Bạch Liên Hoa Nàng Lại Bị Cầm Tù

Chương 41: 41: Phiên Ngoại 1 Tiêu Viện



Tôi là Tiêu Viện.

Một đứa trẻ mồ côi cha chẳng biết được cha của mình là ai.

Mà chỉ có một người mẹ nghiện rượu cho mình.

Mẹ của tôi, bà ấy là một kẻ lụy tình.

Một kẻ yêu điên cuồng một người đàn ông sẽ không bao giờ yêu bà ấy.

Bà vì ông ta mà có thể làm tất cả.

Nhưng cuối cùng, bà ấy nhận được gì chứ?
Bà nhận được đứa con của ông ta với bà cùng một số tiền bịt miệng từ vợ của người ta.

Ha!
Bà ấy than trời oán đất.

Nhưng chưa bao giờ suy nghĩ xem xem bà sai ở chỗ nào.

Tiêu Viện có gương mặt rất giống với cha của mình.

Một mái tóc đen hơi xoăn mềm mại cùng đôi mắt kim sắc của loài dã thú.

Nên cậu thường hay bị mẹ của mình đánh đập lúc bà say rượu, hay ôm lấy, điên cuồng thủ thỉ những lười đường mật ghê tởm.

Những lúc ấy, Tiêu Viện chỉ có thể im lặng chịu đựng hết tất thảy.

Chịu đựng hết tất cả những vết sẹo mà do chính người mẹ của mình gây ra.

Cứ tưởng rằng cậu sẽ phải chịu cảnh như vậy đến suốt đời.

Mẹ của cậu bất ngờ gặp tai nạn.

Rồi chỉ để lại cho cậu một món nợ khổng lồ.

Tiêu Viện đành phải vừa học vừa cố gắng trả nợ.

Cho đến một ngày người cha cậu chưa từng gặp lại nhận nuôi lại cậu.

Tiêu Viện mặt ngoài dù cảm động đến chết đi sống lại nhưng thực chất những mong chờ thuở bé thơ của cậu đã bị thời gian mài mòn đi.

Chẳng còn tha thiết gì thứ tình cảm cha con gì nữa.

Mà thứ tình cảm cha con kia ấy.

Lại còn là giả dối nữa chứ.

Tiêu Viện được ông ấy chi trả món nợ kia rồi chuyển sang trường học mới cho.

Lúc đến ngôi trường mới ấy, Tiêu Viện chẳng hi vọng gì cả.


Cho đến khi.

Cậu gặp được Trà Trà.

Cô ấy là bạn cùng bàn của cậu, mặt ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ yếu đuối đáng thương.

Mà đối với cậu.

Chính là làm lơ.

Mới đầu Trà Trà còn chào hỏi Tiêu Viện các kiểu, sau đó là kiêu kiêu ngạo ngạo chẳng thèm quan tâm đến cậu đang làm gì luôn.

Nhưng chỉ có điều.

Cậu muốn mượn đồ gì, Trà Trà thường sẽ bí mật mà cười nhạo cậu một phen rồi sau đó!
Đặt vào tay cậu thứ cậu muốn mượn.

Sau đó lại tiếp tục tươi cười giả dối với đám bạn giả dối của mình.

Chỉ để lại Tiêu Viện im lặng ngồi bên cạnh cô.

Nắm chặt lấy chiếc bút chì nhỏ của cô ấy cho cậu, khắc bên trên là tên của Trà Trà.

Hết năm này sang năm khác, mùa xuân này đến mùa đông kia, Trà Trà vẫn không thèm thay đổi, cô vẫn cứ ra vẻ bạch liên hoa như vậy.

Cho đến một ngày.

Tiêu Viện bất ngờ phát hiện ra những vết sẹo trên tay cô.

Nó không phải là chỉ có một cái, một vết nhỏ, mà là hàng loạt, chằng chịt đan xen vào với nhau, bao phủ lấy cả hai cánh tay của Trà Trà.

Cậu ngẩn ngơ, chẳng biết phải làm gì.

Chỉ có thể im lặng vào lúc Trà Trà nhỏ bé còn đang say giấc nồng, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên tay cô.

Ánh mắt dịu dàng và nhu tình đến mức mà cả chính cậu cũng chẳng để ý tới.

– —————————————————-
Tiêu Viện nghĩ rằng cậu cứ im ắng mà bên nàng tiểu thư này cũng được.

Cho đến một ngày, Trà Trà vốn thường xuyên làm lơ cậu.

