sao, cô lại không có đẩy Thời Mạn ra, mà chỉ run rẩy.
Đáp lại cái ôm của cô ấy.
Nước mắt vốn đã ngừng lại tuôn ra chẳng ngừng, Trà Trà khóc trong lòng Thời Mạn.
Khóc trong lòng cái người bấy giờ đáng lẽ là phải bị cô hung hăng nhục mạ một phen.
Bị sự quan tâm và ấm áp của cô ấy làm đầu óc tan rã, chỉ có thể không ngừng mà rơi nước mắt.
Cho đến khi tay của Thời Mạn bị ai đó nắm lấy.
Người đó kéo Trà Trà vào lòng mình, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ.
Còn Trà Trà thì ngẩn ngơ, cô bật thốt lên.
“Anh Cảnh Trúc?”
__________________________
Ghi Chú: (*) Hoa tường vi: ở đây có mang ý nghĩa của nó là “Em đã bắt đầu yêu anh thật nhiều, mong anh cũng đáp trả lại tình cảm của em.
“.