Lại lén nhìn cậu cơ chứ?
Đôi mắt xanh biển to tròn đáng yêu, ánh lên đầy tò mò cùng cảm thán.

Tai của Tiêu Viện lặng lẽ mà đỏ bừng lên, hô hấp cậu rối loạn, bàn tay nắm chặt lại, lấy hết dũng khí nửa đời của mình.

Mỉm cười rồi cất lời.

“Bạn học Tô sao hôm nay lại có tâm tình ngắm nhìn tôi vậy nhỉ?”
– —————————————————–

Quan hệ của hai người dần phát triển.

Đến cái mức mà Tiêu Viện chẳng thể ngờ tới.

Mà đồng thời, thứ tình cảm trong lòng cậu càng ngày càng mãnh liệt hơn, dù cậu chẳng hay biết đến nó.

Cho đến khi, cậu mơ thấy giấc mơ ấy.

Cậu mơ thấy Trà Trà phải lòng một người con trai khác, điên cuồng vì anh ta mà bắt nạt một người mà cô ấy chưa từng để vào mắt, ghen tị đến mức mụ mị cả đầu óc và cũng đồng thời, bị sự thờ ơ của chính người anh trai mình, đẩy đến vực sâu.

Cô bám víu lấy sự ấm áp trước kia mà anh ta từng cho cô ấy, mong mỏi rằng vị học trưởng này sẽ vẫn đối xử cô tốt như trước.

Nhưng mà.

Trà Trà cuối cùng lại chẳng nhận được gì.

Cô ấy im lặng mà đứng bên đường, đôi mắt thâm quầng, mái tóc dài nhẹ bay theo làn gió, nhưng đôi mắt xanh biển ấy, lại chẳng có bất kì phản ứng chút gì.

Cứ tựa như là.

Cô ấy đã thật sự hết hi vọng vào cuộc sống này rồi.

Hình ảnh cuối cùng mà cậu nhìn thấy trong giấc mơ ấy.

Chỉ là một mặt biển lặng im mà thôi.

– ———————————————-
Hô hấp Tiêu Viện rối loạn, cậu bừng tỉnh dậy trên giường, thầm nghĩ mình tại sao lại mơ một giấc mơ như thế chứ.

Tiêu Viện nắm chặt lấy chiếc móc khóa trong tay mình, ánh mắt đờ đẫn mà nhìn trần nhà.

Cậu cười khan một chút, run rẩy mà lầm bầm.

“Chắc! đó chỉ là một giấc mơ thôi.


“Nhỉ?”
Tiêu Viện vốn chẳng tin điều đó cho đến khi, cậu vô tình thấy Trà Trà bắt gặp một ai đó ở dưới gốc anh đào mà cô ấy thường tới.

Mắt Tiêu Viện mở to, đôi mắt tím lạnh nhạt trong giấc mơ kia của cậu lại hiện rõ mồn một lên trước mắt.

Đó chẳng phải là Tiêu Giang sao?
Sao-
Sao anh ta lại ở đây?
Nhưng chẳng cho Tiêu Viện cơ hội để hiểu, 3 ngày sau đó.

Cậu bị cha của mình chuyển trường một lần nữa.

Số điện thoại cũ bất ngờ bị vô hiệu hóa, số của Trà Trà cũng gọi không được, dù cậu có tìm bất kì cách nào.


Cũng chẳng thể nào gặp được cô ấy.

Tiêu Viện đã tìm rất nhiều cách, nhưng cuối cùng, chẳng cách nào là thành công cả.

Dù cậu biết được nhà của Trà Trà ở đâu, cô ấy ra ngoài vào mấy giờ.

Cũng chẳng thể có cách nào mà có thể gặp được cô ấy.

Đường đến nhà Trà Trà chỉ cách có vài bước, cậu lại chạm phải một bức tường vô hình, chẳng thể tiến thêm bất kì bước nào nữa.

Dù có làm thế nào.

Cũng chẳng thể vượt qua bức tường ấy.

Cho đến khi Hạt Tiêu nhỏ nhảy lên trước mặt cậu, bàn chân nhỏ bé chạm vào những bức ảnh có hình Trà Trà dán đầy một góc tường rồi nhẹ nhàng.

Meo lên một tiếng.

Chẳng biết tại sao, trong đầu Tiêu Viện bỗng nảy ra một ý tưởng điên rồ.

Cậu thuê người đặt Hạt Tiêu nhỏ ở gần nhà Trà Trà, đeo cho chú ta chiếc vòng cổ chứa số điện thoại mới của mình, cầu mong rằng Trà Trà có thể thấy được nó.

Và trái tim Tiêu Viện mới thật sự bình ổn, khi nghe được tiếng nói của Trà Trà phát ra từ đầu dây bên kia.

Cậu mỉm cười mà trò chuyện với cô ấy, trái tim đập nhanh đến nỗi mà tai cậu ù cả đi, chẳng thể suy nghĩ được gì cả, chỉ có thể theo bản năng của mình.

Nói ra những gì cậu muốn nói.

Trừ một thứ.

Mà cậu chẳng dám nói ra và cũng chẳng biết được mình muốn nói điều gì.

Tiêu Viện nắm chặt lấy bàn tay mình, cậu tràn đầy hi vọng mà nghĩ rằng.

Có lẽ mình có thể thay đổi mọi chuyện!
Nhưng cậu lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.

Khi mà cậu thấy thân thể Trà Trà dần dần chìm vào dưới đáy biển, bị mặt biển rộng lớn ấy cắn nuốt đi mất.

Mà chẳng thể làm bất cứ điều gì.

Chỉ có thể điên cuồng mà thét gào gọi tên cô ấy, cố gắng mà di chuyển xuống dưới mặt biển rộng lớn như chẳng thấy đáy kia ấy, nhưng dù cậu có làm bất cứ cách nào.

Mặt biển cứ như là một bước tường vô hình.

Ngăn cách cậu với Trà Trà.

Dù làm thế nào, cũng chẳng thể chạm tới.

Cổ họng Tiêu Viện như nghẹn ứ đi, chẳng thể thốt ra nửa lời,
Bàn tay cậu bị nắm chặt lại đến mức chảy cả ra máu, nước mắt mà từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng rơi.

Lại bất lực, giàn giụa mà chảy ra không ngừng lúc này.

Trời bắt đầu đổ mưa, nhưng Tiêu Viện vẫn quỳ rạp nơi ấy.

Chẳng di chuyển nửa bước.

Thân ảnh Hạt Tiêu nhỏ lại gần cậu, bàn chân nhỏ nhẹ chạm vào mặt nước, đôi mắt màu đỏ rực chẳng biết sao lại ánh lên đã biết trước bi thương.


Chú ta im ắng mà kêu lên một tiếng meo.

Rồi lại quay đầu đi về phía Tiêu Viện, Hạt Tiêu nhỏ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, rồi bất ngờ cất lời.

[Cậu có muốn đi tìm cô ấy không?]
Tiêu Viện từ từ mà ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy là tơ máu, cậu im lặng một lúc lâu sau rồi run rẩy mà cất lời.

“Muốn! “
[Dù phải trả một cái giá rất lớn, cậu vẫn muốn chứ?]
Tiêu Viện nhìn chằm chằm vào mặt biển lặng im, tay anh nắm chặt lại, rồi đáp lại.

“Dù phải trả bất cứ giá nào.


“Chỉ cần tìm được Trà Trà.


“Tôi tình nguyện làm tất cả.


Tiêu Viện chẳng biết tại sao mình lại đáp lại lời của một con mèo.

Lại nghe thấy được một con mèo biết nói.

Nhưng bây giờ cậu chỉ biết rằng.

Cậu muốn tìm được Trà Trà.

Muốn được gặp lại cô ấy.

Được chạm vào cô ấy.

Không cho cô ấy rời khỏi cậu.

Dù chỉ là một giây, một phút nào nữa.

__________________________________
Ghi Chú: Mình quyết định sẽ viết hết ngoại truyện cho các bạn nhỏ nhe hehe.

Ngoại truyện dài tầm 1 chương như này thì chỉ có:
Dư Thời Mạn – Học tỷ, nữ chủ.

Dư Thời Sinh – Bạn học, em trai của nữ chủ.

Tống Uy Đình – Thanh mai trúc mã, bạn từ nhỏ.

Còn lại thì sẽ chỉ tầm 500 chữ gồm các bạn nhỏ:
Tiêu Giang – Học trưởng chuyển đến, nam chủ.

Tô Cảnh Trúc – Anh trai nuôi, nam phụ số 1 trong tiểu thuyết.

Quan Tiêu Mẫn – đồng nghiệp 1 ngày.

Quán Tranh Niệm – Anh chủ tiệm cafe.

Tống Hạn – Vị hôn phu hồi nhỏ, anh trai của Uy Đình, nam phụ số 2 trong tiểu thuyết.

Anh Hàng Xóm ╯︿╰.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận